Trước khi bất kì ai có thể kịp làm ra phản ứng, Tử Phong cùng phân thân của
mình đã tiếp cận với kẻ địch ở ba hướng khác nhau, bắt đầu phát động
công kích. Ám phân thân cơ thể bao trùm trong hắc khí vô cùng quỷ dị,
giống như một bóng ma mờ ảo mà xuyên qua hàng ngũ của một đám Vương cấp
trước mắt, đến khi thân hình của hắn xuất hiện trở lại thì đã có hơn 20
tên Vương cấp cơ thể bị chia năm xẻ bảy, hoàn toàn không có chút năng
lực phản kháng, đến một tiếng rên cũng không kịp thốt ra.
Lôi phân thân tuy trong tay không có vũ khí, nhưng bản thân hắn có
thể trực tiếp điều động lôi điện lực, vốn là một thứ có sức hủy diệt cực lớn, vậy nên vũ khí là không cần thiết. Chỉ thấy hắn ta giống như thiểm điện lao về phía đám Vương cấp còn lại, đôi mắt phát sáng lập lòe tia
lửa điện sáng rực lên, hai bàn tay vỗ vào nhau sau đó kéo ra, giữa hai
lòng bàn tay hắn xuất hiện một lôi cầu to cỡ nắm đấm, theo đà kéo giãn
hai bàn tay của hắn mà biến lớn, trong chớp mắt đã to hơn nửa người hắn.
“Tử Lôi Tứ Kích – Cuồng Lôi Chấn Địa!!”
Sau một tiếng hô, Lôi phân thân vung cả hai tay lên trời, khối lôi
cầu trước mặt hắn mất đi sự kiểm soát liền phòng thắng ra phía trước, đi đến đâu liền thiêu cháy không khí tới đó. Một tiếng nổ rung trời phát
ra khi lôi cầu đó tới gần đám Vương cấp trước mặt sau đó phát nổ, giải
phóng lôi điện lực kinh thiên thiêu rụi mọi thứ phụ cận, vô số tia lôi
điện thoát ra ngay lập tức nướng chín vài tên võ giả xấu số không kịp né tránh, chỉ một chiêu thôi cũng đã khiến đám Vương cấp trước mặt thiệt
mạng quá nửa.
Tử Phong thì không nhắm tới đám Vương cấp, mục tiêu của hắn là hơn 60 tên Tôn cấp còn lại, nếu là đối với Tôn cấp khác thì cùng một lúc đối
đầu với hơn 60 Tôn cấp thì thật sự là lực bất tòng tâm, nhưng với hắn
thì việc này không hề có tính khiêu chiến chút nào. Thiên Ma Kiếm trong
tay, nhưng Tử Phong không hề có ý định kích hoạt “Trực Tử Ma Nhãn” ngay
lập tức, dù sao thì sử dụng Trực Tử Ma Nhãn cũng tiêu hao thể
lực vô cùng lớn, đối phương chỉ là một đám Tôn cấp không đáng để hắn
phải tiêu hao như vậy, hơn nữa có thần mới biết nếu hắn sử dụng “Trực Tử Ma Nhãn” thì cái tên trời đánh Bạch Tử Phong kia có giở trò gì đó hay
không, vậy nên là nếu không phải tình thế bắt buộc hắn sẽ không sử dụng
nó.
Thiên Ma Kiếm nếu không có Trực Tử Ma Nhãn thì chỉ là một
thanh phá kiếm còn cùn hơn cả con dao gọt hoa quả, đừng nói là chém vào
cơ thể được cường hóa của Tôn cấp võ giả, có đem nó đi thái rau cũng
chưa chắc đã làm nổi. Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là Tử Phong
không thể sử dụng nó. Chỉ thấy trên thân kiếm xuất hiện một đoàn năng
lượng màu đen bao phủ lấy toàn bộ thân kiếm, sau đó thu gọn lại chỉ còn
là một dải năng lượng mỏng bám trên lưỡi kiếm, nếu nhìn kĩ thì sẽ thấy
dải năng lượng này đang dao động với tần số khó có thể bắt kịp bằng mắt
thường.
“Hư Thiểm – Cường hóa!”
Vung Thiên Ma Kiếm lên, Tử Phong với tốc độ vượt trội trong nháy mắt
liền chém 6 tên Tôn cấp trước mắt thành vài mảnh vụn, căn bản không cho
đối phương có cơ hội phản kháng. Phải, tuy Thiên Ma Kiếm rất cùn, nhưng
nhờ vào chất liệu của nó mà bản thân thanh phá kiếm này có độ bền tương
đối khủng bố, vấn đề duy nhất còn lại đó là khả năng công kích thì đã
được Hư Thiểm khắc phục. Đặc tính của Hư Thiểm là tính xuyên thấu cực kì khủng bố, Tử Phong đã tu luyện đến tận bây giờ, nếu hắn đã có thể tạo ra Hư Thiểm Quyền thì tại sao lại không thể cường hóa Hư Thiểm cho vũ khí của mình được chứ.
Chỉ trong khoảng thời gian còn chưa đến nửa giây, từ lúc Tử Phong hô
chiến đến lúc này bên phía Âm Dương Thánh Giáo đã tổn thất thảm trọng.
“Láo xược, chỉ một con kiến thôi mà cũng dám nhảy nhót, lão từ….” tên Thánh Giả sơ giai của Âm Dương Thánh Giáo giận dữ lên tiếng, chỉ là lời còn chauw dứt thì đã bị cắt đứt.
“Hóa Chi Lĩnh Vực – Liệt Hỏa Kinh Thiên!!”
Lâm Tử Hàm là người hiểu ý của Tử Phong nhất, đương nhiên cũng sẽ là
người tỉnh táo nhất, tuy rằng không biết tại sao lại đột nhiên xuất hiện thêm hai Tử Phong nữa, nhưng nàng biết rằng hiện tại không phải là lúc
thắc mắc, nhiệm vụ của nàng đó là cầm chân Thánh cấp của đối phương cho
đến khi Tử Phong giải quyết hết đám lâu la ngáng đường kia rồi sẽ hộ trợ nàng.
“Đối thủ của các ngươi là ta!!” Lâm Tử Hàm thét lớn khi lĩnh vực của
nàng bành trướng, không khí xung quanh nàng trở nên nóng bỏng giống như
đang ở trong miệng núi lửa, mặt cát cùng với đất đá xung quanh nàng gần
như ngay lập tức bị nung chảy thành dung nham nóng bỏng. Lĩnh vực của
Lâm Tử Hàm không ngừng mở rộng, toàn bộ khung cảnh xung quanh biến thành một biển lửa cháy hừng hực vô cùng vô tận.
Một số tên Tôn cấp cùng Vương cấp do ở quá gần không kịp bỏ chạy mà
ngay lập tức bị thiêu thành tro bụi ngay trong lĩnh vực của Lâm Tử Hàm,
đủ để biết sự chênh lệch tuyệt đối giữa Tôn cấp và Thánh cấp ra sao.
Nhưng mà ngược lại, tám tên Thánh cấp của Âm Dương Thánh Giáo tính cả
Nhạc Tư Kỳ không hề bị ảnh hưởng quá nhiều cơ mà điều đó cũng khá là dễ
hiểu.
Bọn họ mới chỉ là đang ở trong lĩnh vực của Lâm Tử Hàm mà thôi, trừ
khi là nàng ra tay tấn công bằng không thì chỉ cần với nội lĩnh vực của
mỗi người thôi cũng có thể chống chịu lại được môi trường khắc nghiệt
bên trong lĩnh vực này rồi.
“Hừ, ngươi có chắc là muốn dùng sức một người chống lại toàn bộ chúng ta chứ??” Tư Đồ Dật Tiêu cười lạnh nói.
“Có thử thì mới biết được, Hỏa Phụng Thánh Ngân!!” Lâm Tử Hàm quất
mạnh trường tiên trong tay một cái, đằng sau lưng nàng liền xuất hiện
một ngọn lửa khổng lồ, trong nháy mắt liền hóa thành một con chim cực
lớn toàn thân được tạo nên bằng lửa, nhìn lại thì rất giống với loài yêu thú trong truyền thuyết đó là phượng hoàng. Không chỉ một con phượng
hoàng lửa xuất hiện, mà là liên tiếp đến tổng cộng năm hỏa phượng hoàng
xuất hiện, trong nháy mắt liền tỏa ra khí thế khủng bố đến mức khiến
người khác phải nín thở, không khí vốn dĩ đã nóng kinh khủng nay lại
càng khủng khiếp hơn, tưởng chừng như toàn bộ hơi ẩm trong không khí
biến mất khỏi nhân gian vậy.
“Krécccccccccc!” Đám phượng hoàng lửa rít lên những tiếng chói tai,
sau đó vung cánh mà lao về phía đám trưởng lão Âm Dương Thánh Giáo.
“Trò mèo mà thôi!” Tư Đồ Dật Tiêu hừ lạnh một tiếng, sau đó tung
người nhảy lên không trung đón đầu đám phượng hoàng lửa, trên tay xuất
hiện một cây gậy lớn vung lên, cùng lúc đó, từ trên người hắn xuất hiện
một vùng không gian màu xanh ngọc bích, sau đó nhanh chóng biến lớn, tạo thành một vùng không gian riêng biệt ngay bên trong lĩnh vực của Lâm Tử Hàm.
Cây gậy lớn trong tay Tư Đồ Dật Tiêu lóe lên ánh sáng màu xanh ngọc,
sau đó liền tạo thành tám đường kiếm quang mạnh mẽ đón đầu hỏa phượng
hoàng.
“Bát Phong Trảm!!”
Tám đường kiếm quang màu xnah ngọc bích ngay lập tức chia năm xẻ bảy
đầu phượng hoàng lao đến đầu tiên, sau đó vẫn còn dư lực để cắt đứt cơ
thể của những con hỏa phượng hoàng đằng sau rồi mới biến mất.
“Phong thuộc tính lĩnh vực?!!” ánh mắt Lâm Tử Hàm co rút, miệng không khỏi kinh hô.
Ngũ Hành linh căn tương ứng với Ngũ Hành lĩnh vực, nhưng ngoài Ngũ
Hành linh căn ra còn có bốn loại dị chủng linh căn Lôi – Phong – Ám –
Quang, trong đó mỗi loại lĩnh vực đều mạnh mẽ hơn rất nhiều so với Ngũ
Hành lĩnh vực riêng lẻ, đặc biệt đối với Hỏa lĩnh vực, Phong thuộc tính
lĩnh vực có lực phòng ngự trước lửa nóng vô cùng tốt.
Quả nhiên như những gì Lâm Tử Hàm lo lắng, xung quanh người Tư Đồ Dật Tiêu xuất hiện vô số lớp không khí trùng trùng điệp điệp di chuyển với
tốc độ cực cao, tạo thành một vùng áp súc chân không ngăn cản toàn bộ
nhiệt lượng bỏng cháy ở bên ngoài, hơn nữa vì công kích phong thuộc tính vốn sử dụng chính không khí để công kích, thành ra công kích hỏa thuộc
tính của nàng gần như trở nên vô dụng, dù sao lửa cháy có lớn tới mức
nào thì cũng không thể đốt cháy được không khí.
“Các ngươi còn đứng đực ra đấy làm gì, mau vây công cô ta, tốc chiến
tốc thắng!!” Tư Đồ Dật Tiêu gầm lên trước khi cầm cây gậy trong tay lao
tới chỗ Lâm Tử Hàm.
Lâm Tử Hàm cũng không có nao núng cho lắm, trường tiên trong tay vung lên sau đó bất ngờ biến dài, cuốn lấy mộc bổng của Tư Đồ Dật Tiêu sau
đó kéo giật lại, cùng lúc đó thì một đầu hỏa phượng hoàng hình thành
ngay giữa hai người, nhằm thẳng Tư Đồ Dật Tiêu đang bị kéo đến mà đâm
đầu vào.
“Uỳnh” một tiếng khi đầu hỏa phượng hoàng nổ tung tạo thành một biển
lửa trên không trung, nhấn chìm cả hai người Lâm Tử Hàm và Tư Đồ Dật
Tiêu vào bên trong. Chỉ giây lát sau, Tư Đồ Dật Tiêu cả người bốc khói
lao từ bên trong biển lửa ra, quần áo hơi bị nám đen một chút nhưng cũng không bị thương. Lâm Tử Hàm cũng xuất hiện ngay sau đó, toàn thân trên
dưới không dính một hạt bụi nào, một thân y phục đã trực tiếp hóa thành
lửa cháy hừng hực, mái tóc đỏ rực bồng bềnh trên không trung, cả người
nàng giống như đã hóa thân thành Thiên Hỏa thiêu rụi vạn vật trong thế
gian.
“Thiêu đốt lên, Tàn Hỏa Trường Tiên!!”
Trường tiên trong tay Lâm Tử Hàm cũng đã biến mất, đúng hơn là bản
thể vật lí của nó đã biến mất, thay vào đó là một dải lửa kéo dài mang
theo màu đỏ đậm giống như là màu lửa của tro tàn vừa mới bị đốt cháy.
Với sự biến hóa này của Lâm Tử Hàm, khỏi phải nói cũng biết được không
khí xung quanh nàng nóng tới mức nào, râu tóc của đám trưởng lão Âm
Dương Thánh Giáo dù ở xa mà cũng không chịu được mà bắt đầu bốc mùi
khét, quần áo thì bị rút kiệt toàn bộ hơi nước mà quăn queo lại.
Đến lúc này mà còn không tung toàn lực ra thì chỉ có đường chết,
chênh lệch giữa Thánh Giả đỉnh phong đại viên mãn không phải là thứ mà
Thánh Giả trung giai hay Thánh Giả sơ giai có thể coi thường.
Từng tiếng hô “Lĩnh Vực” vang dội, vô số không gian nhiều màu sắc
tương ứng với thuộc tính của Lĩnh Vực xuất hiện bên trong Lĩnh Vực của
Lâm Tử Hàm, nhưng mà kích cỡ cùng uy lực của bọn chúng tuyệt nhiên không thể so sánh được với Lĩnh Vực của nàng, đến cả Tư Đồ Dật Tiêu cũng phải lép vế, có thể nói thực lực của Lâm Tử hàm bao trùm toàn bộ lên trên
những người này.
Hét lên một tiếng, ngọn lửa trên y phục của Lâm Tử Hàm bùng phát dữ
dội, sau đó cả người nàng tiêu biến vào trong không gian, một tích tắc
sau liền từ trong một ngọn lửa mà xuất hiện bên cạnh Tư Đồ Dật Tiêu,
trường tiên vung lên liền quất thẳng xuống đầu hắn ta.
“Bên trong Lĩnh Vực ta chính là thần minh, hãy run rẩy trước kẻ thù mà ngươi không thể chiến thắng đi, Đông Húc Nhật Nhận!!”
Trường tiên giống như linh xà nay lại cứng lại giống như một lưỡi
kiếm, mang theo nhiệt lượng khủng khiếp cứ như thế chém xuống đầu Tư Đồ
Dật Tiêu, chỉ là đúng lúc này, khóe miệng của y lại nở một nụ cười quỷ
dị: “Phong Thần Côn thức thứ mười sáu - Thiên Địa Vô Cực!!”
Lâm Tử Hàm cảm nhận thấy một sự nguy hiểm đang đến gần, đang định thu chiêu nhưng tên đã rời nỏ sao có thể dễ dàng thu hồi, chỉ thấy mộc bổng trong tay Tư Đồ Dật Tiêu vung lên, xung quanh hắn xuất hiện hư ảnh của
một bầu trời xanh vô cùng vô tận, sau đó thì không gian xung quanh chấn
động mạnh giống như trời sập, một tiếng vỡ vụn vang lên khi không gian
nơi vũ khí của hai người va chạm vỡ nát giống như thủy tinh.
Tâm thần Lâm Tử Hàm chấn động, cả người bị đánh văng ra đằng sau, tầm nhìn của nàng liền xuất hiện một trận mông lung không còn nhìn rõ được
nữa. Tư Đồ Dật Tiêu thậm chí còn tệ hơn, sau một kích vừa rồi thì hắn
tuy không có quá mức thảm hại, nhưng mà miệng thì vẫn phun ra một ngụm
máu, quần áo trên người thì đã bị thiêu rụi quá nửa, trên cơ thể xuất
hiện vô số vết bỏng, dưới sự vận hành của Lĩnh Vực đang lành lại nhanh
chóng.
Nhìn thôi thì cũng biết Tư Đồ Dật Tiêu rơi vào thế hạ phong hoàn toàn, nhưng mà vấn đề ở chỗ, hắn không có một mình.
Nhân lúc Lâm Tử Hàm bị choáng, hai nữ nhân Thánh Giả trung giai nắm
bắt thời cơ, lĩnh vực của bản thân mở rộng, trong nháy mắt liền xuất
hiện hai bên người nàng, hai thanh kiếm nhắm thẳng vào chỗ hiểm trên
người Lâm Tử Hàm mà đâm tới. Đồng thời cùng lúc đó bốn tên Thánh Giả sơ
giai còn lại cũng vào cuộc, tiếp cận gần mục tiêu sau đó tung ra công
kích mạnh nhất của mình.
Chỉ là lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, bọn chúng đã đánh giá quá cao công kích của chính mình, cũng như là đánh giá quá thấp đối thủ. Chỉ
thấy năm đầu hỏa phượng hoàng vốn đã bị đánh tan từ lúc nãy chợt thực
thể hóa ngay bên cạnh Lâm Tử Hàm, sau một tiếng rít liền lao thẳng vào
đám trưởng lão Âm Dương Thánh Giáo, mỗi đàu phượng hoàng trực tiếp thổi
bay đi một người trước khi biến mất.
Còn lại một tên Thánh Giả sơ giai, trên tay hắn là một cây thiết chùy tỏa ra quang mang màu nâu nhàn nhạt, hắn dùng hết sức bình sinh mà tung ra đòn đánh mạnh nhất của mình lên người Lâm Tử Hàm.
“Địa Long Cuồng Hống!!”
Thiết chùy nện lên người Lâm Tử Hàm, không như mong đợi của hắn, trái lại ngay khi va chạm, thiết chùy ngay lập tức bị cản lại, sau đó biến
thành một đoàn kim loại lỏng mà tan biến, từ trên bộ y phục bốc lửa hừng hực của nàng xuất hiện một đoàn hỏa diễm đập thẳng vào người hắn, trực
tiếp khiến hắn ta lao thẳng xuống mặt đất tạo thành một cái hố lớn.
“Cơ thể ta được bao phủ bởi Tàn Nhật Ngục Y, vũ khí tầm thường của
ngươi sao có thể vượt qua được y phục được tạo nên bởi ngọn lửa mặt trời này cơ chứ.” Lâm Tử Hàm khôi phục tỉnh táo, hừ lạnh nói.
Sinh mệnh lực của Thánh cấp vô cùng ương nghạnh, tuy rằng thực lực
của Lâm Tử Hàm vượt xa đám người kia, nhưng bọn chúng sau khi bị trúng
công kích của nàng thì chỉ bị thương tương đối, cũng không thể tính được là thương nặng, dù sao thì đó cũng chỉ là công kích hời hợt của Lâm Tử
Hàm, nàng không muốn lãng phí lực lượng cho đến khi có thể tiêu diệt Tư
Đồ Dật Tiêu. Mặc dù đang thắng thế nhưng nàng vẫn có cảm giác đối phương vẫn còn ẩn giấu cái gì đó.
Tên Thánh Giả sơ giai kia từ trong cái hố lớn trên mặt đất bò dậy sau đó bay lên không trung, toàn thân hắn tràn đầy những vết bỏng nặng
khiến da thịt phồng rộp cả lên, một bên mắt đã bị thiêu rụi, cánh tay
cầm thiết chùy đã biến mất, hiển nhiên là phản đòn từ Tàn Nhật Ngục Y là vô cùng khủng bố, trực tiếp khiến hắn trở thành người bị thương nặng
nhất.
Hắn ta đang định tạm thởi rút lui khỏi vòng chiến để ổn định thương
thế, đúng lúc này có một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên đằng sau
lưng hắn: “Lĩnh Vực – Thế Giới!!”.
Lĩnh Vực bên trong Lĩnh Vực, theo lí thuyết thì sẽ bị Lĩnh Vực mạnh
mẽ hơn áp chế, nhưng mà Lĩnh Vực của Tử phong dường như nằm ngoài quy
luật của Lĩnh Vực thông thường, không gian xung quanh hắn liền xuất hiện một gợn sóng, gợn sóng này di chuyển với tốc độ ánh sáng, chưa đến một
phần triệu của một tích tắc liền di chuyển một quãng đường trên dưới vạn cây số, mọi thứ bên trong tầm ảnh hưởng của Thế Giới liền ngừng lại, đúng hơn đó là thời gian của bọn chúng đã bị ngừng lại.
Tử Phong xuất hiện đằng sau tên Thánh Giả sơ giai kia, rút Thiên Ma
Kiếm đang cắm ở trong ngực mình ra, kéo theo một lượng lớn máu tươi dính lên trên thanh kiếm. Đôi mắt màu đen với những sợi tơ máu của hắn biểu
thị trạng thái Thiên Ma Nhãn bỗng xuất hiện thêm một đôi đồng tử màu tím tỏa ra thứ ánh sáng màu tử sắc yêu dị đến cực điểm.
“Ở đây không chỉ có một mình bọn ngươi là có thể dùng được Lĩnh Vực đâu!”