Bên ngoài bến cảng, mặt trời đã lên, ánh nắng chói chang nhưng không quá mức nóng chiếu xuống bến cảng nhộn nhịp của thành phố cảng Minh Hoa.
Ánh sáng ban ngày cũng có nghĩa là nhịp sống hối hả cùng náo nhiệt của
cảng Minh Hoa đã trở lại. Đâu đó ngay bên dưới lòng đất của thành phố
cảng Minh Hoa, Phương Nghị mở mắt ra, ngáp dài một tiếng sau đó ngồi
dậy, đêm qua hắn vui tới quên trời quên đất, sau khi “đại chiến” mấy
trăm hiệp trên giường với hai vị mỹ nữ thì gục xuống ngủ vùi.
Nhưng mà thân là Thánh cấp cường giả, cơ thể hắn thật sự không cần thiết phải nghỉ ngơi quá nhiều với chỉ một chút hoạt động đó, sau khi gục xuống
ngủ khoảng tầm nửa canh giờ, hắn liền tỉnh dậy thần thanh khí sảng, căn
bản không hề có dấu hiệu mệt mỏi gì. Phương Nghị vươn vai một cái, ánh
mắt hắn nhìn thấy hai cơ thể trắng ngần đang nằm bên cạnh mình, khóe
miệng không khỏi cười dâm một cái mà đưa tay ra bóp lấy cặp mông nảy nở
trước mắt.
Sau khi sờ soạng chán chê thì Phương Nghị cũng quyết
định rời giường, dù sao thì hôm qua chơi cũng đã rồi, tạm thời ra ngoài
hít chút khí trời đã, lâu nay ở bên dưới này hắn thiếu chút nữa thì chết ngạt rồi. Mặc kệ cơ thể trần truồng, Phương Nghị bước xuống đất, ánh
mắt hắn bắt gặp vò rượu của mình để trên bàn, hắn liền vô thức cầm lên.
Nhận ra bên trong vẫn còn kha khá rượu, cũng đúng lúc cổ họng đang cảm
thấy khát khô, hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều mà bưng lấy vò rượu nuốt
lấy từng ngụm lớn.
“Khà….mẹ nó rượu ngon, không hổ danh là hảo
tửu của Vạn Bảo Lâu có khác, chỉ tiếc là hôm đấy đáu giá chỉ chiếm được
có 10 vò, thật là phí của trời mà.” Nói đoạn hắn lại ôm lấy vò rượu uống ừng ực thêm một lúc nữa, đoán chừng bên trong đã hết rượu rồi hắn mới
hạ bình rượu xuống, tùy tiện dùng tay chùi mép sau đó lôi từ trong không gian giới chỉ ra một bộ quần áo chuẩn bị mặc vào.
Chỉ là hắn vừa mới khoác được cái áo lên người còn chưa kịp cài cúc, sắc mặt hắn chợt
đại biến, cả người hắn đột nhiên run rẩy không thể đứng vững, một bàn
tay ôm lấy bụng trong khi hai chân dần dần khụy xuống sàn nhà, hơi thở
của hắn trở nên gấp gáp đến mức lạ thường. Từng sợi từng sợi gân xanh
nổi rõ trên thái dương của Phương Nghị, hai mắt hắn trợn trừng lên như
muốn lồi ra, hơi thở của hắn không ngờ lại tỏa ra một làn khói màu xanh
lục.
Cả người hắn co quắp trên mặt đất lăn qua lộn lại, miệng há
rộng nhưng không thể phát ra tiếng kêu, thay vào đó chỉ là những tiếng
rên rỉ vô nghĩa trong cuống họng. Da thịt trên bụng hắn đột nhiên dần
chuyển thành màu xanh, sau đó “bục” một tiếng, khoang bụng của hắn cứ
thế mà vỡ nát ra giống như bị thứ gì đó xé rách, nội tạng từ bên trong
trào ra bên ngoài, khắp nơi trước mặt hắn là những gan thận cùng lòng
phèo lúc này đang bốc lên khói xanh, tỏa ra mùi tanh tưởi nồng nặc.
Phương Nghị chỉ cảm thấy toàn thân mình đau đớn khủng khiếp, giống như đang có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang cắn đứt từng thớ thịt trong cơ thể
mình ra, nội tạng thì bỏng rát giống như đang nướng trên lửa, cơ bắp tê
liệt không thể cử động. Nếu như hiện tại hắn không nhận ra mình đã bị
trúng độc, hơn nữa lại còn là một loại siêu cấp độc dược thì hắn sẽ đem
tên của mình mà viết ngược lại. Cơ mà bản thân hắn là Thánh cấp cường
giả thân mang Lĩnh vực, nếu chỉ bị trúng độc mà chết thì thật sự quá
nhảm nhí, sau khi đánh giá lại tình hình, cố nén chịu đau đớn, hắn gượng dậy một chút xíu lực lượng của mình, trong đầu thầm mặc niệm: “Lĩnh
Vực!!”
Lấy Phương Nghị làm trung tâm, một không gian màu hoàng
kim cứ như vậy mà bành trướng ra, trong nháy mắt liền bao phủ lấy không
gian trong phòng. Không gian màu hoàng kim này đang chuẩn bị xuyên qua
những bức tường mà bao phủ lấy cả căn phòng này lại, bỗng nhiên một
giọng nói từ trong hư không vang lên: “Tước Đoạt!”.
Tử Phong từ
trong trạng thái ẩn thân đột nhiên hiện hình, hai sợi xích màu đỏ như
được ngâm trong máu từ trong hư không trống rỗng xuất hiện, trực tiếp
đâm vào trong ngực Phương Nghị sau đó lôi ra ngoài một thân ảnh không rõ diện mạo màu vàng, trong nháy mắt liền bị hai sợi xích trói chặt lấy
rồi vô cùng bạo lực kéo nó lôi vào trong người Tử Phong bất chấp thân
ảnh đó giãy dụa kịch liệt. Thanh kĩ năng của Tử Phong gần như ngay tức
thì xuất hiện thêm một kĩ năng mới, hắn không chút do dự liền kích hoạt
nó ngay lập tức.
“Lĩnh Vực – Lãnh Địa Đế Vương!!”Từ trong cơ thể Tử Phong, một không gian màu hoàng kim giống hệt với không gian của Phương Nghị xuất hiện, trong nháy mắt liền đè lên trên Lĩnh
Vực trước đó của Phương Nghị, ngăn cản lĩnh vực của y bành trường ra
khỏi căn phòng. Tuy rằng Tử Phong không có Kim linh căn, hơn nữa thực
lực của hắn còn kém xa so với Phương Nghị, nhưng thật sự không ai có thể đánh giá thấp sự bá đạo của kĩ năng đã được chính Chúa Tể Hư Không ban
tặng cả.
Ngay sau khi “Tước Đoạt”, Tử Phong sẽ có được một bản
sao Lĩnh Vực của Phương Nghị, nhưng khác với Phương Nghị, bản thân hắn
sử dụng thứ này không cần đến lĩnh ngộ hay thậm chí là Kim linh căn, bởi vì nó chỉ là một kĩ năng của hắn mà thôi, có thể coi như là một kĩ năng hệ thống, mà kĩ năng hệ thống thì cần quái gì hắn phải linh ngộ để mà
sử dụng cơ chứ. Nhưng vì đây là kĩ năng của hắn, nên là hắn có thể sử
dụng hiệu ứng của “Hỗn Độn Quyết” khi sử dụng nó.
“Hỗn Độn
Quyết”: Cho phép tu luyện giả tu luyện cùng sử dụng bất kì năng lực gì
bất kể thuộc tính tương thích, đồng thời năng lực đó khi sử dụng sẽ mang theo hiệu ứng của thuộc tính cũ cùng với thuộc tính kết hợp của linh
căn vốn có của tu luyện giả.
Nói cách khác, Tử Phong hắn có thể
kích phát một cái Kim thuộc tính lĩnh vực như của Phương Nghị, nhưng lại có một chút thay đổi. Chỉ thấy hai không gian màu hoàng kim trực tiếp
đè lên nhau, những tưởng với thực lực vượt trội của Phương Nghị, Lĩnh
Vực của hắn sẽ dễ dàng nghiền nát Lĩnh Vực của Tử Phong, nhưng ngay khi
tiếp xúc, Lĩnh Vực của Tử Phong chợt xuất hiện vô số gợn sóng màu đen,
nhanh chóng ăn mòn lấy Lĩnh Vực của Phương Nghị giống như axit siêu mạnh ăn mòn kim loại.
Đúng vậy, mọi kĩ năng của Tử Phong khi sử dụng
có thể kèm theo hiệu ứng tới từ Ám linh căn thuần chất của hắn, chỉ là
không hiểu tại sao, tuy Ám thuộc tính có khả năng ăn mòn, nhưng Ám thuộc tính của hắn thì năng lực ăn mòn này tuyệt đối không hợp với lẽ thường, nhưng mà đối với hắn thì cái này không quan trọng, mạnh mẽ là được, còn lí do là gì thì hắn không quan tâm.
Tạm thời Lĩnh Vực của Phương Nghị không thể phóng ra khỏi căn phòng này được, hơn nữa cả hai Lĩnh
Vực của hai người đều đang nằm trong thế giằng co, căn bản không hề có
động tĩnh gì phát ra ngoài. Tử Phong cũng không có nghĩ rằng với cái
Lĩnh Vực hàng nhái tạm bợ của mình đang bòn rút linh lực cùng tinh thần
lực của hắn với tốc độ khủng khiếp sẽ cầm cự được lâu, hắn làm thế chỉ
để khiến không ai phát hiện ra hành động ở bên trong phòng mà thôi.
Hắn cũng không cho rằng mình có thể kết liễu được Phương Nghị, đừng nhìn
hắn ta bị máu độc của Tử Phong hành hạ không còn ra hình người, nhưng mà y vẫn là Thánh cấp cường giả. Ở trong Lĩnh Vực của mình, độc tố rất
nhanh liền bị bức ra khỏi cơ thể của Phương Nghị, cơ thể của hắn đang
lành lại với tốc độ chóng mặt, chỉ cần vài giây nữa thôi là hắn có thể
bình an vô sự, sau đó dùng một chiêu lấy mạng Tử Phong. Kể cả Tử Phong
có thể công kích, vượt qua được cắn trả đến từ nội lĩnh vực của Phương
Nghị, thì công kích của hắn cũng không mang theo pháp tắc chi lực, căn
bản không thể nào tổn thương được Thánh cấp chân chính, điều này hắn đã
tự thân kiểm chứng khi giao chiến với Nhạc Tư Kỳ.
Cơ mà Tử Phong
hắn sẽ mạo hiểm hiện thân nếu không có nắm chắc ư? Hiển nhiên là không
thể nào rồi, bản thân hắn không thể công kích, cũng không có nói là hắn
không có cách nào a, dù sao thì, lần này hắn cũng không có đi một mình.
“Tuyết Liên, đến lượt con rồi đó!” Tử Phong hô lớn một tiếng, Linh Thú Hộ Oản
mở ra, một tia sáng màu trắng từ bên trong thoát ra ngoài, trong nháy
mắt nhiệt độ của căn phòng liền tụt xuống dưới 0 độ.Tuyết Liên hiện thân ra cũng không thèm hỏi phải trái, nghe thấy Tử Phong nói liền không hề chậm chễ, cơ thể chớp động một cái liền xuất hiện trên
đầu Phương Nghị lúc này vẫn chưa bức hết được độc tố ra bên ngoài nên
vẫn đang tê liệt tại chỗ. Bàn tay bé nhỏ của Tuyết Liên được phủ một
tầng băng tuyết, hóa thành cương đao chặt thẳng xuống, trực tiếp chém
lên trên đầu Phương Nghị.
Cương đao va chạm với đầu của Phương
Nghị phát ra một tiếng “rắc” giòn tan, chỉ thấy bàn tay của Tuyết Liên
dừng lại trên đỉnh đầu của Phương Nghị, lớp băng tuyết bọc xung quanh
bàn tay nhỏ bé của cô bé đã vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, cơ mà có vẻ như
Tuyết Liên không có quan tâm cho lắm bởi vì cô nhóc đã rút tay lại, thân hình lả lướt như bướm bay đến nhào vào trong lòng Tử Phong.
Lĩnh Vực của Phương Nghị đột nhiên biến mất, chỉ thấy từ trên đỉnh đầu của
hắn kéo xuống dưới đến tận cổ xuất hiện một cái rãnh nứt chạy thẳng tắp, sau đó thì một tiếng “phốc” nho nhỏ vang lên, cả cái đầu của hắn cứ như vậy mà tách ra làm hai nửa, bên trong là hai nửa bộ não lúc này đã bị
đóng thành hai khối băng lớn. Công kích của Tuyết Liên mang theo pháp
tắc chi lực của một Thánh Hoàng cường giả, Phương Nghị căn bản không có
cơ hội để mà phản kháng liền bị miểu sát.
Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, từ lúc Tử Phong xuất hiện cho đến khi Phương Nghị mất mạng
thì chưa đến 5 giây đồng hồ trôi qua, từng đó thời gian căn bản không
đáng nhắc đến, bởi vì hai nữ nhân kia lúc này vẫn còn đang ngủ vùi trên
giường không hề tỉnh dậy, dù sao thì động tĩnh cũng không có lớn như
vậy.
Tử Phong ngay lập tức thu hồi Lĩnh Vực vừa mới tước đoạt
được, kĩ năng này cũng ngay lập tức biến mất trên thanh kĩ năng của hắn, bất kể sử dụng ra sao, nhưng các kĩ năng được tước đoạt chỉ có thể sử
dụng một lần, chúng sẽ biến mất ngay lập tức sau khi sử dụng, hơn nữa kĩ năng này cũng có một vài hạn chế lớn như là chỉ có thể sử dụng hai lần
một ngày, kĩ năng được tước đoạt về sau một canh giờ không sử dụng sẽ
biến mất, hơn nữa không thể tước đoạt một mục tiêu hai lần trong ngày,
vậy nên tuy rằng nghịch thiên, nhưng Tử Phong vẫn phải vô cùng cẩn thận
khi sử dụng năng lực này.
Thở dốc mấy hơi, Tử Phong mặc kệ Tuyết
Liên đang ôm cổ treo trên người mình như con gấu túi, hắn vung tay một
cái liền ném ra hai cây phi đao. Phi đao mang theo lực lượng của một
siêu cấp Bán Thánh vô cùng dễ dàng đâm thủng đầu của hai nữ nhân đang
nằm trên giường kia, dù sao thì cũng chỉ là Tướng cấp võ giả, căn bản
không cần Tử Phong phải động tay chân thật sự.
Đưa mắt nhìn
Phương Nghị chết không toàn thây, đẩu thì bị chẻ ra làm hai, cơ thịt vặn vẹo, khoang bụng thì vỡ toác, nội tạng trào ra bên ngoài lúc này vẫn
còn bốc lên khói xanh, Tử Phong không khỏi thầm cảm thán, không ngờ máu
của hắn lại độc tới mức như thế này, lấy cơ thể đao thương bất nhập của
Thánh cấp cường giả mà cũng không thể chống lại được, xem ra hắn cần
phải sử dụng máu của mình nhiều hơn nữa.
“Vốn dĩ ngươi sẽ không
chết nhanh như vậy đâu, có trách thì trách ngươi đã há mồm ra chửi bới
Nhạc Tư Kỳ đi. Cô ta là nô bộc của ta, có mắng chửi thì cũng không đến
lượt ngươi lên tiếng!” Tử Phong lạnh lùng nhìn cái xác trước mắt, miệng
không khỏi lẩm bẩm.
Năm phút sau, bên ngoài căn phòng của Phương
Nghị vang lên tiếng gõ cửa, sau một hồi lâu không thấy hồi âm thì cái
người gõ cửa đó khẽ lầu bầu mấy tiếng vô nghĩa rồi bỏ đi, không hề hay
biết bên trong phòng lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ, thứ duy nhất còn
lại đó chính là vò rượu đã hết nằm trong góc phòng.