Sa Mạc Địa Long không phải là loài săn mồi theo bầy, điều này Tử Phong
biết, thế nhưng mà lấy tính chất nhạy cảm của bọn chúng đối với môi
trường xung quanh, tràng chiến đấu ở nơi này hẳn sẽ thu hút sự chút ý
của bọn chúng. Giống như thịt yêu thú là bổ phẩm đối với nhân loại, nhục thể của võ giả nhân loại cũng là thuốc bổ với yêu thú, nơi này xuất
hiện võ giả có thể đánh ngang tay với một đầu Sa Mạc Địa Long trưởng
thành khác, tuyệt đối có thể coi là đại bổ phẩm. DƯới dụ hoặc như vậy,
việc những Sa Mạc Địa Long khác tìm đến đây chỉ là vấn đề thời gian, đó
chính là lí do mà Tử Phong vẫn chờ đợi nãy giờ mà không trực tiếp lao
xuống làm thịt cả đám.
Diệu Yên ở trong lòng Tử Phong cũng đã có phần quen với cảm giác này, nàng giống như hắn nãy giờ đều tọa sơn quan hổ đấu, nay thấy gần hai chục đầu Sa Mạc Địa Long xuất hiện liền không
khỏi kinh hãi. Nàng rất rõ ràng, cùng giai nhưng Sa Mạc Địa Long nguy
hiểm hơn Huyễn Ma Thụ rất nhiều, không chỉ năng lực phòng ngự cường hãn
mà đến cả công kích cũng vô cùng mạnh, không trách được Lăng Thi Thi ở
dưới kia cũng chỉ có thể đánh ngang tay với một đầu Sa Mạc Địa Long.
Ở bên dưới, Lăng Thi Thi cùng đại hán cao to với bảy tên thủ hạ lúc này
đang tràn ngập cảnh giác nhìn vào cái đám “giun đất” đang bao vây xung
quanh bọn họ, Đại hán cao lớn và Lăng Thi Thi không hẹn mà cùng nhìn
nhau, trong mắt mỗi người đều hiện lên vẻ ngưng trọng chưa từng có, đám
Sa Mạc Địa Long này nếu như vào lúc bình thường thì có đông hơn cả trăm
lần thế này cũng chẳng đủ để cho hai người bọn họ làm nóng người, nhưng
hiện tại khi mà bị lực lượng thần bí hạn chế mọi thứ thuộc về phạm trù
Thánh cấp, đừng nói là hai mươi đầu Sa Mạc Địa Long, chỉ cần ba hay bốn
đầu thôi là đã đủ để cho bọn họ khốn đốn rồi.
Hai vị cường giả
còn cảm thấy như vậy thì bảy tên thủ hạ còn tệ hơn nữa, ba tên Bán Thánh thì còn đỡ, tốt xấu gì cũng là Bán Thánh hàng thật giá thật, đều thuộc
hàng võ giả thiên tài kiệt xuất trong đồng lứa, tuy lâm vào thế yếu
nhưng cũng không đến nỗi nào, cơ mà bốn tên Tôn cấp cửu phẩm còn lại thì tâm tình lúc này vô cùng hỏng bét. Tôn cấp cửu phẩm với Bán Thánh cách
nhau dường như chỉ là một nửa của tiểu cảnh giới, nhưng chênh lệch thì
không phải là một so với hai, người ta không phân biệt Tôn cấp cửu phẩm
đỉnh phong với Bán Thánh chỉ để làm cảnh, cho bọn họ đối đầu với một con Sa Mạc Địa Long còn chưa chắc có thể toàn mạng, huống chi là mấy chục
con như thế này.
“Ta cùng Lăng trưởng lão câu kéo thời gian, tất cả bọn mi tự yểm trở rồi tìm cách rời đi, chúng ta không thể hi sinh
lực lượng một cách lãng phí tại đây được.” đại hán cao to rất nhanh liền làm ra quyết định, há mồm nói, Lăng Thi Thi nghe vậy cũng chỉ gật đầu
biểu thị tán thành, đây là một chủ ý rất hay, rút lui bảo toàn lực lượng vẫn là quan trọng nhất, tuy mấy tên kia chỉ xứng đáng làm pháo hôi
nhưng pháo hôi thì cũng phải hi sinh một cách hiệu quả chứ không thể
chết vớ vẩn ở đây được.
Lăng gia nổi tiếng giang hồ bởi những
trận pháp hợp kích có một không hai, một đám võ giả tu vi thấp với trận
pháp giúp đỡ có thể chống chọi với võ giả có tu vi cao hơn, thậm chí là
đánh bại, điều này Tử Phong đã được thưởng thức khi đánh với mấy tên thủ hạ của Lăng Tiếu khi xưa. Ngay khi nghe được mệnh lệnh của đại hán cao
to, bảy tên thủ hạ còn lại gần như không cần nói một lời liền vô cùng ăn ý hợp thành một trận pháp, trên tay mỗi người đều cầm theo một loạt các dụng cụ kì lạ đang tỏa ra quang mang nhiều màu, từng quang mang liên
kết với nhau rồi tạo thành một phòng ngự tráo cực lớn bao phủ cả bảy
người vào trong, sau khi phòng ngự tráo trở nên ổn định, bốn tên Tôn cấp cửu phẩm liền đứng vào trung tâm còn ba tên Bán Thánh rút vũ khí ra,
trấn giữ ở ba phương hướng, hiển nhiên là làm nhiệm vụ bảo vệ cho trận
nhãn bốn người bên trong.
Lăng Thi Thi hai tay cầm cự phủ còn to hơn cả người nàng, trên mặt không chút sợ hãi, trái lại lại toát ra
chiến ý vô biên, nàng cười nói: “Lịch Xuyên, cảnh này hình như quen quen nhỉ?”
Đại hán cao to nghe vậy cũng nở một nụ cười: “Phải đó,
nhớ năm nào mỗi khi đi ra ngoài lịch luyện chúng ta đều lâm vào mấy cái
tình cảnh hiểm nghèo như thế này, thật là hoài niệm a.”
“Nếu hoài niệm, vậy thì tiếp tục trò chơi năm đó của chúng ta thôi!”
“Ý ngươi là...”
“Để xem ai giết được nhiều Sa Mạc Địa Long hơn nào!!” Lăng Thi Thi liếm mép nói, sau đó nhún người, hai tay cầm cự phủ lao thẳng về phía đám Sa Mạc Địa Long.
Lịch Xuyên chỉ cười nhạt một tiếng, không gian giới
chỉ của hắn lóe lên, trên tay liền xuất hiện một lưỡi hái cự đại màu
xanh dương, trên lưỡi hái được trạm khắc vô cùng tinh mĩ, toàn thân lưỡi hái tỏa ra một thứ ánh sáng lam sắc dịu nhẹ nhưng lại cho người khác có cảm giác lạnh lẽo thấu xương. Hú lên một tiếng, Lịch Xuyên nối gót Lăng Thi Thi, chọn ngay một đầu Sa Mạc Địa Long ở ngay gần đó làm mục tiêu
mà tấn công.
Đám Sa Mạc Địa Long thấy hai “đại bổ phẩm” tự nhiên đưa tới miệng, bọn chúng liền không hẹn mà cùng lao vào công kích lên
hai người, cũng có mấy đầu Sa Mạc Địa Long có khí tức hơi yếu hơn so với những con còn lại, biết được khả năng tranh phần của mình rất thấp liền thay đổi mục tiêu nhắm tới bảy con mồi khác đang định bỏ trốn kia.
Chiến đấu rất nhanh được bắt đầu, Lăng Thi Thi lúc này không còn tâm tình vui đùa nữa, cự phủ bao bọc trong hỏa diễm của nàng bây giờ mới thực sự
phát huy uy lực của một kiện Địa giai Bảo khí, mỗi một lần được vung lên là không gian xung quanh bị chấn đắc muốn sụp đổ, một đường rìu chẻ
xuống khiến mặt đất run rảy như có động đất, thân hình to lớn cùng phong ngự cứng rắn của Sa Mạc Địa Long dưới công kích thập phần lăng lệ của
con kiến nhỏ này lại không thể trụ vững, từng con từng con bị đánh bay
ra ngoài, tuy không có thương tích gì mấy nhưng lại làm giảm bớt áp lực
lên Lăng Thi Thi.
Trái với Lăng Thi Thi, Lịch Xuyên chiến đấu
lại không có chút liên quan gì đến hình thể to lớn của mình, phong cách
của hắn phải dùng một từ hoa lệ để hình dung, lưỡi hái tinh xảo trên tay hắn phóng ra vô số quang trảm màu lam, nếu nhìn kĩ lại thì hóa ra những quang trảm đó đều chỉ là nước. Nhưng không ngờ những tia nước nhìn có
vẻ mỏng manh như vậy lại để lại vô số vết cắt trên lớp bì giáp của Sa
Mạc Địa Long, thậm chí một số nơi bị lưỡi hái kia chém trực tiếp vào còn bật máu, dường như lực phòng ngự biến thái đã từng khiến Lăng Thi Thi
bó tay kia không có chút tác dụng gì trước mặt Lịch Xuyên vậy.
Lịch Xuyên hắn có vẻ như là võ giả thủy thuộc tính, công kích của hắn giống
nhuwdongf nước liên miên bất tận, tuy vô cùng mềm mại nhưng lại có lực
xẻ đá phá núi, giống như là khi ngươi nén cả một ngọn thác nước đang
chảy vào một cái vòi nhỏ, áp lực nước khi phun ra thậm chí có thể cắt cả kim cương, công kích của hắn cũng mang nguyên lí tương tự như vậy.
Tử Phong ở trên cao nhìn vào lưỡi hái trên tay Lịch Xuyên mà trong mắt
không khỏi lóe lên một tia tham lam, Địa giai thượng phẩm Bảo khí, đúng
thật là đồ tốt. Bảo khí cũng có phần giống như tu vi võ giả, phẩm giai
càng cao thì chênh lệch càng lớn, đừng xem Phá Lôi Thương của Tử Phong
là Địa giai trung phẩm Bảo khí, lưỡi hái Địa giai thượng phẩm kia thừa
sức áp đảo Phá Lôi Thương cả về tài chất, độ sắc bén cũng như độ bền
chắc, thậm chí nếu đối kháng trực tiếp, lưỡi hái kia có chặt Phá Lôi
Thương thành hai mảnh thì hắn cũng không có ngạc nhiên lắm.
Cũng vì lí do đó, Bảo khí cấp thấp không quá khó để kiếm, nhưng cao giai Bảo khí thì vạn kim khó cầu, thậm chí đến cả tông môn cường đjai như Âm Ma
Tông tương truyền cũng chỉ có một kiện Thiên giai trung phẩm Bảo khí
trấn tông, đủ biết cao giai Bảo khí quý giá ra sao. Lưỡi hái không phải
là vũ khí thuận tay đối với Tử Phong, nhưng trường thương thì cũng như
vậy, cả hai vũ khí đều không quá thuận tay thì hắn đương nhiên sẽ chọn
thứ có phẩm giai cao hơn.
“Diệu Yên, nàng có nắm chắc có thể tự bảo vệ bản thân trong chốc lát không??” Tử Phong hỏi nhỏ.
“Ngươi định làm gì??” Diệu Yên giật mình hỏi.
“Nàng đoán xem!” Tử Phong nở một nụ cười lạnh.
Diệu Yên nghe vậy liền dẩu môi lên, có phần giận dỗi nói: “Ngươi nghĩ ta là
cái bình hoa à, tốt xấu gì ta vẫn là trưởng lão, là cấp trên của ngươi
đó, ngươi hỏi ta có tự bảo vệ được bản thân hay không là sao hả, chê ta
vướng chân vướng tay à??”
Tử Phong đưa tay cốc một phát lên đầu
Diệu Yên, cười nói: “Ai nói thế, nàng lại suy diễn rồi, ý ta là nếu bây
giờ ta xuống dưới kia đánh nhau thì nàng có thể tự bảo vệ bản thân hay
không, dù sao thì nàng thấy đấy, trạng thái hiện giờ của nàng đối mặt
với nhiều yêu thú cùng địch nhân thế kia rất nguy hiểm a.”
“Chẳng lẽ ngươi định...” Diệu Yên vừa xoa đầu vừa nói.
“Đúng thế, nhìn từng kia con mồi ngon lành ở dưới đó, ta khó lòng mà làm ngơ bỏ qua được.”
Diệu Yên không nói gì mà nhìn chằm chằm vào Tử Phong, một lúc lâu sau mới
thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm: “Xem ra truyền ngôn là không có sai,
Thiên Ma Nhất Tộc các ngươi xác thực thù ghét sinh vật sống.”
Tử Phong nhíu mày, sau đó liền cười cười: “Nàng hiểu sai rồi, xác thực
Thiên Ma Nhất Tộc tàn khốc hiếu chiến, nhưng cũng không đến nỗi là thù
ghét sinh vật sống đâu.”
“Không cần phải biện hộ, từ trước tới
nay ngươi đã bao nhiêu lần liều mình lao vào chỗ nguy hiểm, tất cả chỉ
để giết chết vài người vốn có thể bỏ qua mà không để lại hậu quả gì quá
lớn, ngươi giải thích việc đó ra sao?”
“Bật mí cho nàng một
chút, đó là liên quan đến công pháp đặc hữu của Thiên Ma Nhất Tộc mà
thôi, ta càng giết chóc thì càng trở nên mạnh mẽ hơn, đó là bí mật của
ta, mong nàng không có tiết lộ cho ai.”
“Thì ra là vậy, ngươi
yên tâm, ta sẽ giữ kín bí mật này cho ngươi." Diệu Yên ra vẻ thì ra là
thế, sau đó nói. Thậm chí đến nàng cũng không nhận ra là mình vừa mới
làm gì, giết chóc để trở nên mạnh hơn, tuyệt đối có thể coi như là yêu
pháp tà ma ngoại đạo, một người có thể được coi như chính đạo như nàng
trước kia chắc chắn không thế nào mà chấp nhận được, chuyển biến to lớn
trong tâm lí như vậy đến nàng cũng không thể hiểu rõ được.
Tử
Phong không dây dưa nhiều ở vấn đề này, hắn đưa mắt nhìn xuống bên dưới, khóe miệng nở một nụ cười tà: "Chiến thôi!!" nói đoạn thả người lao
xuống bên dưới, ngay chính giữa chiến trường hỗn loạn.