Nạn châu chấu ập đến, tam phòng Thẩm gia sau hai
tháng thì đã hết lương thực, Thẩm Hoán thấy phụ thân tới chỗ tổ mẫu mượn tiền mua lương thực nhưng lại tay không trở về, vẻ mặt tỷ tỷ u sầu:
“Phụ thân, con qua mượn chỗ La đại ca một ít tiền vậy. Hiện tại như vậy
cũng không phải là cách, qua một khoảng thời gian nữa, A Hoán phải thi
sơ tuyển rồi. Chúng ta nhịn đói cũng không thể để A Hoán nhịn đói được.”
Thẩm Hoán thấy phụ thân mở đôi môi khô nứt, cuối cùng cũng không nói được
lời nào, nhìn thấy tỷ tỷ ra ngoài. Tới lúc mặt trời lặn, tỷ tỷ mới trở
về, cẩn thận từ trong lòng móc ra mấy lượng bạc vụn, tỷ tỷ cười rất dịu
dàng: “Phụ thân, A Hoán, ta mượn được mấy lượng bạc từ chỗ La đại ca.”
Thẩm Hoán thấy mắt tỷ tỷ hơi sưng, biết nhất định là La gia làm khó tỷ ấy,
nhưng mà lúc này đệ ấy chẳng dám nói gì cả. Đệ ấy sợ tỷ tỷ đau lòng.
Chỗ tiền mượn về rất nhanh đã đem đi mua lương thực. Trước mắt giá lương
thực đắt đỏ như vậy, mấy lượng bạc vụn này cũng không mua được bao nhiêu lương thực, chẳng qua chỉ có thể duy trì mấy ngày. Sau đó phụ thân và
tỷ tỷ ra sông bắt cá, lên núi đào rễ cây, tìm trái dại. Lúc này khó khăn lắm mới vượt qua được mấy tháng gian khổ này, lúc đó phụ thân và tỷ tỷ
lúc nào cũng để thức ăn lại cho đệ ấy, nói với đệ ấy, bọn họ đã ăn rồi.
Nhìn thấy phụ thân và tỷ tỷ tiều tụy, trong lòng Thẩm Hoán khó chịu đến
mức muốn khóc. Nhưng đệ ấy không dám, đệ ấy sợ phụ thân và tỷ tỷ đau
lòng. Đệ ấy không thể khóc, đệ ấy còn phải cố gắng học, cố gắng thi đậu
nho sinh, cố gắng trở thành nho sinh phẩm cấp hơn người. Đệ ấy phải cố
gắng để người thân của mình có cuộc sống tốt hơn, không bao giờ phải cẩn thận nhìn sắc mặt người khác mà sống nữa.
Đệ ấy thi rất tốt, rất thuận lợi vượt qua sơ tuyển. Lúc này cuộc sống của mọi người cũng tốt
hơn. Tam phòng Thẩm gia bọn họ cũng vượt qua được, lại nghĩ tới nạn châu chấu này hại chết bao nhiêu người như vậy, trong lòng Thẩm Hoán cũng
vẫn căng thẳng. May mắn phụ thân và tỷ tỷ không sao, bọn họ cũng vượt
qua được.
Những ngày sau là tới thọ thần của lão gia La gia, tỷ
tỷ rất chăm chỉ thêu bức tranh tám con ngựa phi nhanh. Thẩm Hoán không
biết rốt cuộc tỷ tỷ và phụ thân ở La gia như thế nào, chỉ biết rằng lúc
về sắc mặt của phụ thân rất khó coi, mắt của tỷ tỷ cũng đỏ lên. Đệ ấy âm thầm thề, đệ ấy nhất định phải cố gắng, để La gia không dám khinh
thường tỷ tỷ.
Sau đó đệ ấy bận rộn học tập, phải lên thượng kinh
An Dương dự thi. Đầu hạ năm sau tỷ tỷ phải thành thân với với đại gia La gia rồi, chắc chắn không thể đi cùng đệ ấy. Phụ thân cũng phải đi Bình
Lăng tế tổ cũng không có thời gian. Đệ ấy cảm thấy bản thân đã lớn rồi,
không cần người khác đi cùng. Cuối cùng đệ ấy cũng chỉ dẫn theo Lục Nhi
lên thượng kinh. Lộ phí đi đường cũng là tỷ tỷ đi mượn, đệ ấy biết rõ,
nhưng đệ ấy không có cách nào không để tỷ tỷ đi.
Trên đường lên
thượng kinh Thẩm Hoán suy nghĩ rất nhiều lần, nghĩ sau này nhất định
phải nỗ lực. Đệ ấy muốn tỷ tỷ và phụ thân phải hãnh diện vì đệ ấy.
Đi hơn một tháng mới tới thượng kinh An Dương, đô thành phồn hoa kia khiến đệ ấy hoa mắt, càng khiến đệ ấy kiên định trong lòng.
Thế nhưng trời cao lại giáng xuống đệ ấy một đòn đả kích nặng nề. Ngày hôm
đó đệ ấy một mình đi loanh quanh ở quầy bán sách. Số bạc trên người đệ
ấy chỉ đủ để ăn uống thôi, vốn không có đủ để mua sách vở. Mỗi ngày đệ
ấy chỉ có thể ở quầy sách xem sách. Lúc đang xem sách, hình như nghe
thấy không xa có tiếng ồn ào, đệ ấy vốn không muốn qua xem, chỉ là nhìn
thấy mơ hồ một nữ tử đang quỳ dưới đất cầu xin cái gì đó. Đệ ấy tự dưng
lại nghĩ tới tỷ tỷ, do dự một hồi, để quyển sách trên tay xuống đi tới
chỗ đám người.
Chen vào giữa đám người, đệ ấy thấy một nữ tử
thanh tú gầy gò đang quỳ rạp dưới đất cầu xin nam nhân trước mặt cô
nương ấy một cách khổ sở: “Trạch Khánh, sao chàng lại đối xử với thiếp
như vậy. Chàng có biết thiếp đợi chàng bao lâu rồi không, nhưng lại nhận được thư từ hôn và tin tức thành thân của chàng. Chàng có biết thiếp
đau lòng biết bao. Trạch Khánh, sao chàng lại đối xử với thiếp như vậy?”
Dáng vẻ của nam nhân đó cũng không tệ, vẻ mặt có vẻ lúng túng. Hắn ta cẩn
thận quay đầu nhìn nữ tử đeo châu ngọc đầy đầu bên cạnh, cẩn thận cười
cười: “Dương Thạch, nàng đừng hiểu lầm. Nàng ta là cô nương từng đính
hôn với ta ở quê nhà. Nhưng bây giờ người ta yêu nhất chính là nàng.
Dương Thạch, không phải nàng muốn đi chọn trang sức sao? Bây giờ chúng
ta qua đó thôi.”
Thẩm Hoán thấy nữ tử tên Dương Thạch đó khinh
thường nhìn nam nhân kia, quay đầu từ trên cao nhìn xuống nữ tử đang nằm dưới đất kia: “Lúc nãy ngươi nói phò mã của bổn công chúa là nam nhân
của ngươi? Thật là láo xược! Người đâu, vả miệng nàng ta cho bổn công
chúa, ai bảo nàng ta nhận người quen lung tung!”
Lập tức có phụ nhân tiến lên phía trước kéo nữ tử ở dưới đất lên đánh trái phải vào mặt.
Nam tử có diện mạo dễ nhìn kia có chút khủng hoảng: “Dương Thạch, chẳng qua chỉ là một đứa dân đen, người hà tất phải chấp nhất với nàng ta.”
Thẩm Hoán cũng tức giận công tâm, sải bước đi lên, nhìn thẳng vào Dương
Thạch: “Rõ ràng là phò mã của công chúa có lỗi trước. Nữ tử này chẳng
qua là chỉ tới hỏi rõ ràng thôi. Công chúa hà tất phải là khó cô nương
nhà người ta như vậy?”
Mặc dù đệ ấy chỉ mới 13 tuổi, nhưng dáng
người đã khá cao, so với Dương Thạch còn cao hơn một chút. Cơ thể ốm
yếu, ngũ quan vẫn là dáng vẻ thiếu niên chưa trưởng thành. Gần như ánh
mắt Dương Thạch bị đệ ấy hấp dẫn, cười híp mắt nói: “Vốn là nếu ngươi
không tới đây cầu xin, bổn công chúa cũng chỉ thưởng cho nàng ta mấy bạt tay mà thôi. Nay ngươi đột nhiên ra đây thay nàng ta nói chuyện, trong
lòng bổn công chúa rất không thoải mái. Cho nên bây giờ quyết định dùng
trượng đánh chết nàng ta ngay lập tức.”
Mấy phụ nhân đang vả vào
miệng nghe vậy, lập tức tìm mấy côn trượng lại đây. Một người trong đó
giữ chặt cô nương kia, người còn lại giơ trượng đánh xuống người cô
nương ấy không chút lưu tình.
Thẩm Hoán ngây ra, không thể tin
được nhìn công chúa trước mắt. Xem như nàng ta là công chúa, nàng ta làm sao dám kiêu căng hống hách như vậy trước mặt bàn dân thiên hạ. Đệ ấy
lại nghe công chúa này nói: “Thật ra còn một cách có thể cứu cô nương
này, ngươi theo bổn công chúa về phủ, bổn công chúa liền tha cho nàng
ấy, ngươi thấy sao?”
Sắc mặt Thẩm Hoán tái nhợt, tay nắm chặt
thành quyền. Đệ ấy quay đầu nhìn nữ tử kêu rên đau đớn ở bên kia. Tức
giận trong lòng khiến cơ thể run rẩy, không chỉ bởi vì tức giận, còn bởi vì bản thân bất lực. Có phải lúc đầu nếu đệ ấy không cầu xin cho vị cô
nương này thì công chúa độc ác này sẽ tha cho cô nương ấy? Bây giờ lựa
chọn như vậy, đệ ấy căn bản không biết phải làm thế nào bây giờ.
Dương Thạch lại cười nói: “Hết giờ rồi, ngươi mất quyền lựa chọn rồi, đánh
mạnh lên cho bổn công chúa, đánh không chết ta sẽ hỏi tội các ngươi.”
Tiếng trượng trầm đục đánh vào người khiến Thẩm Hoán run rẩy kịch liệt. Đệ ấy muốn chạy lên cứu vị cô nương kia. Dương Thạch lại cho người ngăn cản
đệ ấy, cười nói: “Ngươi nhìn cho rõ đây. Nữ nhân này hoàn toàn là vì
ngươi mà chết. Nếu ngươi không can thiệp vào thì không phải đã không có
chuyện gì rồi sao?”
Đệ ấy trơ mắt nhìn vị cô nương kia bị đánh
tới máu thịt lẫn lộn trước mặt mình, từ tiếng kêu đau đớn lúc đầu tới
khi tiếng kêu nhỏ dần rồi tắt thở.
Thẩm Hoán cũng không biết rốt
cuộc mình đi về như thế nào. Đệ ấy chỉ biết công chúa độc ác kia nhẹ nói ở bên tai đệ ấy: “Nhớ đấy, nàng ta là vì ngươi mà chết.” Nàng ta không
lợi dụng thế lực của mình cưỡng ép đệ ấy về phủ công chúa mà thả đệ ấy
đi.
Ngây ngây ngốc ngốc trở về chỗ ở, Lục Nhi nói cái gì đệ ấy
hoàn toàn không rõ. Đệ ấy không biết mình như vậy rốt cuộc qua mấy ngày. Chỉ sợ sau này khi đã từ từ tỉnh táo lại đệ ấy cũng không qua được cửa
ải trong lòng mình, có một vị cô nương đã vì sự lỗ mãng của đệ ấy mà mất mạng.
Cho dù sau này đệ ấy thi đậu, trở thành nho sinh, đệ ấy cũng không vui nổi bởi vì có người đã vì đệ ấy mà chết.
Sau khi trở về Lâm Hoài, trong nháy mắt gặp lại phụ thân và tỷ tỷ, đệ ấy
thật muốn lớn tiếng khóc ra, nói hết tất cả với bọn họ. Nhưng cái gì đệ
ấy cũng không nói ra được, đệ ấy nói không nên lời. Những ngày sau đó
mặc dù tỷ tỷ bận rộn chuyện hôn sự của mình nhưng cũng nhận ra sự thay
đổi của đệ ấy, hỏi đệ ấy làm sao vậy, đệ ấy cũng không chịu nói.
Sau đó tỷ tỷ xuất giá, gả tới La gia, số lần đệ ấy và tỷ tỷ gặp mặt cũng ít đi. Trong vòng một năm cũng chỉ gặp nhau có mấy lần, cho đến một năm
sau, người La gia tới báo tang, nói tỷ tỷ không cẩn thận đập đầu vào góc bàn thư án bỏ mạng.
Đệ ấy dường như không tin được những gì mình nghe, lảo đảo đi về cửa lớn La gia với phụ thân. Nhìn thấy bóng dáng
gầy gò nằm trong vũng máu ở thư phòng, đệ ấy mới tin đó là sự thật, tỷ
tỷ của mình đã chết rồi.
Mấy ngày đó đau khổ mà đè nén, đệ ấy và phụ thân cũng không biết làm sao
sống qua khoảng thời gian đó. Những ngày sau đó đệ ấy luôn cảm thấy có
chỗ nào đó không đúng, tỷ tỷ đang tốt đẹp sao lại đập đầu vào góc bàn
chứ? Đệ ấy luôn cảm thấy cái chết của tỷ tỷ có chút kỳ lạ. Cho đến sau
này đột nhiên La gia đón Diêu Nguyệt vào cửa làm thiếp, đệ ấy cảm thấy
giữa hai người này khẳng định có quan hệ gì đó. Tỷ tỷ vừa chết, hắn ta
liền đón bằng hữu tốt nhất của tỷ tỷ vào cửa. Đệ ấy đi tới La gia tìm La Nam hỏi rõ, nhưng ngay cả mặt của La Nam cũng không thấy liền bị đánh
đuổi ra ngoài.
Sau đó cũng như vậy, đệ ấy càng tin chắc rằng năm
đó nhất định tỷ tỷ đã bắt quả tang chuyện gì rồi. Lúc một lần nữa đi đến La gia, đệ ấy tức giận chất vấn, vẫn như cũ chưa gặp được mặt La Nam,
lần này thì mấy tên đại hán khỏe mạnh ùn ùn kéo ra thượng cẳng tay hạ
cẳng chân với đệ ấy, chân bị đánh gãy. Đệ ấy đau đến ngất đi, lúc tỉnh
lại đôi chân đã không còn cảm giác gì nữa, trên người nóng hừng hực,
toàn thân không cử động được. Trời đổ trận tuyết lông ngỗng rơi xuống
cái đầu đau nhức, tuyết bay lả tả. Dường như đệ ấy nghe thấy tiếng gọi
dịu dàng của tỷ tỷ: “A Hoán, A Hoán,…”
Loại cảm giác này quá chân thật, Thẩm Hoán chợt mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của tỷ tỷ
gần trong gang tấc. Đệ ấy ngẩn ra, bỗng nhiên bật dậy ôm chầm Thẩm Mẫu
Đơn, cả người run rẩy, ngay cả giọng nói cũng mang theo sự sợ hãi rõ
ràng: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ…”
Thẩm Mẫu Đơn ngẩn ra, vỗ nhẹ lưng đệ ấy,
khẽ nói: “A Hoán, đệ sao vậy?” Sáng sớm thức dậy nàng liền nghe Tư Cúc
nói thiếu gia vẫn chưa tỉnh, dường như ở trong phòng nói mê sảng. Nàng
đi vào xem, phát hiện đệ ấy không biết mơ thấy cái gì, nước mắt ràn rụa, toàn thân run rấy, miệng gọi tỷ tỷ, tỷ tỷ.
Nàng đánh thức đệ ấy, không ngờ vừa tỉnh lại đột nhiên đệ ấy ôm lấy nàng.
Cơ thể Thẩm Hoán vẫn còn run rẩy kịch liệt, từng tiếng từng tiếng kêu tỷ tỷ, tỷ tỷ.
“A Hoán, đệ đừng dọa tỷ mà. Rốt cuộc đệ sao vậy?” Thẩm Mẫu Đơn cũng bị Thẩm Hoán dọa rồi.
Thẩm Hoán vẫn còn chìm trong giấc mơ vừa rồi. Giấc mơ này thật sự giống như
thật vậy. Người đệ ấy run rẩy, mặt chôn trên vai Thẩm Mẫu Đơn, thì thầm
nhỏ nhẹ: “Tỷ, đệ đã mơ thấy một giấc mơ rất đáng sợ. Trong giấc mơ, đệ…
đệ thấy Bảo Thu bị công chúa Dương Thạch đánh chết, mơ thấy hôn ước của
tỷ và La Nam không bị giải trừ, mơ thấy tỷ thành thân với La Nam, nhưng… nhưng…”
Trong lòng Thẩm Mẫu Đơn cũng hoảng hốt, không biết sao A Hoán lại mơ thấy những thứ này. Đây rõ ràng là chuyện xảy ra ở kiếp
trước mà, nàng dò xét hỏi: “A Hoán, sao đó thì sao? Đệ còn mơ thấy gì
nữa?”
Cơ thể A Hoán lại bắt đầu run rẩy kịch liệt, nhớ tới máu đỏ chói mắt và tuyết bay đầy trời trong giấc mơ kia: “Đệ… đệ mơ thấy tỷ ở
La gia xảy ra chuyện, tỷ… tỷ, La gia nói tỷ đập đầu vào góc bàn bất… bất hạnh qua đời. Còn… còn mơ thấy đệ đi tìm La gia, cuối cùng… cuối cùng
chết ở con hẻm nhỏ tuyết bay đầy trời.”
Giọng nói đứt quãng của
đệ ấy trầm trầm lắng lắng, Thẩm Mẫu Đơn lại nghe rất rõ ràng. Trong lòng nàng không biết có cảm tưởng gì. Nàng không ngờ A Hoán lại có thể mơ
thấy chuyện kiếp trước. Lúc nãy A Hoán nhất định rất sợ hãi, nàng nhịn
xuống sự chua xót trong lòng, vỗ vỗ lưng của đệ ấy: “A Hoán, không sao
đâu, chỉ là ác mộng thôi mà. Đệ nghĩ đi, bây giờ tỷ không phải đã giải
trừ hôn ước với La Nam rồi sao? Đệ yên tâm, chỉ là ác mộng thôi, cũng
đều qua rồi…”
Thẩm Hoán cũng dần bình tĩnh lại, đệ ấy duỗi thẳng
lưng, lộ ra nụ cười khổ: “Tỷ, thật xin lỗi, đệ không sao rồi. Đệ đi thăm Bảo Thu tỷ tỷ đây.”
Thẩm Mẫu Đơn gật đầu, thấy đệ ấy đã xuống
giường mặc xong quần áo. Hai người cùng đi vào phòng Bảo Thu. Bảo Thu đã tỉnh dậy. Sắc mặt có chút tái nhợt, tinh thần cũng không tồi. Thúy Chi
đang đút cháo cho cô nương ấy. Bảo Thu thấy Thẩm Hoán hai người, cười
cười với họ: “Mẫu Đơn tỷ, A Hoán, hai người tới rồi.”
“Bảo Thu
tỷ, hôm qua thật xin lỗi, nếu không tại đệ tỷ sẽ không…” Thẩm Hoán cúi
thấp đầu, lại nhớ tới chuyện trong mơ hôm qua, trong lòng không khỏi
căng thẳng.
Bảo Thu không đợi đệ ấy nói hết câu đã cắt đứt lời đệ ấy: “A Hoán, đệ làm gì vậy. Hôm qua nếu đệ không tới, ta sợ rằng dù có
bị nữ nhân kia đánh chết cũng không ai ra mặt giúp ta, thật may đệ đã
tới… A Hoán, đệ thật sự cảm thấy lúc đó nếu đệ không ra mặt can thiệp
hoặc đáp ứng rồi thì nữ nhân kia sẽ tha cho ta sao? Đây vốn không có khả năng, cho nên đệ cũng đừng tự trách mình nữa. Bây giờ ta còn phải cảm
ơn đệ mới phải… A Hoán, cám ơn đệ.”
Thấy sự chân thành trong lời
nói của cô nương ấy, Thẩm Hoán cũng từ từ cởi bỏ gánh nặng trong tim
mình, nở nụ cười hiếm hoi, cũng không nói thêm gì nữa.
Không bao
lâu, nữ y quan cũng đã tới, chữa trị cho Bảo Thu xong rồi rời khỏi. Như
vậy Bảo Thu ước chừng phải nằm trên giường một tháng, vết thương ở chân
mới khỏi. Bây giờ Thúy Chi và cô nương ấy cũng chỉ có thể ở lại chỗ này
của Thẩm Mẫu Đơn mà thôi. Từ trong giọng nói đứt quãng của Bảo Thu, Thẩm Mẫu Đơn biết được sau khi chia tay bọn họ. Thi Bảo Thu cứ dựa theo địa
chỉ mà mẫu thân đưa đi tìm vị bằng hữu của mẫu thân, nào ngờ người ta
lại nỏi rằng họ đã dọn đi mấy năm trước rồi. Cô nương ấy, Thúy Chi và
Vượng thúc chỉ đành thuê căn nhà nhỏ để ở, thỉnh thoảng sẽ đi dạo ở chợ, xem xem có thể gặp được Nguyên Trạch Khánh hay không.
Không ngờ hôm qua lại gặp được, chuyện sau đó Thẩm Mẫu Đơn bọn họ cũng biết rồi đó.
Lại mấy ngày nữa trôi qua, Thẩm Mẫu Đơn đột nhiên nhớ tới lời Trần Hoằng
Văn nói khoảng nửa tháng điện hạ sẽ trở về. Bây giờ không phải là sắp
tới rồi sao? Tới lúc đó là nàng chủ động đưa tiểu thế tử về vương phủ
hay là đợi điện hạ đích thân tới đón người? Nửa tháng ở chung này nàng
thật sự rất thích đứa bé Tử An này, nghe lời, hiểu chuyện, ấm áp lòng
người.
Thời gian kiếp trước mặc dù nàng và La Nam đã thành thân
một năm. Nhưng mà La Nam chê vết sẹo trên trán nàng nên vẫn không chịu
chạm vào nàng. Trong thời gian một năm, số lần hai người cùng giường có
thể đếm được trên đầu ngón tay. Khi đó nàng nằm mơ cũng muốn có một đứa
con. Bây giờ bỗng nhiên xuất hiện đứa bé này, mặc dù không nuôi nó từ
nhỏ, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, nàng thật sự vô cùng
thích đứa bé này.
Có lẽ ánh mắt của Thẩm Mẫu Đơn nhìn chăm chú Vệ Tử An quá lâu, Vệ Tử An ngẩng đầu nhìn nàng nở nụ cười không được tự
nhiên: “Mẫu Đơn tỷ tỷ, tỷ nhìn ta như vậy làm gì?” Tiểu thế tử dường như nghĩ tới điều gì đó, gương mặt rạng rỡ từ từ xụ xuống: “Mẫu Đơn tỷ tỷ,
chẳng lẽ tỷ lại muốn đưa ta về vương phủ sao? Mẫu Đơn tỷ tỷ, ta không
muốn về, ta vẫn muốn ở lại đây.”
Thẩm Mẫu Đơn cười nói: “Vậy ta
không đưa tiểu thế tử về nữa, đợi điện hạ tới đón tiểu thế tử có được
không?” Nàng thật không nhẫn tâm nhìn dáng vẻ mất mác của đứa bé này.
Vệ Tử An lập tức gật đầu, nở nụ cười: “Dạ”
Lúc nói ra những lời đó Thẩm Mẫu Đơn đã có chút hối hận rồi, nhưng nhìn
thấy khuôn mặt tươi cười của Vệ Tử An lại cảm thấy không sao cả, trốn
tránh thì sao chứ, nếu điện hạ thật sự có tình ý với nàng, nàng có trốn
cũng vô dụng thôi.
Hoài Ninh là một huyện thành khá lớn gần An Dương. Nơi này có một khu rừng
diện tích trên trăm thưởng* (Thưởng là đơn vị tính diện tích thời xưa
của Trung Quốc, thay đổi theo từng vùng. Vùng đông bắc 1 thưởng = 15 ha, ở vùng tây bắc 1 thưởng = 3 hoặc 5 mẫu Anh). Mấy năm trước, tiên hoàng
biến nơi này thành bãi săn hoàng gia. Trong đó có không ít động vật
hoang dã, các thân vương và hoàng thượng thỉnh thoảng cũng sẽ đến bãi
săn này săn bắn.
Vệ Lang Yến cưỡi ngựa chạy nhanh trong làn gió
đông bắc rét lạnh, bên tai là tiếng gió thổi phầng phật. Gương mặt giống như bị dao găm cắt qua, cả người âm trầm lạnh lẽo. Trong lòng hắn hơi
có chút phiền não, bây giờ tới bãi săn này đã được nửa tháng rồi, cũng
không biết hoàng đế đại ca nghĩ như thế nào nữa. Trời lạnh như thế mà
vẫn muốn chạy tới đây săn bắn. Hắn thà rằng vùi đầu ở trong phòng như
thường lệ, tay cầm quyển sách, dựa vào ghế quý phi, nghe tiếng kể chuyện nhỏ nhẹ mềm mại dịu dàng.
Vệ Lang Yến có chút không hiểu sự bứt
rứt trong lòng này là chuyện như thế nào. Dường như từ lúc tới bãi săn
thì bắt đầu rồi, hai ngày trước còn đỡ, càng về sau hắn càng không áp
chế được sự bứt rứt này nữa. Cho đến đêm hai hôm trước hắn chợt mơ thấy
tiếng nói mềm mại dịu dàng kia, cuối cùng hắn đã biết sự bứt rứt kia là
chuyện gì rồi, hắn đang nhớ nàng. Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn
quả thật là đã bị nàng ảnh hưởng rồi. Hắn vốn tưởng rằng chỉ là thích
nàng thôi, nhưng lại không nhận ra đây đã vượt xa sự yêu thích rồi.
Bây giờ hắn vô cùng muốn gặp nàng. Vệ Lang Yến suy nghĩ nặng nề. Phía xa
chợt có con cáo tuyết chạy qua, hắn ngay cả hứng thú rút tên ra cũng
không có, trơ mắt nhìn con cáo tuyết ở trước mắt chạy nhanh qua, không
ngờ xuất hiện một mũi tên từ phía sau bay tới