Nghe Tiểu Linh nói, Tử Phong mới sực nhớ ra, bắt đầu kể từ level 6, mỗi
khi hắn lên level, hắn được hệ thống thưởng một điểm tiến hóa tự do, có
thể dùng để tiến hóa bất kì một thứ gì, chỉ số cơ bản, kĩ năng, hoặc là
nâng cấp một món đồ đang sở hữu, chẳng hạn như thanh Huyền giai trung
phẩm Huyền khí Hắc bạch song kiếm của hắn, tuy nhiên, chỉ có huyết mạch
là không thể tiến hóa theo cách này được, chỉ có đạt được điểm tiến hóa
huyết mạch mới có tác dụng.
Level 6 đến 8 nhận được 3 điểm tiến
hóa, mặc dù có điểm, nhưng Tử Phong không biết phải lựa chọn ra sao,
cuối cùng nghe theo lời khuyên của Tiểu Linh, đem một điểm cho kĩ năng Phân tích nhãn, một điểm cho kĩ năng Tái sinh siêu tốc, sau đó mặc kệ Tiểu Linh đang hò hét đòi hắn tăng điểm vào kĩ năng Thiên ma nhãn để nhìn mọi thứ cho nó……..đẹp, đem một điểm còn lại bỏ vào Đột phá cực hạn.
Tử Phong khá là tự tin với thực lực hiện tại của mình, Ngụy trang cùng Liễm tức là quá thừa để hắn đánh lén, đánh trực diện thì có vũ kĩ thân pháp Phù Quang Di Ảnh hỗ trợ, Đột phá cực hạn hiện tại chính là bài tẩy để liều mạng của hắn, đương nhiên, chỉ khi
nào hết cách rồi hắn mới liều, tuy vậy, hắn hiểu đạo lí bài tẩy càng
mạnh thì càng tốt, nên bỏ một điểm tiến hóa vào nó là điều đáng làm.
“Rõ ràng là như thế rồi, ta đã giải thích đến thế rồi, còn cần thiết phải
hỏi lại nữa à, ta đã nói bao lần rồi, động não đi chứ chủ nhân, không
thể nào dựa mãi vào Tiểu Linh thông minh xinh đẹp vô địch siêu cấp đáng
yêu này suy nghĩ hộ ngài được….”
Nghe cái giọng trào phúng cùng
tự sướng không có giới hạn của Tiểu Linh, mặc dù Tử Phong cũng đã khá
quen cũng cảm thấy ức chế, cái gì mà không động não, ta chỉ theo thói
quen hỏi lại mà cũng không được à, hơn nữa, đáng yêu thì coi như là đúng đi, giọng của Tiểu Linh cũng đáng yêu thật, thông minh thì chắc chắn
rồi, trí năng của hệ thống mà, nhưng mà xinh đẹp là sao chứ, đến hiện
tại hắn còn chưa nhìn thấy được diện mạo của Tiểu Linh, có trời mới biết được là có thật xinh đẹp hay không.
Tự bắt mình phớt lờ đi cái
con điên đang lải nhải trong đầu mình, Tử Phong không khỏi suy nghĩ,
liệu rằng Vương lão cùng Vương Bảo Nhi có xuất thân đặc biệt chăng. Hắn
suy đoán cũng không phải vô căn cứ, suốt quãng đường không nói chuyện gì cả giúp hắn có rất nhiều thời gian rảnh để quan sát, hắn nhận ra mặc dù Vương lão với Vương Bảo Nhi cư xử vô cùng bình thường, nhưng mỗi khi
Vương lão nói chuyện với Vương Bảo Nhi thái độ đều có chút cung kính,
căn bản không giống như là ông nói với cháu, mà giống như là hộ vệ nói
chuyện với chủ vậy. Thêm nữa, khí chất của Vương Bảo Nhi cũng có chút
tương tự với khí chất của Diệp Thủy Lan nhà hắn, loại khí chất của một
tiểu thư đài các, người khác không nhận ra, nhưng Tử Phong hắn ở cạnh
tiểu công chúa của một trong tứ đại gia tộc Càn Nguyên đế quốc, đương
nhiên có thể nhận ra.
Nghĩ thì nghĩ, Tử Phong cũng mặc kệ, hai
người đó xuất thân ra sao thì ra, không liên quan tới hắn, vả lại, Vương lão có tu vi Tướng cấp nhị phẩm, có thể coi là cường giả nhất lưu tại
khu vực Hắc Thạch trấn – Lam linh sơn mạch này, an toàn của thương đội
cũng có thể được đảm bảo hơn nữa, dù gì nếu có chuyện thì hắn cũng lười
động thủ, đương nhiên, đợi kết liễu kẻ thù cũng là lựa chọn không tệ,
không cần biết quá trình ra sao, chỉ cần Tử Phong là người ra đòn tiêu
diệt mục tiêu thì hắn sẽ được hưởng kinh nghiệm cùng điểm tích lũy.
Một ngày đi đường lặng lẽ trôi qua, đi lại ở trong Lam Linh sơn mạch căn
bản không thể nhanh được, luôn phải có người đi trước để dò la đường đi, tránh gặp phải băng nhóm thổ phỉ, hoặc là yêu thú, chiếu theo tốc độ
này, ít nhất cũng phải 3-4 ngày mới có thể vượt qua Lam Linh sơn mạch
tới Thiên Ưng thành, đích đến của nhóm người Tử Phong.
Tối đến,
cả đoàn dừng lại dựng trại nghỉ ngơi cùng dùng bữa tối, không ai muốn di chuyển vào ban đêm trong Lam Linh sơn mạch cả, đêm là lúc yêu thú hoạt
động mạnh nhất, đi lại lung tung rất dễ gặp yêu thú tập kích. Lửa trại
được nhóm lên, từng chiếc lều được dựng, mọi người bắt đầu lấy lương
khô, thịt khô ra để chế biến món ăn, bởi vì cẩn thận, cả ngày mọi người
không ai săn bắt dã thú làm thức ăn, cuối cùng lương khô là lựa chọn duy nhất của họ.
Tuy chỉ là đội ngũ tạm thời, nhưng cả dong binh
đoàn lẫn thương đội đều tụ tập lại ở chỗ lửa trại, vừa ăn uống vừa nói
chuyện, có phần khá vui vẻ. Tử Phong lúc này đang ngồi ở trên một chạc
cây phía trên đầu bọn họ, ngó xuống phía dưới thấy khung cảnh này, hắn
không khỏi khó hiểu, chỉ là một đội ngũ tạm thời, có gì mà phải cố gắng
trở nên thân thiết như vậy chứ. Hắn cũng đã được Ôn Vân Sơn mời tham dự, nhưng hắn ngay lập tức cự tuyệt, chẳng lẽ hắn cứ mang chiếc mặt nạ mà
ngồi nhìn mọi người ăn uống à, mà bỏ mặt nạ ra thì lại càng không được,
tuy hắn không quan tâm đến ngoại hình quái dị của mình, nhưng không có
nghĩa là hắn thích người khác nhìn chằm chằm vào mặt hắn.Cuối cùng thì hắn bỏ mặc mọi người nhảy lên một chạc cây trên cao, sau khi
đảm bảo không ai có thể nhìn thấy, hắn mới lôi lương khô ra mà gặm. Cái
thứ lương khô này vừa khô vừa cứng, mùi vị thì giống như là đang nhai gỗ vụn vậy, vô cùng khó nuốt, nhưng mà ở trốn dã ngoại như thế này, không
có nhiều sự lựa chọn, Tử Phong hắn cũng dễ thích nghi, khó nuốt thì khó
nuốt, có thực mới vực được đạo, cũng không thể để bụng đói đi làm nhiệm
vụ được, hắn vẫn phải ăn, không nuốt nổi thì uống một ngụm nước cũng
miễn cưỡng thông qua. Ngó xuống cái nồi mà đám người Ôn Vân Sơn đang
dùng để nấu lương khô, Tử Phong thầm nhủ có lẽ chỉ có như vậy thì mới
nhai nổi cục gạch này thôi.
Mọi thứ dần yên lặng lại, mọi người
sau khi ăn uống no nê thì bắt đầu trở về lều của mình để nghỉ ngơi. Tử
Phong không mang theo lều, nhưng hắn cũng không quan tâm lắm, dù gì hắn
cũng không định ngủ, mà sẽ tu luyện cả đêm, mặc dù Hỗn độn quyết mà hắn
tu luyện chỉ là Hoàng giai hạ phẩm công pháp, mỗi đêm tu luyện chỉ cho
hắn tầm tối đa 20 điểm kinh nghiệm, chả đủ để gãi ngứa, nhưng mà tu
luyện mỗi tối trở thành thói quen của hắn rồi, một chút kinh nghiệm thì
cũng là điểm kinh nghiệm, được tí nào hay tí ấy, hắn luôn tự an ủi mình
như vậy mỗi đêm.
Nửa đêm, Tử Phong lúc này đang chìm đắm trong tu luyện, bỗng nghe thấy một tiếng động lạ ở phía xa vọng lại. Khẽ nhíu
mày, hắn lầm bẩm: “Đừng nói là hai lần đi cùng đội ngũ vào rừng là hai
lần bị tập kích nhé, nếu thế thì lão tử lần sau có chết cũng không đi
theo đội nữa, xui xẻo khủng khiếp.”
Nhẹ nhàng nhảy từ trên cây xuống, khời động Ngụy trang, Liễm tức hắn luôn kích hoạt gần như là 24/7 rồi, liếc nhìn mấy tên hộ vệ của
thương đội đang làm nhiệm vụ canh gác, bọn họ cũng là võ giả, nhưng
không có lợi hại như dong binh, hầu hết đều là Linh cảnh võ giả, đó
chính là lí do tại sao thương đội lại phải thuê thêm dong binh để đảm
bảo an toàn, đám hộ vệ đó lúc này đang ngủ gà ngủ gật, nào có chút gì
gọi là canh gác. Khẽ lắc đầu, Tử Phong cũng mặc kệ bọn họ, dù gì thì hắn cũng đang thuộc về cái đoàn đội này, giống như chơi game vậy, hắn đã có năng lực, vậy đồng đội ngu thì để hắn tới gánh đi.
Nhẹ nhàng
không một tiếng động di chuyển về phía phát ra tiếng động, Tử Phong càng ngày càng thích vũ kĩ thân pháp Phù Quang Di Ảnh của mình, tuy nó chỉ
là Huyền giai hạ phẩm vũ kĩ, khả năng cường hóa tốc độ cho Tử Phong còn
thua cả vũ kĩ thân pháp Hoàng giai trung phẩm, nhưng ngoại trừ Thuấn bộ ra, nó còn một cái hay nữa đó là khi sử dụng thì khiến cơ thể hắn nhẹ
tựa lông hồng, di chuyển gần như không gây ra tiếng động, bù lại phần
nào nhược điểm của Ngụy trang.
Có Nguy trang cùng Liễm tức, lại thêm Phù Quang Di Ảnh giúp di chuyển không tiếng động, Tử Phong có
thể phóng trong rừng mà không lo bị yêu thú hay ai đó phát hiện, đương
nhiên, nếu đến như vậy rồi còn phát hiện được hắn, chứng tỏ thực lực
người ta quá mạnh, cái này thì cũng không có biện pháp a.
Một
đường phóng nhanh, Tử Phong vừa tính toán đến các trường hợp có thể xảy
ra, nếu gặp yêu thú thì còn đỡ, gặp một đám thổ phỉ thì phiền phức to,
có thể lợi mà cũng có thể hại. Lợi đó là nếu đối phương không có Tướng
cấp võ giả, hắn không ngại mà động thủ tại chỗ, đem chỉ số của bọn chúng nhét vào người mình, còn nếu có Tướng cấp võ giả thì mình nên trở về
đánh động mọi người để….chạy trốn, có trời mới biết Vương lão có chịu
động thủ hay không, dù gì người ta cũng đang che dấu tu vi, nếu đến lúc
nguy cấp Vương lão túm lấy Vương Bảo Nhi bỏ chạy thì hắn chỉ có thể khóc không ra nước mắt.
Nhanh chóng đi tới nơi phát ra tiếng động, Tử Phong không hề thấy một người nào như hắn nghĩ, đúng hơn là một con yêu thú cũng không có. Nhìn quanh một lúc, hắn cũng chỉ có thể kết luận là
có dã thú hay gì đó đã gây ra tiếng động, hơi thất vọng một chút, nhưng
mà thôi kệ vậy, không phải lúc nào cũng có người đưa lên tận miệng cho
hắn giết lấy điểm kinh nghiệm. Đúng lúc Tử Phong định quay người rời
khỏi, hắn lại nghe thấy tiếng xột xoạt từ một bụi cây gần đó. Đề thăng
cảnh giác tới mức tối đa, Tử Phong nhẹ nhàng đi tới bụi cây phát ra
tiếng động, vẫn giữ nguyên trạng thái Ngụy trang, hắn cúi người xuống, đưa mắt nhìn qua kẽ lá.
Đập vào mắt hắn là một thân ảnh trắng muốt khiến hắn không khỏi đờ người ra trong chốc lát. Đừng hiểu nhầm hắn, thân ảnh này căn bản không phải là
của con người, mà là của một con yêu thú. Chỉ thấy một con tiểu hồ ly
toàn thân một màu trắng muốt đang nằm đấy, mội tội hơi thở của nó lúc
này chỉ còn thoi thóp, phần bụng có một lỗ thủng lớn đang chảy máu tươi
ào ạt.
Lí do Tử Phong đờ người ra là bởi vì……hắn cực kì thích
cáo, kiếp trước hắn cũng đã nuôi liền một lúc hai con cáo trong nhà, so
sánh với các loại sủng vật khác thì có hơi khác người, nhưng bản thân
hắn vốn đã khác người rồi, thêm chút nữa cũng không khiến mọi thứ tệ hơn là bao. Nhưng mà hai con cáo đó của hắn dó so sánh với tiểu hồ ly trước mặt thì căn bản không cùng cấp bậc, tiểu hồ ly này phải nói là đỉnh cấp xét về độ đáng yêu của nó, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn chỉ to cỡ con
mèo nhỏ, toàn thân một màu lông trắng muốt, không cần sờ cũng biết vô
cùng mềm mại. Đáng tiếc, sinh linh hoàn mĩ này hiện đang nằm thoi thóp,
vô cùng khó nhọc mà hít lấy từng chút từng chút một không khí, nhưng
cũng không kéo dài được bao lâu, vết thương ở bụng tiểu hồ ly vẫn chảy
máu không ngừng, chẳng mấy chốc nó sẽ chết do mất máu.