Tử Phong cả người sảng khoái không nói nên lời, khẽ hít một hơi dài, cảm nhận từng thớ cơ bắp trên người căng lên sau đó lại thả lỏng ra, hắn
không biết người khác lúc tăng tu vi có như thế này không, nhưng thực sự là vô cùng dễ chịu. Thoáng kiểm tra chỉ số của bản thân, nhận thấy mọi
thứ đều được tăng lên rõ rệt, tuy không thể nhiều bằng việc hắn giết
người, nhưng không phải lúc nào cũng có người để cho hắn giết chứ, những chỉ số này cũng có ích vô cùng. Thực ra thì, nói đi nói lại thì hắn
quan tâm đến việc nhận được một điểm tiến hóa tự do hơn.
“Chúc mừng chủ nhân lên tới level 9, mà lên cấp cũng nhanh đấy chứ, thế mà ngài còn than chưa đủ nhanh à?” Tiểu Linh cười hỏi.
“Đương nhiên là chưa đủ nhanh rồi, ta muốn nhanh hơn nữa cơ, trước đến nay ta
luôn tin vào dự cảm của bản thân, sắp tới chắc chắn ta phải tăng thực
lực lên một cách cấp tốc. À mà ta nên làm gì với một điểm tiến hóa này
đây?”
“Hỏi thừa, đương nhiên là đem bỏ vào…”
Tiểu Linh còn chưa nói xong, Tử Phong đã lạnh lùng cắt ngang: “Đừng có nghĩ đến việc bảo ta đem điểm tiến hóa bỏ vào Thiên ma nhãn để nhìn cho đẹp, không có tác dụng đâu!”
“Rồi rồi, người ta biết rồi mà, chủ nhân cứ bắt nạt Tiểu Linh hoài, người ta dễ thương đáng yêu đến thế này cơ mà, chiều người ta một lần thì đã
sao, có mỗi một điểm tiến hóa tự do thôi mà, xí, keo kiệt.” Tiểu Linh
phụng phà phụng phịu nói.
Nghe Tiểu Linh hờn dỗi, Tử Phong không
nhịn được mà bật cười: “Keo kiệt cái gì, ta khó khăn lắm mới lên được
một level, chiều theo ý ngươi thì ta còn đâu điểm tiến hóa mà nâng cấp
kĩ năng nữa, kĩ năng vốn đã ít rồi thì phải nâng cấp chứ, ngươi cũng
không muốn thực lực của ta quá yếu rồi bị giết chứ?”
“Hừ, đương
nhiên là không, chủ nhân đẹp trai tiêu sái thế này, phải sống để về sau
Tiểu Linh còn ngắm chứ, ai cho chết mà chết, mà lạc đề rồi, thế chủ nhân định xử lí điểm tiến hóa này ra sao?”
Nếu không phải đang đi
giữa đường, Tử Phong thiếu điều chỉ muốn tìm một bức tường rồi đập đầu
vào cho tỉnh táo, hắn nghiến răng nói: “Ta hỏi ngươi bây giờ lại bị hỏi
ngược lại, thế là thế nào hả?”
“He he, ý Tiểu Linh là, chủ nhân
cảm thấy mình cần thứ gì nhất, dù sao thì người chiến đấu là chính ngài, ta không thể thay ngài cảm nhận được.”
Nghe Tiểu Linh hỏi, Tử
Phong chợt trầm ngâm, mình cần thứ gì nhất à? Chiến đấu thì chỉ có một
thứ quan trọng, đó là thực lực, mà thực lực cá nhân cấu thành từ nhiều
thứ, chẳng hạn như tốc độ, sức mạnh, vũ kĩ, kinh nghiệm chiến đấu, khả
năng ứng biến. Sức mạnh thì Tử Phong hắn cũng không có gì đặc biệt, chỉ
là nếu là cánh tay trái của hắn thì sức mạnh có thể nói là vượt trội,
tốc độ thì khỏi phải bàn, Phù Quang Di Ảnh thì phế thải, nhưng kĩ năng Thuấn bộ thì vô địch, ít nhất cho tới bây giờ. Vũ kĩ thì hắn không có, mà kể cả
có thì có khi hắn cũng khinh thường tu luyện. Kinh nghiệm chiến đấu và
khả năng ứng biến là hai thứ liên hệ mật thiết với nhau, và cả hai thứ
Tử Phong hắn không thiếu, cuối cùng thì hắn cần gì đây?
“Nếu chủ nhân không thể chọn, vậy để ta chọn hộ chủ nhân nhé, yên tâm, không phải là Thiên Ma nhãn đâu, đừng có quát Tiểu Linh mà, Tiểu Linh ngoan lắm. Bỏ điểm tiến hóa
đó vào chức nghiệp Thợ Săn đi!” đang lúc Tử Phong suy tư, tiếng của Tiểu Linh vang lên.
Tử Phong giật mình, liền hỏi lại: “Cái gì, chức nghiệp cũng có thể tiến hóa?”
“Đương nhiên, không thì gọi là Hệ Thống Tiến Hóa để làm gì. Cứ nghe theo Tiểu
Linh đi, bỏ vào chức nghiệp Thợ Săn, đến tối nay ngài sẽ nhận được một
kinh hỷ đó, hi hi…” Tiểu Linh khẽ cười nói.
Mặc dù bán tín bán
nghi, nhưng Tử Phong vẫn quyết định nghe theo Tiểu Linh, đem một điểm
tiến hóa vừa nhận được vào chức nghiệp Thợ Săn, dù gì thì Tiểu Linh chắc hẳn cũng sẽ không hại hắn, cùng lắm thì coi như chiều theo ý Tiểu Linh
một lần vậy, đỡ bị chửi là đồ keo kiệt.
Tử Phong hắn chưa bao giờ tới Thiên Ưng thành, nhưng đã từng đặt chân tới một đại thành khác là
Tử Tinh thành, Tử Tinh thành so với nơi này còn lớn hơn, nên hắn cũng
không có gì lạ lắm đối với khung cảnh phồn hoa ở xung quanh. Đến thế
giới này cũng đã gần một năm, Tử Phong cũng không còn là con gà năm xưa
nữa, những kiến thức cơ bản cũng đã biết cả.
Hiện tại, hắn đang
trên đường đi tìm mua Trắc Thí Thạch, trái với dự đoán của hắn, Trắc Thí Thạch trông vậy mà quá khó mua, hắn đã đi dạo vòng quanh hơn chục cửa
hàng lớn nhỏ, tất cả đều nói không có, khiến hắn có chút thất vọng.
Đến cửa hàng thứ 13, cuối cùng hắn cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút,
không phải vì ở đây có bán Trắc Thí Thạch, mà bởi vì ông chủ tốt bụng có chỉ hắn nơi bán thứ này.
Vạn Bảo Lâu là một tổ chức buôn bán kinh thương có lịch sử lâu đời của
Huyền Linh đại lục, uy tín buôn bán lâu năm, có chi nhánh trải rộng ở
khắp nơi, nghe đồn rằng chỉ cần có đủ tiền, đến Vạn Bảo Lâu muốn mua thứ gì có thứ ấy, chỉ có khách không đủ tiền, chứ không có đồ mà Vạn Bảo
Lâu không bán.
Danh tiếng của tổ chức này Tử Phong đã nghe nói
qua, đối với mấy tổ chức kinh thương kiểu này hắn không xa lạ lắm,
thường thì cứ mấy tổ chức này trong tiểu thuyết mới thực sự có thực lực
kinh thiên, đế quốc các thứ chả đủ để cho tổ chức hắt hơi một cái, đó
chính là sức mạnh của tiền bạc. Hắn cũng không nghĩ chỉ vì một viên Trắc Thí Thạch mà phải vào tận cửa hàng của Vạn Bảo Lâu, đúng thật là phiền
phức mà.
Đi lại nửa ngày, cuối cùng Tử Phong cũng đến nơi, đó là
một tòa nhà cao tầng siêu lớn, nguy nga tráng lệ, trước của có tấm biển
hoàng kim đề Vạn Bảo Lâu mấy chữ như rồng bay phượng múa, rất có khí
chất của tổ chức buôn bán hàng đầu đại lục, khách nhân ra vào nườm nượp
không ngớt, nhưng kì lạ một chỗ đó là khung cảnh vô cùng tĩnh lặng,
không hề giống với một nơi buôn bán.
Khẽ đưa mắt liếc nhìn hai tên thủ vệ đừng ngoài canh cửa, Tử Phong không khỏi hít một ngụm khí lạnh, Phân tích nhãn của hắn….thất bại, như vậy chỉ có một khả năng, hai tên này có tu vi
Vương cấp trở lên. Mẹ nó, đem cường giả Vương cấp làm người canh cửa,
thủ bút này của Vạn bảo Lâu cũng không khỏi quá lớn đi, chẳng trách tất
cả mọi người đều vô cùng chú ý giữ trật tự ra vào, đùa sao, khách nhân
cao nhất cũng chỉ là Tướng cấp, vớ vẩn bị hai tên canh cửa thổi một cái
cũng đủ “thăng thiên” luôn rồi, còn ai dám gây rối nữa.
Kinh ngạc thì kinh ngạc, Tử Phong cũng không quên mục đích của mình khi tới đây.
Bước vào bên trong, hắn không khỏi choáng ngợp trước tràng cảnh trước
mắt, từng khu vực với những loại hàng hóa riêng biệt được chia ra ngăn
nắp gọn gàng, đan dược, binh khí, vũ kĩ, công pháp, dược liệu, nguyên
liệu quý hiếm, tất cả đều có, không chỉ vậy, mà còn được bày ra nhan
nhản, không khỏi khiến người khác váng đầu hoa mắt.
Tuy không
biết Trắc Thí Thạch mình cần thuộc về khu vực phân chia nào, nhưng Tử
Phong cũng không nao núng, ở giữa sảnh có một bàn tiếp tân, có chút
tương tự với dong binh công hội, cũng không biết hai tổ chức ai mới là
người ăn cắp ý tưởng nữa. Hắn vừa tiến đến quầy tiếp tân, còn chưa kịp
mở miệng, một thanh niên mặt mũi sáng sủa, đã nhanh nhẹn chào hỏi: “Xin
chào quý khách, tiểu nhân có thể giúp gì cho ngài?”
Tử Phong khẽ gật đầu, cất giọng nói: “Ta cần mua Trắc Thí Thạch, nơi này có bán không?”
Tên thanh niên khẽ giật mình một cái khi nghe thấy cái giọng nam không ra
nam, nữ không ra nữ của Tử Phong, nhưng ngay lập tức liền trở lại bình
thường, một lần nữa khẳng định tố chất chuyên nghiệp của nhân viên nơi
đây: “Mời quý khách qua bên này, bổn lâu không thứ gì không có, đương
nhiên Trắc Thí Thạch cũng có rồi!”
Tử Phong đi theo tên nhân viên qua bên gian hàng tạp phẩm, chỉ thấy hắn nhìn ngó đôi chút, sau đó thì
lôi một chiếc khay ra ngoài, mở lớp vải trắng phủ ở trên ra, để lộ ra
mấy viên đá to nhỏ khác nhau, điểm chung đó là bọn chúng đều có dạng
tinh thể trong suốt không tì vết, có chút giống kim cương, viên nhỏ thì
cỡ viên bi, to thì cỡ nắm tay, trông hết sức bắt mắt.
Tên nhân
viên lúc này mới cười nói: “Thưa quý khách, đây là Trắc Thí Thạch mà
chúng ta có, chia làm ba loại chất lượng, thượng-trung-hạ phẩm, quý
khách muốn mua loại nào?”
Sau chiếc mặt nạ, Tử Phong khẽ chau
mày, hắn chưa từng nghe tới Trắc Thí Thạch có phân chia chất lượng a,
chẳng phải nó chỉ dùng để kiểm tra linh căn thôi hay sao.
Dường
như đoán được Tử Phong đang nghĩ gì, tên nhân viên nhanh nhảu nói: “Trắc Thí Thạch chia làm ba loại phẩm cấp, dựa vào độ tinh khiết của chúng,
độ tinh khiết càng cao, kết quả kiểm tra linh căn sẽ càng rõ ràng, hơn
nữa số lần sử dụng cũng nhiều hơn so với Trắc Thí Thạch phẩm chất thấp.”
Nghe cũng có lí, Tử Phong hắn hoặc là không có, nhưng có thì phải là thứ tốt nhất, hắn nhàn nhạt hỏi: “Thượng phẩm Trắc Thí Thạch giá tiền như thế
nào?”
“Thượng phẩm Trắc Thí Thạch giá 1 vạn kim tệ một viên, quý
khách muốn mua bao nhiêu viên?” Nghe thấy Tử Phong hỏi thượng phẩm Trắc
Thí Thạch, thái độ của tên nhân viên lại càng trở nên cung kính hơn.
Nghe tên nhân viên báo giá mà Tử Phong phải giật mình, 1 vạn kim tệ ư, giá
này không phải là quá đắt sao, chỉ là một viên đá kiểm tra linh căn, vậy mà giá của nó đã gần bằng một phần ba giá của một thanh Huyền khi, mà
Huyền khí quý giá đến mức nào thì ai cũng biết.
Cơ mà giật mình
thì giật mình, 1 vạn kim tệ đối với Tử Phong cũng chỉ tương đương 100
điểm tích lũy, không thấm vào đâu so với hơn ba vạn điểm của hắn hiện
tại. Không chút do dự, Tử Phong hoán đồi 100 điểm tích lũy đổi lấy một
vạn kim tệ, bỏ vào một chiếc túi, sau đó đưa cho tên nhân viên.
Tên nhân viên làm việc ở Vạn Bảo Lâu không phải trong thời gian ngắn, khách nhân loại nào cũng đã từng thấy, mắt thấy Tử Phong từ hư không lấy ra
một túi tiền, hắn liền ngay lập tức nghĩ đến không gian giới chỉ. Ánh
mắt hắn lóe lên một tia tham lam nhưng ngay lập tức che dấu đi, cung
kính cầm lấy túi tiền sau đó dẫn Tử Phong đi làm thủ tục thanh toán.
Ánh mắt tham lam của tên nhân viên không qua được mắt của Tử Phong, nhưng
đối với điều này hắn cũng mặc kệ, nhân tâm mà thôi, nếu nhìn thấy một
thứ gì quý giá ở ngay trước mắt, Tử Phong hắn còn tham lam hơn thế
nhiều, với lại, danh tiếng của Vạn Bảo Lâu không phải để chơi, nếu chỉ
vì một chiếc không gian giới chỉ mà làm việc đập đi bảng hiệu của mình
thì đã không phải là tổ chức buôn bán lớn nhất đại lục, chính vì thế mà
Tử Phong mới không ngần ngại để lộ việc mình có không gian giới chỉ dễ
dàng như vậy.