Diệu Yên nhìn thấy Tử Phong lảo đảo giống như sắp sửa gục xuống, nàng
vội vàng lao tới bên cạnh hắn, dùng đôi vai nhỏ bé đỡ lấy cơ thế hắn,
miệng gấp gáp nói: "Tử Phong, ngươi không sao chứ??".
Tử Phong cơ thể mệt mỏi, tinh thần lực thì suy kiệt vì sử dụng Trực Tử Ma Nhãn, hắn muốn nói rằng nhìn thử xem trông hắn có giống như là "không sao"
hay không, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Diệu Yên, hắn đành phải đem
lời nuốt xuống. Ám phân thân vốn vẫn đang ẩn nấp trong bóng của Diệu
Yên, những hành động lúc trước của nàng hắn đều xem vào trong mắt, nhìn
thấy nàng không màng nguy hiểm mà muốn đi tới giúp hắn, Tử Phong trong
lòng thoáng có một chút cảm động, nhưng càng nhiều hơn là áy náy.
Xét trên thực tế, Tử Phong biết rằng bản thân hắn đã thành công đến quá nửa trong việc "cưa đổ" Diệu Yên, nhưng càng về sau, tâm lí áy náy trong
lòng hắn lại càng lớn. Tình cảm của hắn dành cho nàng xa xa không thể bì kịp được so với tình cảm của nàng đối với Tử Phong, hắn chỉ đang lợi
dụng nàng mà thôi. Đương nhiên, nói Tử Phong không có chút động tâm nào
với Diệu Yên thì là nói láo, bản thân Diệu Yên tuy bởi vì cái công pháp
kì quặc mà cơ thể bị kẹt ở cái tầm tuổi 14-15, nhưng bản thân nàng cũng
không nhỏ tới mức như một tiểu la lỵ, hơn nữa nhan sắc của nàng lại
thuộc hàng siêu cấp mỹ nhân, Tử Phong hắn cũng là đàn ông, không động
tâm mới là lạ.
Nếu nói đến chữ "yêu" thì còn lâu mới được, nhưng
mà đã đâm lao thì phải theo lao, nếu có một ngày Diệu Yên thật sự trở
thành nữ nhân của Tử Phong, dù tình cảm của hắn vẫn chưa đủ lớn thì hắn
vẫn sẽ chăm sóc, bảo vệ, chiều chuộng nàng hết mức, làm cho nữ nhân của
mình hạnh phúc là nghĩa vụ, trách nhiệm và là quyền lợi của mỗi nam
nhân, bản thân hắn không có chủ nghĩa đại nam tử não tàn nhưng vẫn tuân
theo những điều trên.
Tử Phong lúc này trông cực kì bết bát, khắp người trên dưới là vết thương chồng chất, lớp giáp hoàng kim nứt vỡ
khắp nơi, để lộ ra những miệng vết thương khủng bố đầm đìa máu tươi,
trên đầu thì giống như bị một thứ gì đó đập vào, máu đen chảy xuống
thành từng dòng trên khuôn mặt hắn, tăng thêm vài phần sắc thái khủng bố khi nhìn vào, ngực trái hắn là một lỗ thủng to bằng quả bóng, trực tiếp xuyên thấu ra tận sau lưng, không cần phải nói cũng biết là trái tim đã bị thổi bay cùng với huyết nhục, máu đen vẫn đang không ngừng chảy ra
từ lỗ thủng đó.
Mọi người tuy sốc nặng trước chiến lực cường hãn
của Tử Phong, nhưng nhìn thảm trạng của hắn hiện tại, đến đứng còn không vững mà phải dựa vào người Diệu Yên, mỗi người trong mắt đều ánh lên
một chút tiếc nuối cùng cảm kích, tiếc nuối là vì một võ giả mạnh mẽ như vậy cứ thế mà sẽ bỏ mạng, cảm kích là vì hắn đã không tiếc mạng sống mà cứu mọi người khỏi công kích của cự nhân kim loại.
Cơ mà một màn tiếp theo khiến tất cả đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác, chỉ thấy Tử Phong hít sâu một hơi, linh lực trên người hắn bùng phát, từ những
vết thương trên người hắn đồng loạt tỏa ra khói đen, đám khói đen này
bao phủ lấy những vết thương chết người kia, chỉ trong chốc lát liền tan biến, để lại da thịt lành lặn không một vết tích, đến cả lồng ngực có
một lỗ thủng cũng trở nên nguyên vẹn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tử Phong rời khỏi nâng đỡ của Diệu Yên mà đứng thẳng dậy, tiếng xương cốt
kêu răng rắc vang lên khiến người khác ghê răng, sau đó liền làm ra mấy
động tác giãn cơ, không ngờ lại thập phần linh hoạt, nào có vẻ gì giống
với một người trọng thương sắp chết vài phút trước.
Lăng Hồng
Quân quan sát Tử Phong nãy giờ, đôi mắt cái già híp lại, trong mắt lóe
lên tinh quang, liếc nhìn về phía một tên thủ hạ sau đó khẽ hất đầu. Tên thủ hạ này là một cường giả Bán Thánh, cũng là Bán Thánh duy nhất còn
sống sót của Lăng gia, nhìn thấy Lăng Hồng Quân ra hiệu liền hiểu ý, âm
thầm tiến lên phía trước.
"Hắn ta không phải là con người, chắc
chắn là một con quái vật ở trong di tích, mau giết chết hắn trước khi
quá muộn!!" Tên Bán Thánh kia chợt hô lớn, tay chỉ thẳng về phía Tử
Phong, dứt lời cả người hóa thành một đạo quang ảnh, tay cầm đại khảm
đao nhanh như chớp đâm về phía Tử Phong.
Chỉ là hắn còn chưa quát xong, tên Bán Thánh kia đã nhanh hơn một bước,
trong tích tắc đã tiếp cận bên người Tử Phong, đao trong tay súc thế
chém vào eo hắn, nhằm thẳng vào nơi lớp giáp đã bị phá hủy. Nhưng tên
Bán Thánh này nhanh, chẳng lẽ Tử Phong không nhanh ư? Tuy đã tiêu hao
đại bộ phận sức lực lên người đám ám kim khôi lỗi, hơn nữa cả tinh thần
lực lẫn linh lực đều suy kiệt, nhưng hiện tại Tử Phong vẫn đang trong
trạng thái Thiên Ma Hóa Thân cùng với Song trọng Đột phá cực hạn, chiến lực vẫn y nguyên thập phần cường hãn, không phải dăm ba con a miêu a cẩu Bán Thánh là có thể uy hiếp được hắn.
Đại khảm đao chém ra, ngay lập tức bị một bàn tay chặn lại phát ra một
tiếng "đương", tên Bán Thánh chỉ thấy cổ tay mình tê rần, hổ khẩu vỡ
toạc, sau đó thanh đại đao đã vào sinh ra tử cùng mình biết bao nhiêu
trận chiến cứ như vậy bị đối phương dùng tay không bóp thành một đám vụn kim loại. Bàn tay Tử Phong xòe ra, năm ngón tay giống như năm cái móc
bén nhọn trực tiếp chụp lên đầu tên Bán Thánh Lăng gia, móng vuốt khoan
thủng xương sọ đâm sâu vào, ám kình tuôn ra quấy não bộ của hắn thành
một đám cháo đặc. Tử Phong không rút tay ra mà cứ như vậy nắm lấy đầu
tên Bán Thánh giơ lên cao, mặc cho cơ thể kia đang trong cơn co giật
trông vô cùng kinh dị.
“Lão tử đã cứu cái mạng chó của ngươi
nhưng ngươi lại muốn ăn cháo đá bát, nói ta là quái vật ư?? Vậy thì
xuống địa ngục đi!!” Dứt lời, Tử Phong liền ném tên Bán Thánh qua một
bên như ném một con chó chết, thi thể không hồn vẫn còn giãy đạp giống
như một con côn trùng giãy chết, nhìn qua trông cực kì khó coi.
Nói đoạn hắn quay người ra nhìn thẳng về phía đối diện, lạnh lẽo nói: “Nào, giờ còn có ai coi ta là quái vật, muốn giết chết trước khi quá muộn hay không, lên cả đây!!”
Đôi mắt đen kịt tỏa ra sát khí khiến lòng
người lạnh ngắt, nhìn thấy Tử Phong một thân chiến lực vẫn thập phần
cường hãn, đám người trước mắt không ai ngu mà dám lên tiếng cả, dù sao
thì ở trong không gian đặc thù này, kể cả Thánh giả thì cũng chỉ nhỉnh
hơn Bán Thánh một vài phần, Tử Phong có thể một chưởng chụp chết một tên Bán Thánh đánh lén dễ như đi chợ, cũng không ai dám đảm bảo hắn sẽ
không nghiền chết tất cả mọi người còn lại, không ai muốn đi lên làm cỏ
đầu tường để bị nhổ đầu tiên cả.
Lăng Thình Phong nhìn cái xác
cho đến giờ vẫn còn đang giật giật ở bên cạnh Tử Phong, ánh mắt không
khỏi lóe lên, trong đầu thầm nghĩ: “Không ngờ lại có một Thánh cấp cường giả mạnh mẽ đến như thế ẩn nấp ở trong đội ngũ của Lăng Hư Cung làm một tên Phán Quan, xem ra mình cần phải cẩn trọng hơn mới được, chẳng trách sao lúc đầu hắn ta lại có thể phá giải những phù văn khó hiểu kia.”
Do quan hệ với Đế Uy, uy áp của Tử Phong chỉ cần bộc phát thì giống như là bom nổ, về chất
thì không đạt tới cấp bậc Thánh Hoàng, nhưng về lượng thì tuyệt đối là
đủ, thậm chí còn thừa, cũng khá là dễ hiểu khi hắn nghĩ Tử Phong là một
Thánh cấp cường giả. Còn về việc có lượng không có chất, Lăng Thính
Phong căn bản không có nghi ngờ, ở trong này thì đến cả uy áp của hắn
bởi vì áp chế thực lực mà còn bị biến chất, hắn lại càng không có lí do
để nghi ngờ. Còn về việc một tên Tôn cấp lục phẩm có thể tỏa ra uy áp
cấp Thánh Hoàng ư?? Nhảm nhí!!
“Lăng Thính Phong, ngươi có nghĩ
rằng ngươi nên cho chúng ta một câu trả lời thảo đáng hay không??” Lúc
này nguy hiểm đã qua, đám người Lăng Hư Cung còn lại có đúng 8 người,
tính cả Tử Phong cùng Diệu Yên thì cũng chỉ là 10 người, những người còn lại xem ra đã bỏ mạng cả, trong đó có hai vị trưởng lão.
Tổn
thất như vậy khiến Ngô Dao Tử đau lòng không thôi, lần này chính hắn là
người dẫn đội tiến vào đây, mất đi một số lượng lớn Phán Quan tinh anh
cùng với hai vị trưởng lão là một mất mát rất lớn, kể cả đối với con
quái vật như Lăng Hư Cung, hắn trở về chắc chắn sẽ bị trách phạt nặng
nề. Nhưng Tử Phong xuất hiện khiến hắn giống như tìm thấy được cọng cỏ
cứu mạng.
Tư liệu về những người tham gia chiến dịch lần này Ngô
Dao Tử nắm rất rõ, Tử Phong năm nay mới chỉ có 20 tuổi đã có chiến lực
cường hãn đến mức độ này, hơn nữa tốc độ đề thăng tu vi nhanh tới mức
khiến người khác hộc máu mà chết vì đố kị, dùng từ thiên tài là vũ nhục
tên này, phải gọi hắn là sủng nhi của thiên địa mới đúng. Lấy thiên phú
của tên Tử Phong này, Thánh cấp là điều dễ dàng, Thánh Hoàng cũng không
quá khó khăn, thậm chí đột phá Thánh Tôn cũng không phải không thể. Có
thể bảo vệ Tử Phong an toàn trở về, hắn cũng coi như là lập được công a.
“Ngô Dao Tử, ngươi không cần phải cố tình gây hấn, Lăng Thính Phong ta là
người quang minh chính đại, hắn vừa mới cứu mạng ta, ta không thể nào
không biết xấu hổ làm ra mấy việc mờ ám như vậy, vừa rồi chỉ là chủ ý tự thuộc hạ của ta nghĩ ra mà thôi.” Lăng Thính Phong vô cùng chính khí
nói, một bộ cây ngay không sợ chết đứng.
Ngô Dao Tử nghe vậy liền hừ lạnh một tiếng không nói gì, xác thực là Lăng Thính Phong không hề
làm ra hành động gì địch ý với Tử Phong, hơn nữa khi tên Bán Thánh kia
công kích thì chính hắn cũng đã hô dừng tay, rất khó để có thể đổ lỗi
cho hắn, hơn nữa Tử Phong cũng không bị gì, trong khi đó thì kẻ công
kích đã biến thành một cỗ thi thể, không còn lí do gì để mà công kích
đối phương nữa.
Tử Phong liếc nhìn hai phe như muốn nhảy vào sống mái với nhau, hắn không nhịn được mà thầm lắc đầu, lúc này là lúc nào
rồi mà còn như vậy, không đồng tâm hiệp lực với nhau thì chỉ còn con
đường chết, sinh mạng ở trong Cổ Mộ thập phần không đáng giá, có chết
thì cũng chỉ có thể đổ tại số mà thôi.
“Diệu Yên, chúng ta đi
thôi.” Nhìn thấy Diệu Yên ở bên cạnh vẫn đang chăm chú nhìn hắn, Tử
Phong chợt cười nhẹ, đưa tay lên vỗ vỗ đầu của nàng, miệng nói.
“Ta không phải là trẻ con, đừng có vỗ đầu ta như thế!” Diệu Yên phùng mang
trợn má nhìn Tử Phong, có chút giận dỗi nói. Nhưng mà nàng vẫn cứ ngoan
ngoãn bước tới bên cạnh Tử Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên sau đó
không hề quan tâm tới vết máu trên người hắn, ôm lấy cánh tay của hắn mà dựa sát vào, một bộ dạng ngươi đi đâu thì ta theo đó.
Bỏ qua đám người đang giương cung bạt kiếm trước mắt, Tử Phong lẳng lặng mang theo Diệu Yên quay ngược về phía lăng mộ, Lôi phân thân mang theo Hồ Phi
Nguyệt tiềm hành đi theo hắn. Đám người Lăng Hư Cung nhìn thấy Tử Phong
bỏ đi liền đi theo sau, Lăng Thính Phong do dự một chút, sau đó quay đầu mang theo những người còn sống đi theo một hướng khác, nhưng vẫn là
hướng về lăng mộ mà đi.