"Tất cả Thiên Ma Nhất Tộc đều có năng lực khôi phục giống như ngươi ư??" Tuyết Phi Nhan không nhịn được mà hỏi một câu.
"Nào có được như thế này, ta so với bọn chúng thì năng lực khôi phục mạnh
hơn nhiều, có lẽ là do huyết mạch đi." Tử Phong lơ đãng nói, hắn biết
thừa nhị nữ đều đã biết đến câu chuyện nhảm nhí "tam hoàng tử Thiên Ma
Nhất Tộc" của hắn, trả lời như này là tốt nhất, nếu đã hiểu lầm thì hiểu lầm cho chót đi.
"Vậy bây giờ chúng ta làm gì đây, nơi này là nơi nào??" Diệu Yên nói.
Tử Phong lúc này mới có cơ hội quan sát xung quanh, nơi này là một khoảng
đất trống khá rộng lớn, hơn nữa ở trên cao cũng có mặt trời, có vẻ như
là không còn ở trong lăng mộ nữa. Hắn biết được cánh cửa kia là một dạng truyền tống trận, nhưng truyền tống đi một nơi khỉ ho cò gáy như thế
này thì cũng quá là mệt đi chứ, không thể nào ở trong đại sảnh đó lại có một đường đi ra bên ngoài như thế này cả.
"Đợi ta khôi phục
linh lực rồi sau đó chúng ta tiếp tục đi thôi, cũng chẳng còn cách nào
khác." Tử Phong chậm rãi nói, bắt đầu thôi động công pháp, như trường
kình hấp thủy mà hút lấy linh khí thiên địa xung quạnh.
Võ giả
cao giai bản thân có một sự nhận biết phương hương đông tây nam bắc khá
là chính xác, nhưng ở nơi này thì cảm giác về phương hướng của hắn hoàn
toàn bị xáo trộn loạn hết cả lên, không biết đường nào mà lần nữa. Sau
khi hồi phục linh lực, Tử Phong còn cố tình đợi cho đến khi hình thành
đủ hai Kết Tinh rồi mới dẫn nhị nữ đi, ở trong này nguy hiểm khắp nơi,
bất kì lúc nào cũng vẫn phải giữ mình ở trạng thái đỉnh phong. Quả trứng giao long kia là một vật sống, vì vậy không thể thu vào trong không
gian giới chỉ cũng như là không gian hệ thống, cũng may là tình cờ Diệu
Yên có một cái linh thú hộ oản, vừa vặn có thể ném quả trứng đó vào bên
trong.
Yêu thú chiến lực mạnh mẽ, tính tình vô cùng hung hãn,
nhưng cũng có một số võ giả có thể thu yêu thú làm sủng vật, thậm chí là đem yêu thú trở thành thú sủng của mình để chiến đấu, nghe nói có một
tông môn siêu cấp gọi là Thuần Thú Môn chuyên thu phục yêu thú để chiến
đấu, thực lực so ra cũng không kém Lăng Hư Cung là mấy. Linh thú hộ oản
cũng là một dạng không gian trang bị, chỉ khác cái đó là nó có thể chứa
đựng vật sống, nhưng bị giới hạn trong yêu thú, là thủ đoạn thường thấy
của những võ giả chuyên thu phục yêu thú.
Diệu Yên không phải là thuần thú sư, nhưng nàng tình cờ có được một cái linh thú hộ oản cỡ
nhỏ, cũng vừa đủ để Tử Phong ném quả trứng đó vào trong, đỡ phải đi đâu
cũng mang vác theo người.
Đi được một lúc, Thiên Ma Nhãn của Tử Phong bắt gặp một luồng linh khí kì lạ khiến hắn phải chú ý đến, luồng linh khí này giống như là bị một ngoại lực nào đó hấp dẫn, vốn là những luồng khí tán loạn trong không gian thì nay lại tụ lại thành
dòng, trực tiếp hướng về một phía mà bay tới.
Có được Thiên Ma Nhãn là một lợi thế lớn của Tử Phong, bản thân đôi mắt này cũng đã giúp đỡ
hắn không biết là bao nhiêu lần, hắn chỉ mong rằng lần này cũng sẽ như
vậy. Không đi bộ dưới mặt đất nữa, Tử Phong bung cánh ra, trực tiếp ôm
lấy Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan, Chỉ Xích Thiên Nhai được thi triển, hắn hóa thành một đạo hỏa quang xé rách không gian mà bay về phía linh khí tụ tập.
Một tiếng nổ cực lớn khiến không gian chấn động, Tử Phong từ trên trời lao
xuống mặt đất, Tuyết Phi Nhan từ trong lòng hắn ngã xuống đất, không
ngừng ôm bụng nôn khan. Di chuyển với tốc độ cao không phải là điều hiếm gặp, nhưng nàng thân là Thánh cấp cường giả, thủ đoạn di chuyển thường
là xé rách không gian mà trực tiếp đi đến, căn bản không bao giờ trải
qua phi hành với tốc độ bàn thờ như thế này cả, dù đã được Tử Phong dùng linh lực bảo hộ, nhưng chóng mặt hoa mắt vẫn không thể tránh khỏi.
"Trúng lớn rồi!!" Tử phong nhìn vào tràng cảnh trước mặt, ánh mắt hắn không khỏi sáng lên.
Chỉ thấy ở trước mặt hắn là một dược viên cực kì rộng lớn, khắp nơi là
những linh thảo được trồng thành từng đám lớn, rất nhiều khu vực được
chia riêng ra để trồng các loại linh thảo khác nhau, mùi dược liệu cùng
với linh khí trong không gian vô cùng nồng đậm. Tử Phong hắn về cơ bản
không có nhiều nhu cầu về linh thảo cho lắm, dù sao thì bất kì loại đan
dược nào hắn cũng có thể hối đoái ra từ trong cửa hàng, hơn nữa bản thân lại không hiểu luyện đan, đám linh thảo đem về cũng chỉ có thể luộc lên rồi ăn mà thôi.
Nhưng mà thế không có nghĩa là hắn không muốn
thu nguyên cái dược viên này vào tay, phải biết rằng tuy Tử Phong hắn có thể được coi là đại gia với rất nhiều điểm tích lũy, nhưng dùng mãi thì chung quy cũng có lúc hết, nếu có sẵn dược liệu thì sử dụng hệ thống
trực tiếp luyện đan ra sẽ đỡ tốn tài nguyên hơn, đống linh thảo này
trong mắt hắn so với điểm tích lũy thì phân lượng còn thấp hơn.
"Địa Long Thảo, Thanh Linh Quả, Tụ Nguyên Nhân Sâm, Thất Tinh Thảo, Tử Man
Đằng... thật là nhiều linh thảo cao giai, phen này chúng ta kiếm lớn
rồi." Tuyết Phi Nhan nhìn vào vô số thảo dược trước mặt, ngay lập tức
liền nhận ra một số loại linh thảo, không kìm được mà thấp giọng kinh
hô.
Tử Phong căn bản không hiểu là cái thằng ngu nào lại đem
linh thảo trồng ở trong một cái Cổ Mộ, nhưng mà cái thằng ngu đó đoán
chừng cũng đã chết khô ở cái chỗ nào rồi, rốt cuộc thì cũng lại tiện
nghi cho hắn mà thôi, thấy lợi mà không chiếm thì đó không phải là Tử
Phong.
Không gian hệ thống không thể cho vật sống vào, nhưng
linh thảo thì khác, hắn có thể trực tiếp bê nguyên cái dược viên này vào trong không gian hệ thống mà tiếp tục gieo trồng, dù sao linh khí ở
trong đó so với ở ngoài này còn dồi dào hơn, tuyệt đối chỉ có lợi chứ
không có hại.
Nhìn vào đống linh thảo ở trước mắt tùy ý để người hái lượm, nhưng cả ba người vẫn đứng yên không nhúc nhích, cũng không
có dấu hiệu sẽ tiến lên đi vào dược viên. Rút kinh nghiệm từ mấy lần
trước, ai mà biết được trong này có tồn tại thêm các kiểu bẫy rập nào
nữa hay không, bất cẩn đi vào không phải là một ý hay.
Lượn lờ
quanh dược viên một hồi, Tử Phong không hề nhận thấy có điều gì khác
thường, hắn hơi nhíu mày, sau đó đưa ra quyết định: "Hai nàng ở lại đây, ta tiến vào xem sao, nếu có biến thì ngay lập tức chạy, tự ta có thể lo được."
Thấy nhị nữ gật đầu ra vẻ đồng ý, Tử Phong mới chậm rãi, từng bước từng bước tiến vào trong dược viên. Hắn vốn dĩ có thể coi ám
phân thân như là một vật hi sinh, cho nó tiến vào dược viên dò xét,
nhưng suy đi tính lại, để ám phân thân tồn tại như một cái kíp nổ có thể kích phát Thế Giới bất kì lúc nào thì vẫn hơn, bản thân hắn cũng không có quá yếu để mà có thể bị giết trong một nốt nhạc.
Vừa mới đặt chân vào dược viên, Tử Phong liền cảm nhận thấy linh khí trong
này nồng đậm hơn rất nhiều so với bên ngoài, ở trong này hiệu quả tu
luyện có thể gấp đến 5-6 lần so với bình thường, hơn nữa mùi linh dược
vô cùng dễ chịu, chỉ hít vào một chút thôi mà hắn cũng có thể cảm thấy
tâm thần một trận sảng khoái. Tiến vào sâu bên trong hơn, hắn cũng không có cảm nhận thấy nguy hiểm hay cái gì cả, chỉ là như vậy thì không đúng lắm, một dược viên trân quý như thế này mà không có thứ gì bảo vệ, có
chết hắn cũng không thể tin được.
Một hồi lâu cũng không thấy có gì bất thường xảy ra, Tử Phong cũng không còn cố kị gì nhiều nữa, thân
hình lướt đi thoăn thoắt giữa những luống đất, một lần vung tay lên là
trực tiếp bê nguyên cả đất cát cùng với linh thảo đang được trồng nhét
vào một khu vực có linh lực dày đặc trong không gian hệ thống, chỉ trong chốc lát đã có rất nhiều linh thảo được hắn thu vào, nhưng so sánh với
số lượng ở trong dược viên này thì còn chưa đến một phần mười.
Tuyết Phi Nhan cũng định bước lên muốn lấy vài cọng linh thảo, chỉ là bị Diệu Yên ngăn lại: “Ngươi định làm gì vậy?”
“Lấy linh thảo chứ còn gì nữa, chẳng lẽ để một mình Tử Phong hắn thu hết.”
“Còn nhớ viên đan dược mà lúc ban đầu Tử Phong đưa cho ngươi để chữa thương
chứ, còn nhớ phẩm giai của nó không?” Diệu Yên cười nói.
“Tử Phong có thể dễ dàng lấy ra thất giai đan dược cho ngươi ăn mà đến mày
cũng không nhíu một cái, hơn nữa không biết ngươi có để ý không, cái
đống đan dược mà chàng ăn lúc nãy toàn là bát giai cửu giai đan dược, ta đoán rằng chàng không chỉ sở hữu đan dược cao giai, mà bản thân cũng có năng lực luyện đan nữa.”
Nghe vậy Tuyết Phi Nhan không khỏi
trợn tròn mắt, năng lực luyện đan ư?? Luyện đan sư cao cấp nhất hiện tại ở trên Huyền Linh đại lục là một vị Thất giai Thánh đan sư, và cũng là
vị duy nhất, nhưng mà người này bản thân không hề thuộc về một thế lực
nào cả, ngoại trừ hàng năm vẫn xuất hiện ở sự kiện luyện dược sư đại tái ra thì giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Viên thất
giai đan dược mà nàng ăn có dược hương vô cùng nồng đậm, hơn nữa theo
mùi mà xét thì nó cũng chỉ mới được luyện chế ra gần đây, không phải là
loại mặt hàng được lưu trữ lâu dài. Thất giai Thánh đan sư - Dược Vương
Thủy Nam Hạc nghe nói mấy chục năm nay đã không còn nhận luyện đan cho
người khác, có vẻ như là muốn chuyên tâm tu luyện để trùng kích vào cảnh giới Bát giai Đan Tôn, viên Ngọc Tâm Đan của Tử Phong kia hẳn không
phải là do Dược Vương luyện chế ra. Nếu đã như vậy, chỉ còn lại một
trường hợp duy nhất, đó là Ngọc Tâm Đan do chính tay Tử Phong luyện chế
ra, vậy hắn là một luyện đan sư, hơn nữa ít nhất cũng phải là Thất giai
Thánh đan sư.
Nghĩ đến đây, Tuyết Phi Nhan có chút chết lặng,
một vương giả Thiên Ma Tộc tỉnh lại từ giấc ngủ vạn năm, mang trong mình thiên phú tu luyện khủng bố cùng chiến lực cường hoành, kèm theo những
năng lực quỷ dị khó tả, như vậy thì cũng thôi đi, nhưng mà hiện tại tự
nhiên hắn lại có thêm một thân phận nữa là THất giai Thánh đan sư, trái
tim nhỏ bé mong manh dễ vỡ của nàng khó mà chịu đựng được a, rốt cuộc
nam nhân nàng mới nhận làm phu quân này là cái thể loại quái vật gì vậy.
Tử Phong chạy loạn ở trong dược viên một hồi, đang lúc định
vung tay lên thu một gốc thảo dược vào, bỗng một tiếng nói non nớt vang
lên: “Không được động vào đồ ăn của ta!!”
Trong chớp mắt, trước
khi Tử Phong kịp phản ứng thì một thân ảnh nhỏ nhắn đã xuất hiện bên
cạnh hắn, cánh tay của hắn vừa giơ lên liền bị một thứ gì đó kéo xuống,
lực lượng khủng bố vô hạn khiến hắn đến nhúc nhích cánh tay đó cũng
không thể chứu đừng nói là giơ lên. Trong lòng Tử Phong dâng lên báo
động tới mức cực hạn, ánh mắt vội vàng nhìn xuống, cơ mà không nhìn thì
thôi, vừa nhìn thì hắn liền chết đứng tại chỗ.
Chỉ thấy ở bên
cạnh hắn là một tiểu cô nương chỉ chừng 7-8 tuổi, mắt ngọc mày ngài, ngũ quan tinh xảo đến cực điểm giống như một kiệt tác hoàn hảo được thiên
nhiên tạo ra, mái tóc màu bạc trắng hơi dài rủ xuống giữa lưng, trên
người cô bé là một bộ váy dài đến tận mắt cá chân, thuần một màu bạch
sắc, nhìn tiểu cô nương này giống như là một bông tuyết tinh khiết đẹp
tuyệt trần giữa đêm mùa đông giá lạnh.
Cô bé nhìn chung thì vô
cùng dễ thương, nếu không muốn nói là đáng yêu tột độ, nhưng vẻ đáng yêu này không phải là thứ khiến Tử Phong chết đứng, bởi vì khi hắn nhìn vào mới nhận ra được cánh tay của mình đang bị một bàn tay của cô bé nắm
chặt lấy không thể nhúc nhích mảy may. Lực lượng của hắn có thể xếp vào
hàng quái vật trong quái vật, đến cả yêu thú cùng giai đem lực lượng ra
so sánh với Tử Phong thì cũng phải cam bái hạ phong, nhưng hiện tại thứ
lực lượng vô địch đó lại đang bị một tiểu cô nương cao còn chưa tới thắt lưng của hắn, dùng một bàn tay khiến hắn không thể phản kháng.
“Đã nói không được động vào đồ ăn của ta cơ mà.” TIểu cô nương nũng nịu
nói, bàn tay lại càng nắm chặt lấy cổ tay Tử Phong hơn, hắn có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng xương cổ tay mình bị bóp đến nứt vỡ.
Toát mồ hôi hột, Tử Phong vội vàng sử dụng Phân tích nhãn, biết người biết ta, hắn không thể nào làm ra hành động trước khi biết được thực hư của đối phương được.
“Băng Tâm Tuyết Liên” (Thất giai hóa hình linh thụ): linh thảo đã sống qua
hai mươi vạn năm, hấp thu vô số thiên địa tinh hoa mà sản sinh ra linh
trí, sở trường công kích mang tính băng hàn. Tổng hợp thực lực: Thánh
Hoàng sơ giai.