Sau hai ngày đi đường nữa, nhóm người Vương Bảo Nhi cũng tiến tới gần hang ổ của Nhân Diện Chi Chu theo như thong tin tình báo trước đó thu thập
được. Vài ngày ở cạnh nhau thì mọi người cũng đã đại khái biết được một
vài thông tin cơ bản về Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên, nhưng cũng chỉ là cơ bản mà thôi, hai người vẫn nhớ như in những lời dặn dò của Tử Phong, tuyệt nhiên không hề hé lộ thông tin gì quan trọng như là vũ kỹ hay sở
trường của bản thân.
Ngay khi tới gần khu vực của Nhân Diện Chi
Chu, cả bọn liền di chuyển chậm rãi hơn, thường xuyên dừng lại tại chỗ
nghe ngóng tình hình rồi mới tiếp tục cất bước. Mỗi một lần dừng lại là
Trần Duệ hoặc Nạp Lan Yên Nhiên, một trong hai người đều lấy lí do gì đó để tách đoàn trong một khoảng thời gian ngắn sau đó trở về, mọi người
có hỏi thì cả hai cũng chỉ trả lời cho qua chuyện, trông cực kỳ thần bí.
“Đây rồi!” Vương Bảo Nhi vạch một tán lá trước mặt, bàn tay ra hiệu chỉ về một phía, miệng khẽ nói.
Lúc này nàng đang đứng ở trên một nhánh cây phía trên cao, mọi người nghe
thấy vậy liền tung mình nhảy lên cây cối gần đó, nhìn theo hướng Vương
Bảo Nhi. Chỉ thấy trước mặt là một ngọn đồi nhỏ, trên mặt đồi có một cái hang đá ăn sâu vào bên trong, miệng hang khá lớn, xung quanh còn có tơ
nhện trắng xoá dính khắp nơi.
Khu rừng buổi sáng tuy không đến mức yên tĩnh cho lắm nhưng người ở đây đều là võ giả có thính lực hơn
người, bọn họ có thể nghe thấy rõ ràng bên trong hang động phát ra rất
nhiều tiệng động nho nhỏ.
“Xem ra chúng ta đến đúng nơi rồi! Xung
quanh không có dấu vết chiến đấu thực sự, có lẽ nơi này vẫn chưa bị dong binh khác tấn công đâu.”
Người vừa mở miệng nói là một nam tử
trung niên tầm 40 tuổi, vừa là người già nhất cũng như có tu vi cao nhất trong cả bọn, Vương cấp bát phẩm.
“Nếu là như vậy thì chúng ta
lại càng phải cẩn thận, theo thông tin tình báo thì ở trong có đến hơn
mười đầu Nhân Diện Chi Chu trưởng thành cùng với rất nhiều con non nữa,
không thể cứ như vậy mà xông bừa vào được.” Vương Bảo Nhi nhíu mày.
Tất cả liền gật đầu đồng ý, hơn mười đầu Nhân Diện Chi Chu trưởng thành
nghĩa là có hơn mười đàu ngũ giai yêu thú, về quân số có thể còn hơn cả
nhóm bọn họ chỉ có 11 Vương cấp cường giả. Hơn nữa Nhân Diện Chi Chu
trưởng thành có thực lực Vương cấp dao động từ trung giai đến cao giai,
thêm cả đặc trưng của yêu thú luôn mạnh mẽ hơn nhân loại thì có vẻ như
nhóm người Vương Bảo Nhi vẫn chưa đủ lực để có thể đánh trả.
“Không cần phải lo lắng, ta có mang theo thứ này.” Nam tử có tu vi Vương cấp
thất phẩm cười nhẹ, trên tay xuất hiện một cái Linh Thú Hộ Oản.
“Lưu ca nổi tiếng khắp Tử Tinh Thành là một Trùng Sư cực kỳ lợi hại, không
biết lần này ca định cho chúng ta chiêm ngưỡng thứ gì đây.” Một Vương
cấp ngũ phẩm cười nói.
Võ giả có vô vàn thủ đoạn, một trong số đó
chính là thu phục yêu thú cho bản thân sử dụng, điển hình chính là Thuần Thú Tông. Có một nhánh nhỏ thuộc về những võ giả như vậy nhưng thay vì
sử dụng các yêu thú thông thường, bọn họ sử dụng các loại yêu thú có
dạng côn trùng, tự tay nuôi lớn rồi đem ra chiến đấu chứ không phải là
thu phục yêu thú hoang dã, những người như vậy có biệt hiệu là Trùng Sư.
Trùng Sư thường xuyên tiếp xúc với các loại côn trùng cực độc, theo đồn đãi
thì bọn họ đa phần đều có khả năng kháng độc tương đối bằng cách cho
chính các độc trùng còn non tấn công cơ thể của chính mình, vậy nên các
Trùng Sư thường duyên bị huỷ dung, cơ thể tuy có thể chống lại độc dược ở một mức độ nhưng lại bị tổn hại không nhỏ. Chỉ là Trùng Sư được gọi là
Lưu ca này trông thập phần bình thường, trên người cũng không có dấu
hiệu bị tổn thương hay phát ra mùi xú uế gì cả, chứng tỏ tạo nghệ của
người này đối với việc điều khiển yêu trùng vô cùng tốt.
“Danh
tiếng của ta cũng không có lợi hại đến mức thế, nhưng đệ đã hỏi thì ta
xin trả lời, trong này có rất nhiều Hoả Lịch Trùng!”
Hoả Lịch
Trùng là một loại yêu trùng to cỡ con ve sầu, cấu tạo cơ thể giống với
chuồn chuồn, chỉ là tam giai yêu trùng thông thường nhưng lại vô cùng
nguy hiểm. Hoả Lịch Trùng luôn sống thành bầy đàn lên đến hàng vạn con,
dựa vào việc ăn xác thối để sống, nói chúng nguy hiểm là bởi đặc tính
của loài này. Loại yêu trùng này còn có cái tên là Tự Sát Trùng bởi
phương thức phản kháng kẻ thù của nó chính là tự sát.
Nhưng không
phải là tự sát một cách thông thường, Hoả Lịch Trùng khi gặp phải nguy
hiểm sẽ lao đến giống như một mũi tên, đâm thẳng vào người kẻ thù sau đó phát nổ. Uy lực của vụ nổ có thể so sánh với đạn pháo thần công, nhân
với số lượng hàng vạn của Hoả Lịch Trùng, tuyệt đối là thứ vô cùng đáng
sợ, bình thường đến cả ngũ giai yêu thú cũng không dại trêu chọc tới một đàn Hoả Lịch Trùng.
Nghe thấy Lưu ca nói có mang theo Hoả Lịch
Trùng, mọi người rất nhanh hiểu được phương án tác chiến mà hắn định
nói. Nhân Diện Chi Chu cũng là nhện, mà đã là nhện thì luôn sợ lửa, dùng Hoả Lịch Trùng đối phó với nó vô cùng hợp lý.
“Nghe Vương muội
nói rằng chúng ta sẽ đột kích Nhân Diện Chi Chu nên ngoài Hoả Lịch Trùng ta còn mang theo một lượng lớn dược vật đặc thù, khi đốt lên sẽ tạo ra
màn khói dày đặc hơn nữa lại rất độc đối với yêu trùng nói chung, thứ
này vốn là dược vật đặc trưng của Trùng Sư như ta.” Lưu ca cười nói.
Mọi người nghe vậy liền không khỏi thán phục, thực lực của Lưu ca tuy chỉ
có Vương cấp thất phẩm nhưng đến cả Vương cấp cửu phẩm ở Tử Tinh Thành
cũng kiêng kị không phải không có nguyên do.
“Lưu lão đệ làm tốt
lắm, cũng may là có đệ đi cùng, chứ cái dạng thô kệch như ta thì cũng
chỉ còn cách lao bừa vào bên trong mà thôi!” Trung niên nhân Vương cấp
bát phẩm kia cười nói.
“Tần ca cũng đừng khiêm tốn, ta cũng chỉ có một vài mánh nhỏ thôi. Lão ca một thân thực lực Vương cấp bát phẩm đỉnh gần tiếp cận cửu phẩm, hơn nữa lại còn là một thể tu có ích hơn ta rất
nhiều a.” Lưu ca cười cười.
Trong lúc mọi người tập trung bàn bạc
phương án tác chiến, Trần Duệ một bên vẫn để ý nội dung, một bên ra hiệu cho Nạp Lan Yên Nhiên tới gần, khẽ truyền âm
“Chuẩn bị ra sao rồi?”
“Phần muội đã chuẩn bị xong, thế còn huynh?”
“Ta cũng đại khái xong rồi, nếu có biến xảy ra thì cứ theo kế hoạch mà làm” Trần Duệ gật đầu nói.
Sau một hồi thảo luận, mọi người đã chuẩn bị kỹ càng, vũ khí đã được rút
ra, linh lực trong người sẵn sàng bùng phát bất kỳ lúc nào. Lưu ca là
người tiên phong, hắn im hơi lặng tiếng, nhẹ nhàng men đến gần cửa hang, ném ra mấy bình dược vật đặc thù sau đó châm lửa đốt, trong nháy mắt
một làn khói màu xanh dày đặc bốc lên, được hắn dùng linh lực cuốn lấy
thổi vào trong hang.
Chưa đầy một nén hương sau, trong hang phát
ra vô số tiếng rít chói tai, sau đó mặt đất ầm ầm chấn động, hàng loạt
thân ảnh từ bên trong hang vọt ra ngoài. Chỉ thấy vừa vọt ra cửa hang là những con nhện thân đầy lông lá màu đen tuyền, cơ thể to như con trâu
mộng, nhỏ hơn thì cũng cỡ một con hổ, phía trên lưng còn có đồ án màu
trắng nhìn giống như hình mặt người, đích thị là Nhân Diện Chi Chu.
Tất cả mọi người đồng loạt phóng ra từ nơi phục kích, vũ khí trong tay vung lên, công kích mười thành thực lực phóng xuất.
“Kréccccc!!”
Trong nháy mắt hơn chục đầu Nhân Diện Chi Chu chưa trưởng thành chỉ có thực
lực tứ giai bị giết chết, phát ra tiếng rít bén nhọn cực điểm, trận hỗn
chiến bắt đầu! Một đầu Nhân Diện Chi Chu trưởng thành nổi điên trước
những kẻ xâm lược, tám chân của nó di chuyển với tốc độ cực nhanh giống
như điện xẹt, chớp mắt một cái đã tiếp cận với một võ giả Vương cấp nhị
phẩm, cái miệng lông lá mở lớn ra, để lộ một cặp răng nanh to như gốc
cây đầy gai góc, nhằm thẳng đầu tên võ giả này mà cắn xuống.
Tên
võ giả mới vung kiếm chém đứt đôi một đầu Nhân Diện Chi Chu tứ giai ở
trước mặt, nghe thấy tiếng gió sau lưng nhưng đến lúc quay lại thì đã
muộn, cặp răng nanh giống như hai chiếc cối xay cỡ lớn đó đã dí sát đầu
hắn chưa đến nửa mét, có muốn tránh né cũng không kịp nữa.
“Hoả Lịch Trùng, lên!!”
Nương theo tiếng quát của Lưu ca, hàng loạt tiếng gió rít vang lên, mấy chục
đầu Hoả Lịch Trùng giống như mũi tên rời nỏ phá không mà lao đi, đâm
thẳng vào cơ thể đầu ngũ giai Nhân Diện Chi Chu sau đó phát nổ đồng
loạt.
“Ầm! Ầm! Ầm!”
Một loạt tiếng nổ lớn vang lên, khí
tràng thổi bay người tên võ giả Vương cấp nhị phẩm kia qua một bên, tuy
có hơi chật vật nhưng cũng chỉ là xây xát ngoài da, trong khi đó thì đầu Nhân Diện Chi Chu kia đã trực tiếp biến thành một đống lửa, toả ra mùi
thịt nướng cay nồng khó ngửi trước khi ngã xuống đất.
Nhân Diện
Chi Chu từ bên trong hang đá lao ra ngoài ngày một nhiều, số lượng gấp
nhiều lần so với nhóm người Vương Bảo Nhi. Cơ mà sách lược tiến công của Lưu ca phát huy hiệu quả rất rõ, miệng hang đá không thực sự quá rộng
dẫn đến việc số lượng Nhân Diện Chi Chu có thể lao ra ngoài cùng một lúc bị hạn chế, hơn nữa ở bên trong hang lúc này tràn lan toàn khói độc,
đám nhện lúc ra được đến ngoài cũng đã yếu đi khá nhiều, nhẹ thì choáng
váng, nặng thì đến cả đứng cũng không vững, tạo điều kiện cho mọi người
hạ sát một cách dễ dàng.
Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên cũng không
hề tỏ ra yếu kém, tuy tu vi của hai người cũng chỉ vừa đột phá Vương cấp nhưng trong tay mỗi người đều là Thiên giai thượng phẩm Huyền Khí,
phòng ngự của Nhân Diện Chi Chu căn bản không thể ngăn được lợi khí cấp
bậc này. Lúc đầu cả hai còn có chút lúng túng, nhưng trải qua vô vàn
trận chiến với Tử Phong, rất nhanh hai người liền nắm được nhịp độ trận
đấu, liên tục phối hợp với nhau vô cùng nhuần nhuyễn.
Tử Phong ẩn
thân một bên quan sát hai đồ đệ của mình chiến đấu, âm thầm gật đầu, cả
hai đã giết đến hơn hai mươi đầu tứ giai, ngũ giai cũng bị giải quyết
đến bốn con, tuy chỉ là ngũ giai sơ cấp nhưng sự thực là đệ tử của hắn
đang vượt cấp mà chiến, đương nhiên là hắn hài lòng rồi.
“Vương Bảo Nhi!! Tình hình có chút không ổn, số lượng Nhân Diện Chi Chu nhiều hơn so với tình báo!” Tần ca hô lớn.
Vương Bảo Nhi vung kiếm đỡ lấy công kích của một đầu Nhân Diện Chi Chu trước
mặt, bàn tay khẽ đảo một cái liền xoay kiếm đâm vào giữa hai mắt con
nhện, lưỡi kiếm xuyên qua lớp vỏ cứng rắn cắm ngập vào bên trong, nàng
giơ chân lên đạp bay cái xác nhện đã ngừng giãy dụa trước mặt, sau đó
chống kiếm xuống đất mà thở dốc.
Chiến đấu nãy giờ cũng đã được
một thời gian, lẽ dĩ nhiên là nàng nhận ra tình hình xung quanh như thế
nào. Tình báo chỉ nói rằng có hơn mười đầu nhện ngũ giai ở trong hang,
hơn nữa thông tin này tới từ một nguồn khá là đáng tin cậy, sẽ không có
chuyện điều tra qua loa rồi báo tin vớ vẩn. Vậy mà từ nãy tới giờ bọn họ đã xử lý đến hơn ba mươi đầu nhện ngũ giai, vậy mà số lượng vẫn không
có vẻ gì là thuyên giảm, vẫn có thêm Nhân Diện Chi Chu tiếp tục từ bên
trong hang xông ra, hơn nữa ngày một nhiều.
Đừng tưởng nãy giờ cả
bọn giết được nhiều Nhân Diện Chi Chu như vậy mà nghĩ mọi thứ nhẹ nhàng, mỗi một chiêu bọn họ tung ra đều là toàn lực, bằng không thì căn bản
không thể nào đả thương nổi Nhân Diện Chi Chu chứ đừng nói giết chết.
Chiến đấu tới giờ kể cả mạnh mẽ như Tần ca cũng đã có dấu hiệu thấm mệt, nếu như tiếp tục xuất hiện thêm chỉ khoảng hai mươi đầu ngũ giai nữa
thôi thì cả bọn sẽ làm mồi cho nhện hết.
Giống như là ứng với suy
nghĩ trong lòng Vương Bảo Nhi, một tiếng thét thảm thiết vang lên. Ở một góc chiến trường, một tên dong binh Vương cấp tam phẩm bị hai đầu nhện
ngũ giai vây công, trong một khoảnh khắc mất tập trung liền bị xé làm
hai nửa trên dưới, đến cả giãy chết cũng không kịp, chỉ có thể gào lên
đau đớn trước khi bị cái miệng của Nhân Diện Chi Chu nghiền nát thành
thịt vụn.
Cái chết của dong binh này giống như kích hoạt một loạt
phản ứng dây chuyền, ngay sau đó là một dong binh khác bị Nhân Diện Chi
Chu cắn đứt đầu, máu tươi từ cần cổ cụt ngủn phún xuất lên không trung
giống như suối phun, cái xác không đầu vừa mới ngã xuống đất liền bị một đám nhện con bâu vào xâu xé, trong nháy mắt liền chia năm xẻ bảy, khắp
nơi là nội tạng cùng những mảnh thịt rách nát không còn rõ hình thù. Đó
cũng chỉ là là người thứ hai bỏ mạng mà thôi, bởi vì trong một khoảnh
khắc ngắn nủi kể từ lúc tên dong binh đầu tiên bị giết, ba tên dong binh tu vi Tướng cấp cùng với thêm hai dong binh Vương cấp trung kỳ nữa cũng trở thành điểm tâm cho đám nhện.
“Rút lui!!!” Lưu ca phóng đi đám Hoả Lịch Trùng cuối cùng, miệng gào lớn.
Nhận ra tình hình không còn nằm trong sự kiểm soát nữa, tất cả cũng chẳng
cần Lưu ca phải nói, cả đám tập hợp lại với nhau sau đó phá ra một đường máu. Lợi dụng lúc hỗn loạn, hai dong binh còn lại một VƯơng cấp sơ kỳ,
một Vương cấp trung kỳ, bỏ mặc mọi người mà cùng phi thân vào trong
rừng.
Nhất thời kẹt ở lại chỉ còn Trần Duệ, Nạp Lan Yên Nhiên,
Vương Bảo Nhi và hai Vương cấp hậu kỳ là Tần ca và Lưu ca mà thôi. Mất
đi hai chiến lực Vương cấp khiến cả bọn lâm vào cảnh khốn đốn, không còn đủ lực để đột phá vòng vây nữa.
Đúng lúc này, một tiếng rú đinh
tai nhức óc vang lên, ngay sau đó là hàng loạt tiếng bước chân nặng
trịch khiến mặt đất run rẩy vọng tới. Đám Nhân Diện Chi Chu đang cực kỳ
hung hăng nghe thấy tiếng rú này liền run rẩy mà phủ phục xuống mặt đất.
Năm người Vương Bảo Nhi còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì theo hướng mà
hai dong binh ban nãy mới bỏ chạy, cây cối đổ rạp, nền đất rung rinh,
hàng loạt thân ảnh khổng lồ đẩy ngã cây cối xuất hiện. Nhìn thấy một màn này, Lưu ca cắn răng nói