“Sư…sư phụ….” Nạp Lan Yên Nhiên có chút rụt rè lên tiếng.
“Hả, chuyện gì vậy?” Tử Phong ngạc nhiên hỏi.
“Cánh tay của ngài…” Nạp Lan Yên Nhiên vừa nói vừa chỉ vào vai Tử Phong.
Nghe nàng nhắc nhở, Tử Phong mới chợt nhớ ra là cánh tay mình bị phá
huỷ từ lúc chiến đấu ban nãy vẫn còn chưa hồi phục, nếu Nạp Lan Yên
Nhiên không nói đến thì có khi hắn cũng quên mất, xem ra việc quá quen
thuộc với đau đớn đôi khi cũng khá là phiền phức, bị thương cũng không
có cảm giác. Cơ mà với thể chất của hắn thì những vết thương nhẹ thì coi như không có, thương nặng thì hắn chắc chắn sẽ biết, cũng chỉ rắc rối
với mấy vết thương không nặng không nhẹ này mà thôi.
“À cánh tay của ta hả, không cần phải lo.”
Tử Phong vừa nói dứt câu, một luồng năng lượng màu đen tuôn ra từ
miệng vết thương của hắn, trong chốc lát đã tạo thành hình dáng thon dài sau đó tan biến, để lại một cánh tay hoàn hảo không tì vết, tất cả chỉ
diễn ra trong vòng chưa đến mười giây.
“Tập làm quen dần với chuyện này đi, Thánh Giai cường giả chiến đấu
bị đứt tay mất chân là chuyện bình thường, chỉ cần không tổn thương đến
căn cơ thì đều có thể khôi phục lại, không có gì phải ngạc nhiên cả.” Tử Phong liếc nhìn hai đệ tử của mình đang sững người, nhàn nhạt nói.
Trần Duệ nghe nói đến Thánh Giai chiến đấu, ánh mắt không tự chủ được lại hướng về phía sơn cốc của Thiên Nguyên Cổ Giáo, hiện tại đã chìm
trong biển lửa nóng hừng hực, trong lòng hắn dường như có gì đó đánh
động, bất giác nghĩ tới không biết bao nhiêu sinh mạng đã diệt tuyệt
dưới một kiếm kia của sư phụ.
“Một kiếm kia của ngài….có phải là hơi quá một chút không?” Trần Duệ ngập ngừng nói.
Tử Phong vừa mới quay lưng đi chuẩn bị tung mình bay lên không trung, bất chợt khựng lại, quay đầu nhìn về phía Trần Duệ, ánh nhìn khủng bố
giống như muốn xuyên thủng linh hồn khiến Trần Duệ đổ mồ hôi lạnh đầy
lưng.
“Có phải nói ra một câu này trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm, không còn
chút gánh nặng nào, đến cả một ít cảm giác tội lỗi cũng không cánh mà
bay phải không?” Tử Phong chậm rãi hỏi.
Trần Duệ có chút giật mình, đúng thật vừa rồi hắn sau khi thu hết can đảm nói ra một câu này, trong lòng xác thực cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, dù biết rằng lời nói của mình rất có thể sẽ chọc giận vị sư phụ giết
người không chớp mắt này nhưng hắn vẫn muốn nói ra cho thoả cõi lòng.
“Ài, suy cho cùng ngươi cũng còn quá trẻ, không hiểu hết sự đời.” Tử Phong bất chợt thở dài một tiếng.
Trần Duệ rất muốn trợn mắt lên phản bác, cộng tuổi của hai kiếp làm
người của hắn lại chắc chắn hơn con số 27 tuổi của sư phụ, nhưng nghĩ
lại hắn cũng không dám nói ra, chỉ biết gãi đầu cười trừ. Đương nhiên
nếu hắn biết sư phụ của hắn cũng là người xuyên việt tương tự thì sẽ
không có suy nghĩ này a.
“Làm sao? Không phục? Ta nói ngươi trẻ tuổi không hiểu biết là có lí
do của nó cả. Ta không nói thiện lương là sai, nhưng trong lòng hướng
thiện cũng phải tuỳ vào hoàn cảnh. Cao tầng Thiên Nguyên Cổ Giáo từ thái thượng trưởng lão cho đến tông chủ rồi trưởng lão này nọ đều đã bị ta
giết chết, ai mà biết được bọn hắn có bao nhiêu đệ tử cùng với người
thân ở trong tông môn?
Giả sử có một ngày cha mẹ ngươi bị giết, ngươi có muốn trả thù không? Có thể mười năm, hai mươi năm thực lực ngươi đại tiến, thành công giết
chết kẻ thù năm xưa, nhưng ngươi có nghĩ rằng nếu năm xưa kẻ thù của
ngươi trảm thảo trừ căn, giết nốt cả ngươi, nguoi lúc đó đến sức trói gà cũng không chặt thì có thể phản kháng được không, như vậy thì cũng
chẳng có cái màn kịch báo thù này nọ gì đó.
Điều đó cũng được áp dụng vào chuyện của Thiên Nguyên Cổ Giáo ngày
hôm nay, giết mười người hay giết mười vạn người cũng đều là giết, để
tránh hậu hoạn sau này thì tốt nhất là không để cho một chút mầm mống
tai hoạ nào tồn tại ngay từ ban đầu.”
Tử Phong dừng lại một chút, sau đó mới tiếp tục nói
“Trần Duệ, ta thưởng thức ngươi, nhận ngươi làm đệ tử không phải vì
thiên phú tu luyện của ngươi, ta chỉ là nhìn thấy bộ dáng liều chết bảo
vệ người thân của ngươi thuận mắt nên mới làm vậy. Nhưng mà đối đãi với
kẻ địch không thể giống như người nhà được, ngươi nên nhớ rằng thế giới
này ai có nắm đấm lớn thì người đó có đạo lý. Cũng như bản thân vi sư có thực lực thì cũng có thể diệt cả Thiên Nguyên Cổ Giáo, một kiếm giết
chết mấy vạn người không ai có thể ngăn nổi, hoặc như năm đó người của
Thiên Nguyên Cổ Giáo không do dự cướp đi bảo vật của biểu muội ngươi,
hại con bé bị tổn thương linh hồn khó có thể chữa khỏi, cường giả vi
tôn, đừng quên điều này!”
“Cũng đừng nghĩ rằng vi sư là trưởng lão của Lăng Hư Cung thì sẽ là
người tốt, ngược lại ta điển hình chính là một ác nhân không từ thủ
đoạn. Người tốt thì chết yểu, kẻ xấu lại sống vạn năm, muốn sinh tồn ở
trong thế gian hiểm ác này thì hãy hiểu được đạo của ác nhân đi.”
Để lại mấy từ này, Tử Phong dùng không gian lực cuốn lấy Nạp Lan Yên
Nhiên và Trần Duệ, tung mình bay lên không trung, hướng về phía Minh Đạo Tông.
Suốt dọc đường đi, chỉ có Nạp Lan Yên Nhiên ríu rít như con chim nhỏ
hỏi đông hỏi tây, toàn bộ vấn đề đều được Tử Phong giải đáp ngắn gọn mà
rõ ràng, trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, dường như không câu
hỏi nào có thể làm khó hắn.
Trần Duệ ở một bên thì chìm đắm vào trong suy nghĩ của mình, làm một
người sống hai mươi năm ở thế giới hiện đại luật pháp nghiêm minh, hắn
mặc dù có đọc qua nhiều loại tiểu thuyết nhưng khi sự thực bày ra trước
mặt, hắn vẫn không thể quen nổi với sự tàn khốc của thế giới này. Khi
xuyên qua thế giới này, hắn cũng đã trải qua nguy hiểm, cũng đã nhuốm
máu lên tay, cũng đã trải qua vô số dằn vặt tâm lý khi lần đầu giết
người, nhưng con tim hắn vẫn như cũ tìm cách chối bỏ sự thật phũ phàng ở thế giới mới.
Ngày hôm nay bị Tử Phong giáo huấn một tràng, Trần Duệ giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, những lời mà sư phụ hắn vừa nói bằng cách kì lạ
nào đó thì lại gần như trả lời mọi nghi hoặc trong lòng hắn, bất kể là
phụ mẫu ở kiếp này hay là sư phụ ở Minh Đạo Tông tuy có dạy hắn kinh
nghiệm vào đời nhưng không một ai lại nói ra những lời có tính khai sáng lại hợp với lòng hắn như Tử Phong cả.
Hắn có thể cảm nhận thấy mỗi một câu một từ mà Tử Phong nói ra đều ẩn chứa đạo lý chỉ những người vào sinh ra tử đến hàng chục năm mới có thể lĩnh ngộ ra được, khó mà tin được sư phụ hắn mới chỉ có 27 tuổi lại có
thể ngộ ra những chân lý đó.
Trong lúc Trần Duệ đang ngộ ra “ánh sáng dẫn lối cõi lòng” thì Tử
Phong đang quan sát biểu cảm trên khuôn mặt đệ tử của mình, trong lòng
cười như điên, thiếu chút nữa thì không kìm được mà phụt ra cười thành
tiếng. Những lời hắn nói nào có phải chân lý gì, chỉ thuần tuý là suy
nghĩ phản nghịch của một tên biến thái bệnh tật đi ngược lại suy nghĩ
thông thường của xã hội mà thôi.
Chỉ là đọc qua nhiều loại tiểu thuyết, Tử Phong cũng có thể đại khái
đoán được tâm tình mất cân bằng giữa thiện và ác của Trần Duệ, vậy nên
hắn nhất quyết lấy những gì mình đã đúc kết được khi đọc tiểu thuyết ra
nói một tràng, không quên điểm thêm chút từ ngữ hoa mỹ để tẩy não đối
phương. Bản thân Tử Phong bất kể kiếp trước hay kiếp này đều đã trải qua gió tanh mưa máu, mùi xác chết hắn còn ngửi thấy nhiều hơn mùi đồ ăn,
tâm lý không phải người như Trần Duệ có thể so sánh, dù sao thì hắn đã
quyết định nhận Trần Duệ làm đệ tử của mình, hắn tuyệt đối không để đệ
tử mình trở thành loại chính nhân quân tử với hào quang hiệp sĩ chói loá sáng ngời được, tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, phải tiêm nhiễm vào đầu Trần Duệ một vài tư tưởng để tạo nên hạt giống ban đầu.
Còn về phần đối phó với Nạp Lan Yên Nhiên, một tiểu cô nương chưa
biết mùi đời thì có gì khó đối phó, miễn là không liên quan đến tình yêu này nọ thì Tử Phong vẫn còn khôn khéo lắm, vài ba câu đã quay cô học
trò của mình như quay dế, đến đây thì bước đầu tạo dựng nên hình tượng
một vị sư phụ cao thâm khó dò của mình đã hoàn thành khá tốt, tiếp theo
vẫn còn nhiều việc phải làm lắm.
Để cho Trần Duệ và Nạp Lan Yên Nhiên chào từ biệt người thân quen ở
Minh Đạo Tông, Tử Phong lại mang theo hai đệ tử trở về Lăng Hư Cung, chỉ là lần này cả hai dường như đã bị sang chấn tâm lý kể từ lần trước, một bộ dáng thà cuốc bộ rồi chết dọc đường còn hơn là đi truyền tống trận
với Tử Phong thêm lần nữa, cục chẳng đã, hắn đành phải mang theo hai
người phi hành về Lăng Hư Cung.
Quãng đường đi không đến mức quá dài, nếu chỉ có một mình Tử Phong
thì tối đa ba ngày phi hành là được, chỉ là kéo theo hai người có thực
lực yếu kém nên hắn chỉ đành phải chậm lại, mất tới hơn mười ngày mới về tới nơi. Cơ mà mặc dù đã chậm lại không ít, Trần Duệ và Nạp Lan Yên
Nhiên vừa mới đặt chân xuống mặt đất đã mặt xanh lét, ôm miệng chạy
thẳng vào nhà vệ sinh, một bộ dáng giống như bị say tàu xe khiến Tử
Phong dở khóc dở cười, biết thế một chưởng đập ngất cả hai đứa rồi đi
truyền tống trận để về cho nhanh.
Tổn thương thần hồn của Nạp Lan Yên Nhiên đã được Hồn Châu chữa trị, ở cảnh giới dưới Vương cấp thì chỉ cần không đến mức phế vật, cứ tài
nguyên sung túc thì có thể một đường tu luyện đến Tướng cấp đỉnh phong,
vậy nên sau khi nghỉ ngơi một thời gian thì cả nàng lẫn Trần Duệ đều
theo lệnh của Tử Phong bế quan tu luyện, không hiểu gì thì có thể hỏi
hắn, nhưng hạn chỉ trong ba tháng phải đạt tới cấp bậc đó, nếu không sẽ
bị phạt nặng.
Hai tháng từ Sư cấp lên Tướng cấp đỉnh phong, đây là điều chẳng mấy
ai làm được, nhưng mà cả hai đều là người có thiên phú tương đối, hơn
nữa lại được Tử Phong đem đan dược cao giai nhồi như nhồi vịt, ba tháng
tuyệt đối là đủ thời gian, chỉ là không được phép lười biếng.
Còn về Tử Phong, đa phần thời gian hắn đều không có việc gì làm, tông môn cũng không có nhiều nhiệm vụ để phải nhờ đến chiến lực đỉnh cấp như hắn ra tay, hắn liền tranh thủ thời gian này tăng cường tu vi của mình.
Đứng trước một khu vực lòng chảo lớn bằng một ao nước nhỏ trên sơn
phong của mình, địa hình này hiển nhiên là do chính tay hắn tạo nên, Tử
Phong phất tay một cái, hơn vạn khối thượng phẩm linh thạch xuất hiện
sau đó rơi xuống đáy cái hố. Với việc thực lực của hắn tăng lên, tỷ lệ
quy đổi điểm tích luỹ của hắn cũng trở nên thập phần tiện nghi.
Một điểm tích luỹ có thể đổi được một vạn kim tệ, chính là tương
đương với mười bạch tinh tệ, chỉ là tiền tài thông thường như này đối
với Thánh Giai cường giả như Tử Phong đơn thuần chính là sắt vụn, tiền
tệ của võ giả cao giai đó chính là linh thạch. Linh thạch hạ phẩm thì
dùng kim tệ cũng có thể mua được, giá cả đại khái dao động từ 500 đến
1000 kim tệ một viên, tuỳ vào chất lượng và giá cả thị trường biến đổi.
Trung phẩm linh thạch thì giá cao hơn nhiều, thuần tuý lấy giá cố
định 10 bạch tinh tệ một khối, còn thượng phẩm linh thạch thì tiền bạc
bình thường không thể mua được, chỉ có thể dùng bảo vật đổi lấy, nhưng
đại khái thì tỉ giá gấp mười lần trung phẩm linh thạch. Trong khi đó thì cực phẩm linh thạch không được sử dụng làm tiền tệ, bởi vì thứ này quá
quý giá, linh khí ẩn chứa bên trong tinh khiết gần như không có tạp
chất, cường giả có được chỉ có dùng để tu luyện chứ không ai mang ra
dùng như tiền tệ, nhưng nếu đem quy đổi thì một viên cực phẩm linh thạch có giá trị tương đương 100 viên thượng phẩm linh thạch.
Điểm tích luỹ của Tử Phong khi quy đổi ra linh thạch thì có tỷ giá
còn hời hơn cả quy đổi ra kim tệ, một điểm tích luỹ đổi một viên trung
phẩm linh thạch. Về mặt giá cả thì tương đương nhau, nhưng chẳng ai điên đi đổi một viên trung phẩm linh thạch lấy 10 bạch tinh tệ cả, chỉ có
ngược lại mà thôi, vậy nên mới nói tỉ giá quy đổi điểm tích luỹ của hắn
khi quy đổi linh thạch thì có hời hơn.
Tử Phong trong nháy mắt ném ra hơn vạn viên thượng phẩm linh thạch,
gia tài kếch xù như này đến cả Thánh Giả cũng phải đỏ mắt, nhưng đối với hắn chỉ là mười vạn điểm tích luỹ, so với con số mấy chục ức mà hắn sở
hữu thì đến cả cái số lẻ cũng không bằng.
Đặt tay lên núi linh thạch, Tử Phong vận dụng Hỗn Độn Quyết, rút lấy
toàn bộ linh khí bên trong linh thạch nhưng không hấp thụ vào cơ thể,
ngược lại dùng linh lực của mình bao bọc lấy chỗ linh khí đã được rút ra đó. Vạn khối thượng phẩm linh thạch nhanh chóng bị rút cạn, ngay sau đó liền được Tử Phong tạm thời thu vào không gian hệ thống, sau đó lại một núi thượng phẩm linh thạch tương tự xuất hiện.
Liên tiếp bốn lần như thế, xấp xỉ bốn vạn viên thượng phẩm linh thạch tan thành tro bụi, linh khí được Tử Phong rút ra đã nồng đậm đến mức cô đặc lại thành dạng chất lỏng, chính là linh dịch thuần tuý không có tạp chất. Triệu tập thuỷ chi pháp tắc tạo ra nước lấp đầy cái ao, Tử Phong
đem chỗ linh dịch vừa thu được hoà tan vào nước trong hồ, sau đó lấy ra
một chiếc bình nhỏ.
Chiếc bình nhỏ được làm từ một loại bảo thạch trong suốt như kim
cương, bên trong là một thứ chất lỏng sền sệt màu tím. Tử Phong cẩn thận mở nắp lọ ra, không gian nơi miệng bình ngay lập tức vặn vẹo tưởng
chừng như muốn băng diệt, hắn vội vàng dùng linh lực cuốn lấy một giọt
chất lỏng màu tím ra ngoài sau đó đóng nắp lọ lại.
Một giọt chất lỏng màu tím ném xuống ao linh dịch, trong chớp mắt
nhuộm toàn bộ cái ao thành một màu tím thẫm, không gian liên tục xuất
hiện những ba động đến cả mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chỉ là không mạnh mẽ như lúc trước. Tử Phong hít vào mấy hơi thật sâu, trút bỏ quần
áo trên người, hắn nhìn cái ao nước trước mặt, sau đó nghiến răng nghiến lợi nhảy thẳng xuống dưới.
“Aaaaahhhhhhhhhhh!!!!!!!!” Một tiếng gào thét đau đớn cất lên vang vọng khắp cả sơn phong.