Bản thân Tử Phong không còn là con gà mờ cái gì cũng không biết như ngày xưa nữa, hắn tự tin rằng tri thức của bản thân về sự vật của thế giới
này không được tới mười thì cũng phải được tới chín phần, nhưng mà khi
hắn nhìn thấy cái tên “Huyễn Ma Thụ” trước mắt, chút tự tin đó liền tan
vỡ hoàn toàn, cái tên này cực kì xa lạ, từ trước tới nay đừng nói là có
thông tin về nó, đến cả nghe thoáng qua hắn cũng chưa từng nghe thấy.
Cũng may cho Tử Phong, trải qua vô số lần được nâng cấp, Phân tích nhãn của hắn hiện tại đã có công năng mạnh hơn rất nhiều so với trước kia,
đối với một số sự vật không rõ thông tin thì nó cũng bằng một cách kì
diệu nào đó giống như bug game mà hiện ra thông tin cho hắn, đương nhiên thông tin nhiều hay ít thì chỉ có trời mới biết được.
Thực vật
của Huyền Linh đại lục không phải chỉ là những cây cỏ vô tri như Địa cầu của hắn, sinh trưởng trong hoàn cảnh tràn ngập linh khí thiên địa,
không chỉ động vật mà cả thực vật cũng không ngừng tiến hóa, rất nhiều
loài trong số đó qua năm tháng dần dà sản sinh ra linh trí. Linh trí của thực vật mặc dù vô cùng đơn giản, thậm chí so với trẻ sơ sinh 2-3 tuổi
còn đơn giản hơn nhưng không thể phủ nhận bọn chúng có sở hữu trí tuệ.
Giống như động vật tiến hóa trở thành yêu thú, thực vật tiến hóa sẽ trở
thành linh thụ.
Huyễn Ma Thụ là một loài linh thụ đặc thù, theo như Phân tích nhãn hiển thị thì, giống loài của bọn chúng đã bị diệt tuyệt từ vạn năm
trước, cơ mà nhìn vào một rừng Huyễn Ma Thụ trước mắt thì Tử Phong cũng
không khỏi nghi ngờ về tính xác thực của thông tin này. Huyễn Ma Thụ có
tuổi thọ cực cao lên đến vài chục vạn năm, so với rùa đen thì còn sống
lâu hơn, quá trình sinh trưởng cũng vô cùng chậm chạp, đối với bọn chúng thì hấp thu tinh hoa trời đất là không đủ để sinh trưởng, vậy nên trải
qua hàng triệu năm tiến hóa, bọn chúng tự sinh ra một vài năng lực đặc
thù.
Thứ nhất đó chính là khả năng di chuyển, Huyễn Ma Thụ có
thể rút bộ rễ của mình ra khỏi mặt đất, sử dụng chúng giống như là những cái chân để di chuyển, tuy tốc độ không quá cao nhưng nhờ vào hình thể
khổng lồ của bọn chúng nên dù không nhanh thì cũng thành nhanh. Hình thể khổng lồ nên bản thân Huyễn Ma Thụ có được lực lượng vô cùng lớn, so
với yêu thú cùng giai thì còn lớn hơn rất nhiều, võ giả dù có tu vi cao
mà bị một con Huyễn Ma Thụ to như quả núi đập trúng thì không chết cũng
mất nửa cái mạng.
Nhưng tốc độ của Huyễn Ma Thụ lại khá là chậm
chạp kể cả đối với hình thù to lớn của mình, võ giả chỉ cần chú ý một
chút, tốc độ nhanh một chút là có thể tránh né công kích của Huyễn Ma
Thụ một cách dễ dàng. Để bù đắp cho nhược điểm đó, năng lực thứ hai của
bọn chúng đó là chế tạo huyễn tượng, Huyễn Ma Thụ tạo ra một loại phấn
rồi thả vào không trung, khiến ai hít phải đều sinh ra ảo giác, từ đó
giúp cho bọn chúng dễ dàng đánh bại sau đó bắt lấy mục tiêu. Còn về việc bắt lấy làm gì ư, đương nhiên là để….ăn rồi. Huyễn Ma Thụ giống với yêu thú, có thể trực tiếp thôn phệ sinh vật sống khác để lấy năng lương.
Huyễn Ma Thụ trưởng thành có thực lực lục giai đỉnh phong, tức tương đương
Tôn cấp võ giả, bình thường mà nói thì Tôn cấp võ giả đối với Tử Phong
thì cũng chỉ là….đồ ăn, nhưng năng lực công kích của Huyễn Ma Thụ thì đã vượt xa cái gọi là Tôn cấp, thẳng bước tiếp cận với Bán Thánh cường
giả, nhược điểm duy nhất đó là tốc độ yếu kém.
HIển nhiên những
thân cây cao tới cả trăm mét bao vây xung quanh Tử Phong cùng Diệu Yên
đều là Huyễn Ma Thụ trưởng thành, tức là đối mặt với bọn họ đó là hàng
trăm Bán Thánh cùng một lúc. Nhưng mà Tử Phong cũng không nao núng, đánh không được thì chạy, hắn không tin là mấy cái cây này biết bay, hơn nữa trong lòng hắn còn đang ôm theo một la lỵ, à nhầm một Thánh cấp cường
giả, Bán Thánh thì Bán Thánh, đông hơn nữa thì cũng chỉ là con muỗi.
“Diệu Yên, đây là Huyễn Ma Thụ, sở trưởng lực lượng và chế tạo huyễn tượng,
thực lực xấp xỉ Bán Thánh, số lượng đông như thế này thì ta không có
cách nào một mình đối phó được, nhờ nàng đấy.” Tử Phong nói.
Diệu Yên vốn đang mơ màng nằm trong lòng Tử Phong, đến nàng cũng không rõ
tại sao bản thân lại như thế nữa, nàng chỉ biết là nằm trong lòng hắn,
được hắn ôm bay qua bay lại rất thoải mái, rất yên bình, cảm giác không
cần phải làm cái gì cả, nắng mưa sấm chớp đã có hắn che chắn cho cả rồi, chỉ đến khi trước mắt xảy ra dị biến thì nàng mới giật mình tỉnh lại.
Diệu Yên giãy ra khỏi lòng Tử Phong sau đó nhảy xuống mặt đất, dù trọng lực ở nơi này phải gấp đến mấy chục lần thế giới bên ngoài nhưng nhảy từ độ
cao trăm mét xuống đất cũng không phải là vấn đề gì to tát lắm đối với
nàng, nằm lì ở trong ngực Tử Phong cũng chỉ là để tiện cho hắn mang nàng bay cho nhanh mà thôi, đương nhiên còn có lí do nào khác hay không thì
ai mà biết được chứ.
Tử Phong thấy vậy cũng hạ xuống bên cạnh
Diệu Yên, dù sao thì hắn vẫn cần phải “tán” nàng, lưu lại ấn tượng tốt
đẹp thì vẫn hơn, với cả hắn cũng khá là hiếu kì đối với loại linh thụ
lần đầu tiên gặp mặt này, không biết liệu giết bọn chúng thì hắn có nhận được điểm kinh nghiệm giống như săn giết võ giả hay không. Đối mặt với
hàng trăm Huyễn Ma Thụ to như quả núi đang chầm chậm tiến tới, Diệu Yên
cũng không có nao núng mà chỉ khinh thường cười mỉa một tiếng, khôi phục lại thần thái cao cao tại thượng của một Thánh cấp cường giả.
Nàng vung tay lên một cái, không gian phía trước nàng vặn vẹo một hồi rồi
sau đó tạo thành những không gian phong nhận vô hình. Không gian phong
nhận do Thánh cấp cường giả tạo ra có uy lực ra sao thì Tử Phong cũng đã nếm qua, so với thần binh lợi khí gì gì đó thì không kém là bao, độ sắc bén của nó thì chỉ có Bảo khí từ Địa giai trở lên mới có thể sánh bằng. Những tưởng không gian phong nhận đó sẽ dễ dàng chặt đứt đám Huyễn Ma
Thụ giống như chặt củi, không ngờ những phong nhận đó vừa mới xuất hiện
liền biến mất không thấy đâu, giống như trực tiếp tan biến vậy.
Sắc mặt Diệu Yên lộ vẻ cổ quái, phất tay mấy lần nhưng phong nhận cứ vừa
mới hình thành lại trực tiếp tiêu biến, thậm chí nàng có dùng không gian pháp tắc cũng không có hiệu quả. Thử tiếp mấy lần đều không được, Diệu
Yên sắc mặt chợt tái mét, sau đó run giọng nói
“Hỏng rồi, ta
không thể sử dụng Lĩnh vực, không gian pháp tắc cũng vô dụng, hơn nữa
thực lực cảu ta bị một thứ gì đó áp chế chỉ còn cấp độ Bán Thánh!!”
Tử Phong nghe vậy liền sửng sốt, nhưng rất nhanh liền nghĩ tới một thứ,
thứ này thường thấy trong mấy bộ tiểu thuyết mà hắn hay đọc: “Chẳng lẽ
nơi này lại nằm trong một lĩnh vực lớn, Cấm Không Lĩnh Vực cùng Cầm Cố
Lĩnh Vực sao??”
“Ý ngươi là sao??” Diệu Yên có chút khó hiểu trước mấy từ ngữ mới mẻ này.
“Cấm Không Lĩnh Vực là cường giả lợi dụng thực lực cường hãn của bản thân,
kết hợp với trận pháp để tạo ra, mục đích ngăn cản năng lực phi hành của địch nhân trong khu vực bị ảnh hưởng, Cầm Cố Lĩnh Vực cũng tương tự,
nhưng là giới hạn thực lực của nạn nhân. Xem ra chúng ta đã lọt vào
trong khu vực ảnh hưởng của hai Lĩnh Vực này rồi.” Tử Phong vcos chút
ngưng trọng nói.
“Chúng ta phải làm sao bây giờ??” Diệu Yên lo
lắng nói, nếu như thực lực của nàng vẫn còn như trước thì không có vấn
đề gì to tát lắm, nhưng thực lực của nàng lại bị ép xuống còn Bán Thánh, cả không gian pháp tắc cùng Lĩnh Vực đều không dùng được, đối mặt với
mấy trăm Bán Thánh cùng lúc thì nàng cũng chỉ có thể nuốt hận mà chết
tại nơi này.
“Nàng có đan dược phục hồi linh lực không??” Tử Phong bất ngờ hỏi một câu không đầu không đuôi.
Diệu Yên ngớ người ra một chút sau đó mới lấy ra một viên đan dược có dược
hương nồng đậm đưa cho Tử Phong, cũng không hỏi hắn cần nó để làm gì.
Nàng thấy Tử Phong tiếp lấy viên đan dược sau đó ném thẳng vào miệng,
một cái chớp mắt sau nàng đã thấy mình trở lại trong lồng ngực của hắn,
còn cả hai đang lơ lửng trên không trung ngàn mét, hiển nhiên là Tử
Phong dùng cánh bay lên.
Mất đến một giây sau nàng mới nhận ra, Diệu Yên bật thốt: “Ngươi có thể sử dụng lĩnh vực??”
Tử Phong không nói gì mà chỉ gật đầu, xem ra cái Cầm Cố Lĩnh Vực này chỉ
giới hạn thực lực của Thánh cấp cường gải trở lên cùng với năng lực sử
dụng lĩnh vực, còn đối với võ giả dưới Thánh cấp thì không có ảnh hưởng
gì cả, thậm chí võ giả dưới Thánh cấp mà lĩnh ngộ Lĩnh Vực sớm như hắn
cũng không có gặp trở ngại gì cả, đó là những gì mà hắn vừa mới thử
nghiệm xong. Rất có thể ở trong không gian “Cổ Mộ” đặc thù này thì nơi
khác cũng sẽ xuất hiện tình trạng thực lực áp chế tương tự, có thể tùy ý sử dụng Lĩnh Vực đối với Tử Phong là một lợi thế khổng lồ.
Đương nhiên điều đó cũng không có đại biểu rằng hắn ở trong này là vô địch, bởi vì khác với Lĩnh Vực thông thường khác, Thế Giới của hắn chỉ có một thời gian hiệu lực nhất định đó là nửa giây, hơn nữa tính cả hai phân thân có thể hi sinh bất kì lúc nào kèm theo hai Kết
Tinh dự phòng, hắn cũng chỉ có thể tung ra lĩnh vực tối đa 5 lần, đơn
độc đối chiến thì không sao, chứ gặp phải kẻ thù có số lượng đông như
quân Nguyên giống với đám Huyễn Ma Thụ lúc nhúc ở bên dưới thì năm lần
sử dụng là quá ít.
Nhìn đám Huyễn Ma Thụ ở bên dưới, Tử Phong
lúc thì nhíu mày lúc thì lắc đầu lẩm bẩm, hắn tự nhận với thực lực của
mình thì tiêu diệt vài ba con không thành vấn đề, hắn có thể thử xem xem là giết chết bọn chúng hắn có nhận được điểm kinh nghiệm hay không,
nhưng vướng một chỗ đó là Diệu Yên, ở trong Cấm Không Lĩnh Vực thì nàng
không thể bay, nếu bản thân hắn không có Thiên Ma Dực thì cũng chỉ có
thể cuốc bộ, nếu hắn lao xuống đánh nhau thì Diệu Yên đi đâu bây giờ.
Cũng không phải hắn coi thường Diệu Yên không có năng lực tự bảo vệ bản
thân, nhưng mà….à mà từ từ đã, Tử Phong lấy tay vỗ lên đầu mình một cái, mẹ nó mình ngu thật, chẳng phải mình còn có hai cái phân thân vô cùng
tiện nghi kia sao. Nghĩ nào làm thế, hai phân thân lúc nào cũng ẩn mình
bên cạnh Tử Phong liền hiện hình, Ám phân thân đỡ lấy Diệu Yên, còn Lôi
phân thân cùng bản thể Tử Phong lao thẳng xuống biển Huyễn Ma Thụ bên
dưới, trước khi đi chỉ để lại một câu: “Chờ ta!”
Diệu Yên còn
chưa kịp phản ứng thì một thân ảnh mang theo khí tức hắc ám nồng nặc đã
ôm lấy nàng, trước kia đã từng nhìn thấy Tử Phong sử dụng cái bí pháp
phân thân này nên nàng không lạ lắm, chỉ là lúc này nàng có thứ khác để
quan tâm hơn. Diệu Yên lo lăng nhìn xuống bên dưới, một cột lôi điện từ
dưới mặt đất bắn thẳng lên trời, kèm theo đó là một tiếng nổ lớn rung
chuyển trời đất.