Vệ Lang Yến ngồi ngay ngắn ở trên ghế nhìn Thẩm Mẫu Đơn đang quỳ rạp dưới đất. Đầu nàng cúi
rất thấp, tâm trạng dường như đã ổn định, cơ thể không run rẩy nữa. Hắn
im lặng hồi lâu, mày hơi nhíu chứng tỏ tâm tình của hắn lúc này cũng
không tốt lắm. Hắn thực sự không hiểu rốt cuộc nàng suy nghĩ như thế nào nữa, đang lo lắng điều gì? Hay là chán ghét hắn? Hắn cảm thấy là vế
trước, không phải là vế sau. Hắn nhìn ra nàng không chán ghét hắn. Hắn
nghĩ nghĩ, đứng dậy đi về phía trước hai bước, hơi cúi người, đưa tay đỡ lấy cánh tay của nàng. Hắn có thể cảm nhận được nàng hơi run một chút,
không khỏi hỏi: “Nàng rốt cuộc sợ cái gì chứ?” Vừa nói, tay vừa dùng
lực, bức bách nàng đứng lên.
Hắn biết nàng khẳng định không phải là sợ con người hắn, chẳng lẽ là sợ tình cảm của hắn?
Thẩm Mẫu Đơn bị hắn đỡ đứng lên, cũng không nhìn hắn, chỉ cúi thấp đầu nói:
“Dân nữ không xứng…” Nàng không dám tiếp nhận tình cảm của hắn. Nam nhân ưu tú như vậy, nếu thật sự đi theo bên cạnh hắn, yêu hắn cơ hồ là
chuyện sớm muộn. Nàng biết thói hư tật xấu của nam nhân, bọn họ có mới
nới cũ, lúc bắt đầu cũng thật sự rất thích ngươi, yêu thương chiều
chuộng ngươi, nhưng một khi đã chán ngươi, ngươi ngay cả hạt bụi dưới
đất cũng không bằng. Kiếp trước lúc đang phiêu bạt, nàng đã gặp qua quá
nhiều nam nhân như vậy. Trong mắt mọi người là người nam nhân tốt yêu
thê tử, yêu gia đình, yêu con cái, ai biết được sau lưng bọn họ là dạng
gì chứ? Nàng gặp qua quá nhiều nam nhân một bên gọi điện thoại cho vợ
nói là phải tăng ca, phải đi công tác. Nhưng sự thật thì sao, chẳng qua
bọn họ đi hẹn hò với nhân tình thôi, thậm chí nàng còn gặp nam nhân vừa
đang ân ái với nhân tình vừa gọi điện thoại cho vợ con nói nhớ họ, thật
là khiến người ta buồn nôn, cũng khiến người ta ghê tởm.
Sau khi
nàng sống lại đã dự định xong, từ hôn với La Nam, cố gắng kiếm tiền để
người nhà có cuộc sống tốt hơn, thay đổi vận mệnh kiếp trước, tìm một
nam nhân bình thường môn đăng hộ đối, cả đời hầu chồng dạy con, không
cầu đại phú đại quý chỉ cầu một đời an khang. Từ trước đến nay nàng
không ngờ quỹ đạo sự việc lại phát triển theo chiều hướng này, không ngờ nàng sẽ qua lại với Yến Vương, thậm chí hắn còn muốn cưới nàng. Nói
trắng ra, một nam nhân bình thường nàng có thể cả đời không tim không
phổi, chỉ mong sinh một đứa con, lấy đứa con làm chủ, về phần người kia, hắn ta yêu ai thì cứ yêu người đó thôi, nàng không sao cả. Nhưng nếu
như là nam nhân ưu tú giống như Yến Vương vậy, nàng sợ mình sẽ không giữ được trái tim, sẽ thích hắn. Nếu như đã thích hắn, nàng căn bản không
thể tâm bình khí hòa nhìn hắn và nữ tử khác như thế nào, nàng sẽ ghen
tị, nàng sẽ không nhịn được muốn đấu muốn tranh với bọn họ. Nhưng nàng
làm sao tranh được? Thậm chí sẽ liên lụy tới toàn bộ Thẩm gia, cho nên
nàng kiên quyết không thể chấp nhận hắn được.
Tất nhiên, bây giờ
hắn đã chạm qua nàng rồi, cách suy nghĩ của nàng cũng thay đổi. Sau này
hắn sẽ là người tôn quý nhất dưới gầm trời này, sao có thể nhìn nữ tử mà hắn đã chạm qua thành thân hầu chồng dạy con với nam nhân khác. Nàng
chỉ định kiếm đủ tiền rồi sẽ lên am ni cô làm bạn với đèn dầu, những thứ khác sẽ không nghĩ tới nữa, chỉ mong hắn có thể bỏ qua cho Thẩm gia,
đừng làm khó phụ thân và A Hoán.
Vệ Lang Yến nhíu chặt mày, có
chút hết cách rồi. Hắn chưa từng gặp qua nữ nhân mà mình thích, còn
tưởng rằng chỉ cần thích thì cưới vào cửa là được rồi, hiện tại là
chuyện gì xảy ra đây? Dáng vẻ bản thân cũng không tệ, thân phận cũng
không tệ, như vậy bị nàng cự tuyệt, tức giận khẳng định có một chút,
nhưng nhiều hơn là sự buồn bực và bất lực.
Hắn suy nghĩ, có phải
bản thân quá gấp gáp rồi không, làm cho nàng sợ? Vì vậy nên hoãn lại, từ từ bồi dưỡng tình cảm? Nhất định là vậy rồi, hắn nghĩ nghĩ, nói: “Hôm
nay là ta quá hấp tấp làm nàng sợ rồi. Nàng cũng đừng nói cái gì mà xứng hay không xứng. Ta có tình ý với nàng, muốn cưới nàng vào cửa cũng là
thật, không định bỡn cợt nàng. Lúc nãy… chỉ là có chút không nhịn được,
nàng hãy yên tâm, sau này ta sẽ không lỗ mãng như vậy nữa. Chúng ta
trước tiên hãy chầm chậm, qua lại như vậy trước, đợi nàng quen rồi lại
trả lời ta sau, có được không?” Mặc dù sẽ có chút khó nhẫn nại, nhưng vì không muốn dọa nàng, hắn bằng lòng tạm thời nhẫn nại một thời gian.
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu mờ mịt nhìn hắn, nhìn ra hắn thật sự không phải là
nói chơi, trong lòng không khỏi nảy sinh chút buồn bực. Người này không
phải rất thông minh sao, chẳng lẽ nghe không hiểu ý của nàng? Nàng là
hoàn toàn cự tuyệt hắn mà, chứ không phải muốn từ từ qua lại xem sao.
Vệ Lang Yến nói xong, nhìn thoáng qua bọc quần áo ở trên giường, nói:
“Không cần thu dọn nữa, Tử An vẫn ở lại đây với nàng. Ta có thời gian sẽ qua đây gặp nó.”
Thẩm Mẫu Đơn gấp gáp: “Điện… điện hạ, lúc nãy dân nữ không phải là ý đó. Dân nữ muốn nói dân nữ không xứng với điện hạ… Dân nữ…”
Vệ Lang Yến nhìn nàng một cái, ngắt lời nàng: “Xứng hay không xứng là do
ta quyết định. Được rồi, đừng nói lại chuyện này nữa, nàng có muốn ra
ngoài đi dạo không, ta đi với nàng. An Dương trừ khu chợ náo nhiệt còn
có rất nhiều nơi có thể tham quan. Thừa dịp nàng ở An Dương trong khoảng thời gian này, ta sẽ đi dạo với nàng.” Hắn nghĩ cô nương nhà người ta
không phải đều thích đi dạo chợ hay sao, hắn hạ mình một chút, cố gắng
thích ứng với nàng, vừa khiến nàng thích mình vừa làm cho nàng không bị
trói buộc bởi cái gọi là quan niệm dòng dõi huyết thống.
Sắc mặt
Thẩm Mẫu Đơn đều tái đi, lại có chút đỏ, trong lòng càng dâng lên cảm
giác vô lực dày đặc: “Điện hạ, không cần đâu.” Nàng cũng đã chuẩn bị
xong việc bị hắn trách phạt, chịu lửa giận của hắn, nay lại là chuyện gì đây…
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng gõ cửa, giọng nói non nớt của Vệ Tử An vang lên ở bên ngoài: “Thất hoàng thúc, Mẫu Đơn tỷ tỷ, hai
người có ở trong phòng không? Ta bước vào nha.”
Thẩm Mẫu Đơn có chút luống cuống, vẻ mặt Vệ Lang Yến không thay đổi, mở miệng nói: “Vào đi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, cái đầu nhỏ của Vệ Tử An ló vào trước, thấy hai người
đều ở trong phòng, đẩy cửa vào cười tít mắt, chạy chầm chậm đến bên Thẩm Mẫu Đơn, quấn lấy nàng nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, câu chuyện hôm nay tỷ vẫn
chưa kể. Hôm qua kể tới khúc lạc vào Tiểu Lôi Âm, sau đó như thế nào?”
Thẩm Mẫu Đơn chỉ đành bỏ qua điện hạ ở một bên trước, ôm Vệ Tử An ngồi xuống đầu giường, còn mình thì ra bên ngoài bê một chiếc ghế nhỏ đặt ở cạnh
giường để ngồi kể chuyện cho tiểu thế tử: “Kế tiếp là kể câu chuyện Tôn
hầu tử giả làm thần y…” Điện hạ ngồi ở vị trí không xa ở sau lưng nàng.
Ánh mắt nóng rực sau lưng khiến nàng hơi có chút không tự nhiên, có lúc
đang kể quên hết nội dung phía sau, phải nghĩ hồi lâu mới kể tiếp được,
cứ lắp ba lắp bắp như vậy kể hơn một canh giờ mới kể xong đoạn Tôn hầu
tử giả làm thần y.
Ánh mắt sau lưng vẫn một mực không rời khỏi,
nàng kể bao lâu hắn liền nhìn nàng bấy lâu, nàng cũng một mực không dám
quay đầu nhìn hắn. Tới khi nàng kể xong Cưu Lan bước vào đưa mấy ly trà, nàng bưng lên uống một hơi cạn sạch. Thực sự có chút chịu không nổi ánh mắt sau lưng rồi, uống xong nước trà, nhét cái ly vào tay Cưu Lan, đang muốn nói ra ngoài thăm Bảo Thu, bỗng nhiên nàng nghe điện hạ nói: “Tử
An, tối nay có muốn ra ngoài dạo chợ đêm không? Thất hoàng thúc đi với
con, cũng kêu luôn Mẫu Đơn tỷ tỷ của con có được không?”
Thẩm Mẫu Đơn bất ngờ không kịp đề phòng đối diện với đôi mắt mang theo ý cười
của hắn, không nhịn được ngẩn ra, đầu óc cũng có chút ong ong, trái tim
cũng không kiềm chế được bỗng rung động. Nàng mờ mờ mịt mịt nghe giọng
nói vui mừng của Vệ Tử An: “Hay quá, Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ cũng cùng đi dạo
chợ đêm với chúng ta đi. Mẫu Đơn tỷ tỷ, chợ đêm rất vui đó, có rất nhiều hoa đăng, món ngon, còn có biễu diễn tạp kỹ nữa,…”
“Tỷ… tỷ phải
chăm sóc cho Bảo Thu, nên không đi được.” Thẩm Mẫu Đơn vội tránh đi đôi
mắt ấy, không dám nhìn hắn nữa. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn
cười, tuy chỉ là nụ cười mờ nhạt nhưng lúc nãy sự rung động trong tim
nàng quả thật rất lớn. Nàng biết mình nhất định phải cách xa hắn.
Vệ Tử An từ đầu giường bò xuống, ôm chặt lấy eo Thẩm Mẫu Đơn, nũng nịu
nói: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ cùng đi với chúng ta đi, để Cưu Lan tỷ tỷ và Tư
Cúc tỷ tỷ ở nhà chăm sóc Bảo Thu tỷ tỷ là được rồi, có được không?”
Cưu Lan cười nói: “Phải đó, Mẫu Đơn cô nương, có nô tỳ và Tư Cúc ở đây, người hãy ra ngoài cùng thế tử đi.”
“Ta…” Thẩm Mẫu Đơn há miệng, cúi đầu nhìn vẻ mặt van xin của Tử An, có chút
không biết phải cự tuyệt như thế nào, cuối cùng cái gì cũng đều nói
không ra.
~~d die en d da n le q u y đo nnn~~d đien da an le qu yyy donnnn~~~
Vệ Lang Yến ở đây suốt cả ngày, buổi trưa cũng ở lại trong nhà dùng cơm.
Ăn xong Cưu Lan dọn dẹp một sương phòng nhỏ để hắn nghỉ ngơi một lát,
sau đó ở cùng với Thẩm Mẫu Đơn và Vệ Tử An cả buổi chiều. Sau khi ăn cơm tối xong, Vệ Tử An ầm ĩ đòi ra ngoài chơi, kéo Thẩm Mẫu Đơn đi ra ngoài cửa. Thẩm Mẫu Đơn đã từ chối mấy lần, Vệ Tử An đứng im, cúi đầu đứng
một bên. Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nhìn, thấy tiểu gia hỏa đang khóc, lập tức luống cuống: “Thế tử, thế tử đừng khóc mà, ta sẽ đi với thế tử mà.”
Cuối cùng Thẩm Mẫu Đơn cũng đánh không lại thế công bằng nước mắt của Vệ Tử
An, đi theo Vệ Tử An ra ngoài cửa viện, thấy có chiếc xe ngựa dừng ở
trong hẻm. Vệ Tử An dắt nàng đi qua, vén rèm lên. Vệ Lang Yến đang ngồi
ngay ngắn ở bên trong, mặc cẩm bào màu xanh thẫm, bên ngoài khoác áo
khoác da chồn đen. Gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lúc thấy bọn họ nét mặt dịu dàng hơn nhiều. Vệ Tử An vươn tay nhỏ về phía hắn: “Thất
hoàng thúc, kéo con với.”
Vệ Lang Yến đưa tay kéo Vệ Tử An lên
xe. Thẩm Mẫu Đơn đứng dưới xe ngựa đang do dự, điện hạ lại đưa tay ra
một lần nữa: “Mau lên đây đi.”
Thẩm Mẫu Đơn nhìn bàn tay thon dài mạnh mẽ của hắn, cắn răng nghĩ dù sao mình cũng đã bị hắn chạm qua rồi, một lát còn phải đối mặt với hắn. Bây giờ nói thêm nữa thì có ích gì,
nhắm mắt, lòng đã quyết, đưa tay ra. Một bàn tay có chút lạnh lẽo nắm
lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của nàng. Hai người đột nhiên cảm nhận
được lúc các ngón tay chạm vào nhau có cảm giác gì đó tê tê dại dại từ
ngón tay tản ra, đều ngẩn ra.
Cái cảm giác tê dại kia từ ngón tay truyền tới toàn thân. Vốn Vệ Lang Yến nghĩ rằng chỉ một cái nắm tay sẽ
không có việc gì, không ngờ lần này lại không thể thu thập được, bụng
dưới gần như lập tức căng cứng. Sắc mặt hắn khẽ biến, dùng lực một cái
kéo nàng lên xe ngựa, lập tức buông ta ra, hơi điều chỉnh lại tư thế
ngồi.
Thẩm Mẫu Đơn và Vệ Tử An ngồi đối diện Vệ Lang Yến. Nhìn
Thẩm Mẫu Đơn có chút không được tự nhiên, Vệ Lang Yến cảm thấy bản thân
có chút tự dẫn lửa đốt mình, hắn vốn định cùng nàng qua lại một thời
gian, ít nhất cũng khiến nàng thích mình rồi mới tới cửa cầu hôn, cưới
nàng vào cửa. Nhưng hắn đã đánh giá quá thấp sự nhẫn nại của mình rồi.
Chẳng qua chỉ mới hơi chạm vào nàng một chút, hắn liền có chút chịu
không được, nếu không có Tử An ở đây, hắn thật không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.
Xe ngựa chạy lộc cộc về phía trước, Vệ Tử An hưng phấn vén một góc rèm xe để nhìn ra bên ngoài. Thẩm Mẫu Đơn cố gắng
khiến mình quên đi tầm mắt nóng rực và cuồng nhiệt ở đối diện. Tay nàng
đặt ở hai chân có chút run rẩy. Trong đầu suy nghĩ hết lần này đến lần
khác, mặc kệ như thế nào ngày mai nhất định phải đưa tiểu thế tử về
vương phủ, nàng không thể tiếp tục tiếp xúc với điện hạ được nữa. Ngày
mai lúc đưa tiểu thế tử về nhất định phải nói rõ ràng với hắn mới được.
Nếu như hắn nhất thời nóng giận trách phạt Thẩm gia thì làm sao? Hắn
không phải là muốn thân thể của mình sao? Nếu thực sự không được thì cho hắn thân thể này vậy, chỉ cần Thẩm gia không sao, nàng như thế nào cũng được. Dù sao sau này nàng cũng chỉ có phận là bạn với đèn dầu suốt đời
thôi. Nhưng nếu hắn lấy Thẩm gia ra uy hiếp để cưới nàng thì làm sao
đây?
Dọc đường Thẩm Mẫu Đơn vẫn luôn suy nghĩ lung tung, chợt xe
ngựa dừng lại. Thẩm Mẫu Đơn nhìn ra ngoài thì thấy đã tới chợ đêm rồi,
bên tai đều là tiếng người huyên náo, vô cùng náo nhiệt. Nô tài lập tức
tới trước xe ngựa thả ghế nhỏ xuống. Vệ Lang Yến dẫn đầu xuống xe ngựa
trước, lại ôm Vệ Tử An xuống, Thẩm Mẫu Đơn cũng theo xuống.
Nhìn
khu chợ đèn đuốc sáng trưng, sôi nổi náo nhiệt, Thẩm Mẫu Đơn có chút lơ
đãng. Vệ Tử An hưng phấn không thôi nắm tay Thẩm Mẫu Đơn, chỉ vào những
thứ thú vị kỳ lạ dọc đường giới thiệu cho Thẩm Mẫu Đơn: “Mẫu Đơn tỷ tỷ
đây là mười loại kẹo dính, ăn rất ngon đó…”
“Mẫu Đơn tỷ tỷ, đây là rượu nho, chua chua ngọt ngọt, uống ngon lắm. Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ uống với ta một chén nha.”
Vệ Tử An kéo Thẩm Mẫu Đơn đi về phía hàng quán kia. Quán này vô cùng đơn
sơ. Trên đầu che một tấm bạt lớn, có bếp lò và một cái vạc, trên cái bàn cũ bên cạnh bày chén sạch và muỗng, Vệ Tử An kéo nàng tới trước một cái bàn cũ ngồi xuống. Vệ Lang Yến cũng qua theo và ngồi xuống.
Vệ Tử An cười nói với bà bà bày quán: “Bà bà, cho ta ba ly rượu nho.”
Ba ly rượu nho được bưng lên, Thẩm Mẫu Đơn nếm thử một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, nhịn không được nghiêng đầu nhìn Vệ Tử An nở nụ cười: “Uống
thật là ngon đó.”
Vệ Tử An đắc ý: “Thấy chưa, thấy chưa, ta đã nói là rất ngon mà.”
Vệ Lang Yến không kén chọn, cũng uống theo từng hớp từng hớp.
“Thất đệ?” không xa cất lên giọng nói kinh ngạc, mấy người đồng thời quay đầu lại nhìn, đều quen biết, Cảnh Vương Vệ An Cảnh.
Đi theo bên cạnh Vệ An Cảnh là một nữ tử quyến rũ, vóc dáng đầy đặn, mềm
mại giống như không xương dính trên người Vệ An Cảnh. Hắn ta đi tới
trước mặt ba người, quan sát Thẩm Mẫu Đơn, lại nhìn Vệ Lang Yến bằng ánh mắt kỳ lạ: “Vệ Lang Yến, đệ vẫn làm thật sao?”
Vệ Lang Yến đương nhiên hiểu lời nói của hắn ta có ý gì, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ ừ một tiếng không cần nhiều lời nữa.
“Chào Lục thúc thúc.” Vệ Tử An có chút bất đắc dĩ chào hỏi Vệ An Cảnh.
Vệ An Cảnh đưa tay sờ sờ đầu tiểu thế tử, cười híp mắt hỏi tiểu thế tử:
“Tử An cùng về với Lục thúc thúc có được không? Lục thúc thúc chuẩn bị
cho con rất nhiều đồ chơi rất hay đó.”
Vệ Tử An thở dài bất đắc
dĩ giống như ông cụ non: “Lục thúc thúc, con muốn đi cùng Thất thúc thúc và Mẫu Đơn tỷ tỷ, cho nên không làm phiền Lục thúc thúc đâu.”
Vệ An Cảnh lại trêu ghẹo Vệ Tử An mấy câu rồi không nói thêm gì nữa. Lúc
này mới dẫn nữ tử bên cạnh rời khỏi, lúc rời khỏi còn như cười như không nhìn Thẩm Mẫu Đơn mấy lần.
Ba người uống xong rượu nho rồi đi
dạo một hồi. Thời gian không còn sớm nữa mới trở về nhà, Vệ Lang Yến đưa hai người tới trước cửa nhà: “Về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sáng sớm ngày
mai ta sẽ tới đây.” Dứt lời, đóng màn xe lại, sai phu xe cho xe ngựa
chạy đi.
Nhìn xe ngựa từ từ biến mất ở đầu hẻm, Thẩm Mẫu Đơn dắt
Vệ Tử An bước vào sân. Nàng đưa tiểu tử kia về phòng rồi cũng không lập
tức rời đi mà dỗ dành tiểu thế tử hồi lâu. Dỗ dành cả nửa canh giờ thì
tiểu tử kia mới chịu đồng ý ngày mai trở về vương phủ, Thẩm Mẫu Đơn mới
coi như thở phào nhẹ nhõm.
~di een d d dannn lllle quuuy đooon~~ d d iiien daaaan leee qqqquydon~
Sáng sớm ngày hôm sau, Vệ Lang Yến ăn sáng xong thì Trần Hoằng Văn liền đưa
các công vụ cần xử lý trong khoảng thời gian này tới thư phòng. Vệ Lang
Yến đành phải xử lý công vụ trước rồi mới qua được nhà bên kia. Tới lúc
xử lý xong công vụ thì cũng sắp tới trưa rồi, đột nhiên hắn nhớ ra cái
gì đó, hỏi Trần Hoằng Văn đang đứng bên cạnh: “Hoằng Văn, bổn vương có
một vấn đề muốn hỏi ngươi. Nếu như một nữ tử nói với ngươi là nàng không xứng ở bên ngươi đó là ý gì? Có phải là thực sự không xứng hay là cự
tuyệt?”
Trần Hoằng Văn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra
rồi, trước tiên có chút ngẩn ra, y không ngờ cô nương Thẩm gia kia sẽ
nói những lời như vậy. Đây rõ ràng là cự tuyệt rồi, y trầm giọng nói:
“Điện hạ, đây chỉ là cái cớ, không phải là vấn đề cái gì xứng hay không
xứng mà là nàng ấy không muốn cùng với ai đó ở bên nhau nên mới nói
những lời như vậy.” Y thật không ngờ Thẩm gia cô nương sẽ từ chối điện
hạ. Hơn nữa, y nhìn sang điện hạ, y đi theo điện hạ cũng đã mười mấy năm rồi, từ nhỏ đã theo bên cạnh điện hạ rồi, biết điện hạ chưa từng có nữ
nhân nào. Vốn cho rằng hắn sẽ không rung động tình cảm với nữ nhân, càng không ngờ khi điện hạ rung động với nữ nhân sẽ cố chấp và cuồng nhiệt
như vậy.
Vẻ mặt Vệ Lang Yến từ từ sa sầm lại, gương mặt lạnh lùng. Nàng đúng là cự tuyệt hắn, nàng thật là cái gì cũng không sợ?
Đang nghĩ ngợi, chợt bên ngoài có hạ nhân đến báo: “Điện hạ, thế tử về rồi. Thẩm cô nương đưa thế tử về rồi.”
Vẻ mặt Vệ Lang Yến khó hiểu, hồi lâu mới đứng lên nói: “Hoằng Văn ngươi ra ngoài đón Tử An, lại kêu Thẩm cô nương qua đây.”
~~d iiiieeeen d d dannn leee qqquyyy doon~dieeenđ đ anlllle quuyydon~
Sau khi Thẩm Mẫu Đơn nghe xong lời của Trần Hoằng Văn, nhìn về hướng thư
phòng, hơi có chút chần chừ, lại nghĩ nàng tới đây là để giải quyết vấn
đề chứ không phải trốn tránh. Nàng cắn chặt răng, từng bước từng bước đi về phía thư phòng, gõ nhẹ cửa một cái, lập tức trong phòng vang lên
tiếng của Vệ Lang Yến: “Vào đi!”
Thẩm Mẫu Đơn đẩy cửa đi vào, đập vào mắt chính là nam nhân đang ngồi sau án thư lớn. Dáng người hắn bất
phàm, ngồi vững vàng ở nơi đó. Trên người tản ra khí thế cực lớn hoàn
toàn không giống với hắn ngày hôm qua vừa gặp. Thẩm Mẫu Đơn có chút do
dự. Lúc đang thất thần lại nghe tiếng nói có chút lạnh lẽo: “Vào đây,
đóng cửa lại!”
Đây dĩ nhiên là giọng điệu ra lệnh, Thẩm Mẫu Đơn siết chặt nắm tay, đi vào trong phòng, xoay người đóng cửa lại.
Nàng xoay người lại, đi về phía trước hai bước, cách án thư một khoảng, đang muốn mở miệng nói gì đó, điện hạ đã hỏi: “Hôm qua nàng nói không xứng
với ta thật ra là vì muốn cự tuyệt ta? Nàng không muốn gả vào vương
phủ?”
Thẩm Mẫu Đơn quỳ xuống đất bụp một tiếng, đầu cúi xuống
thấp. Nàng trả lời: “Dạ phải, điện hạ.” Vừa nói xong nàng cảm thấy không khí xung quanh dường như lạnh đi không ít. Nàng lại nghe thấy tiếng của hắn: “Thẩm Mẫu Đơn, sao nàng dám? Sao nàng dám cự tuyệt bổn vương? Nàng không sợ liên lụy đến cả gia tộc Thẩm gia của nàng!”
Giọng nói
của hắn đã vô cùng lạnh lùng, Thẩm Mẫu Đơn không nhịn được rùng mình một cái, đầu cúi càng thấp: “Điện… điện hạ, dân nữ sợ, nhưng dân nữ không
xứng. Ngài… ngài nếu thực sự muốn… muốn, dân nữ… sẽ không từ chối. Dân
nữ chỉ mong… chỉ mong điện hạ có thể tha… tha cho Thẩm gia, dân nữ cũng
sẽ… suốt đời làm bạn với đèn dầu.” Nàng lắp ba lắp bắp cuối cùng cũng
cắn răng nói ra hết những lời này, chỉ chờ hắn xử trí.
Vệ Lang
Yến đã nghe hiểu những lời này, ý của nàng là thân thể có thể cho hắn
còn việc gả cho hắn thì không cần, thân thể đã cho hắn rồi, cầu xin hắn
tha cho Thẩm gia. Vệ Lang Yến cười lạnh hai tiếng, nhiệt độ trong thư
phòng lại chợt giảm đi không ít. Hắn nhịn xuống sự tức giận trong lòng,
lạnh lùng nói: “Vậy nàng qua đây.”
Thẩm Mẫu Đơn chỉ cảm thấy cả
người rét run, cắn răng đứng lên. Ngay cả đầu nàng cũng không ngẩng lên, từng bước đi về phía bóng người khôi ngô phía sau án thư. Đôi chân tựa
hồ như chịu sức nặng nghìn cân. Nàng không biết rốt cuộc bản thân làm
thế nào đi tới bên cạnh hắn, không dám nhìn diện mạo của hắn. Nàng nghe
thấy giọng nói càng ngày càng lạnh lùng của hắn: “Ngồi xuống!”
Thẩm Mẫu Đơn cắn răng, nhắm mắt ngồi nghiêng lên đùi hắn, cơ thể cũng bắt đầu hơi run rẩy.
Vệ Lang Yến ngồi vững vàng không động đậy. Mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể nàng lượn lờ quanh chóp mũi, dục vọng của hắn cơ hồ lập tức thức tỉnh,
nhanh đến nỗi khiến hắn ngạc nhiên, cũng khiến hắn càng ngày càng tức
giận, hắn lạnh lùng nói: “Nàng ngồi như vậy làm gì? Mặt hướng về phía
ta, ngồi dạng chân lên người ta, chẳng lẽ còn cần ta phải dạy nàng sao?”
Sắc mặt Thẩm Mẫu Đơn có chút trắng bệch, nắm tay siết chặt run rẩy, nàng
cúi thấp đầu, từ từ xoay người lại. Mặt hướng về phía hắn, chằm chậm từ
ngồi nghiêng biến thành ngồi dang chân trên đùi hắn. Nàng dường như lập
tức nhận ra có vật gì đó cưng cứng chọt vào bên trong bắp đùi của nàng.
Nàng lập tức cứng người không dám động đậy nửa phần.
“Nàng đang
làm gì? Còn không tiếp tục? Không phải xin ta tha cho Thẩm gia các ngươi sao?” Giọng nói của Vệ Lang Yến càng ngày càng hờ hững. Sự căng cứng ở
bụng dưới khiến hắn gần như sắp không nhịn được, nhịn không được muốn ôm chặt nàng vào lòng.
Thẩm Mẫu Đơn sao lại không hiểu ý trong lời
nói của hắn, trong lòng có chút khổ sở. Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt anh
tuấn của hắn, nhắm mắt lại, bất chấp tiến tới, đôi môi mềm mại chạm vào
đôi môi mím chặt lạnh băng của hắn. Nàng cũng không biết nên làm sao
nữa, dừng lại, vươn cái lưỡi ẩm ướt nhẹ nhàng liếm môi hắn. Cái thứ đang chọt vào đùi nàng càng ngày càng cứng rắn, nàng không được tự nhiên
giãy dụa một chút.
Một bàn tay to đột nhiên ôm lấy eo nàng, cả
người nàng ngã vào người hắn. Bộ ngực mềm mại đụng vào lồng ngực rắn
chắc rộng rãi của hắn, hắn mở miệng ra, cái lưỡi nóng ẩm xông vào khoang miệng của nàng, khuấy động một cách mạnh mẽ trong miệng nàng, mút vào,
nước bọt của hai người trộn lẫn vào nhau. Nụ hôn tham lam càn rỡ của hắn khiến nàng nhịn không được muốn trốn tránh, đầu không ngừng lui về phía sau nhưng lập tức bị hắn giữ lại, bị buộc tiếp nhận nụ hôn cuồng dã
khiến người ta hít thở không thông này.
Trong đầu Vệ Lang Yến chỉ còn lại duy nhất một âm thanh, muốn nàng, muốn nàng. Hắn không thể thỏa mãn chỉ bằng một nụ hôn. Bàn tay ôm chặt eo nàng di chuyển lên đầu vai, vạch ra tầng lớp quần áo, lộ ra bờ vai trắng mịn trơn láng.
Vừa chạm vào hơi lạnh, cả người Thẩm Mẫu Đơn càng ngày càng run rẩy kịch liệt, trong lòng trào dâng sự tuyệt vọng nồng đậm.
Vệ Lang Yến đối diện gương mặt tái nhợt và đôi mi cong cong không ngừng
run rẩy, trong lòng mềm đi, nhíu mày nhìn nàng hồi lâu. Lo sợ con sư tử
dũng mãnh đang kêu gào càng trở nên kịch liệt hơn, hắn ngừng tất cả động tác lại, qua hồi lâu hắn mới cắn răng nói bằng giọng khàn khàn: “Nàng
đi đi.”
Thẩm Mẫu Đơn chợt mở bừng mắt ra, không thể tin được nhìn hắn, dường như có chút không dám tin những lời mình nghe được. Hắn lại
cau mày cắn răng nói: “Nghe không hiểu lời ta nói sao? Hay nàng muốn
tiếp tục?” Chẳng lẽ nàng không biết mình phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể khống chế được bản thân sao, hắn là muốn nàng, nhưng không phải
là ở một nơi như thế này. Hắn cũng không định buông tha cho nàng, lúc
nãy chẳng qua là bị nàng chọc giận thiếu chút nữa đánh mất lý trí.
Thẩm Mẫu Đơn lắp bắp hỏi một cách cẩn thận: “Điện… điện hạ, vậy… vậy Thẩm gia…”
Vệ Lang Yến lạnh lùng nói: “Yên tâm, ta sẽ không động vào bọn họ đâu.”
Cuối cùng Thẩm Mẫu Đơn cũng hoàn hồn, nhanh chóng từ hai chân hắn nhảy
xuống, chỉnh lại quần áo, đi mấy bước cách hắn không xa thì ngừng lại,
hành lễ với hắn, cảm kích nói: “Đa tạ điện hạ, dân nữ cáo từ.” Dứt lời,
không chút do dự, cẩn thận lui ra khỏi phòng.