Tử Phong ẩn mình trong hư không, trong lòng thầm chửi mười tám đời tổ
tông cái tên nào nghĩ ra cái trò làm di tích để dụ người khác vào, ngay
từ lúc đi vào nhìn thấy cái bình đài thì hắn đã cảm thấy tràng cảnh có
chút quen thuộc, đến bây giờ thì hắn có thể khẳng định cái lăng mộ này
không khác gì so với cái di tích của Thiên Thi Tông ngày trước, chỉ có
khác nhau đó là kẻ thù lần này đảm bảo sẽ mạnh hơn cái tên người không
ra người, quỷ không ra quỷ lần trước.
"Chuyện gì đang xảy ra..."
"Urrghhh...ta không thể cử động được!!"
"Chết tiệt, uy áp này, ít nhất là cấp bậc Thánh Hoàng!!"
Xung quanh vô số tiếng kêu lớn vang lên khiến khung cảnh có chút hỗn loạn,
trong khi đó từ phía trên bình đài để bảo vật, một bóng mờ từ từ xuất
hiện từ trong hư không, giọng nói sang sảng lại tiếp tục vang lên:
"Quỳ xuống đi những con người hèn mọn, hãy quỳ xuống dưới chân bổn vương như những gì mà tổ tiên bọn mi đã làm đi khặc khặc."
Bóng mờ đó nhanh chóng hiện rõ, trở nên chân thực đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, chỉ thấy đó là một trung niên nhân bay lơ lửng trên không
trung, trên người khoác hoàng bào tinh mỹ, lộ ra khí thế của một bậc
vương giả thượng thừa, ánh mắt sắc như điện nhìn xuống những cường giả
đang bị ép phải phủ phục xuống chân giống như đang nhìn những con kiến
nhỏ trong lòng bàn tay. Trung niên nhân này có thân hình cao lớn, mái
tóc dài ngang lưng phiêu dật, khuôn mặt ngạo nghễ coi thường chúng sinh, trên đầu là một cặp sừng dài cong lên trên giống như ác quỷ, một chiếc
sừng đã bị gãy hơn phân nửa.
"Ngươi...là ai...." Ngô Dao Tử gồng mình chống chịu, cố gắng ngẩng đầu lên, khó khăn mà phun ra từng từ.
"À, tuy rằng bọn mi chỉ là mấy con côn trùng nhỏ, nhưng thân là một bậc đế
vương, sẽ là thất lễ nếu không cho bọn mi biết đến tên tuổi của ta."
Trung niên nhân cười lạnh, miệng nói: "Nghe cho kĩ đây, các ngươi đang được
vinh hạnh diện kiến chúa tể của sự hủy diệt, kẻ thống trị của hàng trăm
chủng tộc, hoàng đế thứ 54 của Thiên Ma Nhất Tộc, Ainzach Đại Đế!!"
Tử Phong nghe vậy liền giật mình, bỏ qua cái tên tiếng Anh đọc muốn méo
mồm kia, không ngờ trung niên nhân này lại thực sự là một Thiên Ma,
không chỉ là Thiên Ma thông thường, mà lại là một vị Hoàng đế, đế vương
của Thiên Ma Nhất Tộc!!
Tất cả mọi người ở đây không khỏi rùng
mình sợ hãi, thêm là trưởng lão của thế lực lớn, mỗi người đều học rộng
biết nhiều, sự đáng sợ của Thiên Ma Nhất Tộc tuy chỉ còn là lịch sử
nhưng được miêu tả rõ ràng trong những điển tịch cổ, chỉ cần một Thiên
Ma có huyết mạch cao giai thả ra Huyền Linh đại lục thôi cũng đã đủ để
đại loạn, huống chi đây còn là Đế Vương của toàn bộ Thiên Ma Tộc, mỗi
người đều không khỏi cảm thấy một bóng đen tử vong đang che trên đầu
mình.
"Sao vậy, nghe thấy danh tự của ta rồi mà không có ý kiến
gì ư?? Cũng phải thôi, bất kì ai dù có là thần linh thì đứng trước mặt
ta cũng phải run rẩy mà cúi đầu, mấy con kiến bọn mi có biểu hiện như
vậy cũng là phải đạo mà thôi." Trung niên nhân tên Ainzach cười lớn.
Vừa dứt lời, ánh mắt khủng bố của Ainzach bỗng lóe lên, tia nhìn như muốn
xuyên thấu không gian trực tiếp quay sang chỗ Tử Phong đang ẩn nấp, lạnh lùng nói: "Con chuột nhắt ẩn thân nghĩ rằng có thể qua mắt được ta ư??
Cút ra đây cho ta!!!" nói đoạn hư không một trảo, kéo một cái liền
nghiền nát không gian nơi Tử Phong cùng nhị nữ đang đứng.
Ngụy trang của Tử Phong có thể ẩn mình vào hư không, cũng có thể hòa mình vào vạn
vật, nhưng đối với không gian sụp đổ thì hắn không có bất kì một biện
pháp gì hữu hiệu cả. Chỉ thấy không gian trong góc phòng sụp đổ tạo
thành một cái hắc động lớn, Tử Phong, Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên lập
tức bị ép phải hiện hình, vừa mới hiện ra liền bị một cỗ uy áp ép chặt
xuống sàn nhà không thể nhúc nhích.
Mọi người nhìn thấy Tử Phong cùng nhị nữ đột ngột xuất hiện liền vô cùng ngạc nhiên, nhưng rất nhanh liền không để ý gì nữa, cái mạng của bọn họ quan trọng hơn, giờ này thì còn ai mà quan tâm tới việc tại sao ba người này có thể tàng hình nữa.
Tử Phong bị ép xuống đất, hai mắt hắn liếc nhìn Ainzach, Phân tích nhãn chuyển động nhưng không bắt được chút thông tin gì cả, phải đến lúc hắn dùng Chân dạng đè lên thì mới có được một chút thông tin.
"Ainzach" (Hồn biến thể kí sinh): Miễn nhiễm công kích vật lí, giảm thiệt hại
công kích pháp tắc, yếu trước công kích tinh thần mạnh, năng lực đặc
biêt đoạt xá.
Hiểu rồi, thì ra lăng mộ này chính là do cái tên Ainzach này xây lên, và hắn ta thì hẳn đã chết từ đời nào rồi, nhưng đã tự biến bản thân trở thành
thể linh hồn sau đó kí sinh trên một vật thế nào đó để tiếp tục tồn tại, cơ mà năng lực đặc biệt đoạt xá thì....hỏng rồi!! Tử Phong trong nháy
mắt cảm thấy sợ hãi, vội vàng vận chuyển Liễm tức đến mức tận cùng, che dấu hoàn toàn khí tức Thiên Ma của bản thân.
Hắn biết rất rõ rằng một vài cường giả tu luyện đến cực hạn có thể lợi dụng bí thuật để chuyển di linh hồn, tiến hành đoạt xá mà sống lại lần nữa,
lí do mà tất cả mọi người không bị giết gần như ngay lập tức chỉ có thể
là để tìm một cơ thể phù hợp cho Ainzach đoạt xá, cơ thể với huyết mạch
Thiên Ma Vương của hắn chắc chắn không bằng bản thể ban đầu của một Đế
vương như Ainzach, nhưng so với cơ thể của những nhân loại xung quanh
thì phù hợp hơn rất nhiều. Tử Phong không biết liệu hệ thống có thể
chống lại đoạt xá hay không, nhưng để cẩn thận thì cứ đề phòng cho chắc.
“Đám nhân loại hèn mọn các người dám bước chân vào đây quấy rầy giấc ngủ ngàn năm của ta, chuẩn bị để nhận lấy cái chết đi.” Ainzach
cười gằn nói.
Với thực lực bày ra của Ainzach, không ai trong số những người ở đây nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của hắn cả, chỉ
riêng việc mọi người bị cỗ uy áp này đè ép khiến cho không thể nhúc
nhích, như cá nằm trên thớt là biết, hoàn toàn không có lực phản kháng.
“Đức Vua tôn kính, thay mặt cho tất cá mọi người, tôi xin được bày tỏ lòng
thành kính lớn nhất tới ngài, và cũng để giải thích. Chúng tôi thật sự
không hề có ý xúc phạm tới ngài cũng như là nơi yên nghỉ của ngài, chúng tôi chỉ là bị lạc vào trong nơi này, vì để tìm cách thoát ra ngoài cho
nên mới vô tình đi vào đây. Kính xin Đức vua khoan dung độ lượng mà tha
lỗi cho chúng tôi.” Lăng Hồng Quân cố gắng kéo lê cái thân thể già nua
dậy, khuôn mặt để lộ vẻ thành kính cùng tôn trọng hết sức có thể, mở
miệng khẩn khoản nói.
Đường đường một Thánh giả đỉnh phong cường giả, không ngờ lại luân lạc tới mức phải khúm núm cầu xin mạng sống từ
một linh hồn đã chết không biết từ bao giờ, thật là mỉa mai mà. Nhưng
cũng không có một ai nói rằng lão hèn nhát, bởi lẽ lão đây là đang liều
chính cái mạng già của mình, là người đầu tiên lên tiếng cầu xin sự tha
thứ từ một thực thể hùng mạnh tới mức có thể nghiền chết tất cả mọi
người chỉ bằng một ngón tay, điều đó đòi hỏi một sự dũng cảm đến mức nào thì không nói cũng biết.
“Cầu xin sự tha thứ từ ta ư?? Nực
cười, ngươi có thấy ai đang yên giấc ngủ say, chợt bị đánh thức một một
đám chuột nhắt tràn vào trong nhà, phá phách khắp nơi mà sẽ cảm thấy cần phải khoan dung không, nói thử xem, có cần không??” Ainzach cười mỉa
mai, trong giọng nói không giấu nổi sát khí lạnh băng tràn ra.
Nghe Ainzach đại đế nói vậy, tâm tình đã tệ của mọi người nay lại còn tệ
hơn, đúng như những gì hắn nói, nếu đặt bọn họ vào tình huống như vậy,
đám chuột nhắt đó chắc chắn sẽ bị thiêu hủy thành tro bụi, chỉ là lần
này bọn họ mới là chuột nhắt, còn người ta là cường giả mà chỉ cần dùng
linh hồn lực cũng khiến một đám Thánh giai cường giả phải phủ phục.
“Nhưng mà ngủ mãi thì cũng chán, các ngươi có thể sẽ làm trò tiêu khiển tốt
cho ta đó. Hừm, được rồi, muốn ta tha mạng cho sự vô lễ của các ngươi
đúng không, được thôi, hãy cho ta thấy giá trị của bọn ngươi, đúng hơn
là, hãy tham gia một trò tiêu khiển nho nhỏ của ta, ai có thể hoàn thành sẽ được sống sót mà rời khỏi lăng mộ của ta.” Từ sau lưng Ainzach huyễn hóa ra một chiếc ngai vàng, hắn ngồi xuống ngai vàng, chống tay lên cắm ra vẻ đăm chiêu nói.
“Làm thế nào mà chúng ta có thể tin lời
ngươi nói, nếu như chúng ta thật sự hoàn thành trò chơi đó của ngươi,
nhưng đến lúc đó ngươi lại lật lọng thì sao, dù sao thì thực lực của
ngươi cũng ở trên chúng ta quá nhiều.” Ngô Dao Tử ánh mắt nghi ngờ nói.
Ainzach không có giận giữ trước thái độ vô lễ của Ngô Dao Tử, hắn chỉ ngả người ra sau ngai vàng, miệng cười lạnh: “Ngươi nghĩ ta, một đế vương chí tôn đứng trên tất cả sẽ nuốt lời với một con giun đất hạ đẳng như bọn mi
hả?? Bớt xàm ngôn, ai chơi thì chơi, không chơi thì lập tức đi chết đi,
đây là mệnh lệnh chứ không phải là lời mời.”
Từ nãy đến giờ suốt ngày nghe Ainzach lải nhải về vẻ chí cao vô thượng của bản thân, mọi
người ở đây có cảm giác vô cùng khinh bỉ cái tên tự kỉ này, nếu ngươi
chí cao vô thượng như vậy thì tại sao vạn năm trước Thiên Ma Nhất Tộc
của ngươi lại bị tiêu diệt, đến cả bản thân cũng bị giết chết chỉ còn
lại linh hồn. Đương nhiên không có ai ngu mà đem ý nghĩ này nói ra,
khinh bỉ thì khinh bỉ, nhưng thấy đối phương tự hào về thân phận như vậy lại khiến mọi người yên tâm hơn, mấy tên tự kỉ sĩ diện cao như thế sẽ
không bao giờ nuốt lời, ít nhất thì mỗi người đều đang có một cơ hội
sống sót nhỏ nhoi.
“Được rồi, không ai nói gì tức là ngầm đống
ý, ta sẽ coi như tất cả đều đồng ý tham gia trò chơi của ta. Giờ thì,
chúng ta sẽ chơi một trò chơi nhỏ nhỏ, trò này là thứ ta tự nghĩ ra năm
xưa, mục đích là để thử thách lòng trung thành của thuộc hạ, luật thì
cũng đơn giản thôi, ta ra một lệnh, sẽ có một người tự xung phong nhận
lệnh, bắt buộc phải thực hiện nó, không làm được sẽ chết!!” Ainzach cười lạnh nói.
Đôi mắt sắc sảo lóe lên từng tia quang mang quét qua
những thân ảnh đang phủ phục trên mặt đất, Ainzach hài lòng gật đầu một
cái, sau đó mới cao giọng nói: “Được rồi, mệnh lệnh đầu tiên, cầm vũ khí lên và giết chết một người thân cận với mình, cũng đừng mong có thể lừa bịp ta, ta biết rằng tất cả bọn mi đều chia làm hai phe, liệu mà làm
cho đúng, cũng đừng lo, ta sẽ khôi phục hành động cho ai nhận lệnh, các
ngươi chỉ việc giết thôi, đơn giản chứ hả. Giờ thì, ai sẽ là người nhận
lệnh của ta??”
Cả căn phòng trong nháy mắt liền trở nên im lặng, mệnh lệnh này rất đơn giản, nhưng lại vô cùng tàn khốc, giết chết một
người thân cận với mình, nếu hư Ainzach hắn không biết là ở đây vốn có
hai phe chia sẻ thù hằn với nhau, có lẽ còn có thể lừa dối bằng cách
giết chết một người thuộc về phe còn lại, nhưng điều đó là không thể nào khi hắn ta đã nói rõ ràng như vậy, nhất thời mọi người khó mà có thể
làm ra quyết định được.
Trong lúc mọi người còn đang trầm mặc,
đột nhiên có một người mở miệng ra, thập phần kiên quyết nói: “Chỉ cần
giết là được đúng không, ta sẽ nghe theo lệnh của ngài, chỉ mong ngài sẽ giữ đúng lời mà tha cho cái mạng nhỏ bé của ta.” Người vừa lên tiếng
ngay lập tức được khôi phục lại hành động, từ từ đứng dậy, ánh mắt lập
lòe nhìn vào mấy người bên cạnh, người này chính là Lăng Thính Phong.
“Ngươi..!!! Tên đốn mạt, ngươi muốn phản bội chúng ta ư??” Lăng Hồng Quân nghiến
răng nghiến lợi nói, tuy đây là tình huống sinh tử, nhưng có thể làm ra
quyết định như vậy, chứng tỏ Lăng Thính Phong không phải là thứ gì tốt
cả, lão chỉ nghĩ hắn là một bao cỏ được nuông chiều, không ngờ hắn lại
còn là một tên hèn nhát đến như vậy.
“Lão già, một thiên tài vạn năm có một như ta mà chết ở đây thì sẽ là lãng phí to lớn đối với Lăng
gia, còn một lão già đầu sắp xuống lỗ mà vẫn còn chưa đột phá Thánh
Hoàng như ngươi thì sống chỉ tổ tốn cơm chật đất, hãy hi sinh vì tương
lai của Lăng gia đi!!” Lăng Thính Phong buông ra mấy lời rắm chó ra vẻ
chính nghĩa, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh trường kích, xoay
một vòng liền đâm vào đầu Lăng Hồng Quân. Lăng Hồng Quân bị uy áp của Ainzach đè ép không thể cử động, chỉ có thể trơ
mắt nhìn mũi kích đâm vào đầu mình. Một tiếng “rắc” giòn rụm vang lên,
đầu của Lăng Hồng Quân liền vỡ ra như một quả dưa hấu, máu tươi cùng não tương văng tung tóe khắp nơi, một đời Thánh cấp cường giả cứ như vậy mà vẫn lạc dưới tay chính đồng đội của mình.
“Thưa Đức vua, kẻ bề
tôi này đã hoàn thành mệnh lệnh của ngài, kính mong ngài sẽ tha thứ cho
cái mạng nhỏ bé của ta.” Lăng Thính Phong cúi gập người thật sâu trước
Ainzach, giọng nói thành kính tới cực điểm, chỉ sợ sẽ chọc giận cái tên
tự kỉ hỉ nộ vô thường này.
Ainzach dùng ánh mắt sắc bén như muốn xuyên thủng tâm can của mình mà nhìn ngó Lăng Thính Phong một hồi, sau
đó mới gật đầu: “Tốt lắm, giờ thì tiếp nhận mệnh lệnh thứ hai của ta,
trong này có hai phụ nữ nhân loại, ta không thích nữ nhân mà có tu vi
cao, đối với ta bọn chúng chỉ là công cụ tiết dục, không có lí do gì một công cụ lại được ở trong lăng mộ của ta mà không được sự cho phép cả,
giết chết bọn chúng!!”
Lăng Thính Phong khi nghe thấy còn có
mệnh lệnh thứ hai đang chờ mình thì có hơi trầm xuống, nhưng sau khi
nghe xong liền thở phào, xem ra cái tên tự kỉ này chỉ muốn giết chóc làm thú vui, nếu vậy thì hẳn sẽ không có mệnh lệnh gì quá khó, dù sao thì
đối với hắn, tất cả mọi người chết hết cũng được, chỉ cần hắn còn sống
thì sao cũng thế cả.
Nữ nhân duy nhất trong căn phòng chỉ có
Tuyết Phi Nhan cùng với Diệu Yên, nhị nữ nghe thấy mệnh lệnh của Ainzach liền lâm vào tuyệt vọng, đến người thân cận như Lăng Hồng Quân còn bị
Lăng Thính Phong không chút lưu tình giết chết, người khác phe phái như
hai nàng thì có gì là gánh nặng cơ chứ. Trong khi Tuyết Phi Nhan âm thầm chửi rủa cái tên đế vương tự kỉ kia, Diệu Yên chỉ im lặng quay đầu
sang, đôi mắt tràn đầy tình cảm mà nhìn Tử Phong như muốn khắc ghi hình
ảnh cuối cùng của hắn vào trong đầu mình, trong lòng nàng không ôm chút
hi vọng sống sót nào, ngược lại lại không ngừng cầu mong cho Tử Phong
hắn có thể sống sót bằng một cách nào đó.
“Xin tuân lệnh thưa
đức vua tôn kính.” Lăng Thính Phong cúi người một cái, sau đó ánh mắt
quay sang nhìn nhị nữ, trường kích trong tay được nhấc lên khỏi cái xác
của Lăng Hồng Quân, hắn chậm rãi đi tới bên người nhị nữ.
Đúng
lúc Lăng Thính Phong đang đi tới bên cạnh Tuyết Phi Nhan cùng Diệu Yên,
một tiếng “rắc” nho nhỏ vang lên, chỉ thấy bên cạnh đó, Tử Phong chống
một tay xuống đất, năm ngón tay đào sâu vào bên trong mặt đất, cánh tay
run rẩy mà chống đỡ cơ thể, hắn từ trên mặt đất đứng dậy, cơ thể run rẩy chống đỡ uy áp của Ainzach vốn chưa từng dừng đè ép, hai hàm răng
nghiến lại vào nhau
“Muốn động vào nữ nhân của ta, bước qua xác của ta trước đi!!”
Lăng Thính Phong hơi dừng lại một chút, sau đó cười mỉa mai: “Ta đồng ý rằng chiến lực của ngươi rất cường hoành, nhưng mà ngươi nghĩ rằng với trạng thái hiện tại của ngươi thì có thể là đối thủ của ta ư, nhìn hai chân
của ngươi đi, chúng đang run rẩy trước sự hiện diện của đức vua tôn
kính, ngươi vẫn muốn bồi luôn cả cái mạng của mình vào ư??”
“Khậc khậc khậc, lão tử là người đã chết qua một lần, chết lần nữa có gì đáng sợ, vả lại, nếu có thể tranh thủ cơ hội sống sót cho nữ nhân của mình,
dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhất, ta nghĩ cũng đáng đó chứ.” Tử Phong cười
lên một tiếng điên cuồng.
“Phải không, Đế Uy!!!” Tử Phong gầm lên một tiếng, từ người hắn bỗng tỏa ra
một cỗ uy áp khủng bố khiến cho không gian xung quanh vặn vẹo, mặt đất
dưới chân nứt vỡ, không ngờ lại có thể chống đỡ được với uy áp hủy thiên diệt địa của Ainzach.
“Cái....” chữ “gì” còn chưa thốt ra khỏi miệng, Lăng Thính Phong chỉ nghe thấy đối phương hét lên hai chữ Thế Giới, sau đó ngực hắn liền bị một cự lực khủng khiếp vô cùng đập vào, toàn bộ xương sườn cứ như thế hóa thành một đống bột mịn, lục phủ ngũ tạng tan
nát thành một đám hỗn độn, cả người cứ như vậy bắn ra đằng sau như diều
đứt dây.
Tất cả mọi người ngoại trừ Diệu Yên chỉ nghe thấy Tử
Phong gầm lên hai tiếng, sau đó tốc độ của hắn vượt xa tất cả những gì
mọi người có thể tưởng tượng, không ngờ chỉ trong thời gian bằng một
phần ngàn cái chớp mắt đã đánh bay Lăng Thính Phong, để lại một vòi máu
phun lên không trung.
Tử Phong cảm thấy đầu óc một trận mê muội, cơ thể mệt nhọc đến cực độ, Đế Uy tuy là một năng lực bị động, nhưng khi hắn thôi động uy áp của mình lên mức tối đa để chống lại Ainzach, bản thân hắn cũng bị tiêu hao không
nhỏ, sau đó lại là một chuỗi liên hoàn Thế Giới - Chân dạng - Thuấn bộ - Phá Sơn Không - Hư Thiểm Quyền, tuy trực tiếp biến Lăng Thính Phong vốn có mặc phòng hộ giáp cực phẩm
biến thành bù nhìn rơm, Tử Phong cũng không còn lại bao nhiêu sức lực.
Đánh bay Lăng Thính Phong, Tử Phong thoáng cảm nhân một chút liền nhận ra
mình không ở trong trạng thái chiến đấu, tức là Ainzach không hề coi hắn là mục tiêu, trong lòng hắn liền đại hỉ, tức tốc muốn cho ám phân thân
hi sinh bản thân để kích hoạt Thế Giới, sau đó ôm lấy hai người Tuyết Phi Nhan và Diệu Yên, lợi dụng Ngụy trang để bỏ chạy cấp tốc, tin rằng nếu đi xuyên vật thể, rời xa khỏi cái tầng trên cùng của lăng mộ, Ainzach dù có thần thông quảng đại đến đâu cũng
không thể nào bắt được một mục tiêu đã hoàn toàn hòa lẫn vào trong hư
không chứ.
Nhưng mà ý nghĩ của Tử Phong vừa mới lóe lên, một giọng nói khinh miệt đã vang lên: “Muốn chạy ư? Vô dụng thôi!!”
Hai mắt Tử Phong đột ngột trừng lên, cả người đứng yên bất động, nửa giây
sau, trên cần cổ của hắn xuất hiện một sợi chỉ đỏ, trong thoáng chốc
liền phóng đại lên trở thành một vết cắt ngọt như dao nóng cắt vào bơ,
cái đầu của Tử Phong cứ như vậy mà rời khỏi cơ thể, rơi xuống sàn nhà
lăn lông lốc như sọ dừa, hai mắt vẫn còn đang mở lớn không khép lại, cơ
thể không đầu phải mất đến mười giây sau mới phun ra một vòi máu tươi,
sau đó mới lảo đảo mà đổ ập xuống, tứ chi vẫn còn co giật không ngừng.