Lúc này ở một phía không xa, bảy tên thủ hạ của Lăng Thi Thi đang kết
thành trận pháp phòng ngự, lấy bốn tên Tôn cấp cửu phẩm làm mắt trận, ba tên Bán Thánh vừa tấn công vừa phong thủ, tuy rằng nhìn vô cùng chật
vật với sáu đầu Sa Mạc Địa Long nhưng không ngờ lại có thể cầm cự được
tới bây giờ. Phải biết rằng sáu đầu Sa Mạc Địa Long cấp Bán Thánh có thể trực tiếp làm gỏi cả ba tên Bán Thánh kia không một chút khó khăn, vậy
mà bây giờ lại lâm vào tình trạng giằng co, không thể không kể đến công
lao của trận pháp cường đại kia.
Tử Phong nhìn vậy mà âm thầm
gật đầu, không trách Lăng gia có thể được đặt ngang hàng với Lăng Hư
Cung, số lượng cường giả không nói nhưng những trận pháp hợp công quỷ dị này thật sự vô cùng cường hãn, có thể lấy yếu chế mạnh, lấy số lượng bù chất lượng, nếu có cơ hội thì bản thân hắn cũng muốn tìm hiểu về mấy
cái loại trận pháp như thế này.
Cơ mà giờ không phải là lúc ngồi cảm thán, Tử Phong sau khi đạt được mấy kĩ năng mới thì vô cùng nóng
lòng muốn thử nghiệm, mấy tên cao thủ của Lăng gia cùng đám Sa Mạc Địa
Long trước mắt là đối tượng thử nghiệm thích hợp nhất.
Để lại
hai phân thân bảo vệ cho tốt Diệu Yên, Tử Phong giang rộng hai cánh,
toàn thân bay vọt lên không trung sau một cú vỗ mạnh, cứ như vậy mà lao
thẳng tới chỗ mấy tên cao thủ Lăng gia.
Ở bên này tuy bị áp chế
gắt gao nhưng tạm thời không bị nguy hiểm đến tính mạng, mấy người Lăng
gia vẫn luôn chú ý quan sát chiến đấu ở bên kia, cảm nhận thấy khí tức
của Lăng Thi Thi cùng với Lịch Xuyên đều biến mất, trong ánh mắt mỗi
người đều toát lên một vẻ tuyệt vọng. Quả nhiên không lâu sau đó, một
bóng người từ trên không trung tiếp cận bọn họ, không cần nghĩ cũng biết được đây chính là người đã giết chết hai vị đại nhân nhà bọn hắn, lúc
này đang muốn diệt cỏ tận gốc mà đuổi tới tận đây.
Tử Phong từ
trên không tủng lao xuống, nắm tay co lại thành quyền, cứ như vậy trực
tiếp bỏ qua mấy đầu Sa Mạc Địa Long đang gào rú mà tung ra một quyền lên trên phòng hộ tráo từ trận pháp tạo ra. Sau khi lên cấp, lực lượng của
hắn đã đạt tới một tầm cao mới, hơn nữa hiện tại hắn vẫn đang trong
trạng thái Thiên Ma Hóa Thân, lực lượng của hắn so với lúc bình thường còn tăng lên gấp bội.
Một quyền đơn giản nện xuống phòng hộ tráo, chấn cho không gian xung quanh
trực tiếp tan vỡ, phòng hộ tráo có thể thủ vứng trước công kích của sáu
đầu Sa Mạc Địa Long cấp Bán thánh giống như là thủy tinh mà trực tiếp vỡ nát ra thành muôn vàn mảnh, hoàn toàn không chịu nổi một kích.
Bốn tên Tốn cấp cửu phẩm ở bên trong bị phá hư trận pháp, tinh thần bị phản phệ liền phun ra mấy ngụm máu, toàn thân trên dưới đau nhức kịch liệt,
sức chiến đấu vốn đã không ra gì này lại càng bị hạ thấp hơn nữa. Một
tên Bán Thánh nhìn thấy vậy thì trong lòng rung động, khẽ cắn răng cố
xua tan sợ hãi trong lòng, tay nắm chặt trường côn, nhằm thẳng Tử Phong
mà công tới.
Hắn biết rằng địch nhân này rất mạnh, có thể giết
chết hai vị đại nhân của hắn thì nào có phải là kẻ yếu, nhưng trong lòng hắn vẫn ôm một tâm lí may mắn rằng đối phương sau khi chiến đấu kịch
liệt sẽ bị thương, thực lực giảm sút, trước sau gì thì cũng chết, chi
bằng liều mạng có khi lại còn sống mà trở ra.
Chỉ là khi hắn ta
tự huyễn hoặc bản thân mình, hắn cũng quên luôn đi một điều đó là, nếu
đối phương bị thương thì tại sao một quyền vừa rồi lại có thể đập nát
trận pháp phòng hộ như vậy. Trường côn trong tay hắn tỏa ra kim quang
mãnh liệt, vung mạnh về phía Tử Phong, nơi nó đí qua không gian liền vặn vẹo một hồi, hiển nhiên là một kích toàn lực.
Trường côn nện
thẳng xuống đầu Tử Phong, mắt thấy sắp sửa trúng đích thì một bàn tay
bọc giáp hoàng kim liền giơ lên nắm chặt lấy trường côn, phát ra một
thanh âm kim loại thanh thúy, trường côn cứ như vậy mà bị một bàn tay đó cản lại không thể nhúc nhích. Lực phản chấn khiến hổ khẩu của tên Bán
Thánh nọ vỡ toạc, xương cốt cùng gân cơ ở tay của hắn bị nghiền nát
thành thịt vụn, còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì trong đầu của hắn chợt hiện lên một đôi mắt đen sâu thẳm như thâm uyên vạn trượng.
“Đế Uy!!”
Trong một cái nháy mắt, khí tức trên người Tử Phong chợt xuất hiện biến hóa
nghiên trời nghiêng đất, uy áp cùng với sát khí từ người hắn bộc phát
giống như là một cơn đại hồng thủy.
Tất cả sinh vật ở phụ cận,
thậm chí cả Diệu Yên đứng ở xa cũng đồng loạt cảm thấy trong đầu như có
một tiếng sấm nổ, sau đó thì một thứ uy áp khủng khiếp giống như một cơn cuồng phong bạo vũ phóng thẳng lên trời cao, những áng mây trên trời
giống như bị một bàn tay nắm lấy, hội tụ thành một vòng xoáy có thể nhìn thấy được trên không trung.
Tên Bán Thánh kia đứng mũi chịu
sào, khi đôi mắt đen tựa thâm uyên kia xuất hiện trong đầu, toàn bộ tri
giác của hắn liền biến mất, loáng thoáng có một tiếng vỡ vụn vang lên,
sau đó thì hắn không còn một chút cảm giác nào nữa. Tử Phong sau khi sử
dụng Đế Uy liền tận lực giải phóng uy áp của bản thân, ngay khi tên Bán Thánh trước mặt hai mắt trợn trừng, đôi con ngươi vỡ vụn, thất
khiếu phụt máu tươi ra thành dòng, co quắp mà gục xuống đất, hắn mới
tinh tường nhận ra uy áp của mình sau khi được tăng phúc biến thành cái
gì.
“Con mẹ nó, đây mà là một phần nhỏ uy áp của Chúa Tể Hư Không ư?? Cụ thể một phần nhỏ là nhỏ cỡ nào??”
Lần thứ n trong ngày mà Tử Phong mở mồm ra chửi bậy, nhưng hắn hoàn toàn
không có quan tâm, bởi vì tâm trí của hắn đang bị choáng ngợp bởi hiệu
quả của kĩ năng Đế Uy. Nếu như trước kia uy áp kết hợp sát khí
của hắn có thể khiến đối phương trong nháy mắt thất thần, thậm chí còn
khiến Thánh cấp cường giả phải ngạc nhiên, thì bây giờ nó đã tiến hóa
lên một tầng thứ mới.
Đế uy, uy áp của đế vương, đúng
là không hổ danh, cái thú uy áp hủy thiên diệt địa này tuyệt đối không
phải là thứ mà một Bán Thánh có thể tỏa ra, thậm chí đến cả một Thánh
giả cố hết sức cũng không bằng, uy áp này không ngờ ẩn ẩn lại có thể so
cao thấp với Hồ Phi Nguyệt, cũng không trách được Tử Phong phải ngạc
nhiên, cái này là khuếch đại uy áp sao, uy áp này mạnh hơn so với trước
kia phải đến cả trăm lần.
Cũng khó trách được Tử Phong phải ngạc nhiên, uy áp của một võ giả dựa tren tinh thần lực mạnh yếu cùng với tu vi của võ giả đó, tuy rằng tinh thần lực Tử Phong rất mạnh, hơn nữa lại được phụ trợ bởi sát khí kinh hồn nhưng kể cả trong trạng thái toàn
thịnh nhất cũng không có vượt ra được cái ranh giới Thánh cấp, không ngờ chỉ với một kĩ năng nho nhỏ mà hắn có thể tỏa ra uy áp ở cấp bậc Thánh
Hoàng, không ngạc nhiên mới là lạ.
Tử Phong nhìn thân ảnh co
quắp nằm ở dưới đất mà không khỏi cảm thán, khó trách khó trách, tu vi
Bán Thánh mà lại bị một cỗ uy áp cấp bậc Thánh Hoàng bộc phát thẳng mặt, đến Thánh Giả còn ăn không tiêu chứ đừng nói là Bán Thánh, bảo sao cái
tên trước mắt liền cứ như vậy mà lăn đùng ra chết.
Đưa mắt nhìn
xung quanh, Tử Phong chợt nhận ra không chỉ cái tên bị mình công kích
gặp nạn, mà mấy người khác cũng không ngoại lệ, bốn tên Tôn cấp cửu phẩm bởi vì trận pháp phản phệ khiến tinh thần trở nên bạc nhược, lúc này đã nằm thẳng cẳng trên mặt đất, khóe miệng sùi bọt mép, đôi mắt trắng dã
nhìn lên trên trời, hiển nhiên là đã hồn lìa khỏi xác, hai tên Bán Thánh còn lại không hứng chịu uy áp trực tiếp nhưng cũng đồng dạng không khá
hơn chút nào, tinh thần cùng với linh hồn đã bị đánh tan, chỉ còn lại
hai cái xác vô hồn quỳ gối ở trên mặt cát nóng bỏng.
Không ngờ
chỉ với một kĩ năng mà Tử Phong đã vô cùng nhanh gọn xử lí cả bảy tên
cao thủ Lăng gia, vốn còn muốn thử nghiệm hai kĩ năng còn lại, hắn hơi
có chút thất vọng mà thu hồi lại Đế Uy. Đế Uy vừa mới
thu hồi, đám Sa Mạc Địa Long giống như mấy con giun đất nằm bẹp dí trên
mặt đất, đến cựa quậy cũng không dám, chỉ có thể đáng thương mà nắm trên mặt đất chờ vị “cường giả” vừa mới xuất hiện rủ lòng từ bi mà tha cho
bọn chúng.
Mặc kệ đám giun đất đang co ro trên mặt đất, Tử Phong có chút mất hứng mà trở về bên cạnh chỗ Diệu Yên, sau đó triệu hồi một
dòng suối từ trong không gian hệ thống ra gột rửa hết đất cát cùng máu
tươi bám trên người, rồi mới lẳng lặng mà ôm lấy Diệu Yên bay lên trời.
Tử Phong tiếp tục phi hành trên không trung một lúc lâu, hai phân thân của hắn đã được hắn cho ẩn vảo trong cái bóng của Diệu Yên, quả nhiên là
thập phần dễ dàng, liên hệ của hắn cùng với phân thân cũng không bị cắt
đứt, năng lực đổi vị trí cũng có thể sử dụng bình thường. Suốt dọc đường đi, Diệu Yên im lặng đến kì lạ, khuôn mặt xinh đẹp tỏ vẻ đăm chiêu nghĩ ngợi khiến Tử Phong không khỏi tò mò, chỉ là ở trong này nguy hiểm luôn luôn rình rập khiến hắn không dám buông lỏng cảnh giác, Diệu Yên nghĩ
gì thì tạm thời hắn không có tinh lực để ý tới.
Lúc này vẫn đang là buổi đêm, không khí mát mẻ dễ chịu dù đang ở giữa hoang mạc, Tử
Phong sau một hồi suy nghĩ liền quyết định tiếp tục di chuyển, không
dừng lại nữa, nhưng để đề phòng nguy hiểm thì hắn bay ở dộ cao rất lớn,
trừ khi là nguy hiểm ở ngay trên không trung, bằng không thì yêu thú hay cái gì ở dưới mặt đất cũng đừng hòng chạm tới hai người bọn họ.
“Có một điều mà ta đã luôn nghi ngờ, ngươi có thể giải đáp cho ta được không??” Diệu Yên vốn im lặng đột nhiên mở miệng ra nói.
“Nàng cứ hỏi đi.” Đang nhàm chán, Tử Phong liền không chút nghĩ ngợi nói.
“Thiên Ma Nhất Tộc chuẩn bị trở lại xâm chiếm Huyền Linh đại lục??”
Tử Phong hơi ngớ người ra một chút, sau đó mới lắc đầu: “Không thể nào,
Thiên Ma Nhất Tộc đã bị tiêu diệt đến cả vạn năm trước rồi, đến bây giờ
thì ngoài ta ra, đến cả bản thân ta cũng không biết là còn có tộc nhân
nào còn tồn tại ở ngoài kia hay không.”
“Vậy là đến ngươi cũng không biết à... Được rồi, câu hỏi khác, ngươi có thân phận gì trong tộc??”
“Hả?” trước câu hỏi không đầu không đuôi của Diệu Yên, Tử Phong cũng phải ngớ người ra mà hỏi ngược lại.
“Tốc độ đề thăng tu vi của ngươi, thật sự là bất khả tư nghị, chỉ trong hơn
một tháng ngắn ngủi, ngươi từ Bán Tôn đề thăng một mạch lên tới Tôn cấp
lục phẩm, thậm chí đến cả bình cảnh lĩnh ngộ Tôn cấp cũng chỉ khiến
ngươi gặp rắc rối chưa đầy hai mươi phút đã vượt qua. Một thiên tài
tuyệt thế vô song dù có ăn linh đan diệu dược thay cơm, bản thân có ngộ
tính nghịch thiên cũng không thể nào so sánh được với tốc độ đột phá của ngươi, cũng đừng hỏi ta tại sao, đừng quên Lăng Hư Cung là một siêu cấp tông môn, dạng siêu cấp thiên tài như vậy không có hiểm đâu.”
“Ý nàng là sao??” Tử Phong vẫn chưa nắm được ý của Diệu Yên.
Diệu Yên nheo mắt nhìn Tử Phong, sau đó chậm rãi nói:
“Nếu là tu luyện bình thường thì ta rất khó có thể lí giải tốc độ đột phá
của ngươi, nhưng mà nếu xét theo một khía cạnh khác thì lại có thể giải
thích được, phải chăng ngươi đang từ từ khôi phục tu vi vốn có của
mình??”
Phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của Tử Phong, Diệu Yên tiếp
tục nói: “Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tại sao ngươi lại
gần như không có bình cảnh mà đột phá mà thôi. Hơn nữa, mỗi khi ngươi
biến thân, ta ẩn ẩn có cảm giác một loại khí tức cao quý từ trên người
ngươi tỏa ra, khí tức này hoàn toàn không có liên quan đến tu vi của
ngươi, mà giống như là khí tức từ huyết mạch mà ra vậy, chứng tỏ ngươi
là một Thiên Ma có huyết thống cao quý.”
“Mẹ nó, đến cái này mà cũng đoán ra được à, Diệu Yên từ lúc nào mà trở nên đáng sợ thế này.” Tử Phong toát mồ hôi thầm nghĩ.
“Vạn năm kể từ chiến tranh Thiên Ma trôi qua, một Thiên Ma mang trong mình
huyết thống cao quý đột nhiên xuất hiện, lấy tốc độ có một không hai đề
thăng tu vi cá nhân, sở hữu chiến lực không một võ giả đồng cấp nào có
thể so bì. Ta có một phỏng đoán cực kì lớn mật, phải chăng,
ngươi.....tồn tại cùng thời với cuộc chiến tranh Thiên Ma??”
“Rốt cuộc là ta hay là Diệu Yên đọc nhiều tiểu thuyết đây, cái ý tưởng rắm
chó như thê mà cũng nghĩ đến được.” Tử Phong trong lòng cười khổ, nhưng
đã không còn ngạc nhiên nữa, xác thực là chỉ có giải thích như Diệu Yên
thì mọi thứ mới trở nên hợp lí.
“Chậc, vậy là nàng đã đoán ra được rồi à.” Tử Phong chặc lưỡi một cái.
Không để Diệu Yên nói, Tử Phong dùng hết khả năng diễn xuất của mình, trên
mặt xuất hiện một cỗ tang thương nhàn nhạt, ẩn ẩn còn có chút cô đơn
lạnh lẽo khó lòng diễn tả được, miệng nói: “Năm xưa chiến tranh Thiên Ma nổ ra, ta hoàn toàn không có chút hứng thú đối với việc chinh phục
Huyền Linh đại lục như tộc nhân của mình, thú vui của ta đó là cải trang thành con người, trà trộn vào trong nhân gian mà chu du khắp nơi.”
“Chỉ là về sau không biết như thế nào, khi ta đang thưởng thức phong cảnh
khắp nơi, đột nhiên bị một cỗ lực lượng đánh bất tỉnh, sau khi tỉnh lại
thì đã là vạn năm sau, tu vi của ta đã biến mất trong phong ấn, ta đành
tiếp tục lấy thân phận con người mà sống tiếp.”
“Cơ mà ta cũng
thật sự ngạc nhiên, làm thế nào mà nàng có thể đoán ra được chi tiết đến như thế, ta rất tò mò đó.” Tử Phong giả vờ nói, sau khi tự chấm điểm
diễn xuất của mình 8.5/10 điểm.
“Ban đầu thì ta chỉ là một tia
nghi ngờ nho nhỏ, nhưng cứ mỗi lần ngươi đột phá, bản thân lại có thêm
những năng lực kì lạ từ trước tới nay chưa bao giờ xuất hiện, hơn nữa ta cũng không thấy ngươi tu luyện hay làm gì để mà có được những năng lực
đó cả. Vừa rồi khi ngươi giết chết Lăng Thi Thi cùng Lịch Xuyên, bản
thân ngươi không ngờ đột phá hai tiểu cảnh giới, đạt đến Tôn cấp lục
phẩm, rồi lại xuất kì bất ý phóng thích uy áp vốn có của bản thân, ta
lúc đó mới thật sự khẳng định.” Diệu Yên nhìn Tử Phong không chớp mắt
nói.
“Có thể nói cho ta biết, thân phận thật sự của ngươi trong Thiên Ma Nhất Tộc là gì không?”
Tử Phong thầm kêu khổ, hệ thống tiến hóa là bí mật lớn nhất của hắn, tuyệt đối không thể để cho ai khác biết, hắn đã lỡ đâm lao diễn xuất theo ý
của Diệu Yên, bây giờ đành phải nhắm mắt theo lao mà tiếp tục bịa
chuyện: “Con trai thứ ba của Thiên Ma Đế Quân, tam hoàng tử của Thiên Ma Nhất Tộc, người được chỉ định thừa kế Thiên Ma Thánh Cung!!”