Ba người Hàn Nhất Nguyên còn đang bàn bạc kế hoạch tác chiến nghe thấy Tử
Phong nói vậy thì ngẩn người ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì thân ảnh
của hắn đã lao thẳng từ trên không trung xuống đất. Từ trên không trung
mấy trăm mét rơi xuống đất, hơn nữa trọng lượng của Tử Phong lúc này
không hề nhẹ, tốc độ rơi của hắn vô cùng nhanh, nhoáng một cái liền lao
xuống mặt đất phát ra một tiếng “rầm” dữ dội, đất cát cùng đá vụn văng
ra khắp nơi.
Vung tay một cái thổi bay đi đám cát bụi che mờ mắt, Tử Phong toàn
thân vẫn bọc kín trong khải giáp màu bạc bước ra từ một cái lỗ trên mặt
đất, bàn chân kim loại nện xuống mặt đất phát ra từng tiếng leng keng:
“Ta sẽ là đối thủ của ngươi, Gainey!!”.
“Ta đã nói rồi, luật lệ không cho phép ngươi sử dụng ngoại lực, tháo
bỏ bộ áo giáp….” Gainey với khuôn mặt của một khôi lỗi không hề xuất
hiện biến hóa gì nhưng trong giọng nói không giấu nổi vẻ bất mãn, chỉ là hắn còn chưa nói xong liền ngay lập tức im bặt.
Nguyên nhân là bởi vì từ trên người Tử Phong đột nhiên bùng phát lên
một luồng khí thế vô cùng kì lạ, có chút giống với uy áp của Thánh cấp
nhưng lại không khiến người khác cảm thấy áp lực đè nặng lên vai, đồng
thời cỗ khí tức này khiến người khác cảm nhận thấy một cơn khát máu điên loạn cùng với một sự “cuồng chiến đấu” rõ ràng như ban ngày.
“Ta rút lại lời vừa nói, ngươi không cần phải cởi bỏ áo giáp của
mình, nó không phải là ngoại lực mà là một phần cơ thể của ngươi. Rất
hân hạnh được gặp ngươi, vương giả của Thiên Ma Nhất Tộc!!” Gainey làm
ra một tư thế cúi chào tiêu chuẩn, miệng chậm rãi nói, riêng câu nói
cuối cùng sử dụng ngôn ngữ của Thiên Ma Tộc để nói nên ba người ở trên
khán đài kia có nghe cũng không hiểu gì.
Tử Phong có hệ thống với chức năng phiên dịch còn hoàn mỹ hơn trăm
lần so với Google dịch ở kiếp trước, lẽ dĩ nhiên là hắn hiểu Gainey đang nói cái gì, chỉ là hiểu là một chuyện nhưng nói được hay không lại là
chuyện khác, Tử Phong cũng không định nói lại với Gainey bằng tiếng
Thiên Ma. Cơ mà mục đích của hắn đã hoàn thành, chỉ cần một chút khí thế của huyết mạch triển lộ ra ngoài là đủ để Gainey có thể nhận ra thân
phận của hắn, xem ra cái tên này đích thị không thể xem thường được.
“Nếu thế thì bắt đầu thôi, đừng lãng phí thời gian.” Tử Phong bẻ khớp ngón tay phát ra từng tiếng răng rắc, miệng nói.
“Gượm đã!!” Gainey giơ một tay lên ra dấu sau đó quay đầu nhìn về phía bệ đá lơ lửng trên không trung.
Giống như là hiểu được điều hắn ta muốn nói, vị tướng quân cầm phương thiên họa kích gật đầu một cái sau đó cúi người xuống nói thầm vào tai
vị hoàng đế đâng ngồi trên ngai. Vị hoàng đế vốn yên lặng không nhúc
nhích nãy giờ đột nhiên động đậy, hai bàn tay đang đặt hờ lên chuôi kiếm liền nắm chặt lại, nhấc lên thnah kiếm sau đó lại cắm xuống bệ đá.
Ngay sau hành động đó của y, một luồng sóng gợn khiến cho không gian
vặn vẹo bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà lan tỏa ra xung quanh,
trong chốc lát liền bao phủ lấy toàn bộ không gian xung quanh.
“Chuyện gì xảy ra thế??” Hàn Nhất Nguyên cau mày nói.
“Ta cũng không rõ nhưng không gian đã trở nên kiên cố hơn rất nhiều,
thủ đoạn điều khiển không gian lực thật là tinh diệu.” Cao Tiến hít một
ngụm khí lạnh, có chút sợ hãi mà nói.
Tống Mặc Hinh nghe vậy liền vung tay lên, xuất ra một quyền về hư
không, tuy nàng không phải võ giả thể tu nhưng tốt xấu gì cũng là một
Thánh Giả cao giai đỉnh phong, chỉ thiếu vài bước nhỏ nữa là có thể đạt
tới Thánh Hoàng, một quyền của nàng bình thường có thể chấn sụp cả một
ngọn núi, nghiền nát không gian. Cơ mà một quyền mang theo lực lượng có
thể xé rách không gian của nàng lúc bình thường lại chỉ có thể khiến
không gian hơi chút gợn sóng rồi đâu lại vào đấy, độ bền chắc của không
gian xung quanh phải hơn trăm lần so với trước kia.
Tử Phong không hề tu luyện không gian lực mà được hệ thống “hack”
cho, tuy nhiên chính bởi vì được hệ thống “hack” nên khả năng nắm giữ
không gian của hắn lại vô cùng tốt, nếu không muốn nói là hoàn hảo, hắn
đương nhiên biết được không gian xung quanh đã được gia cố trở nên bền
chắc gấp trăm lần có dư, chỉ hơi thoáng suy nghĩ một chút hắn liền có
thể đoán ra được nguyên nhân.
“Không gian cùng với kiến trúc xung quanh đây đã được Bại Thiên Đại
Đế gia cố, ngươi có thể yên tâm tung ra toàn bộ lực lượng của mình mà
không sợ nơi này sụp đổ. Khậc khậc, có thể so kè lực lượng với một Thiên Ma Hoàng, quả là dịp may hiếm có đối với ta.” Gainey cười nói, vẫn sử
dụng ngôn ngữ của Thiên Ma Nhất Tộc chứ không phải là ngôn ngữ của Huyền Linh đại lục như lúc trước, đó là sự tôn trọng của hắn đối với tộc nhân của bộ tộc đã suýt chút nữa…..
Nghĩ đến đây Gainey không khỏi rùng mình một cái, sau đó liền lấy lại tinh thần mà nhìn về phía Tử Phong: “Ngươi còn cần chuẩn bị thứ gì
không??”
Tử Phong liếc mắt nhìn xung quanh một hồi, đúng lúc định mở miệng ra
thì đầu hắn bỗng chấn động kịch liệt, đôi mắt mờ mịt mất đi tiêu cự, một cảm giác đè nén khủng khiếp xuất hiện bên trong đầu hắn khiến hắn không tự chủ được mà muốn rên lên. Chỉ là bên trong đầu hắn như vậy nhưng mặt ngoài hắn vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, thậm chí vẫn có thể mở
miệng ra nói bình thường
“Chúng ta quyết đấu như thế nào bây giờ??”
Tử Phong trong một cái nháy mắt liền tỉnh lại, cảm giác vừa rồi mình
giống như là ảo giác không hề chân thực, hắn chợt giật mình nhận ra một
điều, câu nói vừa rồi của mình, hoàn toàn được nói bởi ngôn ngữ của
Thiên Ma Nhất Tộc!!
“Đơn giản thôi, ta hạ thấp thực lực của mình, ở tu vi Thánh Giả sơ
giai đỉnh phong ta có lực lượng như thế nào thì ta chỉ sử dụng lực lượng đến mức đó, chỉ cần ngươi đánh thắng ta chỉ dùng man lực là được.”
Tử Phong còn chưa kịp suy nghĩ về chuyện vừa xảy ra thì đã nghe thấy
Gainey mở miệng nói, tuy rằng cơ thể khôi lỗi của hắn ta lúc này không
thể thể hiện cảm xúc nhưng Tử Phong vẫn có thể tưởng tượng ra hình ảnh
của một cự nhân đang liếm mép vô cùng hiếu chiến.
“Vậy thì, chiến thôi!!” Tử Phong nhẹ giọng nói, sau đó hai chân đạp
xuống dưới một cái, cơ nhục trên hai bắp chân căng phồng lên sau đó nổ
tung, lực phản chấn biến cơ thể hắn thành một viên đạn pháo cực mạnh lao thẳng về phía Gainey, vừa chiêu đầu tiên hắn đã tung ra một quyền toàn
lực về phía đối phương.
Gainey phản ứng cực kì nhanh, cơ thể to lớn nhưng lại không hề chậm
chạp, lúc Tử Phong bật người lao tới thì y liền giơ một bàn tay ra, lòng bàn tay to lớn giống như một tấm khiên cự đại chắn trước mặt Tử Phong,
đỡ lấy một quyền của hắn.
Âm thanh kim loại va chạm vang lên một cách chói tai, từ nơi quyền
đầu va chạm với bàn tay liền xuất hiện một luồng sóng xung kích lan tỏa
ra xung quanh, mọi thứ dường như trở nên im lặng trước khi luồng sóng
xung kích đó quật vào mấy bức tường xung quanh phát ra một tiếng nổ đinh tai nhức óc, chỉ là kì lạ ở chỗ đó là trên mấy bức tường không hề xuất
hiện dấu vết rạn nứt hay bị phá hủy.
Bàn tay to của Gainey nắm lại, túm lấy quyền đầu của Tử Phong, y hét
lên một tiếng liền nhấc cả người Tử Phong lên không trung, quăng một
đường vòng cung trên không trung sau đó nện xuống mặt đất đằng sau.
Tử Phong chỉ cảm thấy một luồng cự lực không gì sánh nổi nắm chặt lấy tay mình khiến hắn không thể thu quyền, sau đó cả người bị nhấc bổng
rồi nện xuống mặt đất. “Ầm ầm” mấy tiếng vang lên khi Gainey coi cơ thể
của Tử Phong giống như một cái bọc vải rách mà quật sang trái rồi quật
sang phải, mặt đất đã được gia cố trở nên cứng rắn vô bì cũng phải vỡ
vụn trước lực phá hoại cường hãn này, đất đá văng lung tung khắp nơi.
Khi chuẩn bị tiếp đất lần thứ mười mấy, Tử Phong không thèm quan tâm
tới đau đớn, cánh tay còn lại đấm thẳng xuống mặt đất tạo thành một lực
đòn bẩy, trực tiếp xoắn nát cánh tay bị nắm chạt của mình đứt lìa khỏi
cơ thể mình, lực lượng dư thừa đẩy cơ thể hắn lên trên cao vừa đúng tầm
đầu của Gainey. Bàn tay với năm chiếc móng vuốt sắc nhọn cắm thẳng lên
vai đối phương, Tử Phong xoay người tung ra một cú đá với lực đạo có thể chẻ đôi cả một ngọn núi to cao vạn trượng, trực tiếp đạp bay Gainey qua một bên.
Cơ thể khổng lồ cao tới hơn năm mét của Gainey bị thổi bay đi giống
như diều đứt dây, hóa thành một đạo tàn ảnh mà lao thẳng vào bức tường
đối diện, nhất thời đất cát cùng đá vụn bay khắp nơi. Tử Phong hạ người
xuống đất, linh lực trong cơ thể vận chuyển, trong nháy mắt liền tạo
thành một cánh tay mới thay thế cánh tay vừa mới bị chính hắn xé ra khỏi cơ thể, đánh rắn phải đánh dập đầu, hắn căn bản không thèm để cho đối
phương nghỉ ngơi mà ngay lập tức lao lên.
Gainey vừa mới đúng dậy còn chưa vững, một thân ảnh đã xuyên qua làn
khói bụi dày đặc mà tiếp cận y, quyền đầu kim loại mang theo khí lưu
khủng bố trực tiếp nện thẳng vào ngực, lực lượng từ nơi va chạm đột ngột bộc phát vô cùng khủng bố, sinh sinh khiến ngực của y lõm hẳn xuống một vết to bằng nắm đấm.
“Phá Sơn Không!!” Luật lệ nói rằng không được sử dụng vũ kĩ, nhưng mà *Phá Sơn Không* căn bản không phải là vũ kĩ mà là kĩ năng của hệ thống, hơn nữa cái thứ này sử dụng thì không cần đến linh lực mà chỉ thuần túy lấy nhục thể làm vật dẫn, về lí thuyết mà nói thì Tử Phong hắn không có phạm luật. Cơ mà kể cả có thực sự phạm luật thì hắn cũng có quan tâm
cái rắm, bản thân hắn vốn dĩ là một tên chân tiểu nhân để đạt được mục
đích thì bất kể thủ đoạn, có “chơi ăn gian” thì cũng là chuyện bình
thường.
*Phá Sơn Không* có chút giống với môn cổ võ Thất Thương Quyền trong
tiểu thuyết Kim Dung, giết địch một ngàn tự tổn tám trăm, chiêu này hoạt động bằng cách kích phát tiềm lực của nhục thể vượt quá giới hạn, tuy
tạo ra được lực lượng bộc phát vượt xa giới hạn chịu đựng của cơ thể con người nhưng cũng chính vì thế mà khiến chính cơ thể bị thương. Cơ mà bị thương đối với Tử Phong lại chỉ giống như là chuyện thường ngày ở
huyện, một chút thương thế đó thì chỉ cần bản thân cái huyết mạch Thiên
Ma Hoàng đó của hắn cũng đủ để khôi phục chứ đừng nói đến kĩ năng *Tái
Sinh Siêu Tốc* biến thái kia nữa.
Gainey lại một lần nữa bị đánh bay đi ra xa, Tử Phong thừa thế truy
kích, cơ thể hắn trên đường đi đã được chữa lành tổn thương nhờ vào kĩ
năng *Tái Sinh Siêu Tốc*, bởi vì nguyên do chỉ sử dụng nhục thể mà không dùng đến linh lực nên hắn có thể không màng đến tiêu hao mà đẩy nhanh
tốc độ tái sinh, khiến nội thương hay tổn thương gân cốt chỉ trong chốc
lát đã có thể khôi phục.
Tử Phong đang lao lên thì chợt một cánh tay từ đằng sau làn khói bụi
vung ra, coi hắn thành một con ruồi mà đập bay sang một bên. Cả người Tử Phong từ trên không trung phóng thẳng xuống mặt đất, cày xới mặt đất
thành một cái dãy dài trước khi va chạm với mặt tường tạo thành một vụ
nổ lớn khiến một mảng tưởng trực tiếp sụp đổ chôn vùi cơ thể của hắn.
“Khá lắm, quả nhiên là Thiên Ma Hoàng, lực lượng thực sự vô cùng
khủng khiếp.” tiếng nói của Gainey vang lên, y vẫn dùng ngôn ngữ của
Thiên Ma Nhất Tộc để nói, vừa nói vừa bước ra khỏi lớp khói bụi mịt mù.
Chỉ thấy cái đầu với bốn gương mặt quay về bốn phía của Gainey đã có một bên mặt bị đập nát hoàn toàn, một bên cần cổ còn xuất hiện vô số vết
nứt tràn lan, lồng ngực thì lõm hẳn xuống, loáng thoáng còn có thể thấy
được một cái quyền ấn trên lồng ngực của y.
“Cộp cộp..”
Tiếng bước chân vang lên từ đằng sau đám khói bụi, Tử Phong đi ra,
khải giáp trên người cũng đồng dạng xuất hiện từng đạo vết nứt, mũ trụ
trên đầu cũng đã gãy mất một bên sừng, chỉ là đằng sau khe hở trên chiếc mũ trụ, một tia sáng màu xanh lam pha lẫn với tử sắc hơi lóe lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com