Ánh mắt của trung niên nhân kia liếc nhìn ba người trước mắt, sau đó
cười một cách vô hại: "À không, ta rút lại câu vừa rồi, với vết thương
như thế trên người mà còn có thể đánh bay ta, ngươi có còn là con người
hay không thế??"
Nghe trung niên nhân nói, cả Lâm Tử Hàm lẫn Nhạc Tư Kỳ bây giờ mới để ý tới Tử Phong, chỉ thấy lớp giáp trên người hắn
chằng chịt vô số những vết nứt, trên ngực hắn lúc này là một cái lỗ
thủng lớn xuyên thấu ra tận đằng sau, toàn bộ khuôn ngực gần như không
còn nguyên vẹn, máu tươi từ trong đó không ngừng trào ra bên ngoài,
không cần nhìn kĩ thì cũng biết trái tim của hắn đã bị nghiền nát,
thương thế cỡ này thì chỉ có thể chết chứ không nghi ngờ gì nữa.
"Tử Phong, cậu không làm sao chứ??" Lâm Tử Hàm giật mình kinh hô, vội vàng muốn đỡ lấy Tử Phong.
Đương nhiên là với thương thế như này thì chưa thể khiến Tử Phong chết được,
nhưng mà người ngoài nhìn vào thì vô cùng kinh tâm động phách, cho rằng
hắn có thể đứng được đến bây giờ hoàn toàn là bởi vì sinh mệnh lực ngoan cường mà thôi.
Trái tim thì đã văng đi tận đẩu tận đâu, phổi
cũng bị xé rách khiến Tử Phong khó mà hít thở thông suốt, nội tạng của
hắn thì bị xoắn nát thành một đống lộn xộn, không thể không nói rằng hắn hiện tại đang cảm thấy vô cùng đau đớn khó chịu. Nhưng mà thẳng thắn ra mà nói thì bị thương như thế này căn bản vẫn chưa khiến Tử Phong phải
lo lắng, thiếu dưỡng khí khiến hắn khó có thể mở miệng ra nói, vậy nên
hắn không có trả lời Lâm Tử Hàm mà chỉ lặng lẽ phá nát một Kết Tinh,
linh lực điên cuồng nổ ra nhanh chóng được hắn sử dụng để chữa lành
thương thế của mình.
Hắn vốn dĩ có thể để nguyên như vậy, lấy trình độ tổn thương như vậy thì Thị Huyết sẽ tăng phúc cho hắn một lượng chỉ số khổng lồ, nhưng mà sau khi biết đối
phương là một Thánh Hoàng sơ giai, hắn liền bỏ ngay cái ý nghĩ này ra
khỏi đầu mà hồi phục thương thế. Nói đùa sao, đến cả Thánh Giả hắn cũng
khó mà đối đầu trực diện được, thêm một chút chỉ số nữa thì đối với
Thánh Hoàng cũng chỉ là châu chấu đá xe, nếu không cẩn thận bị đánh nát
đầu thì hắn sẽ chắc chắn chết, chi bằng cứ hồi phục lại trái tim trước
đã.
Từ trên người Tử Phong xuất hiện một lượng lớn năng lượng màu đen kì dị, nhanh chóng bao phủ lấy những phần cơ thể bị tổn thương của
hắn, trong nháy mắt sau đó, năng lượng rút đi để lại một cơ thể hoàn hảo vô khuyết, đến cả ba cánh tay bị hủy đi lúc nãy cũng đã hồi phục lại.
Lâm Tử Hàm cùng với trung niên nhân kia lần đầu tiên nhìn thấy tràng
cảnh quỷ dị như thế này cũng không nhịn được mà trừng mắt lên, cũng chỉ
có Nhạc Tư Kỳ đã từng nhìn thấy hắn khôi phục vết thương nên cũng không
ngạc nhiên quá mức, nhưng mà đến cả trái tim bị nổ tung còn khôi phục
lại được, khiến Nhạc Tư Kỳ trong lòng không khỏi thầm cảm thán chủ nhân
của mình không hồ là thượng cổ Thiên Ma, sức sống thật sự quá khủng
khiếp.
"Con người ư?? Ta cũng không biết phải trả lời câu hỏi này của ngươi như nào, ngươi muốn cho ta là cái gì thì ta là cái đó, nhiều
lời làm gì?" Tử Phong lạnh lùng nói.
"À phải rồi, thứ lỗi cho ta
đã hỏi một câu không đầu không đuôi như thế, vậy thì coi như là một lời
khen dành cho cái tên Bán Thánh dính một đòn trực diện của ta mà vẫn còn sống, ta nghĩ mình nên tự giới thiệu bản thân một chút, miễn cho đến
lúc chết ngươi cũng không biết là ai đã giết mình để mà ám sau khi chết. Ta là cửu trưởng lão của Âm Dương Thánh Giáo, tên là Trần Cô Hạ, các
ngươi có thể gọi ta là lão Trần cho nó thân thuộc." Trần Cô Hạ cúi chào
sau đó nói, tác phong vô cùng chuẩn thân sĩ. Lúc này Tư Đồ Dật Tiêu cũng đã khôi phục hành động, một thân trọng thương tàn tạ lê bước tới bên
cạnh Trần Cô Hạ.
"Lời thừa đừng có nói nhiều, muốn ra tay thì làm đi!!" Lâm Tử Hàm biết đối phương là Thánh Hoàng cường giả, ngày hôm nay chắc chắn là lành ít dữ nhiều, nàng không hề có tâm tư gì mà ở đây tán
dóc cả.
"Cứ từ từ đã, ta vốn không phải là một con người thích bạo lực....."
Trần Cô Hạ còn chưa nói xong, Tử Phong đã nhận ra điều gì đó khác thường, Thiên Ma Nhãn hướng lên trên không trung nơi Tuyết Liên cùng lão già kia, đúng hơn là bát
trưởng lão giao chiến. Vô số tia năng lượng không rõ nguồn gốc cứ như
vậy mà vây xung quanh không gian hỗn loạn đầy những băng tuyết và sấm
sét đó, dần dần thu nhỏ lại giống như một chiếc lưỡi đánh cá khổng lồ.
"Không ổn, hắn ta đang muốn kéo dài thời gian!!"
Ánh mắt Tử Phong biến đổi, toàn thân linh lực hắn cuộn trào, nhưng mà lúc
này đầu của hắn đang đau như búa bổ, báo hiệu tinh thần lực của hắn đang bắt đầu khô kiệt.
"Trần Cô Hạ đang có ý định làm gì đó với hai
người trên không trung, chúng ta phải bằng mọi giá ngăn cản hắn lại." Tử Phong mở miệng nói, Thiên Ma Kiếm đã xuất hiện trong tay, hắn lúc này
thật sự không còn nhiều lựa chọn nữa, tinh thần lực sắp suy kiệt của hắn không thể nào sử dụng được Thế Giới, nhưng nếu dùng để duy trì Trực Tử Ma Nhã trong một tích tắc thì vẫn có thể, hắn không thể để Trần Cô Hạ muốn làm gì thì làm được.
"Bằng bất kì giá nào, kiềm giữ hai người kia lại, ta có thể dùng một kích
giết chết Trần Cô Hạ, nhưng chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất mà
thôi." Tử Phong âm thầm truyền âm cho hai người bên cạnh, linh lực toàn
thân áp súc, chuẩn bị tư thế sẵn sàng chiến đấu bất kì lúc nào.
Nghe giọng điệu của Tử Phong, Lâm Tử Hàm cùng Nhạc Tư Kỳ cùng lúc gật đầu,
căn bản không có thắc mắc hay gì cả. Trần Cô hạ ở phía trước vẫn còn nói nhảm, dường như chưa hề nhận ra động tĩnh của đám người Tử Phong.
"Cửu trưởng lão, tại sao ngài lại không lập tức giết chết mấy người kia đi,
bọn hắn mạnh nhất cũng chỉ là Thánh Giả đỉnh phong, ngài là Thánh Hoàng
cường giả cơ mà, chúng ta còn đợi gì nữa." Tư Đồ Dật Tiêu ôm lấy vết
thương trên ngực, có chút khó nhọc nói.
"Ngươi thì biết cái gì,
con nhóc đang giao chiến với lão bát kia cũng có thực lực Thánh Hoàng sơ giai, hơn nữa ngươi có thể không nhìn ra, nhưng ta thì có thể, con bé
là một linh thụ hóa hình vạn năm khó gặp, nếu có thể bắt sống mà không
giết chết thì có thể dùng tinh huyết của nó luyện chế được rất nhiều đan dược khác nhau, chính vì thế ta mới phải dùng lĩnh vực của mình để tạo
thành thế gọng kìm trên không trung kia, chứ không ngươi nghĩ mấy con
kiến kia có thể chịu được một đòn của ta hả." Trần Cô Hạ hừ lạnh một
tiếng.
Tư Đồ Dật Tiêu nghe vậy mới chú ý tới động tĩnh trên không trung, nhưng lấy tu vi của hắn cũng không nhìn ra điểm gì khác thường
cả, chẳng lẽ lĩnh vực của cửu trưởng lão vô hình vô sắc, thật là lợi
hại, chẳng trách tuy rằng chỉ đứng ở vị trí thứ chín trong trưởng lão
đoàn nhưng hầu như ai cũng không muốn chọc tới ngài ấy.
"Là lúc
này!!" Tử Phong rít lên qua kẽ răng, Lâm Tử Hàm cùng Nhạc Tư Kỳ đứng bên cạnh hắn giống như đạn rời nòng súng, thân hình như chớp giật rời khỏi
vị trí đang đứng, sau đó một tích tắc liền xuất hiện bên cạnh Trần Cô Hạ cùng với Tư Đồ Dật Tiêu, lĩnh vực của hai người trong nháy mắt liền
bùng nổ.
"Hỏa Phượng Thôn Thiên!!" Lâm Tử Hàm xuất hiện trước mặt Trần Cô Hạ, nàng biết phần thắng của mình trước mặt Thánh Hoàng cường
giả gần như là không có, vừa ra tay đã sử dụng bí pháp, trong không gian xuất hiện một tiếng phượng ngâm khiếu, lĩnh vực của nàng thu nhỏ lại
hoàn toàn sau đó dung nhập vào trong cơ thể nàng, hoàn toàn biến nàng
thành một hỏa nhân bốc cháy ngùn ngụt.
"Lĩnh Vực - Liệt Hỏa Kinh Thiên, Thiên Địa Tàn Tro!!"
Ngọn lửa bao bọc lấy toàn bộ cơ thể Lâm Tử Hàm chuyển từ màu đỏ rực sang màu bạch sắc, báo hiệu nhiệt độ khủng khiếp nhất của một ngọn lửa cháy có
thể tạo thành, không gian xung quanh người nàng cũng bị ngọn lửa bạch
sắc này thiêu hủy, nếu Tử Phong nhìn kĩ thì với vốn kiến thức của hắn sẽ nhận ra trạng thái hiện tại của ngọn lửa này, đó là plasma.
Một
trong những cách tạo ra plasma đó chính là tăng cao nhiệt độ đốt cháy
vật chất lên một mức độ nào đó, khi đó thì vật chất sẽ không còn ở ba
thể rắn lỏng khí nữa mà chuyển thành dạng ion hóa, nói mấy cái này thì
những thanh niên dốt Vật lí chỉ có thể bó tay chào thua, nhưng ngắn gọn
lại mà nói thì, dòng plasma có nhiệt độ lên tới hàng chục triệu độ C.
Hiển nhiên Lâm Tử Hàm vẫn chưa thể đạt tới năng lực tạo ra plasma có nhiệt
độ lên tới con số thiên văn như thế, nhưng nhìn vào ngọn lửa trên người
nàng, tạo ra dòng plasma vài triệu độ vẫn là có thể. Trường tiên rực lửa trong tay Lâm Tử Hàm cũng đã chuyển sang màu trắng, trong nháy mắt liền quất xuống đầu Trần Cô Hạ.
Nhạc Tư Kỳ cũng cuốn lấy Tư Đồ Dật
Tiêu, một bên tu vi cao hơn nhưng bị thương nặng, một bên tu vi thấp hơn nhưng không bị thương, cả hai người cứ như thế tạm thời đánh ngang tay.
Trần Cô Hạ bị trường tiên nóng khủng khiếp của Lâm Tử Hàm đánh cho pahir né
tới né lui, nhìn thì có vẻ chật vật nhưng trên mặt hắn không hề có chút
gì gọi là hoảng loạn cả, ngược lại khóe miệng hắn còn treo một nụ cười
thản nhiên như không, giống như Lâm Tử Hàm không phải là cái gì uy hiếp
cả, hắn nãy giờ chỉ là đang dạo chơi mà thôi.
Tử Phong đứng ở
phía xa không hề động đậy, linh lực trong người vẫn sôi trào, trực chờ
để ra tay, hắn chỉ có đúng một cơ hội, nếu cơ hội này mất đi thì chỉ có
cái chết chờ đợi bọn họ ở phía trước.
Tạm thời Nhạc Tư Kỳ vẫn có
thể kiềm chế được Tư Đồ Dật Tiêu, mục tiêu của hắn chỉ có một, đó chính
là Trần Cô Hạ, đến mức này thì hắn cũng không còn có thể để ý tới vấn đề đột phá Thánh cấp ra làm sao khi lên level nữa, cái mạng nhỏ của hắn
quan trọng hơn tất cả. Nhìn thấy Trần Cô Hạ dưới công kích liên miên
không dứt của Lâm Tử Hàm liên tục tránh đông né tây, không hề có ý định
hoàn thủ mà hắn không khỏi nhíu mày lại, tên đó nhìn như có vẻ chật vật, nhưng trên thực tế hắn ta vẫn luôn né tránh công kích của Lâm Tử Hàm
một cách dễ dàng, đến một chút sơ hở cũng không có, khiến Tử Phong mãi
vẫn không thể tìm ra được cơ hội ra tay.
Trong lòng Tử Phong càng ngày càng lo lắng, Lâm Tử Hàm bộc lộ ra chiến lực kinh người như thế
chắc chắn là sử dụng bí pháp nào đó, sẽ không cầm cự được bao lâu, bằng
không nếu thực lực của nàng vốn dĩ như thế này thì Tư Đồ Dật Tiêu sẽ
không toàn mạng được trong vòng vài giây giao chiến chứ đừng nói là bị
thương, nếu hắn không thể tìm ra được thời điểm công kích thích hợp thì
tất cả sẽ thành công dã tràng.
Không ngừng tránh né công kích của Lâm Tử Hàm, Trần Cô Hạ cười nói: "Nào nào, cố gắng hơn một chút đi, vai bên phải trùng xuống hơi quá rồi, cả phần hông kia nữa, tư thế sai rồi, như vậy thì làm sao có thể công kích trúng đối thủ được. Còn nữa,
trường tiên không phải là dùng như vậy, phải biến đổi linh hoạt hơn
chứ....".
"Đông Húc Nhật Nhận - Thập Nhị Thiên Hỏa!"
Đúng
lúc hắn đang nói nhảm, trường tiên trong tay Lâm Tử Hàm bỗng tách ra
thành mười hai mảnh khác nhau, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà
phóng thẳng về phía Trần Cô Hạ. Trần Cô Hạ hiển nhiên không hề lường
trước được công kích quỷ dị bất thường này, không kịp né tránh, buộc
phải cúi gập người xuống sau đó lộn qua một bên để tránh đòn. Mười hai
mảnh trường tiên giống như mười hai mũi tên đánh trượt mục tiêu, trực
tiếp đâm thẳng xuống đất, trong nháy mắt liền thiêu hủy hoàn toàn những
gì mà nó chạm phải.
Ngay lúc Trần Cô Hạ vừa ổn định thân hình, Tử Phong giống như quỷ mị xuất hiện bên cạnh hắn, một thân tử khí lan tràn lạnh lẽo đối lập hoàn toàn với không khí nóng rực xung quanh, đôi mắt
tỏa ra ánh sáng màu tím yêu dị nhìn vào mắt Trần Cô Hạ, Thiên Ma Kiếm
trong tay vung lên sau đó chém xuống.
Nhất thời không thể tránh
né, Trần Cô Hạ cứ thế trơ mắt ra nhìn đường kiếm đen tuyền đang chém
xuống cổ mình, những tưởng kết cục của hắn sẽ biến thành vài chục mảnh
vụn trước Trực Tử Ma Nhãn của Tử Phong, nhưng ngay khi Thiên Ma Kiếm chém xuống, khóe miệng hắn bỗng nở một nụ cười quỷ dị.
Thiên Ma Kiếm chém xuống, trực tiếp chia đôi cơ thể của Trần Cô Hạ ra thành
hai mảnh, nhưng mà ngay trong một tích tắc đó, sắc mặt của Tử Phong kịch biến, vội vàng rút kiếm sau đó nghiêng người sang một bên. Nhưng mà tất cả đã muộn, Tử Phong chỉ cảm nhận thấy toàn bộ cơ thể trên dưới của
mình dính tổng cộng hơn 30 quyền, ngay lập tức chấn vỡ lớp giáp của hắn, lực lượng dư thừa khủng bố bạo tạc giống như lựu đạn nổ ngay sát người
ngay lập tức nghiền nát xương cốt trong cơ thể hắn, biến hắn trở thành
một huyết nhân mà bắn ra đằng sau.
"Lĩnh Vực - Kính Ảnh!!"
Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay tại chỗ Tử Phong bị đánh bay, Trần Cô Hạ xuất hiện nơi đó, hoàn hảo vô khuyết, xung quanh hắn là một không
gian dày đặc những tấm gương được tạo nên từ ánh sáng lấp lánh, hiển
nhiên đây chính là Lĩnh Vực của hắn.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh,
cho đến khi Tử Phong bị đánh bay thì Lâm Tử Hàm mới kịp phản ứng, cơ thể nàng lúc này có nhiệt độ vô cùng khủng khiếp nên không thể đích thân
đón lấy cơ thể của Tử Phong đang bay lơ lửng trên không trung, nhưng
nàng thân là Thánh cấp cường giả, lĩnh vực không phải là thứ duy nhất mà nàng có thể sử dụng. Chỉ thấy bàn tay nàng phất một cái, không gian
đằng sau lưng Tử Phong vặn vẹo một hồi sau đó giống như một đám bùn nhão mà nhẹ nhàng đón lấy hắn, để hắn từ từ hạ xuống đất.
"Công kích
thật sự rất khá, trong một khoảng khắc vừa rồi ta đã có thể cảm nhận
thấy bóng ma tử vong xuất hiện, nhưng mà ngươi nghĩ mình là ai, chỉ là
một Bán Thánh nhỏ nhoi mà thôi, tưởng rằng đỡ được một kích của ta thì
có thể trả đòn ư?" Trần Cô hạ khinh miệt nói, chỉ là hắn vừa nới dứt
lời, đôi mắt của hắn không khỏi trừng lớn. Chỉ thấy Tử Phong ở đằng xa
từ từ đứng dậy, cơ thể máu tươi chảy đầm đìa nhưng hiển nhiên là vẫn còn sống, không chỉ còn sống mà trên người hắn còn phát ra khí tức quỷ dị
khiến người khác tim đập chân run.
Trần Cô Hạ biết được lực lượng của mình cường hãn ra sao, bản thân Lĩnh Vực của hắn là một Lĩnh Vực
Quang thuộc tính, trời ghen ghét nhân tài khiến Lĩnh Vực của hắn không
có năng lực công kích gì đáng kể, nhưng mà bù lại, nó lại có một năng
lực khiến hắn gần như là không có đối thủ trong cùng một cảnh giới, chế
tạo huyễn tượng. Bẻ cong ánh sáng, khiến thân ảnh hắn xuất hiện ở một
chỗ nhưng trên thực tế hắn lại đang ở một nơi khác gần đó, cũng chính vì năng lực này mà hắn có thể tránh né được một kích của Tử Phong, đồng
thời phản công trong nháy mắt. Hơn ba mươi quyền của hắn, quyền nào cũng mang theo lực lượng thừa đủ để giết chết một Bán Thánh, thế nhưng mà
không ngờ cái tên quái vật này vẫn còn có thể đứng dậy được.
"Ngươi thành công chọc giận ta rồi, để ta xem ngươi liệu có phải là đánh không chết hay không!!" Thân ảnh của Trần Cô Hạ vỡ tan thành vô số mảnh vụn
ánh sáng khi Lâm Tử Hàm công kích, trong nháy mắt liền xuất hiện trước
mặt Tử Phong vừa đứng dậy, trên tay xuất hiện một đôi quyền sáo, một
quyền cắt đứt không gian tung ra, nhằm thẳng phần đầu vẫn còn nguyên vẹn của Tử Phong mà đánh tới.
Tử Phong cũng chỉ đứng yên không làm
ra phản ứng gì cả, không phải là vì hắn không còn lực để nhúc nhích, mà
bởi vì trong đầu hắn đang vang lên một giọng nói xa xăm giống như được
truyền tới từ vũ trụ tinh không nhưng vẫn mang theo hơi thở thần thánh
vô bì:
- Nessuno può sfuggire dal destino scelto.
- Colui che ha cambiato il destino scelto incontrerà la distruzione alla fine.
- Solo il potere assoluto dentro di me può sovrascrivere il destino.
- Ora allora, lascia che il destino stesso tremi sulla mia esistenza.