Lấy Tử Phong làm trung tâm, một cơn sóng triều linh lực bùng nổ như núi lửa phun trào, trong nháy mắt tạo thành một vụ nổ long trời lở đất nuốt
chửng lấy mọi thứ. Cuồng phong bạo vũ trôi qua, khói bụi mờ mịt tản bớt, toàn bộ đá vụn ngổn ngang khắp nơi bị một chiêu vừa rồi thổi bay đi chỗ khác, lúc này chỉ còn lại Tử Phong và Huyết Mị Ma Cơ đứng trên mặt đất.
Gọi là mặt đất chứ trên thực tế khắp nơi đều được lót bằng một lớp
kim loại không biết dày đến cỡ nào, chỉ biết là sau một chiêu huỷ thiên
diệt địa của Tử Phong, lớp kim loại đó vẫn trơ trơ ra không hề bị hư
tổn, tối da chỉ là một vài vết cắt nhỏ không đáng kể trên bề mặt.
Huyết Mị Ma Cơ vốn không bị ảnh hưởng bởi công kích linh lực nên hoàn toàn vô sự trước Phá Thiên Trảm, còn Tử Phong thì lúc chém ra một kiếm đó linh lực trong người đã chẳng còn lại bao nhiêu, uy lực của Phá Thiên Trảm đại giảm, hắn cũng không cần phải lo lắng tới việc cuốn chính bản thân
mình và Tuyết Phi Nhan ở gần đó vào trong chiêu thức hay không.
Nhưng có một điều Tử Phong phải công nhận, lớp giáp trên người hắn kể từ lúc biến đổi thành Thiên Ma biến dị đã trở nên kiên cố hơn trước rất nhiều, dù uy lực của Phá Thiên Trảm có bị giảm đi nhưng trước sau gì nó cũng vẫn là Phá Thiên Trảm, nếu là lúc trước khi còn là Thiên Ma Hoàng, hứng chịu dư âm của một
kiếm này ở khoảng cách gần như thế đủ để xé rách lớp giáp của hắn, nay
đừng nói là bị xé rách, lớp giáp của hắn chỉ bị xuyên thủng vài chỗ
không đáng kể, có thể thấy lực phòng ngự đã được đề thăng một khoảng
lớn.
Phóng ra một chiêu kiếm dọn dẹp toàn bộ đất đá vỡ vụn rải rác khắp
nơi, Tử Phong cuối cùng cũng có thể nhìn thấy được khung cảnh toàn bộ
lớp kim loại nền bên dưới. Lớp nền kim loại này trải dài đến mấy ngàn
mét vuông, có kết cấu tương tự với cánh cổng của Khổ Thiên Điện, điều
này khiến hắn không khỏi nghi vấn liệu không gian bí cảnh này có liên
quan gì đến Khổ Hải Thiên Tôn hay không.
Nếu là như vậy, Khổ Hải Thiên Tôn này rất có thể không phải chỉ là
một Bán Thần đơn giản như vậy, phải biết rằng theo như thông tin mà hắn
biết, Khổ Hải Thiên Tôn không môn không phái, cũng không có làm chủ một
thế lực lớn nào cả, có thể tạo ra một trận pháp trấn giữ một khoảng
không gian có đầy đủ pháp tắc lực lượng như thế này không phải là việc
mà một Bán Thần có thể làm được.
Còn về lí do tại sao Khổ Hải Thiên Tôn vốn không phải là người của
Huyền Linh đại lục tại sao lại thiết kế bí cảnh ở đây thì Tử Phong không có nghĩ tới, vốn dĩ dị không gian như thế này luôn luôn không ổn định
hoàn toàn, ngẫu nhiên sụp đổ tạo nên thông đạo tới một chiều không gian
khác là chuyện bình thường, thắc mắc nhiều làm gì cho mệt.
Trên nền kim loại là hằng hà sa số phù văn được khắc sâu hàng tấc vào thẳng lớp kim loại vô kiên bất tồi này, những phù văn này tổ hợp lại
thành những hình thù quái dị mà hiển nhiên là Tử Phong không hiểu gì cả, hắn chỉ biết rằng những phù văn này kéo dài phủ kín một diện tích đến
hàng trăm mét vuông, to lớn đến cực điểm.
Theo như lời Tiểu Linh nói thì đây chính là trận pháp giữ cho không
gian của bí cảnh được ổn định, nhưng kì lạ ở chỗ đó là trận pháp này
không hề có ba động linh lực lưu chuyển, dù Tử Phong có dùng hai loại
nhãn thuật của mình nhìn đến rách cả mắt cũng không tìm thấy manh mối
nào để phá trận cả.
Trận pháp được khắc thẳng lên lớp nền kim loại như thế này cũng có
tồn tại một cách phá trận khác, đó chính là trực tiếp phá huỷ vật dẫn
của trận pháp cũng tức là lớp nền kim loại, nhưng cách này nói là có
không bằng nói là không thể nào, lấy thực lực của Tử Phong chém ra một
chiêu Phá Thiên Trảm lúc toàn thịnh cũng chỉ có thể đục thủng
một lỗ trên cánh cổng của Khổ Thiên Điện, bảo hắn phá huỷ hoàn toàn trận pháp khổng lồ dưới chân cơ bản là người si nói mộng.
Đương nhiên hắn cũng có thể chơi “khô máu”, liên tục hồi phục linh lực rồi chém ra Phá Thiên Trảm, bào mòn từng chút từng chút một trận pháp, nhưng mà cách này cũng không chắc chắc là có thể thành công, nên nhớ lúc trước cánh cổng của Khổ
Thiên Điện chỉ là cánh cổng thông thường, lớp nền kim loại này ai dám
nói là không có trận pháp khác bảo vệ, bằng chứng là một chiêu vừa rồi
của hắn chỉ để lại vài vết cắt nhỏ mà thôi.
Trong lúc Tử Phong còn đang xoắn xít thì giọng nói ngập ngừng của Tiểu Linh vang lên trong đầu hắn:
“Công tử, ngài đang làm cái gì vậy?”
“Còn làm cái gì nữa, ta đang suy nghĩ cách phá giải trận pháp này.”
“Ngài có thể bảo ta hỗ trợ mà…..”
Nếu lúc này Tử Phong đang uống nước thì đảm bảo hắn sẽ phun ngụm nước đó ra ngoài, hắn sửng sốt nói
“Nàng có thể hỗ trợ ta???”
“Đương nhiên, không chỉ là trận pháp này, lúc trước ngài cũng có thể hỏi nhờ ta dọn dẹp hộ quả núi kia mà…”
“Sao nàng không nói sớm, ta tưởng nàng không được phép trợ giúp ta?”
“Ngài đâu có hỏi ta…” Tiểu Linh có chút bất đắc dĩ nói.
“……”
Tử Phong câm nín một hồi, xác thực là trong suy nghĩ của hắn, Tiểu
Linh mặc dù đúng là thần linh thực sự, cường đại thì không cần phải bàn
nhưng có lẽ là nhận hạn chế của hệ thống cũng Chúa Tể Hư Không, từ trước tới nay nàng đều không nhúng tay vào việc ngoại giới, kể cả hắn ở trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc nàng cũng không thực sự làm gì cả, lúc này nàng nói mình có thể hỗ trợ sao có thể khiến Tử Phong không ngạc
nhiên cho được.
Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, Tiểu Linh đúng là người đã ra tay phá vỡ chướng nhãn pháp để lộ ra ngọn núi màu đen trước mắt, hơn nữa nàng cũng chỉ dẫn chi tiết cho hắn đường đi nước bước để có thể đi tới nơi này,
tức là nàng đã được cho phép để làm như vậy, hắn không có hỏi qua chỉ có thể trách chính mình chưa nghĩ thấu đáo.
Lúc này Tuyết Phi Nhan từ xa nghe thấy động tĩnh cũng đã phi thân tới bên cạnh, đang định hỏi chuyện thì nhìn thấy Tử Phong đang trầm tứuy
nghĩ, nàng sợ quấy rầy đến hắn nên cũng không có lên tiếng, chỉ lẳng
lặng đứng đấy chờ đợi.
“Nàng xác thực là có thể giúp ta phá bỏ trận pháp này, nàng am hiểu trận pháp ư?”
“Không, ta không thực sự hiểu biết quá nhiều về trận pháp, nhưng mà
đây chỉ là trận pháp cấp thấp được khắc trên Lưu Tinh Kim mà thôi, trực
tiếp đánh vỡ nó là được, cũng không phải là việc gì khó khăn lắm.” Tiểu
Linh nhẹ nhàng nói.
Tử Phong có chút nghẹn họng không biết nói gì, vẫn biết nàng là thần
linh thực sự, cường đại hơn bản thân mình không biết đến bao nhiêu lần,
nhưng nghĩ đến việc mình tốn sức chín trâu hai hổ mới cắt được vài vết
như mèo cào trên nền kim loại mà nàng lại nói đánh vỡ nó không phải là
việc gì khó khăn, hắn không tự chủ được cảm thấy bản thân mình thật sự
quá yếu đuối.
“Phi Nhan, nàng hãy lùi ra xa đi, ta chuẩn bị phá vỡ trận pháp dưới
chân, cả Huyết Mị Ma Cơ nữa, ngươi ở bên cạnh bảo vệ nàng ấy cho tốt,
đừng đứng gần ta.” Tử Phong đột ngột lên tiếng.
Tuyết Phi Nhan đã được Tử Phong thông tri từ trước lai lịch của trận
pháp này, nàng biết rõ việc phá huỷ được trận pháp này hay không liên
quan trực tiếp đến việc bọn họ có thể thoát ra khỏi bí cảnh, nàng không
chút chần chờ liền bỏ chạy thật xa, Tử Phong có vô số thủ đoạn quỷ dị
đến cả nàng cũng không thể nào biết hết được, nếu hắn bảo nàng chạy xa
thì chắc chắn là có lí do để làm vậy.
Huyết Mị Ma Cơ theo sát đằng sau Tuyết Phi Nhan, lệnh của chủ nhân là không thể cãi lại, nếu cần thiết thì nó sẵn sàng lấy chính thân mình
làm khiên cho Tuyết Phi Nhan, tuyệt không để nàng bị tổn thương mảy may.
Sở dĩ phải để cả hai chạy thật xa là bởi Tử Phong không biết Tiểu
Linh ra tay sẽ tạo thành chấn động như thế nào, hơn nữa Huyết Mị Ma Cơ
mặc dù miễn nhiễm công kích linh lực, nhưng Tiểu Linh dù sao cũng là
thần linh, công kích không có linh lực mà thay vào đó là nguyên lực,
nguyên lực khủng bố ra sao thì hắn biết rất rõ, kể cả Huyết Mị Ma Cơ
thực lực vượt xa Huyết Ma thông thường chắc chắn cũng không chịu nổi, để nó bảo vệ Tuyết Phi Nhan là chuẩn nhất.
“Làm đi Tiểu Linh!!”
“Công tử hãy thả lỏng thân thể, ta sẽ kiếm soát cơ thể của ngài một lát!!”
“Tử Phong” từ từ bay lên không trung, trên người hắn đột nhiên xuất
hiện khí tức khủng bố đến cực điểm, bầu trời xuất hiện hằng hà sa số dị
tượng, phong vân biến động, sấm sét gào thét, không gian băng liệt khắp
nơi. Tuyết Phi Nhan ở xa chỉ trông thấy “Tử Phong” giơ một cánh tay lên, một hư ảnh bàn tay khổng lồ mờ ảo lấp lánh như những vì sao trên bầu
trời xuất hiện theo hướng cánh tay của hắn, ngay khi hư ảnh xuất hiện,
một thứ khí tức mờ nhạt nhưng cường đại đến khủng bố lan toả ra khắp tứ
phương tám hướng khiến cả cơ thể nàng cứng lại không thể nhúc nhích, đến cả hít thở cũng không thông, trong lòng nàng lúc này là sóng to gió lớn ngập trời
“Đây chẳng lẽ chính là uy lực của một Thiên Tôn, thật là kinh khủng!!”
Tuyết Phi Nhan không biết đến sự tồn tại của Tiểu Linh, nàng chỉ biết rằng “tu vi thực sự” của Tử Phong lúc trước là “Thiên Tôn đỉnh phong”,
sau trận chiến với Huyết Mị Ma Cơ hắn có nói rằng mình thức tỉnh được
một phần sức mạnh vốn có, hiện tại có lẽ chính là uy năng của một Thiên
Tôn siêu cấp cường giả có thể tạo ra a.
Tử Phong không biết là Tuyết Phi Nhan đang cực kì rung động trước
thực lực “Thiên Tôn” của mình, hắn mà biết thì cũng chỉ có thể cười trừ, không nói đến việc “Thiên Tôn” này nọ chỉ là nói láo, nếu hắn mà nói
với nàng rằng Thiên Tôn so với thứ này chỉ là rác rưởi không hơn không
kém thì không biết nàng sẽ phản ứng ra sao nữa.
Nhưng mà hiện tại hắn không nói được, Tiểu Linh lúc trước có thể tiện tay phá vỡ chướng nhãn pháp không có nghĩa là hiện tại nàng có thể nhẹ
nhàng làm như vậy. Nói rõ ra thì nàng giống như là một linh hồn không có nhục thể, muốn thể hiện thực lực thì cần phải có một nhục thân làm vật
dẫn, ở đây thì cơ thể Tử Phong chính là vật dẫn đó, lúc này cơ thể của
hắn đang được Tiểu Linh điều khiển để phá vỡ trận pháp.
“Tử Phong”, đúng hơn là Tiểu Linh đưa mắt nhìn xuống phù văn tràn
ngập trên mặt đất, nàng hơi di động cánh tay của mình, kéo theo hư ảnh
cự thủ khổng lồ cũng di động theo, sau đó nhắm xuống một điểm trên nền
đất được làm bằng Lưu Tinh Kim kia mà vỗ xuống.
Một chưởng hạ xuống, thiên không sụp đổ, mặt đất rung chuyển, không
gian tan tành, Lưu Tinh Kim vô kiên bất tồi giống như là đậu hũ trực
tiếp bị nghiền nát thành vô vàn mảnh vụn văng khắp nơi, sóng xung kích
cực đại lan toả tạo thành cuồng phong bạo vũ thổi bay mọi thứ trên đường đi, thanh thế kinh người không gì có thể sánh được.
Huyết Mị Ma Cơ xoay người ôm chặt lấy Tuyết Phi Nhan, dùng chính cơ
thể mình chặn đứng luồng sóng xung kích đang kéo tới, lấy cơ thể so với
tinh thiết còn cứng hơn của nó mà vẫn không chịu được xuất hiện hàng
loạt vết nứt vỡ khắp nơi, có chỗ còn trực tiếp bị thổi bay cả một mảng
da thịt để lộ cả khung xương bên trong.
Khói bụi tản đi, mặt đất vốn dĩ được bao phủ bởi Lưu Tinh Kim trải
dài mấy ngàn mét vuông trực tiếp biến thành một cái hố sâu đen ngòm nhìn không thấy đáy, nước ngầm đang liên tục tràn vào bên trong lỗ hổng
nhưng căn bản không thể nào lấp đầy, đủ biết chiều sâu của cái hố đến
mức nào.
Không gian tưởng chừng như đã ổn định lại sau một chưởng vừa rồi lại
tiếp tục vỡ nát, nhưng lần này không gian sụp đổ xong lại xuất hiện vô
số không gian thông đạo có thể nhìn xuyên thấu qua, để lộ khung cảnh ở
phía bên kia thông đạo.
Tiểu Linh trả lại cơ thể cho Tử Phong, trong nháy mắt hắn cảm tưởng
như cơ thể mình chuẩn bị tan thành cát bụi tới nơi, khắp người hắn là vô số vết nứt kéo dài rướm máu, cảm giác không cẩn thận động hơi mạnh một
chút là hắn sẽ chia năm xẻ bảy thành vài ba mảnh mà rơi xuống đất.
Mắt nhìn thấy những không gian thông đạo vừa mở ra có dấu hiệu không
ổn định muốn khép lại, Tử Phong cố nén đau đớn, rít lên qua kẽ răng:
“Lĩnh Vực – Thế Giới!!”
Tiểu Linh chỉ mượn nhờ cơ thể của Tử Phong, nhưng không hề dùng đến chút lực lượng nào của hắn, Thế Giới liền ngay lập tức được kích hoạt, hắn dùng tốc độ nhanh nhất xông tới
nắm lấy Huyết Mị Ma Cơ cùng với Tuyết Phi Nhan, mũi chân điểm hai ba cái liền vượt qua quãng đường mấy ngàn mét, lao thẳng vào trong một không
gian thông đạo.
Ngay khi hắn vừa mới xuyên qua không gian thông đạo, hiệu lực của Thế Giới kết thúc, cả Sinh Hồn bí cảnh rung chuyển kịch liệt, từng thông đạo nối đuôi nhau sụp đổ, kéo theo đó là chính không gian của bí cảnh cũng băng liệt theo, trong một khoảnh khắc liền nuốt chửng lấy toàn bộ bí cảnh
bên trong, kéo cả tiểu thế giới này ra ngoài không gian loạn lưu, một đi không trở lại.
Tuyết Phi Nhan giây trước còn cảm nhận uy thế trời long đất lở của
một chưởng kia, giây sau nàng đã thấy mình đang bay lơ lửng trên không
trung, mùi mằn mặn đặc trưng của gió biển xộc vào mũi khiến nàng có chút ngơ ngác mà mở to mắt nhìn xung quanh. Sau khi xác định lại một lần
nữa, nàng vui mừng nói
“Chúng ta thoát ra ngoài rồi!!!”
“Ọc……..”
Tử Phong ở một bên phun ra một vòi máu trông vô cùng bắt mắt, miệng cười khổ nói: “Cuối cùng cũng thoát ra được…”