Đằng nào thì khúc củi này chỉ có tác dụng như là "phân bón" cho thực vật,
nếu không thể thành thục để tạo ra Thiên Địa Thánh Quả thì cũng như bỏ
đi, Tử Phong lại không phải là nông dân chuyên trồng linh thảo, hắn cũng chẳng thèm quan tâm xem liệu máu của mình có thể trực tiếp đầu độc
Thiên Địa Thánh Thụ giống như thuốc diệt cỏ hay không. Theo thông tin mà hắn có được, Thiên Địa Thánh Thụ có thể sống nhờ hấp thu máu của sinh
vật cấp cao, tuy máu của hắn vô cùng độc nhưng cũng đâu phải chỉ có mỗi
Thiên Ma Nhất Tộc là có máu độc đâu, cũng không thiếu những loài khác có máu độc, nếu khúc cây này có chút máu độc cũng không chịu được thì tốt
nhất là từ bỏ cái tên Thiên Địa Thánh Thụ đi mà đổi thành Thiên Địa Phế
Vật cho nó đúng với sự thật.
Máu của Tử Phong rơi xuống nhanh chóng hủ thực nguyên cả cái gốc cây
lớn nơi Thiên Địa Thánh Thụ mọc lên, nhưng bản thân Thiên Địa Thánh Thụ
lại không chút hề hấn gì cả, ngay khi tiếp xúc với máu của hắn thì Thánh Thụ giống như một vật sống, không ngừng vặn vẹo giống như một con giun, vô cùng tham lam mà dí vào máu tươi của hắn. Đạt tới Thánh giai, không
những thực lực mà cảm quan của Tử Phong cũng được nâng cao, hắn có thể
cảm nhận được Thiên Địa Thánh Thụ giống như là đang vô cùng vui sướng mà hấp thu máu tươi của hắn, biểu hiện không hề có chút gì giống như bài
xích cả.
Phát hiện ra điều này, Tử Phong không khỏi vui mừng, máu tươi của hắn thì chỉ cần không phải là tinh huyết, có thể hồi phục bất kì lúc nào,
nói hắn là một cái ngân hàng máu di động thì cũng không sai, nếu máu của hắn đủ cấp bậc để nuôi dưỡng Thiên Địa Thánh Thụ thì mỗi ngày phun ra
vài lít máu để "tưới cây" thì cũng không phải là vấn đề, quan trọng là
phải nuôi lớn cái cây này để có thể thu được Thiên Địa Thánh Quả. Hắn
không biết Thiên Địa Thánh Quả sẽ có công dụng to lớn ra sao, thậm chí
liệu nó có tác dụng với cái cơ thể không thể hấp thụ đan dược tăng cường tu vi của hắn hay không, nhưng một Thiên Địa Thánh Quả có tác dụng
tương đương với thập thất phẩm Thần đan thì chắc chắn tác dụng của nó
đối với những nữ nhân và người nhà của hắn sẽ vô cùng to lớn, hắn không
ăn được chẳng lẽ các nàng lại không dùng được?
Nhìn Thiên Địa Thánh Thụ không ngừng vặn vẹo bên trong vũng máu của
hắn, Tử Phong không khỏi vui vẻ tiếp tục ép máu của mình phun ra thêm
giống như suối phun, đến cả một chút chóng mặt cũng không có, chỉ có thể cảm thán rằng cơ thể của hắn quá mức trâu bò mà thôi. Thiên Địa Thánh
Thụ đang vặn vẹo trong máu, bỗng nhiên dựng thẳng đứng lên, sau đó rễ
cây của nó trực tiếp rút ra khỏi gốc cổ thụ dưới chân, sau đó nhanh như
chớp mà hóa thành một đạo lục quang lao thẳng vào cổ tay đang chảy máu
của Tử Phong.
Tốc độ của Thánh Thụ quá nhanh, đến cả Tử Phong lúc này thực lực mạnh mẽ vô cùng cũng không kịp phản ứng, đến khi nhận ra thì đã thấy Thánh
Thụ giống như một con bạch tuộc nhỏ mà quấn vào cổ tay hắn. Đang định
hất cái cây tham ăn này ra khỏi tay, bỗng nhiên sắc mặt Tử Phong không
khỏi kịch biến, chỉ thấy rễ cây Thánh Thụ ngay lập tức dài ra, hóa thành vô số xúc tu xuyên qua vết thương hở trên tay mà đi xuyên vào cơ thể
hắn, một cơn đau đớn kịch liệt ngay lập tức xuất hiện trong tâm trí hắn.
Đầu óc Tử Phong hơi trì trệ trong tích tắc, sau đó một cơn đau khủng
khiếp dâng lên khiến hắn không khỏi gục ngã ngay xuống đất, cơ bắp toàn
thân hắn căng cứng, gân xanh nổi lên trên trán của hắn giống như những
con giun vằn vện, hắn há miệng ra kêu gào nhưng không hề có âm thanh
vang lên, không phải là hắn không thể kêu, mà là cơn đau này quá lớn tới mức hắn có muốn kêu gào cũng không thể phát ra tiếng.
Bản thân hắn không phải là chưa từng trải qua đau đớn, kiếp trước hắn khi chỉ là một đứa trẻ con người hơn mười tuổi đã phải trải qua những
thí nghiệm vô cùng tàn khốc trên chính cơ thể hắn, đau đớn mà hắn nhận
phải không hề nhỏ, qua đến kiếp này hắn cũng đã trải qua vô số đau đớn
mỗi lần tiến hóa huyết mạch, rồi mỗi lần chiến đấu cũng là thập tử nhất
sinh, thương tích trên người hắn nhiều vô số kể, đặt lên võ giả khác
cũng đủ để bất kì ai chết đến cả chục lần có dư, cơ thể của hắn đối với
đau đớn dường như đã trở nên chai lì không cảm giác.
Nhưng mà lần này thì khác, đau đớn mà Tử Phong đang phải chịu vượt
qua mọi thứ mà hắn đã từng cảm nhận, cơn đau khủng khiếp khiến bản thân
hắn vốn đã quen với nỗi đau cũng không thể chịu đựng nổi, cảm tưởng bất
kì lúc nào tinh thần của hắn cũng sẽ tùy thời sụp đổ sau đó trực tiếp
mất mạng. Thiên Địa Thánh Thụ không ngừng hút lấy máu tươi của hắn giống như trường kình hấp thủy, chỉ trong nháy mắt đã hút lấy bảy thành lượng máu trong cơ thể hắn, lấy tốc độ tái sinh của hắn cũng ăn không tiêu,
cơ thể vạm vỡ của hắn lúc này khô quắt lại giống như khúc củi khô, hoàn
toàn không còn nhìn ra dáng vẻ trước kia.
Thiên Địa Thánh Thụ hấp thụ máu tươi của Tử Phong lấy tốc độ bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy mà trở nên to lớn, những rễ cây thừa thãi
không thể chui vào cơ thể hắn thì biến thành những xúc tu khổng lồ to
bằng bắp tay quấn chặt lấy cơ thể của hắn giống như trói một cái bánh
chưng, khiến cơ thể của hắn lúc này đã trở nên yếu ớt lại càng không thể nào hành động. Tử Phong không khỏi hối hận, nếu biết trước cái cây này
lại có thể làm ra hành động giết người như thế này thì hắn đã trực tiếp
dẫm nó thành cám vụn rồi rời khỏi nơi này, cũng không thể trách hắn hoàn toàn, dù sao thì thông tin có được từ Phân Tích Nhãn cũng không hề đề cập tới cái cây "ma cà rồng" này.
Những tưởng chỉ trong chốc lát Tử Phong sẽ biến thành cái xác khô,
bỗng nhiên dị biến xảy ra, Thiên Địa Thánh Thụ đang say sưa hút lấy máu
tươi của hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó giống như đang chịu
phải một hấp lực nào đó mà không tự chủ được bị hút vào bên trong cổ tay của hắn. Từ trên Thánh Thụ phát ra những tiếng rít gào chói tai giống
như quỷ khóc, chỉ trong chốc lát liền bị thu nhỏ lại, khí tức vốn đang
mạnh mẽ không gì bì được liền kịch liệt giảm xuống, thân cây cũng không
ngừng biến nhỏ trở lại, đến cuối cùng thì chỉ còn lại cỡ một nhánh cỏ
nhỏ mà trực tiếp bị kéo vào bên trong cơ thể Tử Phong.
Tử Phong còn đang ngớ người ra trước tình cảnh kì dị đó thì bỗng
nhiên một luồng sinh cơ vô cùng thuần hậu bộc phát trong thể nội hắn,
trong nháy mắt liền lấp đầy cơ thể hắn với sinh mệnh lực tràn đầy, máu
huyết của hắn lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi mà sinh sôi trở lại , chỉ trong chốc lát liền đưa cơ thể hắn trở về trạng thái đỉnh phong,
thậm chí hắn có thể cảm nhận thấy tuổi thọ của mình đã bị mất đi trước
kia bởi nhiều nguyên nhân cũng đang được bổ sung trở lại, hơn nữa còn có phần hơi bị.....thái quá, dường như tuổi thọ của hắn đã tăng lên một
khoảng lớn.
Võ giả đạt tới tầng thứ như Tử Phong có thể cảm nhận vô cùng rõ ràng
tuổi thọ của mình, thậm chí đại nạn sắp tới còn có thể biết trước được
mà chuẩn bị quan tài để nằm sẵn trong đó, một Thánh Giả như Tử Phong nếu không bị thương thế quá mức khủng bố đến mức ảnh hưởng tuổi thọ hoặc sử dụng bí thuật thì có thể sống ngót nghét 7-800 năm, cơ mà lúc này hắn
có thể tinh tường cảm nhận được sinh cơ dâng trào trong cơ thể mình,
tuổi thọ của hắn vốn đã bị hao tổn không ít lại trực tiếp khôi phục,
thậm chí còn tăng lên đến gần 1500 năm thọ nguyên, thọ nguyên cỡ này đã
có thể vượt qua với Thánh Quân cường giả, biết được điều này khiến hắn
không khỏi trợn mắt há mồm.
Nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, từ lúc hắn cắt cổ tay cho đến
hiện tại thì mới chỉ chưa đầy năm phút đồng hồ trôi qua, từ sống dở chết dở cho đến hiện tại sinh cơ tràn đầy còn hơn cả lúc trước, cảm giác
giống như dạo qua một vòng quỷ môn quan sau đó trực tiếp lên thiên đàng
khiến Tử Phong không khỏi ngớ người, không hiểu là cái chuyện gì vừa mới xảy ra. Cơ mà không hiểu thì không hiểu, Tử Phong hắn một khi đã biết
không thể có được câu trả lời thì hắn sẽ không tiếp tục thắc mắc nhiều
cho đỡ đau đầu, tuy không rõ là vừa rồi tại sao Thiên Địa Thánh Thụ tự
nhiên tử ẹo, nhưng chuyện kì lạ xảy ra với cơ thể hắn đã không phải lần
một lần hai, tự nhiên hóa nguy thành an nên hắn cũng không thèm để ý gì
nữa.
Sau khi kiểm tra cơ thể mình, Tử Phong không hề nhận ra bất kì điều
gì khác thường, thậm chí đến cả thanh trạng thái vốn có thể hiển thị cả
những hiệu ứng bất lợi cũng không có xuất hiện thứ gì kì lạ, hắn bèn
chặc lưỡi một cái, quyết định coi như chuyện vừa rồi không hề xảy ra, dù sao có nghĩ cũng không hiểu, tốt nhất là lờ nó đi là tốt nhất. Tuy
không thể nuôi dưỡng Thiên Địa Thánh Thụ để thu được Thiên Địa Thánh
Quả, nhưng tìm được đường sống trong chỗ chết cũng không phải là tệ lắm, Tử Phong rất nhanh liền khôi phục tâm tình, lúc này mới nhớ ra mục đích hắn tiến vào rừng là để làm thịt một vài con yêu thú cho nha đầu Diệp
Ngưng Tuyết ăn tối. Nhớ ra mục đích của mình, Tử Phong liền vội vàng hóa thành một đạo tàn ảnh mà lao vào sâu bên trong rừng, nếu không nhanh
chân thì đợi đến lúc trở lại nha đầu kia hẳn đã ăn no rồi, còn làm bữa
tối cái rắm.
Lúc Tử Phong phóng người đi, hắn không hề nhận ra đằng sau lưng hắn
xuất hiện hư ảnh một bông hoa tinh xảo với mười một cánh hoa trong suốt
không màu, ba cánh hoa trong đó đã xuất hiện ba màu đen, xanh lam pha
trắng và xanh lam đậm, một cánh hoa vốn đang trong suốt liền nhanh chóng được bao phủ bởi một màu xanh lục bắt mắt, hư ảnh chỉ xuất hiện một
chút sau đó liền biến mất.
---------------------------
Vũ trụ hư không, hai thân ảnh một đứng một....nằm lơ lửng trong không gian vô định, hình dáng của hai người ra sao cũng không rõ ràng cho lắm bởi ánh sáng ở đây vô cùng thiếu thốn, nếu không muốn nói là gần như
không có ánh sáng, thân ảnh đang đứng cất giọng nói:
"Chủ nhân, chuyện gì vừa xảy ra vậy, đáng lẽ máu của một thứ rác rưởi như Thiên Ma Hoàng thì không thể nào thỏa mãn được Thiên Địa Thánh Thụ
chứ, hơn nữa tên kia vốn phải chết không thể nghi ngờ, tại sao lại có
thể thôn phệ Thánh Thụ như vậy??"
Thân ảnh đang nằm nghe vậy liền mở miệng ra chậm rãi nói, thanh âm
không to không nhỏ nhưng lại tràn ngập cảm giác thần thánh vô hạn khiến
bất kì ai nghe phải cũng có xúc động muốn quỳ xuống vái lạy:
"Ta đã từng nói với ngươi rồi, đừng nên đem mọi thứ giống như lẽ
thường mà coi là đúng, cái hệ thống kia mặc dù chỉ là đồ chơi ta tạo ra
trong lúc rảnh rỗi, nhưng ngươi nghĩ ta lên cơn tới mức đặt tên cho nó
là Hệ Thống Tiến Hóa mà không có ý nghĩa gì ư?? Hơn nữa chỉ là Thiên Địa Thánh Thụ mà thôi, so sánh với hai cái thứ đó trong người Tử Phong căn bản không cùng một đẳng cấp, muốn vọng tưởng thôn phệ hắn ta là không thể nào."
"Ngài nói tới thứ đó ư?? Rốt cuộc là thứ gì mà có thể khiến một thần vật đặt ở nơi đó cũng khiến thiên hạ đại loạn phải chịu thua như vậy chứ??" thân ảnh đang đứng nhíu mày nói.
Cái người đang nằm nghe vậy liền cất tiếng cười ha hả vang vọng trong không gian, từ chối không trả lời thuộc hạ của mình.
------------------------
Ở một nơi khác, đội ngũ của Chu Tước phong sau khi di chuyển quãng
đường dài cũng đã vượt qua đại thảo nguyên, tiến nhập vào một khu vực
đồi núi trùng diệp không bằng phẳng, xen lẫn ở giữa là một vài mảng rừng rậm không tính là rậm rạp cho lắm. Qua mấy ngày di chuyển, tuy không có nguy hiểm gì thật sự xuất hiện, nhưng mà thu hoạch của mọi người lại
gần như là không có, đừng nói là thiên tài địa bảo, đến cả vài ngọn linh thảo rác rưởi cũng không có, không hề giống với miêu tả Sinh Hồn bí
cảnh là nơi tràn ngập thiên tài địa bảo như mọi người vẫn được nghe.
Lãnh Băng Băng năm nay 21 tuổi, cùng tuổi với Tử Phong, tu vi Vương
cấp lục phẩm đỉnh phong, tùy thời đều có thể đột phá Vương cấp thất
phẩm, đặt vào hàng ngũ đệ tử Chu Tước phong cũng thuộc dạng thiên phú
hàng đầu, chỉ là bản thân nàng xuất thân từ phân đà Lăng Hư Cung chứ
không phải nguyên bản từ nội môn như những người khác, thành thử ra thân phận của nàng có chút thấp kém so với người khác, đằng sau nàng không
hề có chỗ dựa nên lại càng khó khăn, tuy không bị ai khi dễ nhưng cũng
không được quan tâm nhiều bất kể thiên phú của nàng vô cùng tốt.
Lúc này Lãnh Băng Băng đang di chuyển chậm rãi cùng mọi người trong
rừng, trên đường đi không gặp nguy hiểm gì quá lớn cũng không có nghĩa
là mọi người có thể buông lỏng cảnh giác, ở trong địa hình rừng rậm như
thế này thì lại càng không thể lỗ mãng xông loạn được. Khác với những đệ tử khác đang túm năm tụm ba mà đi cùng nhau, chốc chốc còn vang lên
tiếng nói chuyện, bản thân nàng lại đi một mình, toàn thân tỏa ra khí
tức lạnh lẽo cự người từ ngoài ngàn dặm, căn bản không có ai dám đến
gần. Ở trong Lăng Hư Cung nàng chỉ có một người bạn đó là Lâm Nguyệt
Đồng, nhưng mà Lâm Nguyệt Đồng lại không có đi vào Sinh Hồn bí cảnh, đơn giản bởi vì trưởng bối của nàng nói rằng nàng phải bế quan tu luyện,
chiến lực kém cỏi thì tốt nhất là nên ở nhà, thành thử ra Lãnh Băng Băng ở trong này chỉ có một mình.
Cũng không phải là các vị sư tỷ sư muội trong Chu Tước phong ghét bỏ
gì nàng, mà chẳng qua khí tức cùng với thái độ của Lãnh Băng Băng quá
mức lạnh lẽo, căn bản khó có thể nhìn ra được cảm xúc, điển hình một
băng sương mỹ nhân nên là về lâu dài cũng không ai muốn làm quen với
nàng nữa, cứ thế để nàng ta một mình. Đối với việc này thì Lãnh Băng
Băng cũng không có vấn đề gì lắm, nàng dù sao cũng không có quá ưa thích náo nhiệt, chỉ cần một người bạn như Lâm Nguyệt Đồng là được, nhắc đến
bạn, Lãnh Băng Băng không khỏi nhớ tới một thân ảnh cao ngất với khuôn
mặt tà mị khiến tim nàng loạn nhịp.
"Lãnh Băng Băng ngươi tốt nhất là chết tâm đi, người ta hiện giờ đã
là một Thánh giai cường giả cao cao tại thượng rồi, đâu còn rảnh rỗi mà
để ý tới một tiểu nữ nhân quê mùa như ngươi chứ." Lãnh Băng Băng lắc lắc đầu, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.
"Roạt!"
Một thân ảnh thướt tha nóng bỏng trực tiếp xuất hiện bên cạnh Lãnh
Băng Băng khiến nàng không khỏi giật mình, nhưng khi nhận ra người đó là ai nàng liền cung kính hành lễ: "Đệ tử bái kiến ngũ trưởng lão."
Tuyết Phi Nhan phất tay ra hiệu cho nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt
phượng quan sát Lãnh Băng Băng tới mức khiến nàng có chút chột dạ, một
lúc lâu sau mới nhàn nhạt nói: "Ngươi chính là Lãnh Băng Băng, là người
mà Tử Phong đã cưỡng ép đưa vào trong danh ngạch đệ tử tiến nhập bí
cảnh?"
Nghe thấy Tuyết Phi Nhan nói như vậy, trong lòng Lãnh Băng Băng không khỏi khẩn trương, chẳng lẽ ngũ trưởng lão ở đây để hỏi tội nàng, nàng
vốn vô tội a. Nhưng mà dù thế nào thì đó cũng là sự thật không thể chối
cãi, nàng cũng chỉ có thể gật đầu: "Đúng là đệ tử."
Sắc mặt Tuyết Phi Nhan trở nên hòa hoãn, cười nói: "Không cần phải
khẩn trương, ta chỉ đang thắc mắc ai là đệ tử đặc biệt có thể khiến
trưởng lão của Thanh Long phong trực tiếp tìm đến tận cửa để đòi danh
ngạch, cơ mà giờ thì ta cũng hiểu một phần nguyên nhân rồi."
Lãnh Băng Băng nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm, không bị trách tội là may mắn rồi, chỉ là lúc ngũ trưởng lão quay lưng đi thì nàng có loáng
thoáng nghe thấy tiếng lẩm bẩm: "Phu quân thật là tinh mắt, đến cả mỹ nữ băng sương cũng có thể tìm ra, chỉ là không biết phu quân có ý định gì
nữa...."
"Phu quân ư??" Lãnh Băng Băng ngẩn người ra, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ khó có thể tin tưởng được.