Trở về từ Sinh Hồn Bí Cảnh, Tử Phong đưa cho Diệu Yên một món đồ, đó
chính là vỏ cây Ất Mộc mà hắn lấy được từ trưởng lão Cao Tiến của Thuần
Thú Tông. Ất Mộc vốn không phải là thực vật mà là thiên địa linh khí
tinh thuần dưới một vài điều kiện đặc thù hình thành dưới dạng một cái
cây nhỏ. Vốn bản thân Ất Mộc không có công dụng gì nhiều, so với khúc
củi khô để nhóm lửa cũng chẳng hơn được là bao, nhưng vỏ của Ất Mộc thì
khác.
Vỏ Ất Mộc hàm chứa thiên địa linh khí tinh thuần đến cực
điểm, so với cực phẩm linh thạch thì chỉ có hơn chứ không kém, khi võ
giả muốn sử dụng thì thông qua một loại bí pháp có thể cấy vỏ Ất Mộc vào trong cơ thể. Công dụng thì không cần phải bàn cãi, ngoại trừ cung cấp
một lượng linh lực cực kỳ kinh nhân thì nó còn đẩy mạnh tốc độ chuyển
hoá linh khí thiên địa trở thành linh lực, tuỳ vào độ phù hợp thì tốc độ chuyển hoá có thể tăng lên gấp đôi, thậm chí là gấp ba bình thường.
Không chỉ như vậy, bởi vì Ất Mộc vốn hình thành từ thiên địa diễn sinh mà ra, bên trong ẩn chứa đại đạo pháp tắc bổn nguyên, đối với bất kỳ Thánh cấp cường giả nào đều có lợi ích khổng lồ, nhất là Thánh Giai mộc thuộc
tính thì công dụng lại càng tăng lên gấp bội.
Diệu Yên là võ giả
song linh căn Thuỷ-Mộc với mộc thuộc tính làm chủ đạo, thuỷ thuộc tính
phụ trợ, vỏ cây Ất Mộc đối với nàng có tác dụng còn hơn cả cửu phẩm đan
dược, kể cả trong số thập phẩm đan dược vốn được coi là thần đan mà Tử
Phong có thể quy đổi được từ hệ thống cũng không có mấy loại có thể vượt qua được vỏ cây Ất Mộc.
Vỏ Ất Mộc đối với Thánh Giai thuộc tính
khác có thể được coi tương đương với đan dược bát phẩm, nhưng riêng với
Thánh Giai mộc thuộc tính thì giá trị có thể so sánh với đan dược thập
phẩm, lẽ dĩ nhiên là Tử Phong sẽ dành thứ quý báu này cho Diệu Yên là
người duy nhất sở hữu mộc linh căn. Thực ra thì bản thân hắn hiện tại
cũng sở hữu mộc thuộc tính, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại thì cái dạng quái
thai như hắn không cần thứ khác hỗ trợ vẫn cứ tăng cấp đều đều, đồ tốt
vẫn cứ để người thân sử dụng mới là vương đạo.
Nhạc Tư Kỳ chỉ dùng đan dược thất phẩm, bát phẩm đã có thể tu luyện từ Thánh Giả trung giai một mạch lên đến tận Bán Thánh Hoàng, Diệu Yên vốn là một Thánh Giả cao giai đỉnh phong đã lâu năm, nhận được vỏ Ất Mộc để tu luyện mà còn
không vượt qua được bình cảnh mới là chuyện lạ.
Với vỏ Ất Mộc gắn
vào trong cơ thể, cùng với rất nhiều đan dược bổ trợ khác được Tử Phong
cung cấp, Diệu Yên sau vài năm tu luyện liền trực tiếp phá tan bình
cảnh, căn bản không thèm đặt chân vào ngưỡng cửa Bán Thánh Hoàng mà
thẳng tiến nhảy một phát lên cấp bậc Thánh Hoàng.
Vốn dĩ đột phá
từ Tôn cấp lên đến Thánh cấp thì phải chịu thiên kiếp, từ Thánh Giả lên
Thánh Hoàng cũng tương tự, nhưng lôi kiếp ở trong cấp bậc Thánh Giai gần như không có nguy hiểm đối với bản thân người hứng chịu, nói trắng ra
thì lôi kiếp này chỉ có tác dụng giống như tẩy lễ cho võ giả, miễn căn
cơ ổn định thì không có gì phải lo lắng.
Căn cơ của Diệu Yên thì
không cần phải bàn, lôi kiếp đối với nàng cũng chẳng tồn tại bao nhiêu
nguy hiểm, chỉ có điều nàng muốn vượt thiên kiếp thì phải chọn một chỗ
khác ngoài Lăng Hư Cung để tấn cấp, bằng không thì mọi người trong Lăng
Hư Cung sẽ bị cuốn vào lôi kiếp mất, không những có nguy cơ mất mạng mà
còn làm bản thân lôi kiếp trở nên mạnh mẽ thái quá. Lúc Tử Phong trở về
thì cũng là lúc Diệu Yên mới vượt lôi kiếp không lâu, mới quay lại Lăng
Hư Cung.
Lúc này ở trong phòng của Tử Phong, Diệu Yên đang giống
như một con mèo nhỏ mà rúc vào trong lồng ngực hắn, một bộ dáng không
muốn xa rời một chút nào.
“Cảm ơn chàng…” Diệu Yên úp mặt vào ngực Tử Phong, nhẹ giọng nói.
“Vì chuyện gì?” Tử Phong hơi ngạc nhiên.
“Thiếp đã kẹt lại ở bình cảnh Thánh Giả cao giai đỉnh phong không biết bao
nhiêu năm rồi, nếu không có chàng thì có lẽ cả đời thiếp cũng không có
cơ hội đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng như hiện tại.”
Tử Phong nghe
vậy liền cười cười, cánh tay đang ôm lấy Diệu Yên siết chặt thêm một
chút. Ngoại trừ Hồ Phi Nguyệt ra thì Diệu Yên là nữ nhân thứ hai thực sự đem lòng yêu hắn. Mà vốn dĩ Tử Phong là một nam nhân có tinh thần trách nhiệm cực kỳ nặng, tình một đêm đối với hắn không phải là vấn đề gì
lớn, nhưng đã lừa mất trái tim của con gái nhà người ta thì hắn sẽ chịu
trách nhiệm đến cùng.
Hơn nữa trong thâm tâm Tử Phong vẫn tồn tại
một chút áy náy đối với Diệu Yên, bởi vì khi hắn tiếp cận nàng thì trong lòng tồn tại không ít mưu mô mang tính lợi dụng, về sau hắn lại tình cờ biết được Diệu Yên ngày xưa đã từng có một vết thương lớn trong nội tâm bởi vì bị người mình yêu phản bội, sự áy náy đó lại càng tăng lên gấp
bội.
Vậy nên ngay khoảnh khắc Diệu Yên thực sự trở thành nữ nhân
của hắn, Tử Phong đã âm thầm thề rằng sẽ đối xử với nàng tốt nhất có
thể, tuyệt đối không thể để nàng chịu chút uỷ khuất nào. Bản thân Diệu
Yên thì không biết được đằng sau mọi chuyện còn ẩn giấu những gì, nhưng
nàng vẫn là một nữ nhân đã trải qua bao nhiêu nóng lạnh trong cuộc đời,
Tử Phong có thực lòng đối xử tốt với nàng hay không thì có thể cảm nhận
được.
“Đừng nói mấy lời ơn huệ linh tinh đó, nàng là nữ nhân của
ta, không đối tốt với nàng thì ta còn có thể đối tốt với ai.” Tử Phong
khẽ hôn lên trán Diệu Yên, nhẹ giọng nói.
Khuôn mặt xinh đẹp của
Diệu Yên không khỏi ửng hồng, nàng rất thích cảm giác được Tử Phong yêu
thương chiều chuộng như vậy, so với tình cảnh sống như một nữ cường nhân một thân một mình biết bao nhiêu năm qua thì tốt hơn rất rất nhiều, dù
bây giờ nàng có muốn rũ bỏ mọi thứ thì cũng muộn rồi, trong thâm tâm
nàng cũng biết mình đã hãm sâu vào lưới tình không thể thoát ra được
nữa.
“Nhưng mà nữ nhân của chàng cũng đâu phải chỉ có mình thiếp.” Diệu Yên bỗng nhiên ngẩng mặt lên nhìn Tử Phong, nháy mắt tinh nghịch
nói.
Tử Phong không khỏi á khẩu không biết phải trả lời ra sao,
hắn tuy nhiều lúc giống như mộc nhân không biết phong tình nhưng thực tế rất rõ ràng việc bản thân mình có nhiều nữ nhân về căn bản chính là một chuyện không công bằng với mỗi người bọn họ.
Nhìn vẻ mặt Tử Phong méo xệch mà Diệu Yên không khỏi vui vẻ, nàng hiểu rất rõ hắn đang nghĩ
gì trong đầu lúc này, ở cái thế giới nam nhân tam thê tứ thiếp, vợ con
hàng đàn như Huyền Linh đại lục mà vẫn có người có suy nghĩ như hắn là
rất hiếm, nếu không muốn nói là cái loại nam nhân đó đã tuyệt chủng mất
rồi.
“Thiếp cũng chỉ đùa thôi, không cần phải căng thẳng đến như
vậy đâu, miễn là trong lòng chàng vẫn còn có chỗ đứng cho thiếp là được
rồi.” Diệu Yên cười nói.
“Nhưng mà nếu chàng muốn có thêm nữ nhân
khác thì bắt buộc phải nói trước với thiếp, với Hồ tỷ tỷ, cả Phi Nhan
nữa, không thể cứ như vậy đưa nữ nhân lạ mặt về nhà rồi kêu tỷ muội bọn
thiếp phải tiếp nhận được, không có chuyện đó đâu!” Diệu Yên đột nhiên
nghiêm mặt nói.
“Trông ta giống dạng nam nhân hoa tâm như vậy à?” Tử Phong cười khổ.
“Giống lắm, nào là Lãnh Băng Băng, Diệp Ngưng Tuyết tiểu muội này, rồi đến
Nhạc Tư Kỳ, gần đây nhất thì ta còn phát hiện ra chàng có quan hệ mập mờ với Lâm trưởng lão của chấp pháp đoàn nữa. Ài, chàng định cho bọn thiếp có thêm bao nhiêu tỷ muội nữa đây mới vừa lòng hả.” Diệu Yên xoè tay ra đếm, sau đó dùng một vẻ mặt ai oán mà thở dài nhìn Tử Phong.
“Khoan khoan, Lãnh Băng Băng thì ta thừa nhận, nhưng còn Ngưng Tuyết chỉ là
muội muội của ta, còn Nhạc Tư Kỳ thì ta không có ý niệm không đứng đắn
nào hết. Còn về chuyện của Lâm Tử Hàm….chậc, chuyện dài lắm, một lời
không thể nói hết, nhưng ta khẳng định đấy không phải là nữ nhân của
ta.” Mồ hôi lạnh chảy đầy lưng Tử Phong, hắn vội vàng nói.
“Hừ, ai chả biết Diệp Ngưng Tuyết với chàng không phải là huynh muội cùng huyết thống, với cả đừng nói với ta là chàng không nhận ra nhé, có là kẻ mù
cũng có thể nhìn thấy muội ấy thích chàng ra sao. Còn Nhạc Tư Kỳ thì
giống như một bữa ăn ngon bày sẵn ra đấy chỉ việc với tay ra là có thể
ăn vào miệng, không sớm thì muộn cũng thuộc về chàng mà thôi. Hơn nữa,
chuyện với Lâm trưởng lão là sao hả, có chuyện gì bí mật đến mức không
thể nói được với thiếp hả?” Diệu Yên trừng mắt hạnh nhìn Tử Phong, một
bộ dáng không tra hỏi đến cùng là không từ bỏ.
Tử Phong có oan mà
không thể kêu, xác thực những gì Diệu Yên vừa nói không sai chút nào,
nhưng hắn thề với trời đất, thậm chí có thể thề với cái lão Chúa Tể Hư
Không mắc dịch kia là hắn không hề có ý đồ gì với mấy người đó hết…..
“Thôi được rồi, dù sao thì thiếp cũng lỡ rơi vào tay sói rồi, có hối hận thì
cũng đã muộn. Nhưng nói như vậy không có nghĩa là chàng có thể thoải mái lập hậu cung đâu!!” Diệu Yên nháy mắt cười nói.
Nếu đến đây Tử
Phong còn không nhận ra từ nãy đến giờ Diệu Yên chỉ đang trêu chọc hắn
thì tốt nhất nên tự đập đầu vào vách nhà mà tự sát cho nhanh, sống làm
gì cho chật đất nữa. Hắn giả vờ tức giận, tay vỗ một cái vào mông Diệu
Yên, lớn tiếng nói
“Dám hí lộng phu quân, tội này đáng phạt như thế nào hả?!?”
Diệu Yên rên lên một tiếng dụ người, cả thân hình giống như chim nhỏ nép vào trong lòng Tử Phong, bày ra một tư thế mặc quân tới hái, hai mắt long
lanh nói
“Thiếp thân nguyện ý chịu mọi hình phạt, chỉ mong phu quân thương tiếc Yên nhi mà nương tay~ ~….”
Một luồng tà hoả xuất hiện trong bụng Tử Phong, hắn cười khổ một tiếng sau
đó trực tiếp bế bổng Diệu Yên lên, miệng ghé vào tai nàng nói nhỏ
“Xin lỗi nàng nhưng ta không có dùng tay a….”
------------------------------------
Màn đêm dần buông xuống, ánh trăng le lói sau đám mây chiếu xuống, vừa đủ
để khiến cho đêm tối có chút ánh sáng, nhưng cũng chẳng đủ để có thể
nhìn rõ vạn vật như ban ngày. Lúc này trong phòng Tử Phong không bật
đèn, chỉ có một chút ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào vừa vặn soi sáng
chiếc giường của hắn.
Chỉ thấy lúc này trên giường là hai thân
hình một nam một nữ đang lấy tư thế nam hạ nữ thượng mà dính vào nhau.
Nam nhân để trần thân trên để lộ những thớ cơ cứng rắn đầy vẻ nam tính, ở trên hắn là một nữ nhân với làn da hơi nâu có phần trơn láng bóng mượt
dưới ánh trăng, đang không ngừng vặn vẹo cơ thể lồi lõm gợi cảm mê cười
giống như rắn nước mà ma sát với da thịt trần trụi của nam nhân bên
dưới, miệng còn phát ra những tiếng rên rỉ từ sâu bên trong cuống họng.
“Chủ nhânnnn ~ ~! Cho Mị Nhi thêm một lần nữa đi mà….” Tiếng nữ nhân vang
lên trong phòng kín tràn ngập vẻ mị hoặc, ẩn chứa trong đó còn có một
tia mê đắm.
Nằm cạnh Tử Phong lúc này là Diệu Yên đã say giấc nồng không biết chuyện gì đang diễn ra, đây cũng không phải lần đầu tiên mà
Diệp Mị Nhi mở cửa sổ đột nhập vào trong phòng hắn giữa đêm khuya.
“Không được, nếu thêm nữa thì ta sẽ bị hút khô mất!!” Giọng của Tử Phong vang lên, nhưng không hiểu sao lại pha lẫn chút mệt mỏi.
“Ứ chịu đâu…..Mị Nhi muốn mà…..” Giọng nói nhõng nhẽo của Diệp Mị Nhi vang lên, sau đó cũng chẳng thèm đợi Tử Phong trả lời, cả người nàng trầm
xuống, trực tiếp phủ phục trên người hắn, cổ họng nàng cũng theo đó mà
phát ra một tiếng rên rỉ vừa khêu gợi vừa thoả mãn đến cực điểm.
Đúng lúc này thì cánh cửa phòng ngày trước bị Diệp Mị Nhi đạp tung ra khỏi
bản lề nay lại tiếp tục bị mở ra, nhưng lần này nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt đứng ở ngay cửa ra vào, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn lên trên giường, khoé miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý