Gì vậy? Đừng nói là tại tiết này Đóa Nhi không qua mượn vở nên buồn nha. Tôi liền hỏi:
- Sao vậy?
Người kia vẫn chẳng nói gì.
- Sao vậy?: Tôi lại hỏi.
Vẫn không trả lời. Bỗng Quyên ngồi bàn trên quay xuống nói:
- Mày với thằng Tiến chẳng coi tụi tao ra gì nha, trong lớp quá chừng người mà thả thính nhau loạn xạ cả lên.
Thả thính? Mẹ cái con này, đã biết là tôi thích Zayn mà cứ trêu vớ trêu
vẩn. Tôi liền vỗ mạnh vào lưng nó một cái rõ đau, cho chừa cái tật. Vì
sợ Zayn hiểu lầm nên vội vàng giải thích:
- Mày bị điên à, cái đó chỉ là đùa nhau thôi, thích cái con m...
Tôi liền kiểm soát lại lời nói, bây giờ là thiếu nữ rồi, phải ra dáng chứ,
đâu còn phải thời trẻ trâu thích là chửi bậy đâu, mới cả còn có cả Zayn ở đây, không được. Tôi đành phải hạ giọng:
- Làm gì có chuyện đó, cái đó tao chỉ coi là lời cảm ơn thôi, suy nghĩ lung tung.
Quay qua nhìn thấy người bên cạnh mặt mày cũng bớt sát khí hơn, tôi thở phào. Bỗng Zayn hỏi:
- Bộ cái móc khóa tôi đưa cậu xấu lắm hả?
- Đâu có, đẹp lắm
- Thế tại sao lại đổi cái đó lấy cái khác?
Đừng nói với tôi là nãy giờ mặt Zayn không vui là vì chuyện này nha.
- Tớ đâu muốn đổi đâu? Tại Nhi bảo là cái đó Lan xí trước rồi nên thôi.
Zayn cũng chẳng nói gì nữa. Tiết tiếp theo lại trôi qua, tôi định chạy qua
chỗ Tiến mượn vở thì Zayn đẩy quyển vở qua chỗ tôi. Tôi hiểu ý, quay ra
nhìn Zayn cười rồi lấy vở chép. Thì ra nãy giờ mặt xị chũng là do cái
móc khóa, làm tôi cứ tưởng là tại Đóa Nhi chứ. Mà thôi, bắt đầu từ ngày
mai phải hành động ngay thôi, chứ để thế này nguy hiểm quá, có khi đến
ngay Zayn thích Đóa Nhi thì toi.
Ra về, tôi lấy xe xong ngó ngó
xem có phải là Đóa Nhi đi chung xe với Zayn thật không? Đóa Nhi đã đi
ra, có đứng trước của xe như đang đợi ai, chắc là Zayn, một lúc sau, tôi chẳng thấy Zayn đâu, rồi Đóa Nhi lên chiếc ô tô đó rồi chiếc xe phóng
đi. Xì, cái con Thảo đó, cứ chém gió lung tung, họ làm gì có đi chung
với nhau, làm tôi lo lắng. Rồi tôi cũng dắt xe ra về, thấy Zayn đang
đứng ở cổng trường nhìn tôi, tôi dắt xe tới đó, hỏi:
- Cậu chưa về hả
- Đợi cậu.
-Đợi tớ, mà để làm gì?
- Ngồi ra yên sau đi, tở chở cho:Nói rồi cậu ấy ngồi lên yên trước
- Ơ ơ mà cậu có biết đi không đấy, tớ sợ té lắm
Zayn không nói gì, chỉ lườm tôi. Tôi không phải là coi thường cậu, mà sợ cậu công tử nhà giàu suốt ngày ngồi xe sang không quen đi xe đạp. Rồi Zayn
phóng xe đi, tới một cửa hàng bán đồ lưu niệm, rồi chúng tôi vào trong
đó, bên trong nội thất không giống những của hàng khác, ở đây toàn đồ
đắt tiền. Zayn cứ để tôi đứng một chỗ, tôi cũng đứng ngơ ngác, chẳng
hiểu chuyện gì, sau đó thấy một cảnh trong phim hàn quố,rồi tôi thấy
Zayn cầm ra một chiếc lắc tay, có vài viên kim cương màu hồng và màu
xanh rất đẹp:
- Đeo thử đi?
- Tớ hả?
- Ừ
Tôi tuy thấy khó hiểu nhưng cũng đeo vào, sự thật là tôi thấy nó rất hợp với tay tôi.
- Cậu có thích nó không
- Tớ hả
- Chứ còn ai vào đây nữa? Zayn nói
Xong rồi cậu ấy ra quầy tính tiền, trời đất cái vòng mỏng dính này mà
700.000. Có tin nổi không, tôi há hốc mồm, còn Zayn thì khuôn mặt vẫn
bình thường, cầm cái thẻ quẹt đưa cho chị tính tiền, tôi cũng không ngờ
đây chỉ là tiệm bán đồ lưu niệm mà giá cao ngất ngưởng, xong còn cho sử
dụng thẻ ngân hàng nữa chứ, chắc chỉ có con nhà giàu mới vào thôi. Trên
đường đi, tôi nói Zayn:
- Còn lâu mới sinh nhật tớ, tận tháng 1 cơ, mới cả cái này đắt lắm?
- Ai nói là cái này cho cậu: Zayn nói tỉnh bơ
Cái gì? Vậy nãy giờ tôi tưởng bở hả? Rõ ràng cậu ấy đưa tôi đeo, còn hỏi
tôi có thích nó không mà. Chẳng lẽ, cậu ấy mua tặng Đóa Nhi, rồi coi
mình là người tư vấn, để dễ chọn quà. Thế mà tôi cứ tưởng
- Nhà cậu đường nào?
- Đi tới kia rồi rẽ phải: tôi nói với giọng uể oải
Zayn chở tôi tới tận nhà
- Còn cậu thì sao: tôi hỏi
- Đi về
Rồi cậu áy lấy điện thoại gọi cho ai đó, vài phút sau thì một chiếc xe
trông rất sang trọng phi tới, một người đàn ông trông cũng khoảng năm
mấy tuổi bước từ xe ra chào Zayn. À thì ra là quản gia, đến đón Zayn.
Ông ấy nhìn tôi, tôi lể phép cúi đầu chào rồi mỉm cười. Ông ấy cũng cười lại
- Đi vào nhà đi, còn đứng đó làm gì?: Zayn nói
Tôi
lại chào ông quản gia ấy lần nữa rồi đi vào, lúc cất xe tôi mới để ý là
cái vòng tay lúc ấy vẫn còn nằm trong giỏ xe của tôi. Lúc cầm chạy ra
cầm thì Zayn đã đi rồi. Thế đấy, mua quà tặng mà để quên thế này thì còn làm ăn gì nữa. Tôi định bụng ngày mai mang trả. Đi vào nhà, ông anh già đang ngồi vắt chân trên ghế sopha xem tivi:
- Đi chơi lung tung đâu mà về muộn thế, đi làm đồ ăn đi, tao đói rồi.
- Thôi bữa nay ăn mì tôm đi
Tôi vì đang có một kế hoạch trong đàu nên lại chẳng có hứng thú nấu ăn gì hết, ba mẹ thì vẫn chưa về nên đành ăn qua loa.
Sáng nay đi học, tôi cố đến sớm một chút, đi vô thì đã thấy Zayn nhưng Đóa Nhi không, tôi liền vào chỗ, đưa cái vòng tay.
- Này, hôm qua cậu để quên trên giỏ xe của tớ đấy, may là tớ thấy.
- Đưa tôi làm gì, tôi đâu có đeo được.
- Thì cái này cũng đâu phải của tớ.
- Cậu ăn gì mà ngu thế: Zayn mặt bắt đầu nhăn lại
Buồn cười ghê, tự dưng để quên người ta mang trả cho mà còn chửi người ta ngu, bữa nay cậu ấy "tới tháng" à?
- Ý cậu ấy là tặng cậu đấy
Tôi quay ra, là Đóa Nhi, đang cầm chai nước bước về chỗ. Tôi lại quay qua nhìn Zayn, cầm cái vòng tay hươ hươ trước mặt, hỏi:
- Cho tớ hả?
Cậu ấy coi như không có gì?
- Vậy tớ đeo đó nha: Xong rồi đeo chiếc vòng tay.
- Tớ đeo rồi đó, coi như cậu tặng tớ sinh nhật đi: Tôi nói,, hình như
Zayn hơi cười cười, tôi cũng vui, tự dưng Zayn mua quà cho mình, cũng có thế Zayn cũng thinh thích mình rồi thì sao. Mà, tại sao Đóa Nhi lại
hiểu Zayn thế nhỉ, mình vẫn chưa kịp phân tích gì hết mà cậu ấy đã biết ý Zayn là gì rồi. Nhưng không sao, hiểu kiểu này tôi lại thích. Thế là
suốt mấy tiết học tôi cứ ngồi hát lầm bầm suốt, nhiều lúc con Quyên còn
bảo tôi im đi để nó còn nghe giảng những lúc nó tôi còn hát to hơn để
chọc tức nó, nhưng lại hát nhỏ lại để cho Zayn còn nghe giảng, nhưng
Zayn cũng chẳng phàn nàn gì cả. Tôi nhiều lúc cũng suy nghĩ, nếu như Nhi thích Zayn thì tại sao lại nói rằng Zayn cho tôi cái vòng đó. Thật khó
hiểu, chắc cậu ấy cũng giông tôi, muốn tự mình chinh phục còn hơn chơi
xấu sau lưng, mới cả Zayn cũng kì nữa, nói là tặng cho người tai là chết hay sao, thế mà còn ra vẻ hậm hực nữa chứ. Thật là, bỗng dưng tôi thấy
Zayn đang nhìn mình