Phù văn trên cánh cửa này cũng cùng một loại với cánh cổng bên ngoài Cổ
Mộ, có vẻ như là một loại cổng truyền tống cỡ nhỏ, chỉ là không biết
liệu có phải là ngẫu nhiên truyền tống giống như cánh cổng ban đầu hay
không mà thôi. Tử Phong không chút do dự bước tới, dùng một tay mở cửa,
một tay còn lại thủ thế, sẵn sàng phòng vệ bất kì lúc nào.
Cơ mà
cánh cửa mở ra một cách vô cùng dễ dàng, cũng không có thứ gì đột nhiên
từ bên trong lao ra tấn công hắn. Cánh cửa mở ra, bên trong là một vùng
tối đen không nhìn thấy gì cả, không gian nơi cánh cửa có chút vặn vẹo
nhìn vô cùng quỷ dị.
“Đây là một truyền tống trận, mau đi vào thôi.” Tử Phong trầm giọng nói.
“Khoan đã, ai mà biết được cái truyền tống trận này dẫn đi đâu, tiến vào bất
cẩn như vậy không phải là sẽ nguy hiểm lắm sao??” Tuyết Phi Nhan la lên.
“Không quan tâm, nếu Tuyết trưởng lão muốn thì có thể tự mình quay trở lại, ta sẽ một mình tiến vào.” Tử Phong chắc nịch nói.
Tuyết Phi Nhan liền đưa mắt nhìn Diệu Yên ra dấu, chỉ tiếc là nàng lại làm
như không nhìn thấy, kiên định nói: “Ta đi theo ngươi!”
Tử Phong
đưa mắt nhìn Diệu Yên thật sâu, sau đó gật đầu, thân hình di động liền
trực tiếp tiến vào bên trong cánh cửa, theo ngay phía sau là Diệu Yên.
Nhìn cảnh cửa vặn vẹo một chút liền nuốt chửng lấy hai người, Tuyết Phi
Nhan cắn răng một cái, sau đó cũng tiến vào trong cánh cửa.
Hồ
Phi Nguyệt tiềm hành ở gần đấy đang định tiến vào, thì đột nhiên từ trên cánh cửa bắn ra một tia sáng màu vàng nhạt, nhanh chóng bao trùm lấy Hồ Phi Nguyệt vài giây sau, tia sáng tắt đi, cả đại sảnh im lìm không còn
bất kì một ai cả. Hồ Phi Nguyệt chỉ cảm thấy một luồng lực lượng mạnh mẽ không gì có thể chống cự được bao trùm lấy bản thân, một tích tắc sau
nàng liền xuất hiện ở phía bên ngoài Cổ Mộ.
“Chết tiệt, chuyện gì vừa xảy ra??” Hồ Phi Nguyệt cảm nhận lực lượng Thánh Hoàng trở lại với
mình, nhưng nàng không chút vui vẻ nào, ngược lại lại lo lắng nói.
“Xem ra cổng truyền tống kia có giới hạn số người có thể tiến vào cùng một
lúc, những ai ngoài hạn ngạch sẽ bị truyền tống ra bên ngoài Cổ Mộ, chỉ
là ta không rõ tại sao chúng ta đang ở trong trạng thái Ngụy trang lại có thể bị phát hiện, thật là kì lạ.” Lôi phân thân từ cái bóng dưới chân Hồ Phi Nguyệt xuất hiện, miệng nói.
“Vậy còn phu quân thì sao, Sinh Tử Kết của ta không cảm nhận được mối liên
hệ với chàng nữa, liệu chàng có gặp chuyện không may hay không??”
Lôi phân thân nghe vậy liền cười nhạt: “Đừng lo lắng, tuy rằng ta cũng mất
đi liên hệ với bản thể, nhưng kể cả hắn có tử vong ở trong đó đi chăng
nữa, chỉ cần một phân thân như ta còn sống thì hắn có thể hồi sinh bất
kì lúc nào, việc duy nhất chúng ta có thể làm hiện tại đó là chờ đợi.”
Cảm giác trống rỗng không trọng lượng tràn ngập cơ thể Tử Phong, nhưng chỉ
trong chốc lát liền biến mất, tầm nhìn của hắn liền khôi phục lại bình
thường. Lúc này hắn đang đứng trong một cái hang động lớn, đằng sau lưng không có lối thoát, phía trước khoảng chừng mấy trăm mét là một thủy
đàm lớn sâu không thấy đáy, bao phủ hết toàn bộ đường đi của hàng động,
phía bên kia thủy đàm là một thông đạo hướng lên phía trên, từ bên trên
tỏa ra ánh sáng le lói chỉ vừa đủ để khiến không gian bên dưới này không tối đến năm ngón tay xòe ra cũng nhìn không thấy.
Bỏ qua việc
nơi này nhìn thế nào trông cũng không giống như là trung tâm lăng mộ như Tử Phong đã tưởng, hắn ngay lập tức nhận ra liên hệ của mình với Lôi
phân thân đã biến mất, thậm chí cả Sinh Tử Kết cũng không còn hoạt động. Tử Phong nhanh chóng kiểm tra, khi thấy được Sinh Tử Kết và Thiên Ngoại Hóa Thân vẫn đang trong trạng thái hoạt động bình thường không chút dị động, hắn
liền hiểu ra vấn đề, xem ra nơi hắn vừa bị truyền tống đến ngăn cản mọi
sự liên lạc với thế giới bên ngoài, còn về việc làm thế quái nào mà đến
cả liên hệ tâm linh cảm ứng như Sinh Tử Kết cũng bị chặn thì chỉ có trời mới biết.
Biết được điều này, Tử Phong liền yên tâm hơn, như vậy có nghĩa là Hồ Phi Nguyệt vẫn an toàn, đồng thời Lôi phân thân vẫn ở
bên cạnh nàng, kể cả bản thân hắn ở đây bỏ mạng thì cũng không vấn đề
lắm, chỉ là không có liên hệ tâm linh cảm ứng thì không thể đổi vị trí
hay triệu hoán phân thân trở về bên cạnh hắn được, đối với chiến lực
tổng thể của hắn cũng ảnh hưởng ít nhiều.
Mấy tiếng động vang lên sau lưng hắn khiến hắn quay đầu lại, chỉ thấy không gian vặn vẹo một
chút, sau đó nứt ra thành một cái động, từ bên trong rơi ra hai thân
ảnh, vết nứt không gian trong nháy mắt liền đóng lại. Nhận ra khí tức
quen thuộc của Diệu Yên cùng Tuyết Phi Nhan, Tử Phong đang định lao lên
nhất kích tất sát liền dừng lại.
“Đây là đâu??” Tuyết Phi Nhan thấy Tử Phong đứng trước mặt, sau một lúc quan sát xung quanh liền hỏi.
“Không rõ, nhưng mà biết được đây là đâu thì cũng có quan trọng gì đâu.” Tử Phong nhàn nhạt nói.
Diệu Yên lặng lẽ nhích tới gần bên người Tử Phong, khẽ nhíu mày nói: “Tử
Phong, ta cảm giác nơi này có gì đó không ổn, chúng ta nên nhanh chóng
rời khỏi đây đi.”
Không cần nói Tử Phong cũng biết nơi này có gì
đó không ổn, từ lúc được truyền tống tới đây, hắn luôn có cảm giác như
là có một đôi mắt đang ẩn mình ở đâu đó, quan sát nhất cử nhất động của
hắn, hơn nữa trực giác của hắn cũng đang liên tục báo động, nhất định là ở đây có thứ gì đó.
Tử Phong liền đưa mắt nhìn vào thủy đàm
trước mắt, hang động này hoàn toàn trống trơn, nếu ở đâu có nguy hiểm ẩn núp thì chỉ có thể là trong thủy đàm này. Chức nghiệp “Thợ săn bóng
đêm” giúp hắn có được tầm nhìn tuyệt đối trong đêm tối, hắn có thể nhìn
thấy rõ ràng thủy đàm trước mắt vô cùng tĩnh lặng, không hề có dấu hiệu
gì của sự sống, nhưng nước trong thủy đàm cũng khá là trong, sự hiện
diện của độc tố trong đó hẳn là cũng không có.
Cơ mà dù có nghi
ngờ, ba người cũng không có lựa chọn nào khác, hang này là một ngõ cụt
không đường ra, lối thoát duy nhất đó là xuyên qua thủy đàm sau đó đi
vào thông đạo hướng lên trên kia, lấy kích cỡ của thủy đàm, ba người bọn họ chắc chắn là sẽ phải bơi qua.
“Làm sao bây giờ, chẳng lẽ
chúng ta phải bơi qua ư??” Tuyết Phi Nhan tuy không có năng lực nhìn
thấu bóng đêm như Tử Phong, nhưng các giác quan của Thánh giai cường giả thập phần linh mẫn, quang cảnh bên dưới này nàng cũng có thể nhìn được
tương đối, nhìn vào thủy đàm, nàng không khỏi có ý muốn thối lui.
Sự khủng bố bên trong Cổ Mộ nàng đã được kiến thức qua, nói thủy đàm này
không có nguy hiểm là một khẳng định quá mức vội vàng, thậm chí có thể
phải dùng cả tính mạng để bồi vào, nàng thà bị kẹt ở đây còn hơn là liều lĩnh bơi qua thủy đàm khi chưa xác định được an toàn tuyệt đối, dù sao
thì nàng là Thánh giả, không ăn không uống nửa năm cũng không có vấn đề
gì to tát lắm. Hơn nữa ở đây còn có một nam nhân là Tử Phong, Tuyết Phi
Nhan tuy ăn mặc bạo lộ nhưng cũng không muốn phô bày cơ thể ướt nhẹp của mình trước mặt hắn a. Không chỉ nàng mà cả Diệu Yên cũng vậy, tuy trong lòng vô cùng ưa thích Tử Phong nhưng da mặt Diệu Yên vẫn còn khá mỏng,
bị Tử Phong ôm vào lòng đã là giới hạn cao nhất của nàng rồi.
Nhìn thấy nhị nữ còn đang chần chờ, Tử Phong dù có là đầu gỗ thì cũng có thể nghĩ được hai người đang kiêng dè cái gì, hắn thở dài một tiếng, âm
thầm lắc đầu, sau đó mới nói: “Không cần bơi qua đâu, chỉ cần ta bay lên đưa hai người qua là được.”
“Ở trong này không thể phi hành,
ngươi nói bay là....” chữ “sao” còn chưa kịp thốt ra, Tuyết Phi Nhan đã
ngay lập tức cứng họng, cái miệng xinh xắn há rộng ra tạo thành hình chữ O tròn trĩnh, hai mắt trừng lên mà nhìn Tử Phong.
Chỉ thấy từ
sau lưng Tử Phong nhô lên mấy cây gai kim loại, nhanh chóng kéo dài sau
đó tỏa rộng ra, trên những cây gai kim loại đó bốc lên một ngọn lửa
hoàng kim chiếu sáng rực rỡ cả hang động tối tăm, tạo thành một đôi cánh giang rộng dài tới gần 3 mét.
“Để ta bay qua trước xem sao đã,
nếu an toàn thì ta sẽ quay trở lại đón hai người.” Tử Phong nói, sau đó
hai cánh hơi vỗ, cơ thể liền thoát khỏi mặt đất mà bay lên không trung,
từ từ bay qua thủy đàm rộng lớn.
Bay được một quãng dài không
thấy có động tĩnh gì, Tử Phong hơi nhíu mày, chẳng lẽ là hắn đoán sai,
thủy đàm này căn bản không có sinh vật sống ư? Đúng lúc hắn đang cho
rằng mình đã đoán đúng, một cột nước phóng thẳng từ bên dưới thủy đàm
lên trên cao, sau đó một thân ảnh thon dài đột nhiên xuất hiện sau màn
nước, trong nháy mắt liền va chạm với Tử Phong.
Chỉ nghe “ầm” một tiếng, không gian nơi đó chấn động kịch liệt, Tử Phong giống như đạn
pháo trực tiếp từ trên trời bay ngược trở về cuối hang động, thân hình
hắn đập xuống mặt đất, cày thành một cái rãnh sâu trước khi va phải một
thứ gì đó mà văng lên không trung, đục thành một lỗ thủng trên vách
hang.
Thân ảnh thon dài kia lướt trên mặt nước với tốc độ tên
lửa, trong chớp mắt liền xuát hiện ở bờ thủy đàm, lộ ra một cơ thể hình
rắn to lớn với lớp lân giáp màu huyết hồng óng ánh, trên thân có bốn
chân hơi dẹt giống như bốn cái mái chèo, từ phần thân lên trên đầu là
một cái cổ nhỏ thon dài, bên trên là một cái đầu đặc trưng của loài bò
sát, nhìn thoáng qua thì đây là một đầu thuồng luồng, hay còn gọi là
giao long.
Đầu giao long gầm rú một tiếng, bốn chân từ dưới nước
dặt lên bờ, một bộ dáng muốn lao lên tấn công nhị nữ. Chỉ là nó vừa mới
đặt chân lên bờ, một thân ảnh giống như tên bắn từ trong lỗ thủng trên
tường lao ra ngoài, một quyền xé gió tung ra trực tiếp đấm bay đầu giao
long khổng lồ kia xuống mặt nước.