Editor: Vanny
Lại nói về Phùng Quân Trạch, chỉ có mấy ngày mà đã dẫn mấy người cải
trang thành thương nhân tới đô thành Hàm Hàm của Ca Châu rồi, y không
lập tức hành động mà trước tiên sắp xếp mấy người đó ngụ lại trong thành Hàm Hàm. Sau đó mới sai người tới vùng lân cận Cảnh vương phủ bắt đầu
dò xét. Người của y rất cẩn thận dò xét xung quanh vương phủ mấy ngày,
nhận thấy Cảnh vương phủ được canh phòng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Trong lòng Phùng Quân Trạch đã hiểu, biết được vương phi tám chín phần
là đang ở trong Cảnh vương phủ. Nhưng bọn họ chỉ có mấy người cũng không thể tiến vào vương phủ cướp người được, chỉ có thể ở bên ngoài đợi thời cơ.
Trì Ninh Bái đi không quá 2 ngày cũng tới. Người huynh ấy dẫn theo cũng
không tính là nhiều, chỉ là khi tới Hàm Hàm huynh ấy cũng hết cách. Thủ
vệ của vương phủ nhiều gấp đôi so với ngày thường. Mười mấy người bọn họ làm sao đi vào được, chỉ đành ở lại trong thành trước đã.
Cả đoạn đường Thẩm Nhạn Dung đều đi theo Trì Ninh Bái, tuy rằng vất vả
nhưng cũng không sao. Với lại cả đường Trì Ninh Bái đối xử với nàng ấy
cũng không tệ. Lần này muội ấy tới Hàm Hàm, một là muốn ở bên Trì Ninh
Bái, hai là thật sự muốn sớm cứu được Mẫu Đơn tỷ. Chỉ là khi tới Hàm
Hàm, muội ấy mới hiểu chuyện này khó khăn cỡ nào, thủ vệ trong vương phủ trùng trùng điệp điệp, phải cứu thế nào đây?
Chớp mắt đã nửa tháng trôi qua, Phùng Quân Trạch và Trì Ninh Bái đều
không có cách nào, không thể khua chiêng giống trống xông vào cứu người. Ở đây là Ca Châu, là đất phong của Cảnh vương, nếu như thật sự khua
chiêng giống trống xông vào vương phủ chẳng phải là đi tìm chỗ chết sao?
Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu ở trong vương phủ cũng sốt ruột không thôi.
Bụng của Mẫu đơn càng ngày càng lớn, đã mang thai hơn 5 tháng rồi, cho
dù có mặc quần áo rộng thì cũng không che giấu được cái bụng. Bụng càng
lớn thì chạy trốn càng phiền phức.
Đã tới tháng 5 rồi, thời tiết càng ngày càng ấm lên. Tin tức ở tiền
tuyến vẫn luôn truyền tới tai dân chúng. Trận chiến của Yến vương và
Tuyên đế vẫn luôn là Yến vương chiến thắng. Nàng biết lần này e rằng
không cần tới 1 năm là có thể đánh tới An Dương rồi.
Ngày hôm đó Thẩm Mẫu Đơn và Thi Bảo Thu đang trò chuyện ở trong phòng.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng của Tập Vân: “Điện hạ, người tới
rồi.”
Cảnh vương đẩy cửa bước vào. 2 nữ nhân cũng không nhìn hắn ta, yên lặng
đánh cờ. Cảnh vương cũng không nói chuyện chỉ đứng bên cạnh Thi Bảo Thu
nhìn 2 người đánh cờ. Sau nửa canh giờ thì đánh xong, Bảo Thu đỡ Mẫu Đơn đang bụng mang dạ chửa đi mấy vòng trong phòng. 2 người cũng không chào hỏi gì Cảnh vương. Từ hơn nửa tháng trước, mỗi ngày Cảnh vương đều tới
đây 1 chuyến, cũng không nói gì nhiều chì là nhìn 2 người đánh cờ, đôi
khi cũng hàn huyên vài câu với Mẫu Đơn.
Lần này Cảnh vương cũng không nói gì nhiều, nhìn 2 người đi đi lại lại
một hồi mới nói ý định hôm nay tới đây: “Đệ muội, lát nữa qua dùng bữa
với thái hoàng thái phi đi. Bà ấy hơi nhớ muội đó.”
Đương nhiên Mẫu Đơn biết thái hoàng thái phi nhớ nàng rồi, cũng không nói gì nhiều, khẽ gật đầu: “Muội biết rồi.”
Cảnh vương ở lại trong phòng một hồi rồi mới rời khỏi. Lúc đi cũng dẫn
theo Thi Bảo Thu đi cùng. Nàng ấy yên lặng đi theo phía sau hắn ta, nghe hắn ta nói: “Lát nữa ngươi đến viện của ta. Ta có chuyện muốn nói với
ngươi.”
“Vâng, dân nữ tuân lệnh.” Thi Bảo Thu cũng không nói gì nhiều, vẻ mặt bình thản đáp ứng.
Trong lòng Cảnh vương bỗng nhiên nổi lên một sự bực dọc và giận dữ không thể trút ra. Mấy ngày trước đó Thi Bảo Thu này đối xử với hắn ta cũng
coi như lễ độ. Từ mấy ngày trước sau khi trở mặt với hắn ta, bề ngoài
thì cung kính, giọng điệu cũng phục tùng hắn ta, nhưng không biết tại
sao, hắn ta lại cảm thấy nàng ấy như vậy lại không bằng như trước kia,
luôn cảm thấy trong lòng bực bội khó tả.
Vệ An Cảnh quay đầu nhìn dáng vẻ của nàng ấy, bỗng dừng bước, nhìn chằm
chằm vào Bảo Thu, cười lạnh nói: “Thi Bảo Thu, ngươi không cảm thấy
ngươi ở lại trong vương phủ như vậy không ra thể thống gì sao? Nữ nhân ở trong vương phủ, ngoại trừ thái hoàng thái phi và Yến vương phi, hoặc
là nha hoàn trong phủ, còn