Thanh Linh quốc là nơi tiếp giáp với hải dương mênh mông vô bờ bến, tuy
địa phận của quốc gia này không quá lớn, hơn nữa đất đai lại khá là cằn
cỗi không hề thích hợp cho việc sinh sống cùng canh tác của người dân
bình thường, nhưng trái với vẻ nghèo đói theo lí thuyết, người dân ở đây lại có một cuộc sống cực kì sung túc, nhà thuộc dạng nghèo đói thì cũng đủ ăn đủ mặc, thậm chí còn có của để dành, còn giàu có hơn thì còn phải nói sao, đương nhiên là vô cùng giàu có rồi.
Sở dĩ xảy ra tình
trạng khác người như thế này tất cả cũng chỉ vì chính cái vị trí địa lí
của Thanh Linh quốc, tiếp giáp với đại hải mênh mông. Biển cả thì có thứ gì, hỏi câu này thì đến một đứa trẻ ba tuổi cũng sẽ nghĩ ngay đến một
thứ, biển cả thì đương nhiên là phải có cá rồi. Vậy là câu trả lời đã
rõ, người dân ở đây sinh sống đều là nhờ vào đánh bắt trên biển cả,
nhưng đó cũng chỉ là một phần ba của câu trả lời thực sự, phần còn lại
của câu trả lời nằm ở đáy biến sâu.
Trên đất liền thứ gì không
những có số lượng lớn, hơn nữa lại bán được giá mà nhiều lúc cung còn
không đủ cầu?? Đó chính là những chế phẩm làm từ yêu thú, bản thân yêu
thú toàn thân là bảo, máu thịt xương cùng da lông đều bán được giá cao,
hơn nữa được võ giả vốn là những người lắm tiền vô cùng ưa thích. Trên
đất liền có hàng vạn hàng chục vạn loài yêu thú khác nhau, lẽ đương
nhiên là dưới biển sâu cũng tồn tại vô số yêu thú mà cho đến nay người
ta còn không có khám phá hết.
Minh Hoa cảng, một trong nhưng bến
cảng lớn nhất của Thanh Linh quốc, được mệnh danh là đệ nhất cảng khẩu
suốt mấy trăm năm qua không có địch thủ, lí do đơn giản là vì vị thế đắc địa, hơn nữa vùng biển ở khu vực này có sản lượng thủy hải sản vô cùng
lớn, nhưng thứ khiến nơi này gần như không có địch thủ khi nói về cảng
biển, đó là bởi vì đây là nơi an toàn nhất để vô số dong binh tiến ra
biển khơi, săn bắt yêu thú trong lòng đại dương.
Yêu thú trên đất liền có thể lấy một địch ba trong cùng một vị giai, yêu thú dưới nước
thì gần như là vô địch ở trong nước, võ giả xuống dưới nước giao chiến
với yêu thú không khác gì tự sát là mấy. Đồng thời biển cả trên toàn bộ
hành tinh chiếm đến chín phần diện tích, trong khi đó đất liền cùng hải
đảo chỉ chiếm chưa tới được một phần, chính vì lẽ đó mà số lượng cùng
chất lượng yêu thú trong biển sâu nhiều tới mức đáng sợ, thậm chí trong
lịch sử còn ghi nhân, có một vài vị siêu cấp cường giả gần như chỉ còn
thiếu nửa bước là đặt chân lên thần vị, trở thành thần linh chân chính,
không ngờ to gan lớn mật tiến vào biển khơi muốn khiêu chiến cực hạn bản thân, cuối cùng thì cái còn lại chỉ là vài mảnh vụn thi thể của bọn họ
trôi dạt trên mặt biển, như vậy đủ biết biển cả bao bọc xung quanh Huyền Linh đại lục khủng bố ra sao.
Nhưng mà võ giả phải nói toàn bộ
đều là một đám điên không cần mạng, bất chấp biển cả mênh mông nguy hiểm tột cùng, bất kì lúc nào cũng có thể mất mạng, đám võ giả đó vì truy
cầu tiền tài, danh vọng cùng tu vi của bản thân vẫn giương buồm kéo
thuyền lao ra ngoài khơi, tìm cách săn bắt yêu thú dưới nước. Kết quả
thì khỏi phải nói, vô số võ giả biến thành mồi câu cá, mười người ra
biển thì mười một người chết, căn bản là không có bất kì một cơ hội nào
để chinh phục biển khơi cả.
Cơ mà thời đại nào cũng có những nhân tài kiệt xuất, qua biết bao đời hi sinh trong biển cả, cuối cùng người
ta đã chế tạo ra được những con thuyền khổng lồ có thể chịu được những
cơn sóng dữ của biển khơi, những đòn công kích có thể phá núi bạt sông
của những yêu thú dưới nước mà không chìm, hơn nữa võ giả cũng đã tìm ra được cách để khai thác nguồn tài nguyên gần như vô tận này mà có thể
hạn chế tối đa tổn thất về nhân mạng.
Cảng Minh Hoa là cảng biển
chuyên về thương mại, mậu dịch buôn bán mọi thứu liên quan tới yêu thú
dưới nước, hơn nữa cũng là cảng đậu dành cho bất kì một thuyền săn bắt
yêu thú ngoài khơi nào, bất kể lớn nhỏ, chính vì vậy mà tuy nơi này long xà hỗn tạp, nhưng danh tiếng của nó thì vô cùng tốt bởi không ai muốn
phá hoại nơi mọi người làm ăn cả.
Lúc này ở một thị trấn gần bến
cảng, nơi mà thường dân gần như không xuất hiện, thường dân duy nhất ở
đây có lẽ chỉ là những thanh niên trai tráng đang làm công việc khuân
vác nặng nhọc, ở trong một nhà trọ cỡ lớn, một đám người ăn mặc kín đáo, đeo mặt nạ cùng mũ trùm đầu khoảng chừng gần 30 người đang đứng trước
quầy lễ tân ở đại sảnh.
“Quý khách muốn đặt 28 căn phòng cao cấp
nhất ư?? Thật sự vô cùng vinh hạnh được tiếp đón các vị khách quý, chúng tôi chỉ có tổng cộng 30 phòng cao cấp ở ba tầng trên cùng, chỉ là hơn
một nửa trong số đó đã được người khác đặt mất rồi, ngài xem….” Tên quản lí nhà trọ lúc này đang cung kính nói, một bộ dạng giống như đang nhìn
thấy một núi kim tiền ở trước mắt mà không ngừng xoa hai bàn tay vào với nhau.
“Hừ, ta không muốn nói nhiều, đây là một vạn bach tinh tệ, ta muốn bao toàn bộ tất cả các phòng cao cấp của ngươi, bảo cái đám
đang ở trên đó ta cho bọn hắn đúng 5 phút đồng hồ để cút ra khỏi chỗ
đó.” Một giọng nói hỗn độn không nghe ra nam nữ phát ra từ cái người
đang đứng trước quầy lễ tân, hắn ta cầm lấy một cái nhẫn nhỏ đặt lên bàn sau khi nói xong. Nhìn vào vị trí của hắn cùng với những người còn lại
thì có vẻ như người này là thủ lĩnh của cả bọn.
Những người đang ngồi ăn sáng ở mấy cái bàn gần đó nghe thấy vậy mà không khỏi phun thức ăn cùng rượu trong miệng mình ra ngoài.
“Con mẹ nó tai của ta có nghe nhầm không, một….một vạn bạch tinh tệ!! Là
bạch tinh tệ đấy, không phải kim tệ đâu!” một đại hán tướng mạo thô kệch không thèm để ý tới cái người ở trước mình bị chính hắn phun rượu ra
làm ướt hết cả mặt mũi, cứ như vậy mà thốt lên.
“Im mồm, bọn ta
không có điếc, ngươi rú lên làm gì, một vạn bạch tinh tệ thì sao, không
nhìn thấy người ta nói một bạn bạch tinh tệ giống như một vạn đồng tệ
đấy à, thân phận của người ta không phú cũng tất quý, chúng ta căn bản
không nên dây dưa vào.” Người ngồi trước mặt đại hán kia tức giận cầm
cái chày gỗ ở bên cạnh nện lên đầu đại hán kia một cái, sau đó mới
nghiến răng nói.
“Phải đó, hắn ta nói đúng, mấy tên dong binh
quèn chúng ta tốt nhất là nên an phận thủ thường đi, đừng có ở đó mà mơ
mộng hão huyền.” Một lão già ở gần đó cất tiếng nói.
“Ta biết rồi mà Gia lão, nhưng mà một vạn bạch tinh tệ a….”
Tên quản lí nhà trọ khi nghe thấy một vạn bạch tinh tệ cũng không khỏi
choáng váng, tuy nhà trọ của hắn không phải thuộc dạng nhất nhì trong
thị trấn này, nhưng nếu xếp vào hạng thứ ba thì cũng vô cùng xứng đáng, ở một nơi mà kim tiền rơi khắp nơi như Minh Hoa cảng thì hạng người giàu
có nào hắn cũng đã từng gặp qua, nhưng loại người ném ra một vạn bạch
tinh tệ để thuê 30 căn phòng cao cấp thì hiện giờ hắn mới thấy.
Một vạn bạch tinh tệ, tức là tương đương với một ngàn vạn kim tệ đấy, một
căn phòng cao cấp của nhà trọ bất quá cũng chỉ thu phí 10 kim tệ một
đêm, 30 căn phòng thì cũng chỉ là 300 kim tệ, người ta đột nhiên ra giá
gấp mấy chục vạn lần như vậy, hắn không có trực tiếp ngất tại chỗ đã là
may mắn lắm rồi. Từng này tiền đủ để hắn mở thêm vài chục cái nhà trọ
nữa, dù có đắc tội với tất cả những khách nhân ở trong phòng cao cấp thì hắn cũng sẽ nhận.
“Hừ, khẩu khí thật lớn, để ta xem ngươi lấy
cái gì mà khiến cho bổn công tử có thể trong vòng năm phút cút khỏi căn
phòng của ta đây.” Từ trên cầu thang đi xuống là một công tử ca theo
đúng chuẩn “soái”, bạch y phất phới, khuôn mặt tuấn tú cực điểm, hoàn
toàn chính là tình nhân trong mộng của bất kì nữ nhân nào, theo sau hắn
là hai trung niên nhân tầm 4-50 tuổi, khuôn mặt cương nghị, toàn thân
tỏa ra sát khí như có như không. Nhìn thấy diện mạo của ba người này,
đám thực khách đang ồn ào ăn uống chợt im bặt, bởi vì bọn họ nhận biết
ba người này.
Cái người vừa mới ra giá một vạn bạch tinh tệ lúc
này liền quay sang phía tên công tử ca vừa mới xuất hiện, lúc này mọi
người mới nhìn rõ khuôn mặt của hắn, thì ra hắn đang đeo một chiếc mặt
nạ che đi nửa khuôn mặt của mình, nhìn ra thì chẳng phải cũng giống như
những chiếc mặt nạ mà đám người đi cùng hắn đang đeo ư, cơ mà nhìn tất
cả mọi người đều đeo mặt nạ màu trắng, chỉ có mình hắn đeo màu đen thì
dù có là người ngu cũng có thể khẳng định hắn có địa vị cao nhất trong
toàn bộ đám người này.
“Ta nói năm phút là năm phút, đừng có
nhiều lời.” tên thủ lĩnh đeo mặt nạ này gần như không thèm để ý đến ý tứ đe dọa trong lời nói của vị công tử ca kia, chỉ lạnh nhạt nói, khẩu khí ra lệnh chứ không phải là bình thường.
“Ồ, đúng là một tên cứng
đầu cứng cổ, để xem một lát nữa liệu ngươi có còn kiêu căng được như vậy nữa hay không nhé, Thất thúc, Lục thúc, phiền hai người giúp ta một
chút, dọn sạch đám kiến cỏ này đi.” Vị công tử ca dùng một gương mặt tự
mãn mà cười khỉnh nói.
Chỉ là ngay sau lời hắn vừa mới nói, hai
trung niên nhân đằng sau hắn không ngờ lại không có nghe theo lệnh, mà
vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích. Cảm thấy có gì đó khác lạ, y
liền quay sang bên cạnh nhìn, chỉ thấy hai trung niên nhân lúc này cả
người đang tiến vào trạng thái chiến đấu vô cùng căng thẳng, toàn thân
cơ bắp căng cứng đến mức giật giật, bàn tay nắm chặt chuôi kiếm đến múc
gân xanh nổi lên khắp nơi nhưng mãi không chịu rút kiếm ra, cả hai người đều đang dùng một ánh mắt hoảng sợ tột độ mà nhìn chằm chằm vào tên thủ lĩnh đeo mặt nạ.
“Chuyện gì vậy Thất thúc, Lục thúc, có vấn đề gì sao??” tên công tử nhíu mày nghi hoặc hỏi.
Hai trung niên nhân không có trả lời, mà thay vào đó là tiếng răng run lập
cập va đập vào nhau vang lên, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu không
ngừng tuôn ra từ trên trán hai người, tiếng thở gấp không ngừng vang lên càng ngày càng lớn. Lúc này một trong hai người bỗng nhiên hét lớn lên
một tiếng, há miệng phun ra một vòi máu, sau đó liều mạng mà tóm lấy hai người ở bên cạnh, rồi lao như tên bắn ra bên ngoài.
Mọi người
xung quanh có chút không hiểu gì, nhưng nhìn vào hành động nhìn chằm
chằm vào tên thủ lĩnh đeo mặt nạ cùng với việc hai người hộ vệ kia trở
nên hoảng sợ, hiển nhiên cái tên đeo mặt nạ này nguy hiểm đến tột cùng,
chỉ đứng đó thôi mà cũng có thể khiến người ta phải phụt máu bỏ chạy.
“Giờ thì, bọn ta có thể lấy phòng được rồi chứ.” Tên thủ lĩnh đeo mặt nạ đưa mắt liếc nhìn tên chủ nhà trọ, miệng nhàn nhạt nói.