Bản thân Tử Phong không phải là một người quá mức ngu dốt, ngược lại trí
tuệ của hắn cũng không phải là dạng vừa, chỉ là bình thường hắn quá lười mà thôi, nhưng hiện tại liên quan đến tiến cảnh tu vi của mình mai sau, hắn dù có muốn lười cũng không được, hắn thật sự không muốn tu luyện
mấy trăm năm mới có thể đột phá giống như võ giả thông thường a.
Tử Phong ngẫu nhiên mở bảng thông tin trạng thái của mình ra, ngoài
những chỉ số cùng với thanh trạng thái và thanh kinh nghiệm như bình
thường, vẫn còn một khoảng trống trên bảng trạng thái. Khoảng trống này
trước kia đã từng xuất hiện, cơ mà bởi vì đây chỉ là bảng thông tin
trạng thái cá nhân của hắn nên dù sự xuất hiện của một vùng trống cũng
không khiến hắn phải để tâm lắm, chỉ là hiện tại thì khác.
Chỉ thấy ở khoảng trống đó, xuất hiện một đồ án phức tạo, tạo thành
hình dạng một khung xương người to lớn trong suốt có thể nhìn thấu ra
tận đằng sau, trên khung xương này chỉ có một bên bàn tay là không còn
trong suốt nữa mà thay vào đó là một khối xương bàn tay màu bạc có chút
giống như xương cốt của chính Tử Phong, ẩn ẩn đằng sau khung xương này
còn có hư ảnh một chữ “Cương” lớn.
Sự xuất hiện đột ngột của khung xương này cùng với chữ “Cương” lớn
khiến Tử Phong không khỏi kinh ngạc, lấy sự liên hệ giữa cái xương bàn
tay được thực thể hóa cùng với thanh kinh nghiệm của mình, hắn rất nhanh liền hiểu được hai thứ này có liên quan mật thiết với nhau, khi mà hắn
đổ đầy thanh kinh nghiệm thì cũng là lúc khung xương kia được hoàn
thành. Còn về hư ảnh chữ “Cương”, Tử Phong thật sự không hề có manh mối
nào để phán đoán cả, trong các điển tịch nói về cảnh giới Thánh cấp mà
hắn thời gian gần đây chú ý sưu tầm thì cũng không có đề cập đến chữ
“Cương” này, rất có thể đây chính là một loại tiến cảnh đặc biệt của hệ
thống.
Tử Phong tạm gọi cái này là Cương Cảnh, ám chỉ hiện tại cảnh giới của hắn đang dừng lại tại chữ “Cương”, sau Cương Cảnh sẽ là cái khỉ gì thì
chỉ có trời mới biết, nếu có thể phá giải được ẩn ý đằng sau Cương Cảnh
thì rất có thể quá trình tu luyện của hắn sẽ tiến bộ thần tốc……
---------------------------------
Sinh Hồn bí cảnh, một nơi không rõ vị trí, mọi thứ đang diễn ra rất
yên lành, đột nhiên thiên không chợt rách ra thành một cái hắc động lớn, sau đó thì một bàn tay khổng lồ có thể che lấp cả bầu trời thò ra từ
bên trong hắc động đó, năm ngón tay thả lỏng ra liền thả xuống vô số vật thể nho nhỏ màu đỏ, ngay khi rơi xuống đất liền biến thành những dòng
chất lỏng đặc sệt màu đỏ giống như máu rồi thấm vào trong lòng đất.
Sự xuất hiện của bàn tay không rõ lai lịch đó khiến toàn bộ không
gian trong trăm vạn dặm giống như đang chịu phải một thứ áp lực khủng bố nào đó mà liên tục sụp đổ, yêu thú dưới thất giai trực tiếp lăn ra đất
mà chết, một vài đầu thất giai thì run rẩy quỳ rạp xuống mặt đất, da
thịt trên người không ngừng nứt vỡ tuôn ra huyết dịch đầm đìa nhưng
tuyệt nhiên không dám nhúc nhích dù chỉ một phân.
Bàn tay chỉ xuất hiện một thời gian ngắn, sau đó liền rút trở về bên
trong hắc động, bầu trời bị xẻ ra làm đôi giống như một bức màn được
người khác kéo vào, khôi phục vẻ bình tĩnh như ban đầu. Đám chất lỏng
đặc sệt màu đỏ đó chui vào trong lòng đất được một lúc lâu, sau đó thì
đại địa đột nhiên rạn nứt, vô số khe rãnh xuất hiện giống như mạng nhện
lan ra khắp nơi, trăm dặm, ngàn dặm, hàng chục vạn dặm, những vết nứt
liên tục xuất hiện trên mặt đất tưởng chừng như vô cùng vô tận không bao giờ dừng lại, từ bên trong khe nứt bốc lên mùi máu tanh vô cùng nồng
đậm.
“Grào!!!!!!”
-------------------------
Tử Phong tạm thời không có cách nào khám phá bí mật của Cương Cảnh,
hắn liền dứt khoát không thèm quan tâm nữa, đã là phúc thì không phải
họa, là họa thì không thể tránh khỏi, dù có điên đầu nghĩ mãi thì cũng
không ra, cái hắn thiếu chỉ là một tia tinh quang mà thôi, mà cái thứ đó căn bản không phải muốn là có được. Cảm nhận một chút tình hình bên
phía Ám phân thân đang đi cùng Diệp Ngưng Tuyết, Tử Phong liền đổi chỗ
với hắn, đưa Ám phân thân trở về bóng của Tuyết Phi Nhan, bản thân thì
trở về chỗ đám người Thanh Long phong, cũng không quên triệu hồi Thủy
phân thân trở về bóng của Diệp Ngưng Tuyết.
Nghe thì có vẻ dài dòng nhưng thực tế thì mọi thứ diễn ra chỉ trong
nháy mắt, việc đổi chỗ hay triệu hồi phân thân từ nơi này qua nơi khác
không tiêu tốn thời gian, nếu không muốn nói là xảy ra gần như ngay tức
thì, tất cả phân thân và bản thể đều chia sẻ cùng một hệ thống giác quan và kí ức, vậy nên dù Tử Phong hắn không hề ở cùng Diệp Ngưng Tuyết nãy
giờ nhưng hắn vẫn có thể nắm bắt được mọi thứ đang diễn ra, không vì tự
nhiên đổi chỗ mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sở dĩ lựa chọn Ám phân thân xuất hiện bên cạnh Diệp Ngưng Tuyết là
bởi vì xét về ngoại hình, cũng chỉ có Ám phân thân là có ngoại hình
trông giống với Tử Phong nhất, hai phân thân kia đại khái trông cũng
giống, nhưng đôi mắt của bọn chúng lại vô cùng khác biệt, chỉ cần nhìn
một cái là biết, chẳng hạn như nếu để Lôi phân thân xuất hiện, kiểu gì
cũng có người hỏi “sao mắt ngươi lại lập lòe lôi điện thế kia” mất.
Lúc này đám người Thanh Long phong đang di chuyển vào sâu hơn trong
khu rừng ban nãy, yêu thú xuất hiện ngày càng nhiều hơn, thực lực cũng
dần dần trở nên mạnh mẽ, đáng chú ý là số lượng lục giai yêu thú xuất
hiện không hề ít, chỉ là thất giai yêu thú thì không thấy đâu, xem ra kể cả ở trong bí cảnh như thế này thì thất giai yêu thú cũng rất hiếm, đám người Chu Tước phong một lúc gặp được ba đầu thất giai không biết là
xui xẻo hay may mắn nữa.
Mục tiêu của đám đệ tử chỉ là lịch lãm rèn luyện, trong khi đó thì
trách nhiệm đè nặng lên vai những trưởng lão giống như Tử Phong lại là
tìm kiếm hồn châu, chỉ là mặc dù nghe nói số lượng hồn châu trong Sinh
Hồn bí cảnh không tính là ít, nhưng mấy ngày tìm kiếm cũng không thấy
tăm hơi thứ đồ vật này đâu cả cũng khiến Tử Phong cảm thấy chán nản, có
cảm giác giống như là đang dắt một đám trẻ đi dạo vậy, chẳng có gì thú
vị để làm cả.
Một đường vượt qua cánh rừng yên bình, đến trưa ngày hôm sau, khi cả
đám người Thanh Long phong đang đi thì nghe thấy tiếng chém giết từ xa,
âm thanh ồn ào của binh khí va chạm cùng với tiếng người hò hét phá vỡ
không gian yên tĩnh buổi trưa trong khu rừng.
Đám đệ tử nghe thấy những âm thanh hỗn loạn này thì không tự chủ được mà trở nên khẩn trương, trong khi đám chấp sự thân kinh bách chiến thì
vô cùng bình thản chờ đợi mệnh lệnh của hai vị trưởng lão. Hàn Nhất
Nguyên quay sang nhìn Tử Phong, miệng nói
“Thập thất trưởng lão, ngài tính sao??”
Dù chỉ là một câu hỏi lửng lơ không đầu không đuôi, nhưng Tử Phong
vẫn có thể hiểu được hàm ý trong đó, rất hiển nhiên là Hàn Nhất Nguyên
đang coi hắn trở thành thủ lĩnh mà hỏi ý kiến, dù sao thì thực lực của
hắn đã bày ra đấy, bản thân Lăng Chiến có tu vi tương đương với Hàn Nhất Nguyên mà còn bị Tử Phong miểu sát, Hàn Nhất Nguyên có muốn tỏ ra yếu
thế hơn cũng là điều dễ hiểu.
“Ở trong bí cảnh thì chỉ cần có thực lực là có đạo lí, dù có giết
người cướp của trong này thì ra ngoài cũng không bị trả thù đúng
không??” Tử Phong suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đúng thế, đó là luật bất thành văn đã được cả năm đại thế lực đồng ý với nhau, ở trong bí cảnh lấy thực lực vi tôn, mọi hành vi trả thù ở
bên ngoài sẽ dẫn đến vây công từ các thế lực khác, bao nhiêu năm nay vẫn như vậy….ý của ngài là….” Hàn Nhất Nguyên theo thói quen liền trả lời,
đến khi lời ra được khỏi miệng một lúc mới nhận ra sự bất thường trong
đó.
Đôi mắt đen kịt của Tử Phong lóe lên từng tia quang mang hung tàn,
hắn lạnh lẽo nói: “Theo như tiếng động mà xét thì đây là tranh giành
giữa người với người, trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi, hẳn là việc này ta không cần phải nói thêm nữa chứ??”
Hít sâu một ngụm lương khí, khuôn mặt Hàn Nhất Nguyên liên tục biến
đổi, sau đó dường như hắn đã làm ra một quyết định nào đó trong lòng,
cánh tay giơ lên liền vẫy đám chấp sự lại gần, bắt đầu dặn dò to nhỏ. Tử Phong mặc kệ Hàn Nhất Nguyên nói cái gì mà không thèm quan tâm, đại
khái là dặn dò mấy tên chấp sự để mắt tới đám đệ tử không được chạy
loạn, đích thân hai người trưởng lão bọn hắn sẽ đi thám thính tình hình, nếu không có lệnh thì không được phép loạn động.
“Thông minh lắm!!” Tử Phong không khỏi tán thưởng Hàn Nhất Nguyên đã
làm ra lựa chọn đúng đắn, nếu là giao tranh chính diện, tranh giành bảo
vật thì không vấn đề gì, nhưng mà cái trò trai cò đánh nhau ngư ông đắc
thủ như thế này dù nói thế nào thì cũng không được đẹp mặt cho lắm,
không phải là ai cũng có thể làm được việc giống như vậy, nếu trong này
có vài tên đệ tử có máu chính nhân quân tử, bắt bọn hắn làm thế rất có
thể sẽ tạo ra ảnh hưởng tới võ đạo chi tâm, đó là chưa kể tông môn như
Lăng Hư Cung không biết cố tình hay vô ý mà mang theo hình tượng danh
môn chính phái, làm mấy trò tiểu xảo thủ đoạn như thế này thật sự rất
mất mặt.
Đương nhiên lí do đấy chỉ có Hàn Nhất Nguyên là nghĩ đến, còn bản
thân Tử Phong thì lại coi đám đệ tử với chấp sự kia giống như một đám
rác rưởi vướng tay vướng chân, đi theo chỉ có phiền thêm ra, cứ trốn ở
một bên để cho hai người bọn hắn xử lí mấy công việc bẩn thỉu này cho nó lành. Về phần Diệp Ngưng Tuyết thì căn bản không cần phải lo đến vấn đề an toàn, phân thân của hắn cũng không phải là để làm cảnh a.
Dặn dò mọi thứ xong xuôi, Hàn Nhất Nguyên nhìn Tử Phong gật đầu, trầm giọng nói: “Đi thôi!!” rồi dẫn đầu phi thân vào trong rừng thẳng hướng
đang phát ra âm thành ồn ào. Tử Phong không sử dụng Ngụy Trang mà chỉ sử dụng Liễm Tức, cơ mà như vậy cũng đã là quá đủ, khí tức của hắn hoàn toàn biến mất
khỏi thiên địa, sự tồn tại của hắn ở trong thần thức người khác không hề có, đến cả Hàn Nhất Nguyên khi nhận ra điều này cũng phải sửng sốt một
hồi.
Hai vị Thánh giai cường giả tuy đã tận lực hạn chế tốc độ của mình
lại tránh gây ra động tĩnh quá lớn nhưng mà dù sao vẫn là cường giả đỉnh tiêm của đại lục, tốc độ vẫn nhanh không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong chốc lát đã vượt qua mấy ngàn dặm đường, tiếp cận tới khu vực đang phát ra âm thanh ồn ào.
Chỉ thấy ở trên một bãi đất trống, đúng hơn mà nói thì ở đây vốn
không hề có bãi đất trống nào cả mà là đám cây cối xung quanh đã bị thổi bay không biết đi đến tận phương trời nào, hai nhóm người đang giao
chiến kịch liệt với nhau, linh lực cùng võ kĩ bộc phát lung tung liên
miên không dứt.
“Quả nhiên là oan gia ngõ hẹp, không ngờ chúng ta lại gặp phải một
nhóm người của Lăng gia, còn kia thì chắc là người của Thuần Thú Tông,
chỉ là không thấy Thánh giai của hai phe đâu nhỉ?” Hàn Nhất Nguyên liếc
mắt một cái liền nhận ra lai lịch của đám người trước mắt, miệng không
khỏi lẩm bẩm.
Tử Phong nhắm hai mắt lại, ngay sau đó thì mở ra, đôi mắt vốn đen kịt nay xuất hiện vô số tơ máu tỏa ra hào quang màu đỏ yêu dị giăng kín
khắp mắt hắn giống như mạng nhện khiến Hàn Nhất Nguyên nhìn vào mà không khỏi giật mình. Tử Phong nhún người nhảy lên trên mấy tán cây, sau đó
rất nhanh liền tụt xuống, nheo mắt nói:
“Phía đông hơn trăm dặm đang có bốn luồng khí thế của Thánh cấp, cả
bốn người đều là Thánh Giả cao giai đỉnh phong, giao chiến vô cùng kịch
liệt, thập tam trưởng lão, ngài thử nói xem chúng ta nên làm gì.”
“Thuần Thú Tông cùng chúng ta không có thù oán gì cả, nhưng Lăng gia
thì vẫn luôn là tử địch của Lăng Hư Cung chúng ta, nếu có thể thì ta rất muốn giúp đỡ Thuần Thú Tông đánh lại đám người Lăng gia, vừa có được
một ân tình vừa tiêu hao được lực lượng Lăng gia, chỉ là…..” Hàn Nhất
Nguyên có điều suy tư nói.
“Chỉ là tất cả đều là Thánh Giả cao giai đỉnh phong, thực lực của
ngài dù có muốn giúp cũng không được, ý ngài là như vậy đúng không?”
“Dù thật sự mất mặt khi phải thừa nhận điều đó nhưng đúng vậy, thực
lực của ta không tồi nhưng để đấu với Thánh Giả cao giai đỉnh phong thì
vẫn còn xa mới đủ.” Hàn Nhất Nguyên cười khổ.
Tử Phong trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về hướng
đang có Thánh giai giao chiến, miệng nhàn nhạt nói: “Vậy thì….hãy để ta
ra tay lần nữa đi!!”