Một tiếng vang giòn dã vang lên kèm theo tiếng kêu
thống khổ của chim ưng, cột lôi điện khủng bố bị một luồng cực lực xé
rách, Kim Lôi Thần Ưng như diều đứt dây văng ra trên không trung một
đoạn dài, lông vũ màu hoàng kim rơi lả tả khắp nơi. Tử Phong lơ lửng
trên không trung, trên người bốc khói nghi ngút, lớp giáp quanh người đỏ lên giống như kim loại bị nung nóng, nhưng rất nhanh liền khôi phục lại màu sắc như cũ.
Thất giai yêu thú chia làm bốn cấp, từ sơ cấp
tương đương với Thánh Giả nhân loại cho đến thượng cấp tương đương Thánh Tôn võ giả, còn thất giai đặc cấp chính là Thánh Quân cường giả. Cũng
như võ giả nhân loại thì yêu thú thất giai sơ cấp không phải con nào
cũng có Lĩnh Vực, nhưng bù lại bản thân yêu thú có kháng tính tương đối
lớn đối với Lĩnh Vực của nhân loại, đồng thời công kích cũng mang theo
bổn nguyên pháp tắc, vậy nên dù không có Lĩnh Vực thì với ưu thế trời
cho của bản thân, thất giai yêu thú vẫn là mối đe doạ lớn kể cả với võ
giả đã lĩnh ngộ ra Vực.
Bởi vì yêu thú hầu hết đều tăng trưởng
thực lực dựa vào huyết mạch của bản thân và cắn nuốt yêu thú hay võ giả
nhân loại khác nên bọn chúng rất dễ đạt tới thất giai, ít nhất thì so
với võ giả nhân loại thì dễ hơn nhiều, nhưng cũng vì thế mà yêu thú thất giai sở hữu Lĩnh Vực cũng không nhiều. Cơ mà điều đó chỉ áp dụng đối
với yêu thú thất giai sơ cấp, giống như võ giả nhân loại, yêu thú thất
giai trung cấp tức là Thánh Hoàng trở lên đều có Lĩnh Vực, bởi đó chính
là căn bản để có thể đột phá, không có Lĩnh Vực thì muôn đời chỉ dừng
lại ở thất giai sơ cấp tức Thánh Giả mà thôi.
Tử Phong không sử
dụng Lĩnh Vực chỉ đơn giản bởi vì ba đầu yêu thú trước mắt hiển nhiên
không có Lĩnh Vực, lấy thực lực của hắn dùng tới Thiên Ma Hoá Thân đã là khi dễ mấy đầu thất giai sơ cấp này rất nhiều rồi, còn tế ra Lĩnh Vực nữa thì hơi quá đáng.
Thêm một phần nữa là nếu nhằm lúc bình thường hắn sẽ không nói hai lời đem
con khỉ cùng với đầu chim ưng kia tế sống để nhắm rượu trong nửa nốt
nhạc, nhưng ở đây lại đang có hai cặp mắt toả sáng long lanh của đệ tử
đang dòm ngó (đấy là hắn tưởng tượng thế), hắn cũng muốn diễn một chút.
Bạch Cốt Chi Chu tạm thời thoát nạn lúc này rít lên một tiếng, thân hình đồ
sộ gần như không ảnh hưởng đến tốc độ của nó, cơ thể khổng lồ giống như
thái sơn áp đỉnh lao từ trên trời xuống đầu Tử Phong.
Trong một
khoảnh khắc ngay khi hàm răng bén nhọn của nó gần chạm vào người hắn, Tử Phong tan biến giống như một làn khói, chỉ để nháy mắt xuất hiện bên
sườn Bạch Cốt Chi Chu, bàn tay nắm lại thành quyền, miệng cười lạnh
“Lần sau muốn đánh lén thì đừng có rít lên như thế!”
“Binh!!”
Một tiếng va chạm chát chúa như kim loại nện vào nhau vang lên, nắm đấm của Tử Phong gần như xuyên qua lớp vỏ cứng rắn vô bì của Bạch Cốt Chi Chu,
lún sâu vào bên trong cơ thể nó, không gian thoáng lặng đi một khoảnh
khắc, sau đó nguyên cả người Bạch Cốt Chi Chu giống như đạn pháo văng đi trên không trung.
“Hư Thiểm!!”
Tử Phong giơ tay lên, ngón
trỏ chĩa ra, trên đầu ngón tay của hắn xuất hiện một khối cầu năng lượng màu đen xoáy tròn, áp lực khủng khiếp khiến không gian xung quanh vặn
xoắn lại. Một cái chớp mắt sau, khối cầu năng lượng đó bùng phát, tạo
thành một tia quang mang màu đen, trong nháy mắt bành trướng ra vô hạn,
hoá thành một đạo hắc mang hỗn loạn đến cực điểm xuyên thủng không gian, nhắm thẳng người Bạch Cốt Chi Chu đang lơ lửng trên không trung mà bắn
tới.
Bầu trời giống như bị chia ra làm hai nửa khi tia hắc mang đó đi qua, mặt đất ở bên dưới cách đến mấy trăm mét cũng bị áp lực vô hình mài lõm xuống thành một vệt dài theo hướng hắc mang di chuyển. Hắc mang phát ra một thứ âm thanh khó nghe đến mức chói tai, giống như là âm
thanh bị bẻ cong vặn vẹo một cách hỗn loạn, phá vỡ không gian mà bao
trùm lấy cơ thể Bạch Cốt Chi Chu.
Tia hắc mang không ngừng lại tại đó, nó tiếp tục phóng thẳng đi một đường tới tận chân trời, va chạm với thứ gì đó rồi bộc phát, tạo ra một vụ nổ chấn đãng thiên không, khói
lửa bốc lên mù mịt có thể nhìn thấy được từ xa, dư chấn lan đến tận chỗ
đám người Vương Bảo Nhi đang đứng. Bạch Cốt Chi Chu ăn thẳng một chiêu Hư Thiểm, vô lực rơi xuống mặt đất, cơ thể cháy nám đen từng chỗ không ngừng co giật, tuy chưa chết nhưng cũng ngắc ngoải.
“Phạch phạch…”
Mấy tiếng vỗ cánh vang lên, Kim Lôi Thần Ưng phá không bay lên không trung, cất lên một tiếng ưng khiếu vang vọng đất trời, đôi cánh tràn ngập lôi
điện lực đập mạnh một cái, thân hình nó lấy một tốc độ kinh thế hãi tục
xuất hiện trước mặt Tử Phong, bảy chiếc lông vũ màu hoàng kim trên đầu
phát ra ánh sáng chói lọi, sau đó phóng ra một tia lôi điện thập phần
ngưng tụ.
Lôi điện phóng tới trước mặt Tử Phong, ngay lập tức bị
một bàn tay của hắn dễ dàng chặn lại, hắn cười lạnh một tiếng, thân hình khẽ lắc một cái liền áp sát đầu kim ưng ngay lập tức. Cánh tay hắn vươn ra nắm lấy mỏ kim ưng, bàn tay còn lại xoè ra thành hình móc câu, trực
tiếp đâm thẳng vào cổ họng đối phương.
Lớp lông vũ màu hoàng kim
cứng rắn còn hơn cả kim loại đỉnh cấp cũng không chịu nổi sức công phá
của Tử Phong, chỉ thấy một đám lông vũ giống như lá rụng mùa thu rơi lả
tả trên không trung, bàn tay của hắn thổi bay lớp lông cứng, xuyên thủng da thịt cắm ngập vào sâu bên trong cổ họng Kim Ưng Thần Lôi, nắm chặt
lấy xương cổ của nó.
Gầm lên một tiếng vang dội, Tử Phong gồng
cứng cơ bắp trên tay mình lên rồi rút ngược lại. Chỉ nghe một tiếng ưng
khiếu giống như tắc nghẹn ở trong cổ họng, Tử Phong đã trực tiếp bẻ gãy
xương cổ của đầu kim ưng, bàn tay thuận thế lôi nguyên một xương sống
của nó ra ngoài, máu tươi phun ra xối xả nhuộm đỏ cả người hắn.
Tiện tay ném mảnh xương to bằng cổ tay qua một bên, đôi mắt Tử Phong loé lên từng tia lôi điện lập loè, bàn tay đẫm máu nắm lại thành quyền, hoàng
loạt tia lôi điện màu đen xuất hiện trên nắm tay của hắn, kéo dài lên
tới tận bả vai.
“Để xem lôi điện của ta hay của ngươi lợi hại hơn nhé!!”
“Tử Lôi Thất Kích – Bôn Lôi Quyền!!”
“Bùm!!!”
Một tiếng lôi minh khủng bố vang lên giữa không trung, vô số tia lôi điện
màu đen phóng thẳng lên trời, xua tan đi những đám mây trong bán kính
rộng đến cả ngàn mét. Ở thời điểm Tử Phong chỉ mới là Thánh Giả sơ giai
đã có thể dùng một quyền toàn lực miểu sát thất giai sơ cấp Hắc Thiết
Ngô Công, lực phòng ngự của đầu yêu trùng đó vượt xa Kim Lôi Thần Ưng,
hiện tại một chiêu của hắn tuy không phải toàn lực nhưng lại được tung
ra với thực lực còn hơn cả Thánh Hoàng cao giai cường giả, số phận của
đầu kim ưng có thể dễ dàng đoán được.
Kim Lôi Thần Ưng không chịu
nổi lực phá hoại cường hoành đó, trong tích tắc liền nổ tung thành muôn
vàn mảnh thịt vụn trộn lẫn với lông vũ màu hoàng kim, hoá thành một cơn
mưa huyết sắc ào ào rơi xuống cánh rừng bên rưới, nhuộm cả một mảng cây
cối xanh tươi thành một màu đỏ quạch.
Tứ Tí Thạch Hầu lúc này cũng đã khôi phục lại thần trí sau khi bị Tử Phong coi như cục đá mài mà đem đi đào đất, nó nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết chết liền không khỏi phẫn nộ, da thịt trên người vốn xám xịt liền toả ra quang mang màu nâu, hoá thành một lớp bảo vệ bao bọc bên ngoài, chỉ dựa vào khí tức thôi
cũng có thể khẳng định nó đã trở nên mạnh hơn rất nhiều.
“Vô dụng!!”
Tử Phong giống như một bóng ma, bất thình lình xuất hiện trước mặt Tứ Tí
Thạch Hầu, nắm đấm nện thẳng lên đầu đối phương khiến cả người Tứ Tí
Thạch Hầu lún sâu xuống đất, tiếp theo đó là một cơn mưa quyền đầu như
phong ba bão táp ập xuống, căn bản không cho đối phương có cơ hội thở
dốc. Tứ Tí Thạch Hầu vừa mới dùng đến khả năng thiên phú của mình để
tăng chiến lực, cơ mà còn chưa kịp làm ra một hành động gì thì đã bị Tử
Phong cho ăn đòn ngập mặt, quang mang màu nâu quanh người có sức phòng
ngự phi thường cũng dần xuất hiện hoàng loạt vết nứt kéo dài.
Tứ
Tí Thạch Hầu giống như một bao cát, bị Tử Phong liên tục vung quyền đẩy
lui lại phía sau, chiến trường kéo dài xuyên thẳng qua khu rừng, đi đến
đâu liền phá huỷ đến đó, kình khí phóng ra chấn nát cây cối, cắt đứt mặt đất, đại địa dưới chân không ngừng rung lắc dữ dội như có địa chấn.
Đám người Vương Bảo Nhi ở xa nhìn cảnh chiến đấu giống như huỷ thiên diệt
địa trước mặt mà không khỏi há hốc mồm, ánh mắt đờ đẫn nhìn nguyên cả
một mảng Ngoạ Long Sơn Mạch bị cày xới không còn ra hình thù gì nữa.
Trong khi đó thì sắc mặt của Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên lại tràn ngập vẻ tự hào hãnh diện, thấy gì chưa, đó chính là sư phụ của chúng ta đấy, là một cường giả thực lực khủng bố có thể đè thất giai yêu thú ra đánh
như đánh chó, có không muốn tự hào cũng không được.
Tử Phong cười
lớn một tiếng, cơ bắp trên tay phồng lên, hắn vận lực tung ra một quyền
toàn lực, nhằm thẳng vào ngực Tứ Tí Thạch Hầu mà đấm tới
“Phá Sơn Không!!”
Một quyền kinh thiên khiến mặt đát dưới chân trực tiếp tách ra làm hai,
quang mang màu nâu trên người thạch hầu vỡ vụn, cả người nó như diều đứt dây bắn ngược lên không trung, máu tươi từ miệng nó phun ra thành một
vòi máu trông vô cùng hoa lệ.
Tử Phong bắn mình lên không, trong
nháy mắt liền đuổi kịp Tứ Tí Thạch Hầu, bàn tay duỗi ra thành chưởng vô
cùng nhẹ nhàng đặt lên bụng đối phương, khẽ rít lên qua kẽ răng
“Ám Kình – Phá Sơn Không!!”
Đây thực chất vẫn chỉ là Phá Sơn Không như bình thường, nhưng mà hiệu quả của nó lại khác. Phá Sơn Không chính là lợi dụng lực lượng của cơ thể dồn nén lại sau đó bộc phát ra
giống như núi lửa phun trào, nếu để giải thích sao cho dễ dàng tưởng
tượng thì nó giống như là một chiêu thức phá hoại trực tiếp vô cùng
cường liệt.
Lí thuyết là như thế, lúc thực hành cũng khá là đơn
giản, và với một cao thủ trong cận chiến như Tử Phong, hắn gặp khó khăn
trong việc hiểu được bản chất của Phá Sơn Không là gì. Mà nếu
đã hiểu được bản chất của chiêu thức này không quá phức tạp như thế, đạt tới đẳng cấp của Tử Phong lại càng dễ dàng trong việc biến chiêu.
Ám Kình – Phá Sơn Không sử dụng nguyên lí cơ bản của Phá Sơn Không, đó là tập trung lực lượng của nhục thể sau đó phóng ra, nhưng không
phải dưới dạng lực lượng ngoại phóng công kích trực tiếp, mà lại biến
hoá lực lượng đó trở thành ám kình xuyên phá thể nội của mục tiêu. Ngay
khi bàn tay của Tử Phong chạm vào mục tiêu, ám kình sẽ xuyên thấu qua
lớp phòng ngự bên ngoài sau đó xông vào bên trong mà bùng nổ, bề mặt
tiếp xúc ở bên ngoài thậm chí còn không có lấy một vết xước, nhưng bên
trong đã bị phá huỷ nặng nề. Nói nôm na thì giống như ném một quả lựu
đạn vào bên trong xe tăng vậy, bên ngoài xe tăng không hề hấn gì nhưng
bên trong đã bị nổ thành cám vụn, chiêu thức này dùng để đối phó với kẻ
địch có lực phòng ngự cường đại tuyệt đối là hoàn hảo.
Kết quả đó
là ngay khi bàn tay Tử Phong chạm vào bụng Tứ Tí Thạch Hầu, một thứ âm
thanh trầm đục đến cực điểm vang vọng trên không trung, chỉ với âm thanh thôi cũng đủ để khiến thể nội đám người Vương Bảo Nhi chấn động kịch
liệt, đủ biết Tứ Tí Thạch Hầu dính sát thương lơn tới mức nào.
Ngũ quan của Tứ Tí Thạch Hầu vặn vẹo một cách kinh khủng, máu tươi phun ra
thành dòng từ thất khiếu của nó, cả người thạch hầu cong lại rồi mềm
nhũn giống như xương cốt bên trong đã bị nghiền nát thành cám vụn, cứ
như vậy mà vô lực rơi xuống đất, trên người chỉ còn sót lại một chút
sinh cơ mỏng manh như ngọn nến trước gió.
Tử Phong đối với kẻ thù
của mình luôn luôn tâm niệm phải truy cùng diệt tận, con người cũng thế
mà yêu thú cũng vậy, không khác gì nhau cả. Tứ Tí Thạch Hầu lúc này đã
chết đến chín phần mười, nhưng chỉ cần vẫn còn một phần sinh cơ thì hắn
sẽ không dừng lại cho đến lúc nào khiến đối phương thần hình câu diệt
mới thôi.
Từ trên cao lao xuống, cánh tay hắn vốn đã có chút tê dại bởi vì sử dụn g Phá Sơn Không hai lần liên tiếp, lần này hắn không sử dụng quyền cước thông thường
nữa, hai bàn tay hắn chắp lại với nhau sau đó xoè ra, lôi điện lực cuồn
cuộn xuất hiện.