Thân là người xuyên việt, Trần Duệ biết rất rõ quy củ của dị giới đó là nữ
nhân xấu thì có, nhưng đã là cường giả thì chỉ có mỹ nữ, biểu muội Nạp
Lan Yên Nhiên của hắn là một ví dụ điển hình, so với minh tinh trên màn
ảnh của kiếp trước thì chỉ có hơn chứ không có kém. Kể cả như vậy thì so với nữ tử vừa mới xuất hiện thì vẫn có phần thua kém, không phải ở
ngoại hình mà là khí chất, cái khí chất thanh thuần động lòng người
nhưng lại có chút phiêu miểu như tiên tử này không phải ai cũng có được.
Trần Duệ nhìn thoáng qua nữ tử trước mắt mà không khỏi thất thần
trong chốc lát nhưng rất nhanh đã tỉnh lại, hiển nhiên đây là người vừa
mới ra tay đánh bay Tô Trường Ca, hắn ngay lập tức liền thi lễ
“Đa tạ cô nương đã trợ giúp.”
“Không vấn đề gì, ta vốn rất ghét mấy tên nam nhân tự cho mình là
đúng kia, chỉ là thuận tiện cứu ngươi thôi.” Thiếu nữ phất phất tay nói.
Lão giả đứng bên cạnh thiếu niên kia nhìn thoáng qua nữ tử bạch y, trong mắt loé lên tinh quang, lặng lẽ truyền âm nói
“Tiêu thiếu gia, nữ nhân này tu vi Vương cấp nhị phẩm, tuổi chắc chắn không vượt quá 25, có thể bồi dưỡng ra nhân tài như thế này hiển nhiên
không phải là thế lực vô danh tiểu tốt, ngài nên cẩn thận.”
Tiêu thiếu gia hống hách nhưng không phải kẻ ngu, chỉ cần nhìn vào
việc nữ nhân này dùng một cái tát đã đánh Tô Trường Ca bất tỉnh cũng có
thể thấy được bất phàm, dù không có lão giả truyền âm thì hắn cũng không dám khinh thường nàng.
“Các hạ là ai, tại sao lại nhúng tay vào chuyện riêng của bọn ta?” Tiêu thiếu gia trầm giọng nói.
“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết hành động của ngươi
khiến ta cảm thấy chướng mắt là được.” Bạch y nữ tử khinh thường nói.
“Chướng mắt hay không cũng không đến lượt các hạ gây loạn, đừng quên
đây là Lăng Hư Cung, không phải chỗ mà ngươi có thể làm loạn.” Hàn ý
trong mắt Tiêu thiếu gia loé lên, hắn không khinh thường đối phương
không có nghĩa là hắn sợ hãi, chỉ là một Vương cấp mà thôi, hắn không
đánh lại được nhưng thế lực sau lưng hắn cũng không phải dạng vừa.
“Ngươi cũng biết đây là Lăng Hư Cung ư?? Chỉ là ngươi nói ta không có tư cách đúng không??”
Bạch y nữ tử cười lạnh một tiếng, bất ngờ quay sang mấy vị trọng tài của Lăng Hư Cung vốn vẫn đang giả vờ mắt điếc tai ngơ
“Các ngươi nói xem ta có tư cách để làm loạn ở đây không??”
Bị chỉ đích danh, mấy vị trọng tài chỉ có thể cười khổ, trời không
nóng mà lưng lại toát mồ hôi hột, cả đám vội vàng thi lễ, miệng nói
“Đương nhiên là Diệp tiểu thư có tư cách rồi, nếu tiểu thư còn không có tư cách thì còn ai ở đây có nữa.”
“Phải phải, ở đây tiểu thư làm chủ, chúng ta nhất loạt nghe theo tiểu thư phân phó là được.”
Mọi người xung quanh nhìn mấy vị trọng tài Vương cấp của Lăng Hư Cung lúc bình thường cao cao tại thượng nay lại trưng ra một bộ dáng nịnh
nọt bạch y nữ tử này liền sửng sốt một hồi, trong lòng đoán già đoán non lai lịch của nàng, rốt cuộc nàng là ai mà có thể khiến mấy cường giả
của Lăng Hư Cung phải cung kính như thế.
Tiêu thiếu gia hiển nhiên cũng bất ngờ, nhưng hắn rất nhanh liền trấn tĩnh lại, nữ nhân này có thân phận lớn thì sao, gia tộc của hắn cũng
không phải yếu, tuy không bằng với siêu cấp đại tông môn như Lăng Hư
Cung nhưng cũng thuộc hàng nhất lưu, trong gia tộc cũng có đến tám vị
Thánh Giả toạ trấn, thực lực bá chủ một phương.
Hơn nữa, lão giả bên cạnh hắn cũng là cường giả Thánh cấp, tuyệt
nhiên không phải thứ mà Vương cấp có thể so sánh, nói có chút phô trương chứ nếu không có lí do, Lăng Hư Cung cũng không tuỳ tiện đắc tội một
thế lực có nhiều Thánh cấp toạ trấn, nếu không phải hắn có ý định muốn
trở thành đệ tử Lăng Hư Cung thì với thế lực gia tộc của hắn, việc tham
gia tuyển chọn đệ tử là không cần thiết, hắn là thiếu chủ Tiêu Viêm của
Tiêu gia Ô Thản thành cơ mà!
“Ta bất kể ngươi là ai, nhưng đây là chuyện riêng giữa ta và hắn, tốt nhất ngươi đừng có nhúng tay vào, hậu quả không phải là thứ mà ngươi có thể gánh vác nổi, trừ khi ngươi muốn là địch với Tiêu gia Ô Thản
thành.” Tiêu Viêm cười lạnh.
Mấy tên trọng tài của Lăng Hư Cung vốn là chấp sự ngoại môn thấy thế
liền quay sang nhìn nhau, sau đó rất ăn ý lùi lại một bước, trong lòng
thầm mặc niệm cho ai đó. Tiêu Viêm thu hết biểu hiện đó vào trong mắt,
trong lòng đắc ý một hồi, thấy gì không, dù có là Lăng Hư Cung thì cũng
không phải là không biết nặng nhẹ, Tiêu gia Ô Thản thành ở trong Càn
Nguyên đế quốc cũng không phải dạng hữu danh vô thực.
“Ồ, ta lại cứ muốn là địch với Tiêu gia Ô Thản thành đấy, ngươi có
thể làm gì được ta??” Nữ tử bạch y họ Diệp cười khảy, không hề che giấu
sự khinh thường trong lời nói của mình.
“Hừ, thiếu chủ nhà ta đã cho ngươi một cơ hội, rượu mời không uống
lại muốn uống rượu phạt, xưng tên đi, ta không thích giết kẻ vô danh!!”
Lão giả đứng bên cạnh Tiêu Viêm lúc này cũng lên tiếng, hiển nhiên thái
độ của nữ tử trước mắt khiến lão cực kì khó chịu, khí thế trên người lão dần dần bộc lộ ra ngoài, ép cho tất cả mọi người trong phương viên mấy
trăm mét không thể thở nổi, không ít võ giả dày dạn kinh nghiệm nhận ra
cấp bậc của khí tức này, buột miệng kinh hô
“Thánh cấp cường giả!!”
“Bản tiểu thư tên Diệp Ngưng Tuyết, ngươi nếu nghĩ rằng có thể giết
được ta thì cứ tới đây!!” Diệp Ngưng Tuyết không hề sợ hãi, bất kể bản
thân mình chỉ là Vương cấp trong khi đối phương lại là Thánh cấp cường
giả, thậm chí nàng còn trực tiếp giơ một ngón tay lên khiêu khích, nhãn
thần lộ vẻ trêu tức.
“Dám coi thường Tiêu gia ta!! Trưởng lão, ra tay đi, cho cô ta biết
được chênh lệch giữa Vương cấp và Thánh giai là như thế nào, nhưng mà
giữ lại một mạng cho cô ta, bản thiếu gia muốn giày vò nữ nhân vô tri
này đến chết!” Tiêu Viêm nở một nụ cười tàn nhẫn, phất tay ra lệnh.
Lão giả trong mắt loé lên hàn quang, Thánh cấp cường giả là chiến lực đỉnh tiêm của Huyền Linh đại lục, dù nữ tử này có là đệ tử nội môn của
Lăng Hư Cung thì có thể như thế nào, không ai nguyện ý vì một đệ tử nội
môn thông thường mà tuỳ tiện đắc tội với Thánh cấp cả!
Linh khí thiên địa xung quanh lão giả ba động mãnh liệt, tập trung
lại sau đó tạo thành một vòng xoáy lớn phóng thẳng lên không trung, uy
áp Thánh Giai không hề giữ lại nữa mà buông xuống, ép cho không gian
phải run rẩy, hàng loạt võ giả đứng gần liền vội vàng chạy ra xa cả ngàn mét, uy áp không trực tiếp nhắm vào bản thân mà chỉ quét ngang qua thôi cũng đủ hộc máu, quả nhiên Thánh Giai cường giả cường hãn đến độ không
thể tưởng tượng nổi.
Cả một khu đất trống chỉ còn lại bọn người Tiêu Viêm cùng với Diệp
Ngưng Tuyết, Nạp Lan Yên Nhiên, Trần Duệ đứng đó. Trần Duệ cùng với Nạp
Lan Yên Nhiên vốn không thể chạy, nay đứng mũi chịu sào, dưới uy áp
khủng bố phô thiên cái địa của Thánh cấp dù thực lực chân chính đã đạt
tới Tướng cấp như Trần Duệ cũng chỉ có thể chịu cảnh bị ép nằm rạp xuống đất, đừng nói tới Nạp Lan Yên Nhiên bị trọng thương, lúc này sắc mặt
trắng bệch không còn chút máu, hơi thở trên người mỏng manh như sắp sửa
tan biến.
Khiến người khác ngạc nhiên đó là, dưới uy áp đến cả Tôn cấp cũng
không thể chịu nổi mà Diệp Ngưng Tuyết chỉ có tu vi Vương cấp không ngờ
lại đứng vững, trên mặt căn bản không nhìn ra chút khó chịu nào cả,
chứng kiến cảnh tượng kì dị này không ít người thầm nghĩ trong lòng,
chẳng lẽ nàng ta cũng là một Thánh cấp cường giả ẩn giấu tu vi??
Lão giả Tiêu gia nhìn thấy vậy cũng nhíu mày, tuy uy áp hiện tại của
hắn còn chưa tới một phần mười lúc mạnh nhất, nhưng dù là như vậy thì
đừng nói là Vương cấp, đến cả Tôn cấp cũng ăn không tiêu, tuyệt đối
không thể bình thản đứng ở kia như vậy được. Nhưng mà lão cũng không có
lo lắng, lão tin tưởng con mắt nhìn người của mình, đối phương chắc hẳn
không phải là Thánh cấp cường giả ẩn giấu tu vi, có lẽ là đang sử dụng
một loại pháp bảo đặc thù nào đó để chống lại uy áp.
Bất kể thế nào, chỉ cần ra tay là sẽ biết ngay chân tướng thôi, lão
giả Tiêu gia khí định thần nhàn giơ tay lên, ngón trỏ chỉ thẳng về phía
Diệp Ngưng Tuyết, linh lực hội tụ lại trên đầu ngón tay của lão không
ngờ lại khiến không gian xung quanh vặn vẹo, hiển nhiên một chiêu nhìn
có vẻ đơn giản này cực kì kinh khủng.
“Nữ nhân vô tri, nếu trưởng bối trong nhà không dạy ngươi đạo lý
cường giả vi tôn thì để lão phu thay mặt giáo huấn ngươi một bài học
vậy!!”
Cơ mà chỉ phong còn chưa bắn ra, một luồng uy áp khủng khiếp bỗng từ
trên trời giáng xuống, uy áp huỷ thiên diệt địa mang theo khí tức hung
bạo đến cực điểm trực tiếp nghiền nát uy áp mà lão giả đang toả ra, nếu
so sánh uy áp của lão giả lúc trước giống như một ngọn núi lớn đè lên
thì cỗ uy áp hiện tại căn bản không khác gì bầu trời sụp đổ.
Toàn bộ võ giả có mặt tại đây, tổng cộng mấy ngàn người rải rác trong phương viên hàng chục dặm nhất loạt gục xuống mặt đất, thực lực hơi yếu thì trực tiếp bất tỉnh nhân sự, có thể đứng vững cũng chỉ là một số ít
Tôn cấp Bán Thánh cường giả đứng ở xa, còn lại chỉ cần đứng gần lão giả
Tiêu gia trong bán kính ngàn mét, bất kể thực lực ra sao đều úp mặt
xuống đất hết.
Lão giả Tiêu gia là mục tiêu chính của cỗ uy áp này, lúc này toàn
thân lão cứng lại không thể nhúc nhích, toàn thân trầm xuống không ngờ
liền trực tiếp quỳ cả hai chân xuống mặt đất, đầu gối nện vỡ nền đá dưới chân, cả người lão gục xuống thành tư thế quỳ bò giống như con tôm, đến cả hít thở cũng không làm được.
“Ồ, ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi giáo huấn Tuyết nhi nhà ta như thế nào đấy.”
Một giọng nói kèm theo hung uy ngập trời vang lên trên không trung,
sau đó một thân ảnh từ từ hạ xuống bên cạnh Diệp Ngưng Tuyết.
“Ca ca!!” Diệp Ngưng Tuyết hô lớn một tiếng, cả người như chú chim nhỏ sà vào trong lòng nam tử mới tới.
Mọi người lúc này mới nhìn rõ người mới tới trông ra sao, chỉ thấy
một thân ảnh cao ngất khoác trên mình một bộ hắc y tương phản hoàn toàn
với Diệp Ngưng Tuyết, mái tóc bạc trắng dài ngang lưng bay phất phơ
trong gió, khuôn mặt bị che khuất đi bởi một chiếc mặt nạ màu đen đầy
những chiếc răng sắc nhọn dữ tợn, nam tử lúc này đang dùng một tay ôm
lấy Diệp Ngưng Tuyết, tay còn lại xoa xoa lên đầu nàng.
“Muội gan to lắm đấy, mới có Vương cấp mà đã muốn đối đầu với Thánh
cấp à?” Nam tử vừa xoa đầu Diệp Ngưng Tuyết, vừa nhẹ nhàng nói.
“Muội biết là ca ca sẽ không để người ta phải chịu thiệt thòi mà.”
Diệp Ngưng Tuyết được xoa đầu trông có vẻ thích chí, hai mắt híp lại
hưởng thụ, một bộ dáng đáng yêu giống như mèo con.
Đúng lúc này, mấy tên chấp sự ngoại môn liền tiến tới, cúi người một góc 90 độ thi lễ với nam tử hắc y, cung kính hô
“Thuộc hạ bái kiến Thanh Long thập thất trưởng lão!!”
Thanh âm không to không nhỏ nhưng người ở đây ai không phải là võ giả có thính lực hơn người, một câu nói này giống như sấm nổ bên mang tai,
không ngờ nam tử hắc y này là người của Lăng Hư Cung, hơn nữa không phải là người bình thường, hắn ta là trưởng lão nội môn Lăng Hư Cung!
“Ở đây có người làm loạn tại sao lại không thông tri cho các cung
phụng trưởng lão đến xử lí??” Tử Phong liếc nhìn mấy tên chấp sự ngoại
môn, giọng nói bình thản nhưng lại mang theo uy thế kì dị khiến người
khác không nhịn được mà muốn thần phục.
“Hồi bẩm trưởng lão, đây mới chỉ là những vòng tuyển chọn đệ tử ban
đầu, căn bản còn chưa tuyển được đệ tử chắc chắn sẽ nhập môn nên các vị
trưởng lão khác đều không quan tâm, chỉ dặn bọn thuộc hạ sau khi chọn đủ số người rồi thì báo cáo lại chờ đến lúc tuyển chọn đệ tử nội môn và
hạch tâm. Hơn nữa vừa rồi chỉ là xích mích của người ngoài, thuộc hạ
không nghĩ đến kinh động trưởng lão, xin ngài thứ tội.” Một tên chấp sự
ngoại môn cung kính nói.
Tử Phong âm thầm gật đầu, hắn cũng chỉ hỏi cho có lệ, đệ tử có thiên
phú tốt trong Lăng Hư Cung không hề thiếu, nếu không phải tông môn muốn
liên tục có thêm máu mới để tăng cường căn cơ thì những võ giả bên ngoài này căn bản không đáng để quan tâm, đến cả 500 người chắc chắn sẽ trở
thành đệ tử Lăng Hư Cung cũng không có giá trị bao nhiêu, chỉ có thiên
phú cùng thực lực đủ để làm đệ tử hạch tâm thì mới có thể khiến cao tầng tông môn để ý tới, có lơ là ở mấy vòng ngoài như này cũng là chuyện
bình thường.
Hắn cũng không ngờ Diệp Ngưng Tuyết vừa mới xuất quan liền hiếu kỳ
chạy ra đây, sau đó lại xung đột với người khác, bằng không thì hắn cũng lười không muốn quan tâm gì tới việc tuyển chọn đệ tử nhàm chán này cả, dù gì thì trong mắt hắn những võ giả thiên tài này cũng chỉ là mấy con
gián nhảy nhót qua lại, búng tay một cái là chết cả đám, ai thèm để ý cơ chứ.
“Được rồi, đừng làm nũng nữa, tại sao cái con tôm đằng kia lại muốn
ra tay với muội thế.” Tử Phong cúi đầu nhìn Diệp Ngưng Tuyết đang úp mặt vào lòng mình, cười nói.
Diệp Ngưng Tuyết ngẩng đầu lên, giơ tay chỉ về phía Tiêu Viêm lúc này đang nằm thở dốc dưới đất như con cá chết, trên mặt lộ ra thần sắc giận dữ
“Hắn ta tự xưng là Tiêu Viêm của Tiêu gia Ô Thản thành hay là cái gì
gì đó, vừa rồi trên lôi đài hắn chiến thắng nữ tử này, nếu chỉ vậy thì
cũng thôi, không ngờ hắn lại gọi thủ hạ muốn bắt nàng ta làm đồ chơi,
muội nhìn thấy ngứa mắt quá mới xuất thủ….”
Sau một hồi chỉ trỏ loạn xạ, không quên thêm mắm dặm muối, cuối cùng
Diệp Ngưng Tuyết cũng kể xong mọi chuyện, Tử Phong chỉ im lặng nghe từ
đầu tới cuối, ánh mắt hắn liếc nhìn Nạp Lan Yên Nhiên trọng thương đang
nằm trên mặt đất, bên cạnh là Trần Duệ sắc mặt trắng bệch trước uy áp
khủng bố của hắn.
Không thấy hắn làm ra động tác gì nhưng không gian xung quanh lại ba
động vặn vẹo, sau đó một luồng hào quang màu lục xuất hiện rồi bao phủ
lấy Nạp Lan Yên Nhiên, những vết thương trên người nàng gần như lấy tốc
độ mắt thường có thể quan sát được mà lành lại, sắc mặt nàng cũng tốt
lên thấy rõ, hơi thở thập phần ổn trọng.
Chỉ trong khoảnh khắc, Nạp Lan Yên Nhiên liền khôi phục đỉnh phong,
uy áp của Tử Phong bao phủ lên nàng và Trần Duệ cũng được thu lại, nàng
ngay lập tức đứng dậy chỉnh lại trang phục của mình, cúi đầu thi lễ
“Tiểu nữ Nạp Lan Yên Nhiên đa tạ ơn cứu mạng của đại nhân!”
Nếu không phải có chiếc mặt nạ che đi biểu cảm khuôn mặt thì mọi
người có thể thấy được thần sắc cổ quái của Tử Phong lúc này. Tiêu Viêm, Nạp Lan Yên Nhiên, Ô Thản thành??? Sao nghe qua toàn danh tự quen thuộc thế này, đừng nói là Cục Quản Lý Xuyên Việt Thời Không lại lên cơn đấy
nhé. Mang theo nghi hoặc trong đầu, Tử Phong đưa mắt nhìn sang Trần Duệ, không nhìn thì thôi, ngay khi Trần Duệ lọt vào tầm mắt của hắn, hai mắt hắn khẽ co lại, khoé miệng hơi nhếch lên, miệng lẩm bẩm