Vị tưởng quân cầm kích dường như không hề ngạc
nhiên trước việc Bạch Tử Phong nói bản thân mình là một “Thượng Thiên
Thần”, hắn vẫn y nguyên cất giọng điềm tĩnh nói:
“Khảo nghiệm thứ nhất đã xong, hiện tại khảo nghiệm thứ hai cũng
chính là một trong những thứ mà một vị tướng quân chinh chiến nơi sa
trường phải có, đó chính là vũ kĩ cường đại. Gainey đã từng nói vũ kĩ
chỉ là thứ đẹp mắt không quan trọng bằng chân thực lực của chính ngươi
nhưng ta không cho là như vậy, mỗi một bộ vũ kĩ đều có ưu khuyết khác
nhau, cái quan trọng vẫn là nằm ở người vận dụng bọn chúng.
Khảo nghiệm lần này cho phép sử dụng linh lực, nhưng vì ngươi không
hiểu bằng nguyên do gì sở hữu cả Nguyên Lực, vậy để đảm bảo tính khiêu
chiến, ngươi chỉ được sử dụng linh lực để thôi diễn vũ kĩ, à mà không
được dùng cả Lĩnh Vực nữa. Chúng ta sẽ không dùng vũ kĩ để chiến đấu,
thay vào đó, ngươi hãy phô diễn ra toàn bộ những vũ kĩ và bí pháp mà bản thân ngươi cho rằng nó cường đại nhất mà đánh lên người ta, chỉ cần bất kì một cái nào khiến ta cảm nhận được sự lợi hại và thừa nhận nó thì
ngươi sẽ thông qua. Yên tâm, ta có thể đảm bảo về tính công bằng liêm
chính trong khảo nghiệm này, tuyệt đối không vì thua không nổi mà gian
lận, ta lấy linh hồn của một Thượng Thiên Thần ra để thề.”
Bạch Tử Phong nghe vậy chỉ cười lạnh: “Cái linh hồn của ngươi là cái
rắm gì mà nghĩ rằng đem nó ra thề thốt thì ta sẽ tin cơ chứ?? Nhưng mà
cũng thôi đi, trò này có vẻ thú vị, ta chấp nhận, hãy bắt đầu đi!!”
“Rất tốt, khảo nghiệm thứ hai ngay lập tức bắt đầu, hãy nhớ lấy tên
của ta, Vũ Thần Augus!!” vị tướng quân với cái tên Augus giơ phương
thiên họa kích lên, trong một cái nháy mắt khí thế toàn thân hắn bùng nổ giống như lôi đình vạn quân, tràn ngập cảm giác áp bách đến mức nghẹt
thở, cả người từ trạng thái hờ hững cái gì cũng không quan tâm đột nhiên biến thành một thanh tuyệt thế thần binh sáng chói giữa chiến trường.
Bạch Tử Phong đứng mũi chịu sào trước khí thế này không ngờ lại lảo
đảo lùi lại mấy bước, khí thế này không hề liên quan đến tu vi mà hoàn
toàn chỉ là khí thế đơn thuần, ấy thế mà có thể đẩy lui được cái tên
điên Bạch Tử Phong, có thể tưởng tượng được chỉ riêng khí thế của Augus
thôi đã chứng tỏ hắn mạnh hơn Gainey không biết bao nhiêu lần rồi.
“Thú vị lắm, tiếp chiêu!!” Bạch Tử Phong hai mắt phát ra từng tia
quang mang màu lam pha lẫn tử sắc yêu dị, bên trong đó là một sự hưng
phấn khó có thể diễn tả, hắn mặc dù không có hiếu chiến thành tính như
Hắc Tử Phong, hơn nữa lại lạnh lùng lí trí còn hơn cả chính Tử Phong,
nhưng chung quy lại thì hắn vẫn là một “Tử Phong” thứ hai, chỉ cần động
đến chiến đấu là sẽ rất nhanh sa vào trong điên cuồng.
“Tử Lôi Thất Kích – Bôn Lôi Quyền!!”
Toàn bộ cánh tay phải của Bạch Tử Phong bốc lên vô số lôi điện màu đỏ như hàng ngàn hàng vạn con độc xà quấn quanh, trong nháy mắt toàn bộ
lôi điện liền tập trung vào nắm đấm của hắn, tạo thành một lôi quyền với lôi điện lực được ngưng đọng đến cực điểm, hắn cứ như vậy mà lao lên
đấm thẳng vào mặt Augus.
Augus không tránh không né, thậm chí đến cả cây phương thiên họa kích đang cầm trên tay cũng bị hắn tiện tay cắm xuống đất, cả người buông
lỏng, để mặc cho Bạch Tử Phong đấm thẳng vào mặt mình không chút phòng
ngự.
“Ầm!! Xẹt!!”
Liên tiếp hai tiếng động lớn vang lên, tiếng động đầu tiên là khi nắm đấm kim loại của Bạch Tử Phong đấm thẳng vào mặt Augus, tiếng động thứ
hai là khi lôi điện lực được giải phóng, hóa thành vô số lôi lực cuồng
bạo lan ra khắp nơi, không ngừng tìm cách tàn phá cơ thể của Augus. Chỉ
là ngay trong một tích tắc quyền đầu va chạm, trên mặt cùng cơ thể Augus xuất hiện hàng loạt phù văn giống hệt như trên người đám kị sĩ, ngay
lập tức triệt tiêu hoàn toàn lôi điện lực cường hãn của Tử Lôi Thất
Kích, chỉ còn lại thuần túy lực lượng một quyền là chạm được vào cơ thể
hắn, cơ mà cơ thể hắn không biết được tạo nên bỏi cái thứ quỷ quái gì mà cứng tới mức dọa người, Bôn Lôi Quyền không phải lấy lực lượng làm công kích chính nên dù Bạch Tử Phong có lực lượng cơ thể cường hãn cũng
không thể nào tạo thành thương tổn cho đối phương được.
Không hề ngạc nhiên trước việc chiêu thức của mình bị vô hiệu hóa,
Bạch Tử Phong lùi lại mấy bước, hai tay bắt lại với nhau tạo thành vài
thủ quyết kì lạ, ngay sau đó hắn lấy hai bàn tay vỗ vào nhau, miệng thầm nhủ:
“Tử Lôi Bát Kích – Sấm Động Thiên Hà!!”
Không trung ở ngay phía trên đầu Augus nhưng cách xa hơn trăm mét
chiều cao đột ngột xuất hiện một quả cầu lôi điện to chỉ bằng cái nắm
tay, nhưng ngay sau khi lôi cầu đó hoàn toàn thành hình, nó lấy tốc độ
tuyệt luân mà bành trướng sau đó phát nổ, giải phóng ra một cột lôi điện màu đỏ khủng bố từ trên trời cao giáng xuống, ngay lập tức nuốt chửng
lấy thân hình Augus.
Bạch Tử Phong không dừng lại tại đó, giống như là hắn biết rằng thứ
này căn bản không thể nào lảm tổn hại một sợi lông trên người Augus, à
nhầm hắn ta là khôi lỗi, làm gì có lông hay lá gì để mà tổn hại đâu,
Bạch Tử Phong sau khi đắc thủ liền vận khởi linh lực toàn thân, lôi điện lực lại một lần nữa xuất hiện trên người hắn.
“Tử Lôi Tam Kích – Diệt Thế Cuồng Lôi!!”
“Tử Lôi Lục Kích – Thiên Lôi Chỉ!!”
“Tử Lôi Cửu Kích – Lôi Động Cửu Thiên!!”….
Một tiếng giống như tiếng vải bị xé rách vang lên, cột lôi điện xích
hồng kia dường như chịu phải một thứ lực lượng nào đó mà bị xé ra làm
đôi, nhanh chóng tiêu thất vào trong không gian, Augus vẫn đứng ở đó,
lông tóc không tổn thương. Chỉ là hắn vừa mới bước ra thì đón chào hắn
là cả một không gian đã hoàn toàn triệt để biến thành lôi điện lực cuồng bạo giống như tận thế hàng lâm.
Toàn bộ cơ thể của Augus trong nháy mắt bị lôi điện nhấn chìm không
còn nhìn rõ thân ảnh, có thể cảm nhận được dưới tầng tầng lớp lớp lôi
điện khủng bố oanh kích, đến cả không gian đã được cường hóa cũng không
chịu nổi mà bị phá hủy. Chỉ là ở giữa đám lôi điện dày đặc đó, thanh âm
của Augus vẫn vang lên: “Chỉ là một chút điêu trùng tiểu kỹ của phàm
nhân mà thôi, đừng phí công vô ích, hãy cho ta xem thứ gì khác đi!!”.
Thanh âm vừa dứt, một tiếng không khí nổ tung đinh tai nhức óc vang
lên, không gian tràn ngập lôi điện bị một tiếng nổ này chấn cho tiêu
biến hoàn toàn, để lộ ra thân hình của Augus lúc này vẫn hoàn toàn không dính một hạt bụi.
“Ta biết hai chiêu vừa rồi chỉ là tiểu kỹ của phàm nhân, chính vì thế nên ta mới chuẩn bị cho ngươi một thứ này, Hư Thiểm!!” Một ngón tay
Bạch Tử Phong chỉ ra, theo sau đó là một tia năng lượng màu đen tuyền
phá không bắn ra, nhằm thẳng giữa ngực Augus mà phóng tới.
Lần đầu tiên kể từ lúc bắt đầu khảo nghiệm tới giờ, mấy đôi mắt trên
cái đầu có bốn khuôn mặt của Augus đồng loạt phát sáng, phương thiên họa kích cắm ở bên cạnh được rút lên, sau một vòng xoay trên không trung
liền trực tiếp đâm tới, vô cùng chuẩn xác đón lấy tia năng lượng màu
đen.
Một tiếng rít kịch liệt kéo dài vô cùng chói tai vang lên, tia
Hư Thiểm va chạm với đầu mũi kích liền bị chẻ làm hai giống như sợi bún, nhưng
cả người Augus cũng bị đẩy ra đằng sau một quãng đường hơn chục mét mặc
dù toàn thân vẫn giữ nguyên tư thế.
“Chiêu thức vượt quá năng lực của phàm nhân có thể sáng tạo ra, uy
lực khủng bố hơn nữa gần như không gì không thể xuyên thủng được, rất
tốt!! Nhưng chưa đủ, chiêu thức này của ngươi chưa đủ để vượt qua khảo
nghiệm, tiếp tục đi!!” Augus vác phương thiên họa kích lên vai, nhàn
nhạt nói, giọng nói lúc này mới lộ ra một ít rung động nhè nhẹ như có
như không.
Liên tiếp tung ra một đống chiêu thức, hơn nữa chiêu nào cũng dùng
toàn bộ mười thành thực lực, dù Bạch Tử Phong sở hữu một vài thứ bất khả tư nghị vượt qua khả năng của Tử Phong chân chính thì cũng có cảm giác
ăn không tiêu. Chỉ là Bạch Tử Phong sắc mặt vẫn bình thản, dường như
chẳng hề quan tâm tới mấy thứ râu ria đó:
“Mặc dù ngươi chỉ là một Thượng Thiên Thần, nhưng mà không thể không
thừa nhận ở trong trạng thái hiện tại của ta, muốn dùng một chút vũ kĩ
của phàm nhân mà đánh động người ở thế giới khác như ngươi thì rất khó.
Hơn nữa số lượng chiêu thức dùng để công kích của ta không có quá nhiều, mà đa phần chỉ toàn là những thứ phù hợp với giới diện cấp thấp này,
nên là không dài dòng nữa, ta sẽ mời ngươi bữa ăn chính ngay bây giờ.”
Dứt lời, trên tay hắn liền xuất hiện một thanh phá kiếm màu đen tuyền dài cỡ 1.2m, đôi mắt của hắn hơi nhắm lại, ngay sau đó vài giây liền mở ra, đôi đồng tử xanh lam đã được thay thế hoàn toàn bởi một đôi đồng tử màu tím hoàn chỉnh đang tỏa ra ánh sáng màu tử sắc âm u.
“Thiên Ma Kiếm – Trực Tử Ma Nhãn!! Phá cho ta!!” Hơi chùng người
xuống tạo thành một tư thế cầm kiếm kì dị, khóe miệng Bạch Tử Phong phả
ra một làn khói mỏng manh như có như không, trong một cái chớp mắt liền
xuất hiện trước mặt Augus, Thiên Ma Kiếm trong tay hóa thành hàng ngàn
điểm ảnh mà chém lên người đối phương.
Augus nâng phương thiên họa kích lên, vô cùng nhẹ nhàng đỡ lấy từng
chiêu kiếm của Bạch Tử Phong, mỗi một lần đỡ kiếm đều vô cùng xảo diệu
khiến Thiên Ma Kiếm chém lệch khỏi đường tử hay là điểm tử, với độ sắc
bén là con số âm của Thiên Ma Kiếm, việc chém trượt như vậy ngay lập tức biến nó thành sắt vụn không hơn không kém, hoàn toàn không làm ra được
một chút sát thương nào.
Bạch Tử Phong rất nhanh liền nhận ra điều khác thường này, hắn vội
vàng kìm hãm công kích của mình lại sau đó bật ngược ra sau, ánh mắt
kinh hãi: “Ngươi làm cách nào mà có thể né tránh được hết??”.
Không hề thừa dịp mà truy kích, Augus giữ đúng lời nói của mình lúc
trước, hơi lắc đầu sau đó dựng phương thiên họa kích xuống đất, nhàn
nhạt nói:
“Trực Tử Ma Nhãn của tam hoàng tử điện hạ Thiên Ma Nhất Tộc vang danh khắp Thiên Giới, dù đã trải qua vạn năm nhưng danh tiếng vẫn còn đó, uy lực vô cùng khủng bố nhưng không phải là không có cách đối phó.”
Ánh mắt của Bạch Tử Phong liếc nhìn thanh phương thiên họa kích trên
tay đối phương, thấp giọng lẩm bẩm: “Thì ra là như vậy, chẳng trách
được, không ngờ phương thức hóa giải lại đơn giản đến như thế.”
“Đúng thế, Trực Tử Ma Nhãn tự xưng không gì là không thể nhìn thấu tử vong, nhưng chỉ cần đưa linh lực tạo thành một lớp bảo hộ mỏng trên bề
mặt của vũ khí, ngay khi bị chém trúng điểm tử thì lớp bảo hộ đó sẽ tan
rã ra vô cùng quỷ dị, chỉ cần trong tích tắc đó xê dịch vũ khí của bản
thân là có thể tránh khỏi những điểm tử cùng đường tử chết chóc đó.”
Augus gật đầu nói.
Thực ra thì cách làm của Augus xác thực chính là phương pháp duy nhất để chống lại tử vong lực của
Trực Tử Ma Nhãn, nghe thì có vẻ đơn giản nhưng trên thực tế lại vô cùng khó. Thử tưởng
tượng hai cao thủ tuyệt thế so chiêu, tốc độ ra đòn phải nói là nhanh
tới mức kinh người, để mà tinh tế cảm nhận vũ khí của đối phương chém
lên tầng linh lực bảo hộ mỏng manh của mình, rồi trong một phần triệu
của cái tích tắc đó cảm nhận được lớp linh lực bảo hộ bị phá hủy một
cách bất thường để xê dịch vũ khí bên dưới làm chệch hướng tấn công vào
“đường tử” cần phải đòi hỏi tốc độ phản xạ cùng cảm ứng lực kinh khủng
đến mức nào chứ.
Bạch Tử Phong sau khi biết được nguyên do liền cười nhạt, Thiên Ma
Kiếm lại giơ lên muốn thử công kích lần nữa. Đúng lúc này, quang mang
trong mắt hắn run rẩy kịch liệt sau đó ảm đạm tắt ngấm, hắn buông rơi
thanh kiếm mà dùng hai tay ôm lấy đầu mình, cả người lảo đảo đứng không
vững.
“Tên khốn kiếp yếu đuối nhà ngươi, đừng hòng lấy lại quyền kiểm
soát…guhhh yahhhhhh!!!!” Bạch Tử Phong gầm lên một tiếng giống như dã
thú bị thương.
Bên trong đầu hắn lúc này vang lên một âm thanh giận dữ tới mức cực
điểm: “Cơ thể này là của ta, mãi mãi vẫn là của ta, hãy chết tâm đi,
Bạch Tử Phong!!”
“Hự, làm thế quái nào mà ngươi có thể lấy ra được từng này lực
lượng?? Không thể nào, hiện tại ta phải mạnh hơn ngươi rất nhiều lần
chứ??” Bạch Tử Phong nghiến răng nghiến lợi rít lên qua kẽ răng, hiển
nhiên người đang quấy phá ở bên trong hắn chính là Tử Phong chân chính.
Bạch Tử Phong trực tiếp quỳ xuống đất, sau một tiếng hú dài thê lương liền không cam lòng mà nhắm hai mắt lại, một lúc sau khi đôi mắt đó mở
ra thì tròng mắt đã khôi phục lại thành một đôi mắt đen kịt không có con ngươi như lúc trước, báo hiệu chủ nhân chân chính của cơ thể, Tử Phong
đã trở lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com