Khác với vẻ nhộn nhịp ồn ào của ban ngày, ban đêm ở bến cảng Minh Hoa
không có được sống động như vậy, mà có cảm giác trầm lặng hơn rất nhiều. Hàng quán được mở ra, đủ các loại mặt hàng được bày bán, những nơi nổi
tiếng như là Vạn Bảo Lâu luôn luôn thu hút một số lượng khách nhân vô
cùng lớn, nhưng cũng giống như mọi nơi khác, vẻ ồn ào đã biến mất nhường chỗ cho màn đêm tĩnh lặng.
Cũng không phải là có gì lạ vào buổi
tối mà khiến mọi người phải im lặng như vậy, chẳng qua đây là thói quen
của người dân vùng này, lâu dần biến thành luật bất thành văn bất kể đối với dân bản địa hay là khách nhân từ bên ngoài tới. Những người lần đầu tới đây cũng có thắc mắc tương tự như vậy, nhưng mà khi tĩnh tâm lại,
lắng nghe tiếng sóng biển rì rào cùng những ngọn gió mang theo hơi thở
mằ mặn của biển cả, bọn họ cũng không tự chủ được mà cảm thấy thư thái
trong tâm hồn, và rồi họ cũng hiểu ra, dân bản địa ở đây yên lặng là để
lắng nghe bài ca của biển cả về đêm.
Xung quanh Minh Hoa cảng có
đến vài chục thị trấn lớn nhỏ, trong đó thì có một thành phố cảng lớn
chính là nơi xây dựng nên Minh Hoa cảng, nơi này chính là nơi tập trung
lượng người cũng như là trọng tâm phát triển kinh tế của cả cái bến cảng này. Thành phố cảng này không hề có ai cầm đầu, mà là một liên minh bao gồm 12 thương đoàn đứng ra làm chủ, mọi sự vụ lớn nhỏ trong thành phố
cảng này đều thông qua quyết định bỏ phiếu của liên minh này, so với thể chế quản lí bình thường ở các nơi khác thì thật sự vô cùng tân tiến,
nhưng nghĩ lại thì cũng khá là hợp lí. Liên minh lập ra sẽ tự hạn chế
quyền lực của các thành viên với nhau, tránh cho tình trạng một nhà độc
tôn sẽ dẫn đến sự cản trở đối với bến cảng Minh Hoa.
Đương nhiên
những điều này chỉ là thông tin ngoài lề mà Tử Phong biết được thông qua dân bản địa, buổi sáng nay sau khi biết được Nhạc Tư Kỳ biết rõ chỗ ẩn
giấu của đám người Âm Dương Thánh Giáo ở Thanh Linh Quốc, hắn quyết định rèn sắt khi còn nóng, ngay lập tức xuất phát do thám nơi đó vào ngay
tối nay. Tử Phong sau khi để lại lời nhắn cho Lâm Tử Hàm liền bí mật rời khỏi nhà trọ, sau khi tìm được một góc khuất không người mới gọi Nhạc
Tư Kỳ từ trong cái bóng của mình ra.
Dưới sự ảnh hưởng của khế
ước, Nhạc Tư Kỳ không chỉ nhận được một số năng lực đặc thù của Tử
Phong, mà hơn nữa qua những ngày gần đây nhìn Tử Phong hoạt động, nàng
cũng phần nào hiểu được bản lĩnh của vị chủ nhân này. Vậy nên là khi hắn trực tiếp tan biến vào không khí ở ngay trước mắt, nàng cũng không có
mấy ngạc nhiên mà chỉ yên lặng dẫn đường.
Trang phục của Nhạc Tư
Kỳ sau khế ước có phần tương tự với Tử Phong, mặc dù nó có màu đen là
chủ đạo nhưng dù nhìn thế nào cũng không phải là dạng trang phục để dạ
hành, vậy nên nàng đành phải khoác lên người một chiếc áo khoác cũ kĩ
làm vỏ bọc, sau đó mới chậm rãi đi sâu vào trong thành phố cảng Minh
Hoa. Nơi này bất kể ban ngày hay ban đêm đều có lính canh cùng các trạm
gác canh phòng nghiêm ngặt, nhưng Nhạc Tư Kỳ là Thánh cấp cường giả, nếu còn không thể đột nhập vào bên trong thì tốt nhất là cắn lưỡi tự sát đi cho lành.
“Chủ nhân, ngài còn ở đó không??” Nhạc Tư Kỳ tuy vẫn
còn có cảm giác liên kết huyền diệu với Tử Phong thông qua khế ước,
nhưng một hồi lâu vẫn không thấy hắn lên tiếng hay gì, nàng có chút tò
mò liền khẽ nói.
“Ta vẫn ở đây, có chuyện gì??”
Tiếng nói
vang lên ngay sát bên cạnh mang tai khiến Nhạc Tư Kỳ không khỏi nổi da
gà khắp toàn thân, nếu không phải biết trước rằng Tử Phong có năng lực
tàng hình nghịch thiên này thì nàng đã bị giật mình không nhẹ rồi. Nói
thì nói thế, nhưng mà có tiếng nói xuất hiện ngay cạnh tai mình mà đến
cả một chút sự hiện diện của người nói cũng không có, dù thế nào cũng
khiến người ta cảm thấy quỷ dị không nói nên lời.
“À không, thuộc hạ tưởng chủ nhân không theo kịp tốc độ của thuộc hạ nên thử lên tiếng
xem sao. Chủ nhân nên cẩn thận, sắp tới nơi rồi.” Nhạc Tư Kỳ nói.
“Được rồi, ta đã biết. Còn nữa, cứ xưng hô với ta tùy ý, ta không có để ý mấy cái tiểu tiết này đâu.”
Nhạc Tư Kỳ hơi ngạc nhiên một chút, nhưng vì hiệu lực của khế ước khiến nàng có muốn không nghe lời cũng được, chỉ đành phải ngoan ngoãn đồng ý. Tử
Phong nãy giờ cũng không phải là chơi không, hắn đang liên tục quan sát
khung cảnh lạ lẫm xung quanh, mỗi căn nhà cao tầng, mỗi một con hẻm nhỏ u tối hay thậm chí chỉ là nhà dân bên cạnh, toàn bộ khung cảnh đều được
hắn thu hét vào trong mắt, trong đầu hắn liên tục tưởng tượng ra vô số
tràng cảnh giả định khác nhau.
Đây là thói quen của hắn từ kiếp
trước, mỗi khi tiến hành một vài nhiệm vụ kiểu này hắn luôn luôn xem xét kĩ địa hình xung quanh xem có thể lợi dụng được vào lúc cần thiết hay
không. Tuy rằng hiện tại địa hình đối với mấy tên bay lượn trên trời như chim kiểu hắn thì hơi có phế, nhưng mà thói quen khó bỏ, dù sao cũng
không có việc gì làm, cứ quan sát trước biết đâu lại có lợi sau này.
Tử Phong cả người hoàn toàn hòa tan vào không gian, giống như một bóng ma
mà nhẹ nhàng lượn lờ đằng sau lưng Nhạc Tư Kỳ, ánh mắt hắn nhìn về phía
nàng mà không khỏi lóe lên mấy tia sáng kì dị, cũng không ai biết là
trong đầu hắn đang nghĩ gì nữa, nhưng mà nghĩ đến việc mắt của hắn thi
thoảng hơi nheo lại một cách nguy hiểm, hiển nhiên không phải là hảo ý
gì cho lắm.
Nhạc Tư Kỳ rảo bước đi vào trong một con hẻm nhỏ, sau khi xác định xung quanh không có ai để ý tới mình, nàng đi thẳng tới
cuối con hẻm nơi gần như không có một chút ánh sáng nào chiếu tới, nếu
không muốn nói là hoàn toàn đen kịt một màu đen. Phía cuối con hẻm là
một cánh cửa gỗ cũ kĩ sờn nát trông giống như có thể sập xuống bất kì
lúc nào, nhưng lúc này ánh mắt của Tử Phong nhìn vào cánh cửa này lại
trở nên nghiêm túc hẳn lên, bởi vì trên cánh cửa đó đang được bao phủ
bởi một trận pháp, tuy chỉ là một trận pháp đơn giản nhằm gia cố cho
cánh cửa, nhưng một cánh cửa mục nát lại phải dùng đến trận pháp để
cường hóa, thật kì lạ.
Nhạc Tư Kỳ giơ tay gõ lên cánh cửa theo
một tiết tấu kì dị, sau một hồi lâu thì cánh cửa liền kẽo kẹt mở ra, từ
bên trong thò ra một cái đầu người chùn áo choàng kín mít, sau khi nhìn
rõ khuôn mặt của Nhạc Tư Kỳ liền cung kính cúi người hành lễ sau đó
nhường đường cho nàng đi vào.
Trận pháp gia cố trên cánh cửa chỉ
là một phần, một phần còn lại chính là một loại trận pháp đặc biệt có
tác dụng giống như kết giới ngăn cản không cho vật lạ đi vào, trận pháp
đó dường như có phản ứng với công pháp tu luyện của Nhạc Tư Kỳ nên nàng
có thể dễ dàng đi vào, còn đối với Tử Phong thì cái trình độ trận pháp
này quá kém, đối với năng lực xuyên thấu của hắn thì vô dụng. Sau cánh
cửa là một con đường dẫn thẳng xuống phía bên dưới, hiển nhiên là một
cái thông đạo ngầm.
“Chủ nhân, đây chính là tổng bộ của Âm Dương
Thánh Giáo ở Thanh Linh quốc, theo như ta biết thì ở đây có tổng cộng 5
Thánh Giả sơ giai, 2 Thánh Giả trung giai và một Thánh Giả đỉnh phong,
còn về Tôn cấp cùng Vương cấp thì tin rằng ngài không thèm để ý.” Do
không xác định được Tử Phong ở cái chỗ nào, vả lại Tử Phong không có
truyền âm trước, Nhạc Tư Kỳ đành phải thấp giọng nói nhỏ, không gian lực vô thanh vô tức được điều động, triệt tiêu hoàn toàn tiếng nói của nàng khỏi phát ra bên ngoài.
Trước kia Tử Phong cũng đã hỏi qua Nhạc
Tư Kỳ về lực lượng của Âm Dương Thánh Giáo ở phân đà này, câu trả lời
cũng không có quá khác biệt so với những gì hắn đã biết, nhưng mà hiện
tại lại thấy Nhạc Tư Kỳ nói kiểu khác khiến hắn không khỏi choáng váng,
vội vàng hỏi:
“Chẳng phải ngươi nói vốn dĩ phân đà này chỉ có hai Thánh cấp trong đó một người là ngươi hay sao?? Sao giờ lại thêm một
đống người nữa vậy?”
“Chủ nhân còn nhớ cái tên vừa mở cửa cho ta
không, hắn ta vừa làm nhiệm vụ canh cửa, vừa là để báo cáo tình hình bên trong phân đà cho những người có chức vụ cao ra vào trong phân đà,
tránh để thông tin bị đình trệ. Ngay khi vừa rồi chúng ta đi vào, hắn đã làm ra ám hiệu đặc thù để báo cáo cho ta rồi. Xem ra sự xuất hiện của
các ngài khiến Âm Dương Thánh Giáo có cảm giác nguy hiểm đây.”
Tử Phong yên lặng không nói gì, tăng cường lực lượng ở phân đà Âm Dương
Thánh Giáo là chuyện hiển nhiên có thể đoán được sau khi cả đám người Tử Phong làm náo loạn cả cái Quỷ Vũ thành, nhưng mà hắn không ngờ một cái
Âm Dương Thánh Giáo vốn đã mai danh ẩn tích lại có thể một hơi lôi ra 6
Thánh cấp cường giả, tính cả Nhạc Tư Kỳ nữa thì là 7 Thánh cấp, tuy đa
phần chỉ là Thánh Giả sơ giai cùng trung giai nhưng đây cũng là một cỗ
lực lượng vô cùng đáng gờm, xem ra không thể coi thường đám người này
được.
Nhưng mà nói gì thì nói, Tuyết Liên Thánh Hoàng cường giả
vẫn còn ở bên cạnh hắn đây, đương nhiên là hắn không có sợ hãi hay gì
rồi, nếu không phải mục đích chính là tìm được tổng bộ của Thánh Giáo
nằm ở đâu, không thì hắn đã trực tiếp thả con gái yêu của mình ra để con bé quẩy tung cả cái nơi này lên rồi.
“Cứ thâm nhập vào sâu hơn
đi, ta cần biết rõ bố cục địa hình ở trong này, cứ làm gì thì làm tùy ý
ngươi, lúc nào rời khỏi thì bí mật trở về trong phòng chờ ta, ta sẽ dạo
chơi trong này một lát.” Tử Phong ở trong trạng thái hiện tại ngoại trừ
Thánh Hoàng ra thì còn có thể cảm nhận được một chút sự hiện diện của
hắn, còn riêng Thánh Giả thì chỉ có chịu thua, hắn không có chút sợ hãi
nào cả.
“Dạ vâng, vậy chủ nhân cẩn thận.” Nhạc Tư Kỳ cung kính nói, sau đó giống như ngựa quen đường cũ mà đi thẳng vào bên trong.
Tử Phong cũng không có ý định rời khỏi Nhạc Tư Kỳ ngay lập tức mà vẫn lặng lẽ bám theo nàng, hắn muốn xem thử xem ở trong này có thể thu được
thông tin tình báo gì hay không, nếu hắn bảo nàng ta cố tình hỏi thì có
cảm giác lộ liễu quá, cứ để mọi thứ như bình thường thì có khi lại dễ
nắm được vài thông tin hữu ích hơn nhiều.
Nhạc Tư Kỳ đi vào mấy
cái thông đạo vòng vèo, sau cùng mới tiến vào trong một không gian rộng
lớn. Ngay khi tiến vào bên trong, Tử Phong liền nhíu mày khó chịu.
Chỉ thấy xung quanh là một khung cảnh mờ ảo của những làn khói màu trắng có mùi thơm lượn lờ trên không trung mờ ảo giống như sương mù trên đỉnh
núi, cái thứ khói này Tử Phong biết, hẳn là một loại hương gây ảo giác
cùng với cảm giác “phê” đặc thù mà đám nhà giàu hay hưởng thụ, có chút
giống với ma túy ở kiếp trước của hắn, chỉ là cái thứ này nó không gây
nghiện mà thôi, bù lại thì dù với cơ thể của võ giả cũng không thể miễn
nhiễm hoàn toàn với thứ này.
Giữa những làn sương mờ đó là những
thân ảnh trần truồng đang quấn lấy nhau theo những tư thế mà…..chỉ có
trời mới biết miêu tả những tư thế này ra sao, chỉ cần biết là đây không phải là những tư thế nên cho trẻ em nhìn thấy. Khắp nơi vang lên vô số
những tiếng rên rỉ dụ người, những tiếng thở dốc cùng với âm thanh xác
thịt va chạm vào nhau không ngừng. Không khí không chỉ có mùi thơm của
thảo dược mà còn có một mùi đặc trừng vô cùng dâm mĩ.
Tử Phong
nhìn cái cảnh hoang đường của mấy chục người trước mắt mà cảm thấy ngứa
mắt, nhưng hắn rất nhanh liền kìm lại, dù sao bây giờ cũng không phải là lúc để bứt dây động rừng.
“Ồ là Nhạc Tư Kỳ tiểu thư đại danh
đỉnh đỉnh đây à, không ngờ hôm nay lại gặp được ngươi ở đây đó, ta tưởng ngươi đang lang thang ở ngoài biên giới mà.” Một đại hán trông có vẻ
thô lỗ toàn thân trần truồng ngồi trên một chiếc ghế bành, để lộ cơ thể
lông lá của mình lúc này đang hai tay ôm lấy hai nữ nhân không mảnh vải
che thân mà sờ mó loạn lên, phía bên dưới háng của hắn thì có một nữ
nhân khác đang quỳ gối để phục vụ, còn phục vụ cái gì thì hẳn là ai cũng biết cả rồi.
Nhìn thấy đại hán kia, trên gương mặt xinh đẹp của
Nhạc Tư Kỳ liền xuất hiện vẻ chán ghét lộ rõ cả ra, nàng cười khinh miệt nói: “Hừ, con trâu điên Phương Nghị ngươi vậy mà cũng bị điều tới đây
hả, ta tưởng ngươi sẽ lại từ chối như bao lần khác rồi rúc ở nhà vui đến quên trời quên đất chứ.”
Đại hán tên Phương Nghị kia nghe vậy
liền cười lớn, hai tay ôm lấy đầu nữ tử đang gục trong háng mình mà loạn động một hồi sau đó đẩy nữ nhân kia ra một bên, từ trên ghế đứng dậy,
không hề che giấu cự vật giữa hai chân của mình mà đứng ngay trước mặt
Nhạc Tư Kỳ, miệng nói:
“Lệnh của Thánh chủ không thể không nghe
theo a, cơ mà cũng phải công nhận ở đây cũng có nhiều mặt hàng ngon
thật, ta mấy ngày hôm nay ở đây cũng không tệ tí nào. Thế nào rồi, Nhạc
đại tiểu thư từ ngàn dặm xa xôi nơi biên giới Thanh Linh quốc nay lại
trở về phân bộ không biết có chuyện gì, hay là nghe thấy ta xuất hiện
tại đây nên mới vội vã như thế?? Vậy là ngươi cuối cùng cũng đã quyết
định trở thành nữ nhân của ta à??”
“Cất cái mặt hàng rách nát của ngươi lại trước khi ta trực tiếp chặt đứt nó rồi ném cho chó ăn, bằng
loại như ngươi mà cũng xứng để trở thành nam nhân của lão nương ư?? Nằm
mơ đi, đánh bại ta được đã rồi hẵng tính.” Nhạc Tư Kỳ liếc mắt xuống đại trụ của Phương Nghị, khinh bỉ nói.
“Vậy chỉ cần ta đánh bại ngươi là được chứ gì.” Phương Nghị cười ha hả nói.
“Tiếp túc làm cái công việc bẩn thỉu của mình đi, đợi đến kiếp sau thì ngươi
mới may ra có được phần thắng trước ta.” Nhạc Tư Kỳ đến liếc cũng không
thèm liếc, trực tiếp bỏ qua Phương Nghị trước mắt mà bỏ đi vào một trong những lối ra gần đó.
Đợi cho bóng lưng của Nhạc Tư Kỳ khuất hẳn, khuôn mặt tươi cười của Phương Nghị lúc này liền tối sầm xuống, hắn
nghiến răng ken két mà chửi rủa:
“Hừ, làm gái điếm còn muốn lập
bàn thờ trinh tiết, đã tu luyện Cửu Chuyển Càn Khôn mà lại từ chối không song tu, chỉ dựa vào lộ tuyến công pháp mà tu luyện đến giờ chỉ có thể
đổ cho ngươi có thiên phú quá tốt mà thôi. Nhưng mà Cửu Chuyển Càn Khôn
vốn là công pháp song tu, để ta chống mắt lên xem ngươi còn có thể chịu
đựng được bao lâu nữa trước khi tẩu hỏa nhập ma, đến lúc đó thì đừng
trách lão tử chà đạp ngươi không còn ra hồn người nữa.”
Phương
Nghị chửi rủa đến đây liền không kìm được mà bật cười khoái trá: “Khậc
khậc, chỉ nghĩ đến việc ném ngươi lên giường bắt ngươi phục vụ ta với
vài chục cái tư thế khác nhau mà ta đã hứng không chịu được rồi. Con
điếm kia, lại đây phục thị đại gia nào khà khà….”
Tử Phong nhìn
thấy Phương Nghị với tay kéo một nữ tử ờ gần đó vào lòng mà động tay
chân, hắn cũng không để ý nữa mà tìm một đường khác rời đi. Qua cuộc đấu khẩu ngắn ngủi vừa rồi, cộng thêm việc tu vi của Phương Nghị là Thánh
Giả sơ giai, có thể dễ dàng đoán được tên này cũng là trưởng lão giống
như Nhạc Tư Kỳ. Cơ mà cái vụ Nhạc Tư Kỳ tu luyện Cửu Chuyển Càn Khôn
nhưng lại không song tu là sao cơ chứ??
Tử Phong cũng đã ngờ ngợ
hiểu ra hàm ý của hắn ta khi nói như vậy rồi, chỉ là việc này không phải là thứ mà hắn quan tâm cho lắm, dù sao Nhạc Tư Kỳ hiện tại cũng đã là
nô bộc của mình, nàng tu luyện ra sao hắn không có quan tâm.
Lại
nói đến Nhạc Tư Kỳ sau khi rời khỏi cái chỗ thác loạn đó thì tiến vào
một cái thông đạo tăm tối khác, chỉ là đi chưa được đến trăm bước liền
ngã quỵ xuống bên cạnh tường, nhịp thở của nàng trở nên hỗn loạn dị
thường, nếu như ở trong này có ánh sáng thì có thể nhìn thấy khuôn mặt
của nàng đang có một chút đỏ ửng, đôi mắt hơi mơ màng không có tiêu cự.
“Chết tiệt, chỉ là một chút cảnh tượng trực tiếp đó thôi mà cũng không chịu
được hả Nhạc Tư Kỳ, ngươi thật là một con người yếu đuối mà.” Tự tay tát mình một cái, Nhạc Tư Kỳ nghiến răng nói, nhưng một lúc sau lại khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ nhất định phải song tu ư?? Liệu rằng có còn cách nào
khác hay không nhỉ??”
Nhịp thở của nàng dần trở nên đều đặn trở
lại, Nhạc Tư Kỳ nhắm mắt lại, trong đầu nàng không tự chủ được mà nảy ra một ý nghĩ: “Hay là………..”.