Mười năm là bằng hữu tốt, nhìn thấy của nàng câu đầu tiên nói
không phải quan tâm, mà lại là năn nỉ nàng cùng đi xem vị hôn phu với nàng
ta. Thẩm Mẫu Đơn hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy trên mặt Diêu Nguyệt
không che dấu được hưng phấn và vui mừng, da thịt trắng nõn, đôi mắt long
lanh, môi anh đào no đủ, hai gò má hơi ửng hồng,bộ dáng biểu tình đi gặp
tình lang ,Thẩm Mẫu Đơn thầm thở dài một hơi, đời trước nàng đến cùng có bao nhiêu ngu xuẩn, mới có thể nìn chuyện thực rõ ràng ngay trước mắt lại
mù như không thấy, cũng may bây giờ nàng chưa có gả cho La Nam, hết thảy vẫn còn có cơ hội. . . . . .
Không nghe thấy Thẩm Mẫu Đơn đáp lại, Diêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía
nàng, nhìn thấy trên mặt Thẩm Mẫu Đơn có chút hờ hững, Diêu Nguyệt ngẩn ra,
tâm trạng có chút bất an, "Mẫu Đơn, tỷ. . . . . . tỷ nhìn muội như vậy
là có ý gì?"
Thẩm Mẫu Đơn thu lại vẻ mặt, quay đầu nhìn về phía
cửa sổ, lại nhìn về phía Diêu Nguyệt vẻ mặt trước sau như một tràn đầy
ôn nhu cùng bao dung, cười nói: "Nguyệt Nhi, tỷ đang nhiễm phong hàn,
thân thể còn chưa khỏe, chỉ sợ là không thể ra khỏi cửa rồi."
"A" Diêu Nguyệt a một tiếng, tựa hồ lúc này mới nhớ tới bằng hữu của mình
đang cảm phong hàn, nàng cười cười xin lỗi Thẩm Mẫu Đơn "Mẫu Đơn, tỷ bị
cảm phong hàn đã đỡ hơn chút nào chưa? Nhìn xem muội đây là quên mất,
vừa nhìn thấy tỷ liền cao hứng, muội tưởng tỷ đã khỏi bệnh, Mẫu Đơn tỷ
sẽ không vì vậy mà trách muội chứ?"
Thẩm Mẫu Đơn cười "Sẽ không."
Đang nói, Tư Cúc bưng trà vào phòng, đem trà,điểm tâm để ở trên bàn sau đó
liền lui ra ngoài, Diêu Nguyệt nhấp một ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Thẩm
Mẫu Đơn cúi đầu, lại hỏi, "Mẫu Đơn, mấyj ngày nay tỷ ngã bệnh, La đại ca có tới thăm tỷ không?"
Thẩm Mẫu Đơn lắc đầu, "Mấy ngày nay vẫn
ngủ mê man, La đại ca cũng không có tới thăm." Nói lời này nói ra, nàng
vẫn cúi thấp đầu, tuy rằng đã nhiều năm như vậy, nhưng nhìn thấy cái
người hại chết nàng này: ngụy khuê mật, lòng nàng vẫn rối loạn như
cũ,không thể nào bình tĩnh lại được.
Diêu Nguyệt căn bản không có chú ý tới Thẩm Mẫu Đơn, tâm tư toàn bộ đều đặt trên người La Nam, nghe
thấy vậy, tâm không khỏi có chút thất vọng, nhưng trong lòng mơ hồ có
chút cao hứng, Mẫu Đơn bị bệnh, La đại ca không tới thăm, có phải là La
đại ca cũng chẳng có bao nhiêu cảm tình đối với Mẫu Đơn không? Nhưng
̀Mẫu Đơn không muốn đi tìm La đại ca, La đại ca lại không tới thăm Mẫu
Đơn, cũng mấy ngày nay nàng chưa thấy La đại ca rồi, bây giờ thực sự cảm thấy rất nhớ, nàng lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Mẫu Đơn một chút, thăm dò
nói: "Mẫu Đơn, có phải là tin tỷ sinh bệnh La đại ca còn chưa biết? Nếu
không tỷ phái người đi thông báo với La đại ca một tiếng, La đại ca biết tỷ sinh bệnh nhất định sẽ tới thăm."
Còn không muốn từ bỏ? Vẫn
khao khát muốn nhìn thấy La Nam sao ? Thẩm Mẫu Đơn cúi đầu nở nụ cười
trào phúng, ngẩng đầu nhìn về phía Diêu Nguyệt, ánh mắt mềm nhẹ "Không
cần, thân thể tỷ tốt hơn rồi, ngày mai là có thể ra ngoài đi lại, bây
giờ lại đi quấy rầy La đại ca chỉ sợ là không được tốt ."
Diêu Nguyệt biết rõ tính tình Mẫu Đơn, biết chuyện gì nàng ta cũng đều
chiều theo theo ý nàng, vì thế lại khuyên nhiều lần, khiến nàng ta đi
thông báo cho La Nam, Thẩm Mẫu Đơn từ chối, Diêu Nguyệt cuối cùng tức giận
rời đi. ( Con mụ Diêu này không biết là đi thăm bệnh hay đi dụ trai nữa. Bó tay )
Thẩm Mẫu Đơn ngồi trong phòng một lúc rồi đi tìm Thẩm
Hoán, lúc tới Thẩm Hoán vẫn đang đọc sách, nhìn thấy Thẩm Mẫu Đơn đến
liền để quyển sách trên tay xuống, kéo tay Thẩm Mẫu Đơn ngồi xuống, cười híp mắt lấy từ trong rương gỗ phía dưới bàn học ra ra một món đồ đưa
cho Thẩm Mẫu Đơn, "Tỷ tỷ, đây là lễ vật đệ dùng bạc tích cóp bấy lâu nay mới mua được, mong là.tỷ tỷ không ghét bỏ."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn lễ vật trong tay, là một khối ngọc bội hình tròn, cũng
không được tốt lắm, nàng nắm chặt khối ngọc bội trong tay, trong lòng cảm
thấy ấm áp, cẩn thận cầm lấy ngọc bội, nàng cười nói: "Cảm ơn A Hoán,
ngọc bội này tỷ rất thích, nhất định sẽ đeo." Nhìn nụ cười vui vẻ trên
mặt A Hoán, Thẩm Mẫu Đơn lại nghĩ tới đệ đệ chỉ vì đòi lại công đạo cho
mình, lại nhớ đến kết cục bi thảm bị chặt đứt hai chân, chết rét trong
đêm đông giá lạnh, mắt không khỏi đau xót, lòng bàn tay vô thức nắm
chặt, lần này nàng nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ của kiếp trước, nhất định sẽ để đệ đệ khoẻ mạnh sống tốt.
"Tỷ tỷ, Nguyệt Nhi tỷ tỷ đi chưa?" Bên tai truyền đến âm thanh của Thẩm Hoán.
Thẩm Mẫu Đơn ngẩng đầu, cười nhạt,thần sắc có chút phức tạp, "Đã trở về"
Nói xong nhìn về phía bàn học của Thẩm Hoán, mắt đặt trên một quyển sách
đang mở, Thẩm Mẫu Đơn mở ra nhìn thoáng qua , phát hiện ra là Luận Ngữ
nói :
"A Hoán cần phải cố gắng nỗ lực, ba tháng sau chính là kì thi
nho sinh, mới có khả năng báo hiếu cha mẹ." Thời đại này muốn trở thành
quan lại có hai phương pháp,một là vượt qua ba kì thi trở thành Trạng
nguyên, hai là
được quý nhân để ý. (Đây là do em nghĩ thôi ạ vì raw nói là Hiếu Liêm kì
thi gì gì đấy rồi phải vượt qua ba kì thi nên em nghĩ là thi Hương, Hội,
Đình như ở nước ta. Ai biết xin chỉ ạ)hai là được quý nhân giúp đỡ.
Thẩm Hoán nghe vậy, gật gật đầu, "Tỷ tỷ yên tâm, đệ nhất định sẽ cố gắng ."
~~
Sáng sớm hôm sau Thẩm Mẫu Đơn đã tỉnh lại, Tư Cúc nhìn tiểu thư tỉnh dậy,
lập tức chuẩn bị nước nóng hầu Thẩm Mẫu Đơn rửa mặt, chờ Mẫu Đơn rửa mặt
xong, Tư Cúc đem xiêm y hôm nay Thẩm Mẫu Đơn phải mặc chuẩn bị thỏa
đáng, áo Chức Cẩm màu vàng thêu chỉ bạc, váy dài Hải Đường màu hồng. Cả
hai kiện xiêm y đều là đồ mới, là Thẩm Thiên Nguyên vì ngày lễ cập kê
của con gái mà chuẩn bị chu đáo .
Tư Cúc thấy tiểu thư nhìn xiêm y đến ngẩn người, không khỏi nở nụ
cười, "Tiểu thư, hôm nay là ngày cập kê của người, nô tỳ giúp người chải tóc
cài trâm, đem đồ mới mặc vào."
Thẩm Mẫu Đơn cười, ngồi trước gương đồng, tùy ý để Tư Cúc nhẹ nhàng gỡ búi
tóc sừng trâu của nàng. Thẩm Thiên Nguyên chưa bao giờ để nàng cùng Thẩm Hoán chịu ủy khuất, vì lẽ đó phương diện ăn uống đều rất tốt, da Thẩm
Mẫu Đơn trắng nõn, mái tóc dài mượt đen bóng, khi Tư Cúc đổi từ Song
Bình vấn đổi thành Tùy Vân vấn, tóc mai trên trán toàn bộ đều được chải
lên, lộ ra cái trán trơn bóng, ngũ quan đầy đặn, đoan chính, hai mắt
sáng sủa, mũi dọc dừa mảnh mai cùng miệng anh đào chúm chím, cả người
dường như hoàn toàn khác trước, quyến rũ diễm lệ, khiến người ta không
dời được mắt.
Tư Cúc tựa hồ cũng không nghĩ tới tiểu thư để lộ
trán ra sẽ xinh đẹp như vậy, sửng sốt một hồi lâu mới thì thào
nói: "Tiểu thư, người thật xinh đẹp."
Thẩm Mẫu Đơn nhìn mình
trong gương so với trước kia hoàn toàn khác nhau, trong lòng bỗng nhiên
liền nhớ ra chuyện nàng đã quên nàng sờ sờ lông mày bên phải, khóe miệng nhẹ nhàng giương lên, phong tình vạn chủng.
Đầu tiên,Tư Cúc hưng phấn mặc cho nàng xiêm y mới, "Tiểu thư, ngươi như vậy thật là đẹp,
Nguyệt Nhi tiểu thư cũng không đẹp bằng người. . . . . ."
Thẩm
Mẫu Đơn nhìn mình trong gương đồng có chút xa lạ, lấy ra cây trâm cha
đưa đặt dưới đáy hòm nhẹ nhàng cắm lên đầu, đeo ngọc bội A Hoán tặng
thắt bên hông.
Sáng sớm A Hoán cùng cha ăn điểm tâm, nhìn thấy
Mẫu Đơn xinh đẹp, xuất trần,viền mắt Thẩm Thiên Nguyên đỏ hồng, có cảm
giác con gái Thẩm gia đã trưởng thành, Thẩm Hoán ngược lại gào to tỷ tỷ
thật xinh đẹp.
Mới vừa ăn xong điểm tâm, Diêu Nguyệt đã tới, Thẩm Mẫu Đơn để Tư Cúc đưa Diêu Nguyệt vào trong phòng, nhìn lên thấy Mẫu
Đơn, Diêu Nguyệt giống như như bị sét đánh, trợn mắt há mồm nhìn Thẩm
Mẫu Đơn, nàng thậm chí không thể tin vào mắt mình, giơ tay dụi mắt,
Run run chỉ Thầm Mẫu Đơn, “Mẫu… Mẫu đơn, tỷ... Tỷ bộ dáng này…” Thanh âm nàng ta có chút khiếp sợ.
Thẩm Mẫu Đơn nhìn nàng ôn nhu nở nụ cười, "Nguyệt Nhi, làm sao vậy? Dáng dấp của tỷ không dễ nhìn sao? Tỷ ngược lại thấy rất hài lòng ."
Diêu Nguyệt đè xuống hoảng loạn cùng ghen tỵ trong lòng, khóe miệng nở nụ
cười trông còn khó coi hơn so với khóc "Không, tỷ. . . . . . Tỷ như vậy rất là ưa nhìn."
Nàng xưa nay không nghĩ tới Thẩm Mẫu Đơn lại xinh đẹp như vậy, nếu như La đại ca nhìn thấy như vậy Mẫu Đơn. . . . . .
Diêu Nguyệt trong lòng hoảng sợ, không được —— nhất định không thể để cho La đại ca nhìn thấy Mẫu Đơn như vậy .
Thẩm Mẫu Đơn nhìn vẻ mặt Diêu Nguyệt nhanh chóng chuyển, cười cười, theo
thói quen đưa tay sờ lông mày bên phải, nói: "Nguyệt Nhi, hôm nay là
ngày tỷ cập kê, tỷ dự định đi gặp La đại ca, muội có muốn cùng đi
không?"
Diêu Nguyệt ngẩng đầu a một tiếng, che giấu nói: "Mẫu
Đơn, hiện giờ còn sớm, đợi chút nữa đi." Dứt lời, lại chú ý tới cây trâm trên đầu Mẫu Đơn, "Mẫu Đơn, cây trâm này thật là rất khác biệt, có thể
lấy xuống cho muội nhìn một cái không?"
Thẩm Mẫu Đơn nghe vậy, đem cây trâm lấy xuống đưa cho Diêu Nguyệt, "Đây là lễ vật cập kê mà cha tỷ đưa , là ông tự tay làm ."
Diêu Nguyệt tiếp nhận nhìn cây trâm, cây trâm tuy rằng không phải rất quý
giá, nhưng nhìn ra người chế cây trâm tốn rất nhiều tâm tư,cây trâm xem
ra nhẵn nhụi, tinh xảo, đẹp đẽ, là nữ nhân mắt đều sẽ không nhịn được
lưu luyến, thích thú.
Nàng xem một hồi lâu mới mắt mắt cây trâm
mặt , nhìn Thẩm Mẫu Đơn cười "Mẫu Đơn, cây trâm này thật là đẹp, muội
rất thích." Thời điểm Mẫu Đơn có món đồ gì, chỉ cần nói câu thật xinh
đẹp thật tốt nàng thích, Mẫu Đơn nhất định sẽ đem đồ vật đó đưa cho nàng ta, vì lẽ đó lần này khẳng định lần này cũng thế.
"Diêu Nguyệt cây trâm này , tỷ cũng rất thích."
Nụ cười trên mặt Diêu Nguyệt cứng lại, suy nghĩ một chút, thăm dò nói:
"Mẫu Đơn, cây trâm này là Thẩm cha đưa cho tỷ, nhưng muội thực sự rất
thích, nếu không để Thẩm cha làm một cái khác đưa cho tỷ, cây trâm này
đưa cho muội có được không?"
Thật không biết xấu hổ, thầm nghĩ
kiếp trước mình cũng thật là ngu xuẩn. Trên mặt Thẩm Mẫu Đơn nở nụ cười
bất biến, "Nguyệt Nhi, xin lỗi, đây là lễ vật cha tặng cho tỷ, vì thế
không thể cho muội."
"A, không sao là muội đường đột."trên mặt
Diêu Nguyệt thoáng qua một tia lúng túng, trong lòng nghi ngờ, vì sao
Mẫu Đơn biến thành người khác? Chẳng lẽ là phát hiện ra quan hệ của nàng cùng La đại ca sao? Có điều đâ là chuyện tốt, nếu là Mẫu Đơn biết
chuyện của bọn họ, nàng cùng La đại ca cũng không phải lén lén lút lút
nữa.