Mẫu Đơn cũng biết bản thân hơi khó sinh trong lần sinh nở này, nhưng đã
mẹ tròn con vuông. Ngự y cũng đã nói là không sao nên nàng cũng không để ý. Bởi vì chảy máu, cơ thể rất suy yếu, nằm ở trên giường gần một
tháng. Trong một tháng này, các loại dược thiện và thuốc bổ đều dồn vào
bụng Mẫu Đơn, ăn tới mức nàng hơi muốn nôn. Nói ra thì lúc mang thai cơ
thể nàng cũng không tính là đẫy đà mấy, chỉ có bụng là hơi lớn, nhưng
bây giờ sau khi sinh con xong, nàng không những không ốm bởt mà ngược
lại càng ngày càng đẫy đà hơn.
Nhìn bộ ngực càng ngày càng lớn hơn nhiều so với trước kia, lại sờ sờ
cảm giác chảy xệ ở bên hông, Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn canh sâm trên tay
Bão Cầm. Tuy rằng lớp mỡ phía trên đã được vớt ra nhưng nàng thực sự
uống không nổi, vừa nghĩ tới cơ thể đẫy đà của mình, nàng hơi khóc không ra nước mắt. Tựa vào gối mềm, nàng nói: “Bão Cầm, bưng cái này ra ngoài đi, bổn cung không muốn uống.”
Bão Cầm rất khó xử: “Nương nương, hoàng thượng nói người nhất định phải uống hết cái này, rất có ích với cơ thể của người.”
“Bổn cung không uống, ngươi bưng ra ngoài đi.” Thuốc thang ngự y đưa qua mỗi ngày nàng đều uống rồi nên thực sự không muốn uống mấy canh sâm này nữa.
Bão Cầm hết cách, đành phải bưng ra ngoài. Không bao lâu, tiếng bước
chân của Yến đế vọng đến. Mẫu Đơn nghĩ, mặc kệ thế nào, hôm nay nàng
nhất định sẽ không uống canh sâm này đâu. Nghe thấy tiếng cửa phòng bị
đẩy ra, đồng thời còn có giọng nói dịu dàng của Yến đế: “Sao vậy? Có
phải mùi vị không ngon? Nếu không thích ta sai ngự trù làm lại một phần
canh sâm khác cho nàng.”
Mẫu Đơn lắc đầu: “Hoàng thượng, thực sự mỗi ngày đã uống thuốc rồi, kỳ
thực không cần uống canh sâm này nữa. Thiếp đều uống ngán rồi.”
“Không được, mau uống đi nào, ngoan.” Yến đế đỡ lấy canh sâm từ trong
tay thị nữ ở phía sau, múc một muỗng đưa đến bên miệng Mẫu Đơn, dỗ nàng: “Ngoan, mau uống đi nào.”
Mẫu Đơn ngẩng đầu nhìn Bão Cầm một cái. Bão Cầm biết ý mà lui xuống, căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại hai người bọn họ. Yến đế khăng khăng cầm
chén canh sâm để ở trước mặt Mẫu Đơn. Mẫu Đơn hơi giận, kéo vạt áo của
mình ra, để lộ bộ ngực đầy đặn và vòng eo đẫy đà. Nàng chỉ chỉ bộ ngực,
lại sờ sờ hông, hơi tức giận nói: “Hoàng thượng, người xem xem, nằm ở
trên giường một tháng, không phải ăn thì là uống, thiếp đã mập rồi.
Hoàng thượng, thiếp không muốn uống canh sâm này nữa, mang đi đi được
không?” Hai người là phu thê mấy năm rồi, sớm đã quen thuộc với cơ thể
của đối phương, cho dù là giữa ban ngày ban mặt cho hắn nhìn cơ thể của
mình, nàng cũng không cảm thấy có gì phải ngại. Chỉ là nam nhân trước
mặt, có gì đó không bình thường, ánh mắt sửng sốt nhìn chằm chằm vào bộ
ngực lớn và vòng eo trắng nõn, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng.
Yến đế thực sự khó chịu vô cùng, sau khi nàng mang thai bảy tháng thì
không có làm qua, trước mắt đã qua bốn tháng trôi rồi. Sau khi sinh,
trong một tháng này, hắn cũng chưa hôn qua nàng. Lần này thấy cảnh đẹp
trước mắt, hắn hoàn toàn không thể thu hồi ánh mắt, chỉ sững sờ nhìn
chằm chằm, yết hầu chuyển động. Qua hồi lâu, hắn chán chường thầm thở
dài, đặt canh sâm ở bên cạnh, tốn rất nhiều sức vào đôi tay mới đặt lên
được vạt áo của nàng, giúp nàng mặc lại đàng hoàng, bất đắc dĩ nói:
“Được rồi, nếu nàng đã không muốn uống, vậy thì đổi thành 2 ngày uống 1
lần được không?”
Mẫu Đơn cũng không chú ý tới điểm bất thường của hắn, cũng biết đây là giới hạn cuối cùng của hắn, không khỏi gật gật đầu.
Ở trên giường