Vừa mới trở lại với cơ thể của mình, việc đầu tiên Tử
Phong làm đó là phun ra một ngụm máu, mẹ nó chứ!! Dù đây đã là lần thứ
hai Tử Phong nhìn thấy Hắc Tử Phong sử dụng Vực, nhưng hắn vẫn không
khỏi cảm thấy rùng mình sợ hãi mỗi khi nghĩ đến. Thời gian a, nó là một
thứ hư vô mờ mịt khó có thể nắm bắt được, việc Hắc Tử Phong có thể sử
dụng Vực với năng lực đóng băng thời gian có thể coi là nghịch thiên.
Dù chỉ là nửa giây, nhưng cao thủ giao đấu, nửa giây cũng đủ quyết định
thắng bại, Vực của hắn thật sự quá đáng sợ. Nhưng nghĩ đi thì cũng phải
nghĩ lại, Hắc Tử Phong và Tử Phong vốn là một thể, Vực của Hắc Tử Phong
cũng là từ chính bản thân hắn mà ra, vậy không có lí gì tên điên kia có
thể dùng mà hắn lại không dùng được cả, cái Tử Phong thiếu chỉ là một
tia gợi ý nho nhỏ mà thôi.
Nhưng mà không có thời gian để mà suy
nghĩ nữa, tiếng reo hò xung quanh đã đánh thức hắn dậy, nhắc nhở hắn đây không phải là chỗ để mà đứng ngây ngốc ra như vậy.
Dưới lời
khẳng định của Lâm Tử Hàm, việc Tử Phong gia nhập chấp pháp đoàn là
chuyện ván đã đóng thuyền, ai muốn phản đối thì phải bước qua một cửa
của vị Thánh cấp cường giả Lâm Tử Hàm đã, đương nhiên là không ai có đủ
đảm lượng làm vậy cả, huống chi Tử Phong hắn vượt qua kiểm tra bằng
chính thực lực của mình, danh chính ngôn thuận, không ai có thể có ý
kiến gì được cả.
Náo nhiệt đã kết thúc, mọi người rất nhanh liền
tản đi, mười người đệ tử bị Tử Phong hạ gục đều được mang đi trị liệu,
còn liệu có ai bị tàn phế hay không thì Tử Phong hắn không quan tâm, ai
bảo làm đối thủ cản đường hắn làm gì. Hắn cũng được đưa đi, nhưng mà
không phải đi trị liệu, mà là theo lệnh của trưởng lão Lâm Tử Hàm, đưa
hắn đến thư phòng gặp riêng.
Tử Phong được đưa tới chính căn
phòng hôm trước hắn đã gặp Lâm Tử Hàm, ngạc nhiên một cái đó là mọi thứ
vốn đã hóa thành tro bụi dưới Vực của nàng ta hôm đó, nay đã được trang
trí lại y hệt, khiến hắn không khỏi nghĩ thầm Lăng Hư Cung chuyên đi
buôn bán đồ trang trí, hỏng cái này là có cái khác thay ngay.
Đi
vào trong phòng, Tử Phong có thể thấy Lâm Tử Hàm đang ngồi ở bàn làm
việc, còn trên chiếc ghế bành lớn ở giữa phòng, đối tượng được đề cập
đến trong nhiệm vụ của hắn – Lâm Nguyệt Đồng cũng có mặt. Nhìn thấy hắn, Lâm Tử Hàm ra hiệu ngồi xuống, trong khi đó thì Lâm Nguyệt Đồng tỏ vẻ
chán ghét vô cùng rõ ràng trên mặt.
Tử Phong cũng không ngồi, cả
căn phòng chỉ có một chỗ ngồi duy nhất còn lại là ở bên cạnh Lâm Nguyệt
Đồng, ngoài ra không còn chỗ nào khác, với vẻ chán ghét trên mặt nàng
ta, hắn thà ngồi thẳng xuống đất còn hơn.
“Cậu bị thương rồi kìa, dùng ít thuốc trị thương này đi, là hàng thượng phẩm đó!!” Nhìn mấy vết thương vẫn còn rỉ máu trên người Tử Phong, Lâm Tử Hàm lấy từ trong
người ra một chiếc lọ nhỏ đưa tới.
“Không cần đâu!!” Thẳng thừng
từ chối, Tử Phong hít sâu một hơi, những vết thương trên người hắn lấy
tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy lành lại nhanh chóng, đến cả một vệt
máu cũng không để lại.
“Quái vật…….” Hai nữ nhân trong phòng nhìn thấy thế liền không kìm được mà thốt lên.
Nhún vai một cái, Tử Phong tỏ vẻ không quan tâm, mở miệng nói: “Vậy cô gọi ta tới đây làm gì?”
“Chậc, cậu nhắc ta mới nhớ, vẫn là yêu cầu lần trước, cậu có thể bảo vệ Nguyệt Đồng tiến vào di tích không?” Lâm Tử Hàm nói.
Ngạc nhiên là Lâm Nguyệt Đồng vốn phản đối thì nay lại im lặng, không biết Lâm Tử Hàm đã thuyết phục nàng ta như thế nào nữa.
“Ta thì không có vấn đề, nhưng chẳng phải phân đà Lăng Hư Cung ở đây cũng
có cho đệ tử tiến vào hay sao, tùy tiện nhét cô ta cho vài tên Vương cấp cửu phẩm là thoải mái rồi, việc gì phải nhờ cậy đến ta.” Liếc nhìn Lâm
Nguyệt Đồng, Tử Phong nói.
“Hừ, những đệ tử có tu vi cao nhất ở
đây hầu hết đều là nam nhân, đám xú nam nhân đó chỉ quan tâm tới việc
đem bổn cô nương về làm nữ nhân của bọn hắn, ta không thèm để bọn chúng
bảo vệ, thà để cho ngươi bảo vệ ta còn hơn!!” Lâm Nguyệt Đồng bĩu môi
nói.
“Là như vậy đó.” Lâm Tử Hàm cười khổ.
“Bỏ qua vụ cô ta không coi ta là nam nhân, nhưng mà thực lực của ta……….”
“Dừng!! Thực lực của cậu khỏi nói ta cũng đã biết quá rõ, với cái tính cách
điệu thấp của cậu, đoán chừng những gì cậu đã thể hiện ra còn chưa tới
một thành thực lực thật sự của cậu, nói thẳng ra chứ nếu để một đám
Vương cấp cửu phẩm sinh tử chiến với cậu, chắc ta cũng đặt cậu cửa trên
quá.” Lâm Tử Hàm cười nói.
Thực ra thì Tử Phong không muốn nhận
lời một cách quá lộ liễu, hỏi như vậy chẳng qua là để cho lấy lệ thôi,
chứ dù Lâm Tử Hàm không yêu cầu, hắn cũng buộc phải đi theo bảo vệ Lâm
Nguyệt Đồng, ai bảo nhiệm vụ của hệ thống bắt hắn phải làm thế chứ.
"Vậy bao giờ sẽ khởi hành, sau khi tỉ thí bên ngoài kết thúc hả??"
"Đương nhiên, trong thời gian đó, cậu có thể tạm thời nghỉ ngơi tại đây, cũng
chỉ mất khoảng vài ngày mà thôi." Lâm Tử Hàm cười nói.
"Hmm, ta cần một nơi nào đó rộng rãi, và không bị ai quấy rầy, cô có thể đáp ứng không?"
"Có thể, đằng sau diễn võ trường mà cậu vừa mới tỉ thí ở đó là một cánh
rừng lớn, ta có thể yêu cầu phong tỏa khu vực đó, nhưng mà cậu cần để
làm cái gì??"
"Tu luyện!!"
--------------------
Giữa buổi trưa thanh vắng, tiếng chim hót líu lo giữa cánh rừng cùng với
tiếng lá cây xào xạc trong gió khiến mọi thứ yên bình một cách kì lạ,
thế nhưng mà, cảnh yên bình đó không kéo dài được bao lâu.
"Rào...........Ầm!!
Mấy thân cây cổ thụ bất chợt đổ ập xuống khiến khung cảnh tĩnh lặng bị phá
hủy hoàn toàn, Tử Phong nhìn mấy thân cây đổ rạp xuống mặt đất sau đó
lại nhìn hai tay mình, không khỏi chặc lưỡi một cái: "Thế này thì cần gì phải dùng Huyền khí nữa!!"
Chỉ thấy hai cánh tay của hắn, hiện
đang được bọc giáp cốt như bình thường, nhưng mấy thanh cốt thứ trên tay hắn lúc này lại dài đến hơn một mét, kéo dài ra từ cẳng tay hắn, dọc
theo cánh tay, tổng cộng có hai chiếc cốt thứ khổng lồ ở mỗi cánh tay
của hắn, cốt thứ dài và mảnh giống như lưỡi kiếm, trông không khác gì
với một lưỡi kiếm thực thụ. Tử Phong sau khi bị hủy mất Truy Hồn Huyết
Kiếm, nhất thời không còn vũ khí thuận tay nữa, Hắc Bạch Song Kiếm thì
không đủ uy lực để đáp ứng nhu cầu chiến đấu của hắn, mà hắn lại không
còn tài nguyên để có thể quy đổi một kiện vũ khí từ trong của hàng hối
đoái, cuối cùng hắn nảy ra một ý tưởng. Lớp giáp cốt của hắn có độ cứng
rắn không thua gì Huyền khí, hơn nữa từ khi tiến hóa lên Thiên Ma Tướng, những cây cốt thứ mọc lên trên cánh tay hắn có thể được hắn điều khiển
tự do, thậm chí mất cái này thì ahwns có thể tái tạo lại cái khác, vậy
tại sao không biến nó thành vũ khí nhỉ?
Nghĩ là làm, Tử Phong
liền lấy ý tưởng từ "đại ca" Wolverine trên màn ảnh kiếp trước, điều
khiển mấy thanh cốt thứ, trực tiếp tạo thành những lưỡi kiếm trên cánh
tay mình. Thử nghiệm đã chứng minh, những gì hắn nghĩ là đúng, cốt thứ
được tạo ra dài và mảnh như lưỡi kiếm, độ sắc bén và cứng rắn không hề
thua kém Huyền khí, thậm chí xét theo một khía cạnh nào đó còn có phần
hơn, bị hủy thì hắn chỉ cần tái tạo lại là được. Lí do mà hắn phải lăn
lộn trong rừng giữa trưa là để thử nghiệm, và cũng là luyện tập kĩ năng
của bản thân. Hắn chưa từng chiến đấu với một thứ vũ khí kiểu dạng như
thế này, với tính cách cẩn thận của hắn, không đời nào hắn không muốn
luyện tập để sử dụng nó một cách nhuần nhuyễn cả, sắp tới hắn phải tiến
vào di tích, mặc dù không biết ở trong đó nguy hiểm ra sao, nhưng đảm
bảo thực lực bản thân ở đỉnh phong là điều cần thiết.
Tử Phong cũng không định sử dụng Thiên Ma Hóa Thân để tập luyện, chỉ cần hai cánh tay của hắn quen với việc điều khiển cốt thứ là được, bốn cánh tay còn lại khi Thiên Ma Hóa Thân cũng có thể được điều khiển tương tự, nếu hắn đang luyện tập ở đây mà có
người nhìn lén phát hiện ra bí mật của hắn thì không ổn. Điều mà hắn
không biết đó là, có một đôi mắt đang bí mật theo dõi hắn từ xa, nhìn
thấy uy lực hai cánh tay của hắn liền trừng lớn lên ra vẻ ngạc nhiên.
Tạm thời không có gì làm, Tử Phong tiếp tục làm công việc.............đốn
củi cho đến tận chiều tối, trực tiếp cắt trụi cả một mảng rừng rậm, cũng may là hắn đang ở thế giới khác, chứ nếu hắn mà ở Địa Cầu kiếp trước
thì chắc đã bị bắt vì tội phá hoại môi trường và làm lâm tặc rồi.
"Thử nghiệm thành công chứ?" Tử Phong ngay sau khi trở về, điều đầu tiên hắn được nghe đó là giọng của Hồ Phi Nguyệt.
"Dùng thuận tay hơn Huyền khí!!" Tử Phong cười nói.
Đưa mắt nhìn xung quanh, hắn không nhìn thấy Diệp Ngưng Tuyết đâu, liền hỏi: "Ngưng Tuyết đâu rồi?"
"Sáng nay cô nàng Lâm Tử Hàm có đến đây, chúng ta có nói chuyện một chút, khi nghe thấy con bé kêu ca rằng không có công pháp tu luyện phù hợp, nàng
ta liền cho phép cô bé vào trong Tàng Thư Các để tìm kiếm công pháp!!"
Hồ Phi Nguyệt nói.
"Từ lúc nào?"
"Sáng sớm hôm nay, ngay sau khi chàng vừa mới rời khỏi."
Tử Phong nhíu mày, tìm kiếm công pháp thì tìm kiếm công pháp, sao có thể
lâu đến như vậy, con bé cũng chỉ là Sĩ cấp võ giả, công pháp cao cấp thì không tu luyện được, công pháp cấp thấp thì đều na ná nhau, làm gì tốn
thời gian đến nguyên cả một ngày trời để tìm kiếm như vậy. Cảm thấy
không yên tâm, Tử Phong liền tìm đường tới Tàng Thư Các để xem Diệp
Ngưng Tuyết. Hắn một trận chiến thành danh, trong phân đà Lăng Hư Cung ở đây ai cũng biết đến hắn, cũng không khó khăn lắm để hỏi đường đến Tàng Thư Các. Tuy các đệ tử trong tông không biết Tử Phong hắn tìm đến Tàng
Thư Các làm gì, nhưng hiện tại hắn là thành viên của chấp pháp đoàn,
thân phận vô cùng đặc biệt, những đệ tử thông thường cũng không có lí do gì để mà có ý kiến với hắn, môn quy vẫn còn đó a.
Một đường đi
đến Tàng Thư Các, đập vào mắt hắn là một tòa nhà sáu tầng cao lớn cổ
kính, một tấm biển sơn son thếp vàng đề "Tàng Thư Các" treo ở ngay cửa
ra vào, và đương nhiên, ở cửa có một lão giả đang ngồi nhàn nhã canh
phòng. Phân tích nhãn tự động được bật lên, Tử Phong không khỏi cười khổ, đúng là siêu cấp tông môn có khác, hở cái là nhìn thấy Tôn
cấp cường giả, như lão già đang lười biến ngồi ở kia, cũng là một Tôn
cấp cường giả, thậm chí còn không phải là Tôn cấp bình thường, Tôn cấp
cửu phẩm hẳn hoi.
Thấy hắn đi đến, lão già kia chỉ liếc nhìn một
cái, sau đó không thèm quan tâm luôn, lấy thân phận của hắn có thể tùy ý ra vào Tàng Thư Các, lão giả cũng không định làm khó hắn làm gì, ai bảo hắn được trưởng lão Lâm Tử Hàm coi trọng cơ chứ. Công pháp và thư tịch
bình thường được trữ ở tâng một và hai, tầng ba và bốn là vũ kĩ, còn hai tầng còn lại là những công pháp cùng vũ kĩ cao cấp, không có được cho
phép thì không thể tiến vào, hiển nhiên Diệp Ngưng Tuyết chỉ có thể
loanh quanh ở bốn tầng đầu, cũng giúp hắn thu gọn phạm vi tìm kiếm lại.
Chỉ là khi hắn đặt chân lên tầng hai, cái suy nghĩ vừa rồi liền không
cánh mà bay, chỉ thấy không gian ở đây rộng rãi đến mức khiến người khác thổ huyết, xung quanh khắp nơi đều là những cái giá chứa thư tịch, Tàng Thư Các của Diệp gia so với nơi này thì không khác gì cháu trai với ông nội, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp.
Chặc lưỡi một cái, Tử Phong để cho nhanh chóng, hắn liền trực tiếp sử dụng Thuấn bộ để lướt đi, mỗi giá sách đều có cấm chế bảo vệ, cũng không lo vì hắn di
chuyển quá nhanh sẽ khiến mọi thứ lộn xộn hết cả lên. Tầng một chỉ chứa
thư tịch bình thường, hắn trực tiếp bỏ qua mà không tìm kiếm, tầng hai
sau gần nửa giờ chạy qua chạy lại cũng không thấy bóng dáng Diệp Ngưng
Tuyết đâu, hắn bèn đi lên tầng ba. Trùng hợp thay, vừa mới đặt chân vào
đây, một tiếng quát lớn vang lên: "Tránh ra, ngươi là ai??!!" và đó là
tiếng của Diệp Ngưng Tuyết.