Trình Thụy Niên lúc này đang cắm đầu chạy, thân hình béo ú của hắn trông vậy nhưng cực kì nhanh, cả người hóa thành một đạo tàn ảnh lướt đi
trong rừng. Vừa chạy hắn vừa lẩm bẩm: “Con mẹ nó chứ, tại sao lại có
Thiên Ma nhất tộc xuất hiện ở đây, chẳng phải nói bọn chúng đã bị giết
chết hết rồi ư?”
Ngạc nhiên một điều, Trình Thụy Niên chính là
người đầu tiên nhìn ra được chủng tộc thật sự của Tử Phong. Nói đến đây, việc hắn nhận ra cũng chỉ là may mắn. Mặc dù hắn là con trai của tông
chủ Hợp Hoan Tông, nhưng bản tính hắn từ nhỏ vốn lười nhác, một thân tu
vi của hắn cũng là được đập nên từ đan dược. Mất cái này được cái kia,
bản tính hắn lười nhác thích rong chơi nhưng tư chất của hắn cũng khá là tốt, chỉ trong thời gian vài chục năm đã đạt tới Vương cấp cửu phẩm.
Vì bản tính của mình, hắn đã từng bị phụ thân phạt đóng cửa bế quan trong
phòng mấy tháng trời, bắt đọc hết toàn bộ đám kinh thư mà cha hắn đã
chuẩn bị, không qua được kiểm tra thì không được phép ra ngoài. Không
còn cách nào khác, Trình Thụy Niên buộc lòng phải đọc thuộc đống sách vở mà hắn vốn cho rằng vô cùng khô khan đó. Trùng hợp thay, cuốn sách đầu
tiên mà hắn đọc chính là bản chép tay của các đời tổ tông trong Hợp Hoan tông để lại từ thời xa xưa.
Gần một vạn năm trước, Hợp Hoan Tông có thể được coi là tông môn nhất đẳng, so ra chỉ đứng dưới những siêu
cấp tông môn mà thôi, nhưng không ngờ chỉ vì một trận chiến tranh thảm
khốc mà thực lực của tông rơi xuống đáy, trực tiếp bị loại ra khỏi hàng
ngũ tông môn nhất đẳng, cuộc chiến đó, chính là Thiên Ma Chi Chiến.
Trình Thụy Niên ngay lập tức bị cuốn vào cuốn sổ chép tay của những đời
tổ tông gần một vạn năm trước để lại, thông tin về Thiên Ma nhất tộc
trong đó, so với cuốn sách mà Tử Phong đã đọc thì không biết chi tiết
hơn đến bao nhiêu lần, dù sao thì cũng chính tay người viết đã giao
chiến thực sự với Thiên Ma nhất tộc.
Cũng vì lí do đó, Trình Thụy Niên vốn ban đầu muốn để cho đám thủ hạ của mình xử lí Tử Phong, nhưng
ngay sau khi thấy được trạng thái biến thân của Tử Phong, hắn không nhịn được mà nhớ tới một chủng tộc kinh khủng xuất hiện gần một vạn năm
trước: “Thiên Ma!”. Theo những gì hắn đã đọc được từ bản ghi chép, hình
dạng của Tử Phong sau khi biến thân giống y đúc với biến thân của Thiên
Ma nhất tộc, nếu bảo hắn ta không phải Thiên Ma nhất tộc thì đánh chết
Trình Thụy Niên cũng không tin.
“Cùng đại cảnh giới, Thiên Ma vô
địch!” đó là những lời mà vị tổ tông năm xưa đó đã ghi lại, và chính
Trình Thụy Niên cũng nhớ tới nó khi nhìn thấy Tử Phong. Mặc dù tu vi của hắn là Vương cấp cửu phẩm, nhưng trên thực tế hắn là dạng người ỷ mạnh
hiếp yếu, chiến lực kém cỏi, ngay khi khẳng định Tử Phong là một Thiên
Ma có tu vi “Vương cấp”, ý niệm đầu tiên của hắn đó là bỏ chạy, và sau
khi Tử Phong xé xác tên thủ hạ Vương cấp nhị phẩm của hắn thành chục
mảnh, ý niệm đó biến thành hành động, hắn bỏ chạy.
Trên thực tế, nếu thật sự chiến đấu, hắn chỉ cần kéo dài thời gian cho đến khi Song trọng đột phá cực hạn của Tử Phong hết hiệu lực, đến lúc đó thì………đương nhiên là Trình Thụy Niên
hắn sẽ chết còn nhanh hơn nữa rồi, làm gì có chuyện Hồ Phi Nguyệt sẽ để
cho hắn giết chết Tử Phong cơ chứ.
“Phải báo lại chuyện này với
phụ thân, không ngờ lại có Thiên Ma nhất tộc xuất hiện trở lại, chẳng lẽ một hồi Thiên Ma Chi Chiến tiếp theo sẽ xảy ra ư??” Trình Thụy Niên
nghĩ thầm. Không thể không nói tên này có trí tưởng tượng thật sự hơi bị xa vời quá đáng. Đang chạy trối chết, bất chợt hắn thấy đầu óc một trận choáng váng, hai mắt mờ mịt đi, từ trên đám cây cối hắn đang sử dụng để di chuyển ngã xuống đất……..
-------------
Tử Phong từ từ
ngửa đầu trở lại, lạnh giọng nói, lỗ thủng trên trán hắn vẫn còn nguyên, có thể nhìn thấu qua tận bên kia. Nhưng chỉ không lâu sau đó, trước ánh mắt như muốn lồi cả ra ngoài của Lăng gia lão tổ, lỗ thủng đó nhanh
chóng được lấp đầy, sau đó khép lại, cuối cùng thì không còn một chút gì giống như là một vết thương ở trên trán hắn cả, ngoại trừ vài vệt máu.
Thực tế mà nói, nếu không phải Tử Phong hắn cẩn thận, đòn vừa rồi của Lăng
gia lão tổ đã có thể lấy mạng hắn, phải biết lục phủ ngũ tạng của hắn đã bị tên Vương cấp nhị phẩm dùng quyền sáo kia đánh vỡ từ lúc đầu, trong
đó có cả tim của hắn. Với kĩ năng biến thái Tái sinh siêu tốc,
mất đi trái tim cũng không phải là nỗi lo của hắn, trừ khi hắn mất thêm
cả đầu nữa thì mới là chết chắc. Vốn hắn có thể để yên, không tái sinh
trái tim để khiến cho kĩ năng Thị Huyết phát huy tác dụng lớn hơn nữa, nhưng xuất phát từ bản tính cẩn thận, hắn vẫn quyết định, đặc biệt tái sinh lại trái tim.
Và quyết định đó đã cứu mạng của Tử Phong. Đưa tay lên sờ sờ trán, Tử
Phong không khỏi rùng mình, Vạn Độc Huyết Chú này, lực ăn mòn quá mãnh
liệt, đừng tưởng hắn trong trạng thái Thiên Ma Hóa Thân phần đầu không được bọc giáp mà nghĩ sức phòng ngự của nó yếu, ngược lại, bởi vì cơ thể của hắn đã được phòng ngự, nên Phòng ngự tráo của chiếc mặt nạ Thiên Ma Diện của hắn thay vì bao phủ toàn bộ cơ thể thì
đã được hắn chuyển thành gia trì phòng ngự cho phần đầu.
Thế
nhưng mà viên huyết đan Vạn Độc Huyết Chú kia vẫn có thể trong nháy mắt
xuyên thủng đầu hắn, lực ăn mòn như vậy bảo sao Lăng gia lão tổ giữ lại
làm bài tảy cuối cùng.
“Ngươi….Ngươi……không phải là con người!!” Lăng gia lão tổ nghẹn ngào nói.
“Cảm ơn vì giờ này mới nhận ra!!”
Lấy hết sức, Lăng gia lão tổ vội vàng hét lên: “Trình thiếu gia, Trình thiếu gia, ngài đâu rồi, mau cứu ta!!”
Tử Phong cũng mặc kệ cho lão ta hò hét linh tinh, chỉ là lão còn chưa nói
đến câu thứ hai, một giọng nói thánh thót vang lên, sau đó là một thứ gì đó được ném bịch xuống đất: “Ý ngươi là tên Trình thiếu gia này?”
Cả Tử Phong lẫn Lăng gia lão tổ không hẹn mà cùng quay sang nhìn cái thứ
vừa được ném tới, thì ra là Trình Thụy Niên, lúc này cả người co quắp,
tuy còn sống nhưng cơ thể giống như bị gì đó mà không thể cử động mảy
may.
“Trình thiếu gia?? Ngươi………” Lăng gia lão tổ ngẩng đầu lên
nhìn, sau đó thì trực tiếp đứng hình, chỉ thấy người vừa mới phát ra
tiếng nói thanh thúy đó là một nữ tử bạch y đẹp đến mức khiến người khác nghẹt thở. Dáng người uyển chuyển, làn da trắng nõn giống như ngọc
thạch đang phát sáng trong đêm, khuôn mặt tuyệt mĩ đến không bút nào tả
xiết, thậm chí đến cả một lão già gần đất xa trời như lão cũng cảm giác
như bản thân muốn hồi xuân.
Nghiêng đầu qua nhìn Hồ Phi Nguyệt, Tử Phong lơ đãng nói: “Sao nàng không để ta đánh mà đã xử lí hắn ta rồi?”
“Đâu có, thiếp thấy hắn bỏ chạy nên mới bắt lại đấy, chứ ai chả biết chàng
đang muốn thử cực hạn của bản thân.” Hồ Phi Nguyệt cười nói.
Tử
Phong không khỏi tức cười, cái tên béo này thật sự là cường giả Vương
cấp cửu phẩm ư, đánh được vài ba chiêu sau đó bỏ mặc thuộc hạ mà chạy,
đi theo loại chủ tử này cũng là một loại bi ai a.
“Lăng gia lão
tổ đúng không, thực tế thì, Vạn Độc Huyết Chú chính là lí do tại sao
ngươi sẽ chết ngày hôm nay đó, không biết ngươi có cảm thấy hồi hận
không nhỉ.” Tử Phong nói.
“Hả?”
“Nếu không phải ta phát
hiện ra cái việc thương thiên hại lí mà Lăng gia bọn mi đã làm, ta cũng
không có rảnh mà quay lại đây liều mạng đánh nhau như thế này đâu, khậc
khậc…”
Sắc mặt Lăng gia lão tổ một hồi xnah trắng, không biết là
hối hận hay là gì, nhưng mà Tử Phong có quan tâm hay không? Đáp án là
không, hắn chỉ nói nhảm mấy câu mà thôi. Tung người Lăng gia lão tổ lên
không trung, Tử Phong cong sáu cánh tay lại, sau đó là một cơn mưa quyền đầu giáng thẳng vào thân thể tàn tạ của lão. Trái với phong cách giết
nhanh gọn của Tử Phong thường ngày, hắn lần này lại muốn hành hạ Lăng
gia lão tổ hết mức có thể.
Mỗi cú đấm của Tử Phong trông thì mạnh mẽ, nhưng phần lớn lực lượng đã được hắn kiềm chế lại, chỉ đủ để khiến
Lăng gia lão tổ đau đớn mà thôi, nhưng mà đâu phải chỉ có một quyền, mà
là hàng vạn quyền liên tiếp được giáng xuống Lăng gia lão tổ như mưa
rào.
Dù mỗi quyền chỉ gây đau đớn, nhưng đến vài vạn quyền tung
ra, đến nham thạch cũng có thể bị sinh sinh nện vỡ, nữa là cơ thể huyết
nhục thông thường. Chỉ thấy sau vài giây, Lăng gia lão tổ đã biến thành
một khối thịt bầy nhầy không còn rõ hình thù nữa, lúc này vẫn còn đang
được giữ lơ lửng trên không trung bởi nắm quyền của Tử Phong. Kết thúc
bằng một quyền toàn lực khiến khối thịt trên không trung nổ tung thành
một màn mưa máu.
Hít một hơi thật sâu, Tử Phong không khỏi cảm
thấy toàn thân một trận sảng khoái, không thể không nói, hắn thật sự rất thích chiến đấu. Bất chợt….
-Hoàn thành nhiệm vụ ẩn, thưởng 1 level, 1 điểm tiến hóa tự do.
Linh khí thiên địa lại tụ tập xung quanh người Tử Phong, điên cuồng mà được
cơ thể hắn hấp thụ lấy, vì đây chỉ là đột phá tiểu cảnh giới, quá trình
ngược lại diễn ra không quá lâu, sau tầm 5-6 phút gì đó thì Tử Phong hắn đã đạt tới level 17, tức tương đương Tướng cấp ngũ phẩm, tốc độ tiến
cảnh của hắn có thể nói là nghịch thiên.
“Tiểu Linh, lại cái gì nữa đây, nhiệm vụ ẩn cái quái gì thế??”
“Nhiệm vụ ẩn tức là nhiệm vụ ẩn, nó rõ ràng như thế rồi mà chủ nhân còn phải hỏi à?”
Cảm giác thấy Tiểu Linh đang nói mỉa mình, Tử Phong cố nén xúc động muốn
chui vào không gian của hệ thống, tìm cho ra cái đauws có tên là “Tiểu
Linh” này đánh cho một trận, nghiến răng nói: “Ý ta là, tại sao ta lại
hoàn thành nhiệm vụ ẩn?”
“Đánh giết đầu sỏ gây ra huyết án chế
tạo Vạn Độc Huyết Chú, chủ nhân ở Lăng gia giết chết hai tên canh gác
mật thất, ở đây giết chết toàn bộ cao tầng của Lăng gia, tính ra đã hoàn thành nhiệm vụ ẩn, vậy nên hệ thống tưởng thưởng cho ngài.” Tiểu Linh
nói.
Dừng lại một chút, Tiểu Linh còn nói thêm: “Nhiệm vụ ẩn là
những nhiệm vụ mà không công khai với chủ nhân, chỉ khi nào hoàn thành
thì mới có thông báo rõ ràng cùng phần thưởng, không làm cũng không sao
nên là chủ nhân có thể không cần bận tâm lắm, cứ làm những gì mình muốn
đi.”
Nghe vậy thì Tử Phong cũng yên tâm, hắn liền quay sang Hồ
Phi Nguyệt, đúng lúc nhìn thấy nàng ta đang dùng ánh mắt kì quái nhìn
mình.
“Làm sao vậy, sao lại nhìn ta như thế?...”
Hồ Phi
Nguyệt nhìn Tử Phong từ trên xuống dưới tới mấy lượt, sau đó gật gù nói: “Chắc chắn không phải là con người, không thì làm sao chàng có thể đột
phá tu vi nhanh tới mức khiến chín thành chín võ giả trong thiên hạ muốn tự sát như thế chứ.”
Trên đầu Tử Phong không khỏi rủ xuống vài
hàng hắc tuyến, mặc dù hắn thật sự không phải con người nhưng có cần
phải nói như vậy không. Hắn liền dời ánh mắt qua thân ảnh đang nằm co
quắp trên mặt đất.
“Nàng đã làm gì hắn rồi?”
“Không có gì, chỉ là khiến toàn thân hắn tê liệt mà thôi.” Nói đoạn giơ chân lên đã vào thân hình béo ú đang nằm đó.
Trình Thụy Niên giật nảy người một cái, sau khi định thần lại thì nhận ra
đứng trước mặt mình chính là tên Thiên Ma ban nãy, bên cạnh là một nữ tử đẹp như tiên nữ khiến đầu óc còn chưa thanh tỉnh hẳn của hắn không thể
phân biệt thật giả nữa. Nhìn bề ngoài thì Hồ Phi Nguyệt có vẻ ôn nhu
hiền lành, nhưng trên thực tế thì còn lâu mới được như vậy, nàng ta chỉ
ôn nhu với Tử Phong mà thôi.
Lại đá vào người Trình Thụy Niên một cái, Hồ Phi Nguyệt nói: “Hắn tỉnh rồi đó, chàng muốn chém muốn giết thế nào thì tùy chàng, thiếp xong việc của mình rồi.”
Đến lúc này
thì có lơ mơ đến mấy thì Trình Thụy Niên cũng nhận ra hoàn cảnh của bản
thân, hắn không khỏi bò giật lùi về phía sau, vừa bò vừa lắp bắp:
“Cô….cô….tại sao lại trợ giúp hắn, hắn ta không phải con người, hắn
chính là Thiên Ma nhất tộc, là chủng tộc đã…………”
Còn chưa nói hết câu, mấy tia năng lượng màu đen đã bay tới, trực tiếp tạo thành vài ba
cái lỗ trên đầu Trình Thụy Niên, hoàn toàn đoạn tuyệt sinh cơ của hắn.
Nhưng mà đã quá muộn, chỉ thấy Hồ Phi Nguyệt nhíu mày một cái, sau đó quay
sang Tử Phong, híp mắt lại nói: “Chàng……….là Thiên Ma??”
Thiên Ma là kẻ địch chung của toàn bộ Huyền Linh đại lục, Tử Phong biết điều đó, nhưng không hiểu sao, hắn lại không muốn nói dối Hồ Phi Nguyệt, có thể
là do tình cảm với nàng đã nhiều hơn chăng. Hắn không biết và không muốn biết, nếu nàng ấy đã hỏi, thì hắn sẽ cho nàng biết.