Lăng Chiến vừa dứt lời, xung quanh người hắn chợt xuất hiện từng dòng khí
lưu nhanh chóng xoay tròn, tốc độ dần dần tăng lên không ngừng, chỉ
trong nháy mắt liền lan rộng ra khắp xung quanh tạo thành một vòng xoáy
không khí cự đại. Không khí thảo nguyên vốn đã khô nóng trở nên khô hơn
bao giờ hết, cảm tưởng như là độ ẩm trong không khí biến mất hoàn toàn,
không còn lại một chút hơi nước nào cả.
Lăng Chiến cả người co lại sau đó đột ngột bung ra, miệng há ra gầm
lên một tiếng kinh thiên, chỉ thấy lấy cơ thể hắn làm trung tâm, một
luồng sóng gợn trong suốt có thể lờ mờ thấy được mang theo nhiệt độ
khủng bố lan tỏa ra bên ngoài, tạo thành một vùng không gian khô nóng
đến cực điểm, bầu trời vốn được soi sáng bởi ánh trăng ban đêm chợt bừng sáng lên như ban ngày, trên đầu Lăng Chiến không ngờ lại xuất hiện một
vật thể hình tròn đang bốc lửa ngùn ngụt, tỏa ra ánh sáng chói lọi, nhìn thoáng qua thì không khác gì một mặt trời thu nhỏ cả.
Thân hình Lăng Chiến ở ngay bên dưới mặt trởi thu nhỏ đó chỉ khoảng
trăm mét, toàn thân trên dưới của hắn bắt đầu xuất hiện khói đen, khói
đen xuất hiện ngày càng dày đặc, chỉ một chút sau y phục trên người hắn
liền bốc cháy, trực tiếp biến hắn thành một hỏa nhân không hơn không
kém, từ cơ thể hắn tỏa ra uy áp như muốn hủy thiên diệt địa cùng một cỗ
khí tức thô bạo đến cực điểm, không hổ là Thánh Giả trung giai đỉnh
phong cường giả.
Ở phía đối diện, Tử Phong vẫn đứng yên một chỗ quan sát đối phương,
tuy bản thân hắn trở thành Thánh giai, tự thân cũng đã linh ngộ được
Lĩnh Vực nhưng hiểu biết của hắn về cái thứ thần kì gọi là Lĩnh Vực vẫn
không quá nhiều, hắn cũng biết được rằng Lĩnh Vực có thể coi là bài tẩy
của mỗi một Thánh giai, mỗi Lĩnh Vực đều mang theo diệu dụng cùng hiệu
quả riêng biệt, hắn không thể cứ như thế mà đi gặp các Thánh cấp cường
giả khác trong tông mà hỏi bọn họ: “Lĩnh Vực của ngươi có tác dụng
gì??”.
Chính vì lí do đó, để đạt được mục đích tìm hiểu thêm về cái thứ gọi
là Lĩnh Vực, Tử Phong vốn dĩ có thể trực tiếp miểu sát Lăng Chiến nhưng
hắn không hề làm vậy, hắn chỉ cố tình bày ra “một chút” thực lực vừa đủ
để khiến đối phương thu hồi vẻ khinh thị mà toàn lực sử dụng Lĩnh Vực
của mình để chiến đấu. Nhìn thấy đối phương cắn câu mà triển khai Lĩnh
Vực, khóe miệng Tử Phong đằng sau chiếc mặt nạ hơi nhếch lên, đôi mắt
hắn xuất hiện hàng loạt những đường tơ máu tỏa ra ánh sáng màu đỏ yêu
dị.
Đạt tới Thánh giai, Chân Dạng cùng với Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn đều có được một sự nâng cấp lớn lao, hiện tại nếu hắn sử dụng kết hợp
cả ba năng lực này với nhau thì sẽ có hiệu quả kinh người, đừng nói là
dấu vết linh lực trên người đối phương hay là thông tin chi tiết, đến cả Lĩnh Vực vốn trước nay hắn không thể nào “phân tích” được cũng bị nhìn
thấu, tuy rằng cái nhìn thấu này không đến mức mọi thứ cũng đều có thể
nhìn thấy, nhưng ít nhất thì quy tắc vận chuyển cùng với một số đặc tính của Lĩnh Vực hắn có thể nhìn thấy chứ không còn không biết gì như
trước.
Trước mặt Tử Phong lúc này là một hỏa thuộc tính Lĩnh Vực, về tính
chất thì không khác gì so với Lĩnh Vực của Lâm Tử Hàm, đều lấy sức nóng
cùng sự bá đạo của hỏa thuộc tính làm cơ sở, chỉ là cách thức thể hiện
ra ngoài thì có hơi khác một chút, nếu như Lĩnh Vực của Lâm Tử Hàm là
lấy hỏa thuộc tính để cường hóa chiêu thức cũng như là vũ khí hay đạo cụ trên người như là y phục thì Lĩnh Vực của Lăng Chiến lại trực tiếp thay thế cơ thể cốt nhục thông thường của hắn với một cơ thể được tạo nên
hoàn toàn bởi hỏa nguyên tố tinh thuần nhất.
Một cơ thể được tạo nên hoàn toàn bởi hỏa nguyên tố, nhục thể biến
mất khiến mỗi đòn công kích vật lí của đối phương trở nên vô dụng, được
tạo nên bởi nguyên tố nên dù có bị đánh trúng thì cũng rất nhanh có thể
tụ hội lại với nhau, hơn nữa nhìn vào lượng hỏa nguyên tố khủng bố kia,
cơ thể của Lăng Chiến lúc này mang theo một nhiệt độ không thể tưởng
tượng nổi, chỉ cần tiếp cận thôi cũng có thể bị nhiệt độ này thiêu cháy
thành tro bụi.
Lăng Chiến hú lên một tiếng dài, cánh tay giơ lên liền cách không
tung ra một quyền. Quyền vừa ra, không gian xung quanh liền vỡ vụn, một
vòng xoáy lửa mang theo sức nóng thiêu đốt vạn vật xuyên thủng không
gian mà lao thẳng tới chỗ Tử Phong. Nói thì chậm nhưng diễn ra thì
nhanh, Tử Phong vừa mới chớp mắt một cái thì vòng xoáy lửa kia đã tiếp
cận ngay sát người hắn, trong tích tắc liền nuooits chửng cả người hắn
vào trong ngọn lửa dữ.
Lốc xoáy lửa bùng lên một cách dữ dội, thân ảnh Tử Phong ở bên trong
ngọn lửa liền lập tức bốc hơi nhưng Lăng Chiến lại không lấy thế làm vui mừng, con mắt rực lửa của hắn lúc này liền quay sang một hướng khác,
chỉ thấy Tử Phong đã xuất hiện ở một nơi khác từ lúc nào, toàn thân hoàn hảo vô khuyết, hiển nhiên đòn vừa rồi của hắn đã đánh trượt.
“Chân Dạng – Thuấn Quang!!”
Tử Phong vừa ổn định cơ thể trên không trung, tâm thần mặc niệm mấy
chữ, cả người hắn đột ngột biến mất tại chỗ, chỉ để một cái tích tắc sau liền xuất hiện trước mặt Lăng Chiến, quyền kình xé gió được tung ra,
trực tiếp nện thẳng lên ngực đối phương.
Quyền đầu của Tử Phong trực tiếp đấm xuyên qua người Lăng Chiến, kình khí khủng bố lan tỏa ra khiến không khí bị đè nén lại trong khoảnh khắc mà nổ tung tạo thành một cơn cuồng phong bạo vũ, dư kình phóng ra ở
trên không trung mạnh đến nỗi khiến mặt đất ở bên dưới mấy trăm mét
không chịu được mà nứt toác ra tạo thành một cái rãnh nứt dài cả nghìn
mét, sâu không thấy đáy, vô số đất đá cùng cỏ dại bắn tung lên không
trung.
Tử Phong chỉ cảm thấy nắm đấm của mình giống như vừa chạm vào một đám mây, căn bản là không hề cảm thấy một chút phản lực nào mà cứ như thế
xuyên qua người đối phương, từ cánh tay của hắn truyền đến một cơn đau
bỏng rát khó có thể diễn tả, trong đầu hắn liền xuất hiện một ý nghĩ:
“Quả nhiên cơ thể đã hoàn toàn mất đi cốt nhục mà chuyển thành dạng hỏa
nguyên tố, công kích vật lí là vô dụng.”
Ý nghĩ vừa lóe lên, một ngọn lửa từ cơ thể trước mắt hắn liền bùng
lên, trong nháy mắt phụt thẳng vào người Tử Phong. Hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa đó có nhiệt độ khủng khiếp lên đến cả triệu độ, lấy cơ thể của hắn
vốn có sức phòng thù không thua kém gì Thiên giai Bảo Khí mà trong nháy
mắt cũng có cảm giác như là bị thiêu đốt thành tro tàn, trong lòng hắn
không khỏi thầm cảm thán sức phá hoại khủng khiếp của pháp tắc chi lực.
Cả người Tử Phong lộn ngược ra đằng sau rồi biến mất, trong nháy mắt
liền xuất hiện ở một chỗ khác phía sau mấy trăm mét, trên người vẫn còn
những ngọn lửa cháy chưa tắt đang thiêu đốt quần áo của hắn. Phất tay
một cái, ngọn lửa trên người Tử Phong bị dập tắt, để lại một thân hình
loang lổ những vết bỏng cùng với quần áo cháy xém. Đám người Lăng gia
vui mừng vì thấy Tử Phong chật vật như vậy, trong khi đó thì đám người
Lăng Hư Cung lại cảm thấy lo lắng, chỉ là điều xảy ra tiếp theo khiến
tất cả không khỏi trợn tròn mắt.
Chỉ thấy những vết bỏng trên cơ thể Tử Phong lấy tốc độ bằng mắt
thường có thể nhìn thấy mà khôi phục lại bình thường, quần áo của hắn
cũng được một luồng năng lượng màu đen thần bí sửa chữa lại như cũ. Giơ
một bàn tay lên co duỗi một chút, Tử Phong phun ra một câu khiến tất cả
mọi người có xúc động muốn tìm một cục gạch mà đập đầu vào:
“Đó là công kích mạnh nhất của ngươi ư?? Yếu đuối!! Ta sẽ không dùng
đến Lĩnh Vực, cái dạng rác rưởi như ngươi thì thật sự là không cần
thiết, đem công kích mạnh nhất của ngươi ra đây, để xem ngươi có thể
khiến ta đổi ý hay không nào??”
Nghe được những lời nói cuồng vọng của Tử Phong, tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy một trận bất khả tư nghị, từ đầu đến giờ dù là
người mù thì cũng nhận ra công kích của Tử Phong hoàn toàn vô dụng trước Lăng Chiến, hơn nữa đến bản thân hắn cũng bị đả thương, vậy mà hắn ta
vẫn có thể mở mồm ra nói những lời cuồng vọng như vậy, nếu hắn ta không
phải não có vấn đề thì căn bản là một tên cuồng ngạo không có lí trí.
Lăng Chiến nghe thấy vậy liền ngớ người ra một lúc sau đó cất tiếng
cười ha hả: “Một tên tiểu bối vô tri, đừng tưởng rằng tuổi trẻ đạt tới
Thánh Giả là đã có thể không coi ai ra gì, trước đấy chỉ là một chút
hoạt động làm nóng người mà ngươi đã nghĩ rằng ta nghiêm túc ư?? Để ta
cho ngươi biết thế nào mới thật sự là một Thánh Giả trung giai!!”
Vừa dứt lời, mặt trời trên đầu Lăng Chiến chợt bay lên trên cao sau
đó bành trướng không ngừng, chỉ trong nháy mắt liền to hơn gấp mười lần
lúc nãy, bên trong không gian được Lĩnh Vực của hắn bao trùm, nhiệt độ
tăng lên gấp cả trăm lần, càng ở gần Lăng Chiến thì nhiệt độ càng cao,
có thể thấy được không gian phụ cận vì sức nóng khủng khiếp mà vặn vẹo
không ngừng.
Xung quanh người Lăng Chiến vì khối cầu lửa ở trên cao bành trướng mà xuất hiện những biến hóa không ngờ, vô số những luồng sóng lửa có thể
nhìn thấy bằng mắt thường liên tục xuất hiện vờn quanh người hắn giống
như những đầu Thiên Long đang uốn lượn. Lăng Chiến lúc này đang lơ lửng ở trên cao, toàn thân tỏa ra khí thế mênh mông vô cùng vô tận, bộ dáng
giống như một hỏa diễm chi chủ, mọi loại hỏa diễm trong trời đất đều
dưới sự chỉ huy của hắn.
Ánh mắt Tử Phong không tự chủ được mà bị thu hút bởi quả cầu lửa
khổng lồ giống như mặt trởi ở trên không trung, không nhìn vào thì thôi, đến khi nhìn kĩ lại thì hắn không khỏi sửng sốt. Cái gì đây?? Trong mắt hắn lúc này không hề có quả cầu lửa nào cả, thay vào đó là vô số những
kí tự vằn vện giống như mấy con giun uốn éo không ngừng tạo thành hình
cầu, mỗi một kí tự đều liên tục thay đổi hình dạng, năng lượng của mỗi
kí tự tỏa ra cũng thay đổi không ngừng nghỉ.
Người khác thì có thể không rõ những kí tự này là gì, nhưng Tử Phong
thì thập phần rõ ràng mấy “con giun” này chính là phù văn, tại sao quả
cầu lửa khổng lồ của Lăng Chiến lại có chân diện mục là những phù văn,
điều này là sao cơ chứ?? Lăng Chiến có hiểu biết về phù văn ư?? Tử Phong ngay lập tức đem ý nghĩ này ném ra sau đầu, phù văn vốn đã thất truyền
từ lâu trên Huyền Linh đại lục, những phù văn xuất hiện trên giang hồ
hiện tại chỉ còn là những phù văn tàn khuyết tồn tại từ thời thượng cổ,
so sánh với độ phức tạp của những phù văn trước mắt hắn lúc này thì là
một trời một vực, căn bản không cùng một cấp bậc.
Đầu óc Tử Phong xoay chuyển rất nhanh, nếu những phù văn này không
phải là do Lăng Chiến cố tình tạo ra, vậy thì….nhìn đến cái “mặt trời”
đang không ngừng bành trướng trên không trung cùng với biến hóa của Lăng Chiến, Tử Phong dường như vừa mới nắm bắt được một thứ gì đó.
Linh quang trong đầu hắn lóe lên, một ý nghĩ điên cuồng không ngờ cứ
như vậy mà xuất hiện. “Mặt trời” đó không nghi ngờ gì chính là hạch tâm
Lĩnh Vực của Lăng Chiến, chỉ cần nhìn vào việc nó thay đổi dẫn đến biến
hóa trên người hắn là biết, bản thân Lĩnh Vực của Tử Phong hay của những người khác cũng có hạch tâm, chỉ là không để lộ ra bên ngoài như Lăng
Chiến mà thôi.
Nếu như hạch tâm của Lĩnh Vực được tạo nên bởi phù văn, vậy chẳng
phải nói rằng chính những phù văn đó đang đóng vai trò như là hạch tâm
của Lĩnh Vực hay sao. Lĩnh Vực được tạo nên bởi pháp tắc chi lực, nếu
phù văn là hạch tâm của Lĩnh Vực, vậy có nghĩa là những phù văn đó chính là pháp tắc chi lực, nói đúng hơn là phù văn là những pháp tắc chi lực
có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Xuất hiện suy nghĩ này, Tử Phong càng ngày càng cảm thấy khiếp sợ,
tuy đây chỉ là giả thuyết của hắn nhưng bản thân hắn cũng đã nắm chắc
đến tám chín phần mười, bằng không thì thật sự rất khó giải thích được
tại sao những phù văn lại mang theo uy lực lớn đến như vậy, vốn bọn
chúng chỉ là kí tự đơn thuần mà thôi, dù trông có chút kì dị nhưng chung quy lại cũng chỉ là kí tự, cũng có không ít những ngôn ngữ sở hữu kí tự kì dị, nếu như phù văn chính là đại biểu cho pháp tắc chi lực thì mọi
thứ lại trở nên vô cùng có nghĩa.