Anh Hoàng nhận được tin dữ cũng toát mồ hôi hột theo, vội gọi lại hỏi
han ảnh như nào, mày miêu tả rõ cái coi. Thấy nó bảo ảnh thì rõ mặt anh
nhưng không có bức nào rõ mặt người nữ anh mới thở phào nhẹ nhõm. Gớm cứ nói đại có cô nhân viên say anh bồng về nhà là xong mà. Thực ra đàn ông bay bướm tý có sao, mấy ông bạn anh còn nuôi vợ bé bên ngoài kia kìa,
anh so với họ vẫn còn ngoan chán. Tại anh thương vợ mà, nhiều chuyện anh khó xử vợ đều đứng ra giúp anh, ngược lại vợ thích mua gì anh cũng cố
gắng chiều bằng được. Thuở xưa chưa có điều kiện anh còn giới thiệu bạn
bè may đồ ở chỗ vợ đó, tuy lãi mỗi người không là bao nhưng cố gắng thức khuya một chút thì cũng được ối tiền. Đợt đấy vợ bực cậu Niệm vì tỷ lệ
ăn chia không hợp lý nên chuyển sang hợp tác với anh, chắc bởi thế nên
cậu ghen tức, âm thầm giấu đơn hàng, may mà anh phát hiện kịp thời để
thông báo cho vợ. Vợ bực bội tìm cậu quát ầm ĩ.
- Đấy sống bẩn đến vậy cơ hả?
- Ừ đấy, đây cứ thích sống bẩn thế đấy. Còn hơn đấy sắp thành con cò hương rồi.
- Cò hương thì sao?
- Thì xấu chứ sao? Nom tóc kìa, vừa khô vừa chẻ ngọn tứ tung. Mặt đã hóp
thì chớ, da dẻ còn nổi gân xanh trông có khác nào con quỷ dạ xoa không?
Gớm cậu Niệm chỉ giỏi nói quá, anh thấy Hoài vẫn đẹp mà, gầy một tý càng
xinh. Hoài tức, vừa cầm chổi quật Niệm vừa đòi đơn hàng, cậu rốt cuộc
cũng chịu trả, nhưng trước khi ra sân vận động vẫn khó chịu càu nhàu.
- Đấy ngang như cua ý. Con gái con lứa chả có chút dễ thương gì sất, mặc xác đấy.
Anh an ủi Hoài đừng để tâm mấy lời sằng bậy, trong mắt anh em luôn là người con gái hoàn mỹ nhất. Hoài nghe anh nịnh ho sặc sụa, về sau Hoài Niệm
làm lành thế nào anh không rành lắm vì anh cũng phải chuẩn bị cho trận
chung kết giải bóng đá của tổ dân phố. Chỉ có chị Hoài nhớ rất rõ, chiều hôm đó chị bị cảm, người sốt, rét run cầm cập, nhọc muốn xỉu mà có đứa
còn phi về trách móc.
- Giờ này rồi mà đấy còn nằm đó được à? Chín mươi phút nữa là đây bắt trận chung kết đấy.
- Kệ đấy!
Chị thờ ơ đáp, quấn mấy cái chăn rồi mà sao vẫn ho dữ dội, mũi ngạt sụt sà
sụt sịt y như bánh bèo. Niệm chạy tới sờ trán chị, sốt sắng đề nghị.
- Ê...trán nóng lắm, đây đưa đi khám nhé!
- Khỏi cần. Đây thân cò hương xấu như quỷ, ngang như cua đấy mặc xác đi quan tâm làm gì? Cút!
Chị mệt chả có sức đánh nhau nên chỉ đuổi qua loa. Niệm chạy ra ngoài một
lúc, chả hiểu trên đường có bị sét đánh không mà khi về giọng nhẹ nhàng
lắm luôn.
- Này...quay sang đây bảo cái này...
- Bảo cái gì thì bảo đi, đây nghe được, khỏi quay.
- Thì...thì...đây sai rồi...được chưa?
- Sai thật không?
- Sai thật. Quay đầu sang đây ăn cháo đi.
- Đắng miệng lắm, nuốt không nổi.
Chị cố ý trả đũa Niệm những lần nó yêu sách. Cứ ngỡ thằng bé nổi cáu, ai ngờ nó vẫn rất kiên nhẫn.
- Thì ăn thêm cả cherry nữa cho nó ngọt.
- Có cherry á?
Chị khẽ reo lên thích thú, Niệm kêu nhiều lắm, Niệm vừa mua cho chị cả cân
cơ. Thế xong chị chả giận nữa, quay mặt đối diện với Niệm, ăn cháo, ăn
cherry, uống thuốc rồi lười biếng ngủ. Lúc thức giấc thấy Niệm vẫn ngồi
cạnh, thằng bé tỉ mẩn dùng kéo tỉa đi chỗ tóc bị chẻ ngọn rồi nghịch
ngợm quẹt quẹt đuôi tóc lên má chị trêu chọc.
- Đừng mà, ngứa á!
Chị cáu, trong đám con trai chị quen thì Niệm là đứa khó khuất phục nhất,
chị đành lấy hai tay che kín mặt tránh bị tóc cọ ngứa ngáy, đoạn phụng
phịu càu nhàu.
- Người ta đang bị khát khô cả cổ đây nè.
- Liên quan nhờ?
Những ngón tay chị tách hờ, ti hí mắt lươn nhìn trộm Niệm, nó hỏi đểu thế
nhưng lại tủm tỉm xuống nhà lấy sữa đem lên. Chị hút được non nửa hộp,
chợt nhớ ra chuyện đại sự, hoảng hốt lay người đối diện.
- Niệm ơi mau đi bắt bóng đi, trận chung kết mà.
- Bắt biếc gì nữa, hết trận từ lâu rồi. Chắc cậu sợ thua đội anh nên để Bách bắt bóng thay cho đỡ nhục à?
Giọng anh Hoàng vọng vào, chị ngập ngừng hỏi.
- Tại...tại chị phải không?
Niệm búng trán chị, thản nhiên phủ nhận.
- Không, đấy hâm à? Tại đây sợ thua.
- Đấy, anh đã bảo mà.
Anh Hoàng cười phớ lớ đem cúp trong ba lô ra khoe khoang, chị Kim cầm cả
đống cờ lẽo đẽo theo anh chia vui. Chị Hoài biết chị Kim từng thích anh
Hoàng, nhưng không thể ngờ khi anh có vợ rồi tình cảm ấy vẫn chưa hề
nguôi ngoai. Loạt ảnh anh bồng gái tuy không rõ mặt ai nhưng thấp thoáng bên vai là hình xăm chữ "K" đầy nghệ thuật. Mặc dù ký tự tiếp theo bị
tóc che khuất nhưng chị đoán không nhầm thì sẽ là "im", ghép thành tên
"Kim". Nếu vậy thì da mặt chị ấy dày quá đi, giận điên người, chị Hoài
chụp lại mấy tấm hình gửi cho chị Kim rồi nhắn tin chất vấn.
"Là chị phải không?"
Chị Kim liếc qua, đoạn gọi lại hỏi xoáy.
- Nếu không phải chị thì sao?
- Đừng chối nữa, hai người qua lại bao lâu rồi?
- Qua lại là như nào hả em? Nếu qua lại là ngủ với nhau thì cũng khá lâu
rồi em ạ, chị nhớ không nhầm là ngay trước ngày anh Hoàng về quê em rước dâu thì phải. Còn nếu qua lại nghĩa là đi với nhau để giải quyết công
việc, thì mới đêm hôm kia thôi em nhé!
Chị Kim đang khiêu khích
đối phương thì nghe tiếng đập cửa rầm rầm, chị vội cúp máy ra mở chốt
cho sếp vào. Sếp có vẻ giận ghê lắm, mắng chị xối xả.
- Em điên à mà lại nói với Hoài những chuyện đó? Em tính giết anh phải không?
- Ơ đâu có, em đang cố giúp sếp mà.
- Giúp giúp cái con khỉ, em khỏi bao biện. Đừng nghĩ anh ngu mà không đoán được em gửi ảnh cho Hoài.
Anh Hoàng cáu, chị Kim đanh giọng nói.
- Anh thích nghĩ em sao thì tuỳ, anh ngu hay không cứ để thời gian trả
lời. Còn giờ anh có giỏi thì anh gọi về nhà thú nhận tất cả với vợ anh
luôn đi. Anh có dám kể chi tiết sự thật với Hoài những chuyện xảy ra đêm hôm kia không? Có DÁM không? HẢ? Hay để em gọi thay nhé!
Chị Kim tính nhấn số thì anh Hoàng đã giật lại máy, chị cười nụ cười thắng thế, còn anh càu nhàu chẳng có gì là anh không dám cả, chẳng qua do anh
thương vợ thôi. Dứt lời, anh lên phòng lấy chìa khoá xe phóng thẳng về
nhà. Bực con Bích ghê, kêu tả kỹ bức ảnh mà nó lại bỏ qua chi tiết chữ
"K" quan trọng nhất, xém chút nữa là anh toi đời. Anh em ruột thịt với
nhau xảy ra chuyện lớn như vậy lẽ ra ở nhà nó phải bỏ thời gian làm công tác tư tưởng giúp chị dâu hạ hoả đi một xíu, đằng này tối ngày chỉ chăm chăm vào cái shop thời trang mới mở. Cả ba Thuận cũng ngồi thảo luận
với nó suốt, hai cha con rảnh ra là tám chuyện cậu Niệm, đến chán.
- Mày đừng thần thánh hoá cậu quá, tiền đầu tư cho mày trên danh nghĩa là của cậu nhưng thực chất là của chú Nhất cho đấy. Anh đây già lõi đời
rồi còn chưa mở được công ty riêng nữa là thằng trẻ ranh vắt mũi chưa
sạch.
- Gớm anh có cái hợp đồng cũng phải nhờ vợ đi xin thì đợi đến mùa quýt chín mới mở được công ty nhé!
- Tầm nhìn của mày hạn hẹp thế? Anh để chị Hoài ra mặt vì anh nể cậu
không muốn sứt mẻ tình cảm anh em. Với cứ giả sử như cậu làm ra tiền
thật đi, vậy sao không đi làm từ thiện mà đầu tư vào mấy con xe đắt lòi
khói làm gì? Chỉ tổ ô nhiễm môi trường, con người sống vì lợi ích bản
thân như thế bao giờ cho khá được?
- Ơ thế sao anh không bán
quách cái ô tô của anh đi để làm từ thiện rồi đạp xe đạp cho khoẻ người? Nói chung là đừng dạy người giàu cách tiêu tiền anh ạ.
Cái con
Bích nó cãi ngang như cua ấy, ba Thuận không nói gì nhưng lúc nào cũng
nhìn anh cười cười như kiểu anh là thằng ngu chẳng biết gì không bằng.
Mẹ Hoà chả có thời gian bênh anh vì mẹ mải bế Bông tám chuyện với ông
con rể quý, thằng Bách nó rảnh thật đấy, sang nhà anh suốt à. Con Hằng
dạo này rất láo, anh về nó chả thèm ra chào, hễ xong việc liền phắn ngay sang nhà dì Kỷ đú đởn. Từ khi nào anh đã không còn là trung tâm trong
chính căn nhà của mình? Quanh đi quẩn lại chỉ có mỗi vợ nghĩ cho anh,
trước khi đi học vẫn phần cơm chồng chu đáo. Anh biết điều nên đợi vợ về một cái liền khoá cửa rồi ôm vợ nỉ non.
- Anh oan quá vợ ơi, đêm hôm kia mấy người trong xí nghiệp đi ăn liên hoan với đối tác, Kim say
quá nên anh bế ra xe thôi chứ có gì đâu. Xong anh về luôn với vợ, vợ
biết mà. Còn chuyện trước ngày rước dâu vợ là cô ấy cố ý chọc vợ đấy, vợ đừng bị mắc lừa nghe vợ.
Anh vừa nói vừa cầm chổi dâng lên cho
vợ, cầu xin vợ đánh anh cho hạ hoả, chỉ mong vợ đừng ghét anh là được.
Sống với nhau bao nhiêu năm anh chả hiểu vợ quá đi, quật anh liền tù tì
một lúc, thấy anh ngoan ngoãn chịu đòn lại mủi lòng thương ngay ý mà. Vợ quẳng cây chổi một xó, lật đật đi lấy lọ dầu gió xoa vào chỗ bầm tím
vừa đánh chồng. Vợ kêu anh ngốc nghếch, lúc vợ điên lên thì phải biết
đường mà tránh chứ, anh làm mặt đáng yêu phụng phịu bảo.
- Kệ ý, cho vợ đánh anh cho anh chết đi cũng được, miễn vợ vui vợ không giận anh là được.
Vợ lườm anh, anh kiên nhẫn dỗ vợ thêm một lúc nữa, chúi đầu vào bụng vợ
năn nỉ vợ đẹp nhất trần gian đừng bỏ anh nha, anh sợ mất vợ lắm ý. Anh
không thể sống thiếu vợ được đâu. Vợ phì cười vỗ vai anh nói.
-
Chuyện đêm hôm kia thì em biết chị Kim chọc em nên mới gửi ảnh. Nhưng
chuyện hai người ngủ với nhau thì em không tin chị ấy có thể bịa trắng
trợn như vậy.
- Ớ hôm đó là bữa tiệc độc thân của anh, cả nhóm
uống say rồi nằm ngủ la liệt trong phòng với nhau chứ có phải ngủ đôi
đâu mà. Vợ đừng giận anh nhé tội nghiệp anh ghê ý.
Vợ anh thấy chuyện chẳng có gì nên cũng vô tư kể lể.
- Khiếp thế mà cái bà Kim bà ấy làm quá. Ôi ngày xưa cũng có bận em uống
say rồi ngủ với nhóm bạn của cậu Niệm, may mà sáng hôm sau chúng nó dậy
trước hết rồi chứ không thì em muối mặt.
Chị Hoài buôn dưa rất vui vẻ, chả hiểu làm sao chồng chị tự dưng cáu nhặng xị ngậu.
- Cái gì? Chuyện tày trời như thế mà vợ dám giấu anh hả? Cả nhóm bạn của
cậu gồm những ai? Vợ đàn bà con gái có cái chuyện gì mà uống kinh thế?
- Thì nhóm bạn thân mười hai đứa của cậu đó, hôm đấy tổ chức ăn liên hoan chia tay cậu chuẩn bị đi du học, vừa đúng dịp sinh nhật cậu tròn mười
chín tuổi. Em buồn vì nhận kết quả chỉ được giải ba cuộc thi tìm kiếm
tài năng thiết kế thời trang thành ra uống hơi nhiều, xong bọn em trải
đệm ngủ chung với nhau trên phòng cậu Niệm hay sao ấy.
- Em đừng
xạo. Thứ nhất, nhà dì Kỷ thừa rộng để mỗi đứa có thể ở một phòng riêng.
Thứ hai, với tính cách của cậu Niệm thì không bao giờ có chuyện để cả
nhóm mười hai người vào phòng mình ngủ như vậy. Cho nên là, em trót ngủ
với thằng nào thì em khai ra anh sẽ tha thứ.
- Ơ anh nói kiểu gì
đấy? Kể cả em có ngủ cùng ai đi chăng nữa thì cũng là việc trước khi
mình cưới mà, thậm chí lúc đó em và anh còn chưa yêu nhau, anh lấy tư
cách gì để tha thứ? Với em thề lúc tối cả nhóm đánh bài trên phòng cậu,
sáng ra em thức giấc không thấy ai cả, nhưng thấy đồ của bọn nó vẫn ở
đấy nên đoán cả nhóm ngủ chung thôi.
Gớm vợ tưởng anh là trẻ con
mà lý do lý trấu vớ vẩn thế? Cho dù cậu Niệm có cho bạn bè vào phòng
chơi thì bọn con gái thân với cậu toàn mấy đứa con nhà danh giá làm gì
có chuyện chúng nó chịu ngủ ở phòng cậu, cậu thì có giường nên không
tính, vậy loại trừ đi chắc chắn vợ anh ngủ dưới đệm với một trong số
những thằng bạn của cậu. Chỉ nghĩ thoáng qua thôi mà anh đã tức sôi máu, đã thế vợ còn cứ lươn lẹo rằng vợ uống say quá chỉ nhớ được bao nhiêu
đó hại anh ngùn ngụt lửa giận. Anh với áo khoác tính bỏ đi chơi, trước
khi đi không quên chỉ trích vợ.
- Em...loại đàn bà mất nết! Tạm
thời anh không muốn nhìn thấy mặt em nữa, em ở nhà tự kiểm điểm bản thân mình đi, khi nào biết lỗi thì gọi cho anh.
Đêm đó chị Hoài không gọi chồng, sáng hôm sau cũng không, vì căn bản chị chẳng biết mình có
lỗi gì cả. Chị hơi bực nhưng vẫn dậy sớm chuẩn bị đồ cho mẹ Hoà đi chơi
với dì Kỷ. Đúng như kế hoạch mẹ rủ chị theo cùng rồi kéo con Hằng vào
phòng căn dặn tranh thủ cơ hội đẻ cho bà thằng cu. Hằng thấy bà tươi hơn hớn nên tính để khi nào bà đi chơi về thưa chuyện sau, còn giờ nó chỉ
vâng dạ qua loa rồi nhìn con Bông mè nheo mà thòm thèm ghê.
- Ứ
thích đâu, ứ thích xa mẹ Hoài đâu á. Ông Thuận ơi ông xin cô giáo cho
Bông nghỉ học nha. Không là Bông ứ chịu đâu, Bông khóc cả ngày luôn á.
Ông Thuận thấy cháu gái gào dữ quá đành gật gù chiều theo ý nó, mẹ Hoài ôm
Bông vào phòng sắm sửa quần áo. Gớm mắt cô ý đã ráo hoảnh luôn rồi, nằm
trong lòng mẹ đi ra xe nhà bà Kỷ cười toe toét đến tươi. Xe nhà bà có
bảy chỗ nha, bà Kỷ bà Hoà ngồi hàng thứ hai buôn dưa, cậu Niệm ngồi hàng sau cùng một mình, mẹ Hoài đang định bồng Bông ngồi đầu với chú lái xe
thì bà Kỷ chạy ra thủ thỉ.
- Hoài ơi con chịu khó ngồi dưới với
Niệm nhé, tiện thể khuyên em tính chuyện trai gái giúp dì với, tại năm
sau thằng bé đẹp tuổi cưới được rồi.
Nhiều khi cách biệt thế hệ
mẹ bảo chưa chắc con trai đã nghe, thế nên dì cứ phải nhờ cái Hoài
khuyên cho nó thấm, cũng chỉ có con bé dám cãi nhau tay đôi với Niệm
thôi. Chị Hoài được dì giao phó việc lớn đành ngậm ngùi ngồi ghế sau, tự dưng nhảy vào nói chuyện tình cảm với cậu thì chả đâu vào đâu nên chị
kiếm đại cái cớ mở lời.
- Dạo này nom Niệm hơi gầy nhỉ? Chắc công việc vất vả lắm à? Kiếm được nhiều tiền nhưng không có người giữ hộ kể
cũng uổng cậu nhỉ?
Chị đang tính nói tiếp cậu cố gắng rước cô nào về giữ tiền giúp thì đã bị cậu chặn họng mất.
- Chị khỏi lo chuyện của ngân hàng.
- Mẹ Hoài mải nói chuyện với cậu Niệm quên Bông mất tiêu rồi. Bông tủi
thân ghê lắm luôn, mẹ Hoài phải hát cho Bông nghe đền bù đi á.
Bông chen ngang nũng nịu, cái mặt quay sang lườm trộm cậu Niệm nom rõ đanh
đá. Chị Hoài cúi xuống cười cười nịnh con gái rồi ca mấy câu dỗ nàng ấy. Nhờ có chất giọng trong trẻo mà hồi trẻ chị từng được điểm tối đa trong phần thi người đẹp tài năng, bước đệm quan trọng dẫn chị tới gần hơn
với chiếc vương miện hoa khôi miền biển. Hầu hết mọi người đều khen chị
hát hay, ngoại trừ Niệm, cứ chế giễu chị suốt, cơ mà được dịp là mè nheo tới bến.
- Ê! Hoài hâm!
- Sao? Khuya rồi, vác cái mặt sang đây làm giề?
- Sang nghe đấy hát...tự dưng nhức đầu quá.
- Chê người ta hát dở cơ mà?
- Dở thì dở nhưng đây vẫn thích nghe, được chưa?
- Thích nghe mà được à? Đây chả thích hát đấy!
- Đấy mà không hát đây sẽ không thương đấy nữa.
- Gớm, đấy đã từng thương đây rồi cơ à? Hỏi khí không phải chứ trúng tiếng sét ái tình từ bao giờ thế?
Chị bĩu môi hỏi xoáy, Niệm đỏ bừng hai bên má, một lúc sau lấy lại được bình tĩnh, nó bắt đầu xỉa xói.
- Gớm đùa có một câu thôi mà đấy đã xốn xang ghê thế? Chắc đêm qua nằm mơ thấy đây trúng tiếng sét ái tình hả? Tỉnh dậy khéo tiếc hùi hụi ý nhỉ?
- Thèm vào mà tiếc, chả may quá ý chứ!
- Ơ thế là nằm mơ thật hả? Nhưng mà đời không như là mơ mới khổ chứ, tủi thân nhờ Hoài nhờ!
Thằng ôn nghiệt, chị cầm dép lao tới, còn chưa vả được phát nào nó đã ôm mặt làm màu.
- Đằng ấy đừng có mà bạo hành trẻ con nhá, nhất là một đứa trẻ rất đẹp trai và đang bị đau đầu nữa.
Ôi dồi Niệm lí nhí hại chị cười sặc luôn, xong cũng nguôi nguôi ca nó nghe mấy bài, thằng bé ôm gối lim dim ngủ trên sô pha nom rất ngoan. Bông
bây giờ cũng thế, nghe mẹ hát xíu đã ngáp ngắn ngáp dài rồi, tối qua mẹ
Hoài tức ba Hoàng nên không ngủ được mấy, nay ngồi xe chạy êm êm mắt
cũng díu luôn. Dì Kỷ quay xuống thấy Niệm đưa tay qua bồng Bông liền ghé tai chị Hoà nói thầm.
- Chị cứ chê Niệm nhà em chứ thằng bé còn biết ẵm Bông để chị dâu đỡ mỏi kìa.
- Ôi nó quý Bông thì ôm chứ chả suy nghĩ sâu xa như dì đâu, Niệm còn phải học anh Hoàng dài dài.
Chị Hoà cũng thủ thỉ nhỏ chỉ đủ để dì nghe thấy, dì thực tình không đồng
tình với suy nghĩ đó đâu, tại dì để ý nhiều lần đi chơi xa Hoàng mải
nghịch điện thoại chứ có quan tâm tới vợ con mấy đâu mà học với chả tập. Cơ mà ngại tranh luận với chị Hoà nên dì chả nói, tầm hai tiếng sau xe
tới gần trại trẻ mồ côi dì lên tiếng gọi cháu dâu.
- Hoài ơi dậy đi, con với em Niệm đem quà vào tặng cho các em bé trong này nhé!
Lần nào đi chơi xa dì Kỷ cũng tranh thủ quyên góp, phần vì tính dì thương
người, phần vì dì muốn tích đức cho chồng con. Niệm đưa Bông cho mẹ bồng rồi xuống cốp xe lấy quà, Hoài thức giấc thì ngoan ngoãn cầm phong bì
từ chỗ dì Kỷ đi tới thùng tiền từ thiện cẩn thận nhét vào. Đợi Niệm phát quà cho các em xong xuôi, trên đường ra xe chỉ có hai chị em, chị Hoài
tranh thủ hỏi.
- Niệm này, cái dịp sinh nhật cậu mười chín tuổi ý, đêm đó cả nhóm đánh bài xong ngủ chung phải không nhỉ?
Chị mong cậu sẽ nhớ, vì chí ít nếu vậy chị có thể nhờ cậu nói chuyện với
anh Hoàng. Chỉ là, thái độ cậu là lạ kiểu gì ý, bàng hoàng, sững sờ...có vẻ như hơi sốc nữa. Có gì mà sốc nhỉ? Phải chăng do chị tự dưng lôi
chuyện từ đời tám hoánh nào ra hỏi? Nghĩ bụng thấy mình hơi vô duyên,
đồng thời mãi chẳng thấy cậu đáp nên chị cười xuề xoà bảo cậu nếu quên
rồi thì thôi. Thế nào mà Niệm nổi điên mới đáng sợ chứ, tay cậu ghì chặt lên bả vai chị, gằn giọng cảnh cáo.