Mộc Thanh Y cùng Vô Tâm trở lại Trương phủ, quả nhiên Dung Cẩn đã chờ
sẵn ở đó, không chỉ có Dung Cẩn, còn có Phùng Chỉ Thủy không yên tâm để
Mộc Thanh Y một thân một mình đếnTrì Vương phủ, cả hai đều giống nhau ở
trong thư phòng lo lắng chờ đợi. Hai người thấy Mộc Thanh Y đi vào đồng
loạt thở phào nhẹ nhỏm. Bất đồng là Phùng Chỉ Thủy chỉ đơn thuần yên
lòng, mà Dung Cẩn càng nhiều mấy phần vui vẻ cùng mừng rỡ.
Mặc dù đã sớm biết trước năng lực của tiểu thư, nhưng dù sao đó cũng chỉ là
trù tính ngầm mà thôi, đây là lần đầu tiên Mộc Thanh Y công khai xuất
hiện trước đông đảo quyền quý trong kinh thành. Càng không cần phải nói
người tham gia yến hội có rất nhiều người đều không phải hạng người tầm
thường, cũng khó trách Phùng Chỉ Thủy từ lúc Mộc Thanh Y ra cửa đã bắt
đầu lo lắng. Lúc này thấy Mộc Thanh Y bình yên trở về, Phùng Chỉ Thủy
trong lòng vạn phần vui mừng. Mặc dù tiểu thư không mang họ Cố, nhưng
với thông minh tài trí của tiểu thư cũng là người thừa kế sản nghiệp Cố
gia thích hợp nhất. Nói vậy Cố lão tiên sinh dưới cửu tuyền cũng sẽ cảm
thấy hết sức vui mừng.
"Thanh Thanh, rốt cục ngươi đã trở lại.
Ngươi mà còn không trở lại, bổn công tử sẽ xong vào Trì Vương phủ tìm
ngươi." Dung Cẩn nhìn Mộc Thanh Y, lo lắng nói.
Mặc dù lúc nãy
lấy danh tiếng của Dung Cẩn để uy hiếp Mộ Dung Hiệp một trận, nhưng lúc
này nhìn thấy Dung Cẩn thật sự ở trong phủ chờ nàng trở lại, suy nghĩ
trong lòng Mộc Thanh Y trong lúc nhất thời vẫn còn có chút phức tạp. Bản tính của Dung Cẩn tuyệt đối là một người tương đối lạnh nhạt, nhưng Mộc Thanh Y không thể không thừa nhận, vô luận là vì cái gì thì Dung Cẩn
đối với nàng cũng coi như rất khá.
"Để cho Cửu công tử lo lắng. Phùng tiên sinh đợi lâu."
Phùng Chỉ Thủy lắc đầu liên tục, nhìn Dung Cẩn vẫn còn ở đây cũng biết bây
giờ không phải là thời điểm nói chuyện này, dù sao cũng không gấp, liền
cười nói: "Tiểu thư nói quá lời, tiểu thư không có sao là tốt rồi. Thuộc hạ xin cáo từ đi trước, hơn nữa sẽ phái người đi bẩm báo cho đại công
tử một tiếng, đại công tử vẫn luôn rất lo lắng cho tiểu thư." Mộc Thanh Y gật gật đầu nói: "Đã như vậy, tiên sinh đi thong thả."
Dung Cẩn nhìn Phùng Chỉ Thủy lui ra ngoài, hắn nhíu mày nói: "Thì ra người trong tay Thanh Thanh là nhân mã của Cố gia sao?"
Mộc Thanh Y cũng không ngoài ý muốn, nhàn nhạt nói: "Cửu công tử không phải đã sớm biết rồi sao?" Dung Cẩn vuốt càm nói: "Trước cũng chỉ có chút
suy đoán, nhưng bây giờ mới có thể khẳng định sao. Cố gia, thật đúng là
kỳ lạ, không giao cho Cố Tú Đình đích tử Cố gia, cũng không có giao cho
ngoại tôn Mộ Dung Hi, ngược lại giao cho Thanh Thanh một người ngoài
không có quan hệ máu mủ." Mặc dù Mộc Thanh Y cùng Cố Vân Ca và Cố Tú
Đình là biểu huynh muội, nhưng đối với trong mắt người ở bên ngoài thì
Mộc Thanh Y cùng với Cố gia thật ra không có quan hệ. Đối với gia tộc mà nói, không có quan hệ máu mủ chính là người ngoài.
Mộc Thanh Y
đi đến cái ghế bên trong ngồi xuống, hôm nay cả ngày ở Trì Vương phủ xã
giao, đặc biệt ở trong thư phòng cùng Mộ Dung Hiệp và Trịnh Duy một phen nói chuyện với nhau tiêu hao của nàng không ít tinh lực. Đối mặt với
người như Mộ Dung Hiệp, cho dù Mộc Thanh Y nhìn như nhẹ nhõm nhàn nhã,
nhưng trong nội tâm không thể không từng bước cẩn thận một chút tính
toán. Vào lúc này vừa buông lỏng ngay lập tức cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Dung Cẩn thấy trên mặt nàng khó có thể che giấu mệt mỏi, hắn khe khẽ thở dài ở bên cạnh nàng ngồi xuống, đưa tay vì nàng rót một chén ôn trà, nói:
"Lần này Thanh Thanh quá mạo hiểm. Thanh Thanh muốn lợi dụng Mộ Dung
Hiệp khơi mào tranh đấu giữa hắn ta và Mộ Dung Dục, hay là muốn nâng đở
Mộ Dung Hiệp thượng vị, thuận tiện chỉnh chết Mộ Dung Dục."
"Cửu công tử thông minh hơn người, ngươi cảm thấy thế nào?"
Dung Cẩn cười nói: "Mộ Dung Hiệp cũng không phải là người dễ dàng tin tưởng
bất luận kẻ nào, dĩ nhiên cũng bao gồm Thanh Thanh. Nếu như muốn nâng đở hắn thượng vị, coi như chỉ là vị trí thái tử cũng cần không ít thời
gian cùng tinh lực, quan trọng nhất là còn cần Mộ Dung Hiệp tín nhiệm
tuyệt đối. Những thứ này Thanh Thanh đều không có, có thời gian dài như
vậy, Mộ Dung Hiệp cho dù có ngu hơn nữa cũng có thể điều tra ngọn nguồn
Thanh Thanh để mà triêu thiên. Cho nên nha... Thanh Thanh không có thời
gian a. Hơn nữa, nếu như Thanh Thanh thật muốn nâng đở một người thượng
vị thì Phúc Vương so Trì Vương thích hợp hơn a."
Mộc Thanh Y cười nhạt không nói, nhưng trong lòng không thể không thừa nhận Dung Cẩn
phân tích vô cùng chính xác. Phúc Vương tính tình khoan hậu, cùng biểu
ca quan hệ cũng tốt nhất. Nếu như Mộc Thanh Y không có thời gian từ từ
đi nâng đở một thái tử mới như hắn nói, Phúc Vương tuyệt đối so với Trì
Vương thích hợp. Ít nhất, tỷ lệ thỏ tử cẩu phanh (giống như qua cầu rút
ván) so với Trì Vương không lớn lắm.
Dung Cẩn chăm chú nhìn Mộc
Thanh Y, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, bổn công tử cũng không hy vọng Thanh
Thanh tốn hao quá nhiều thời gian trên người Mộ Dung Dục."
Mộc Thanh Y giương mắt, nhàn nhạt nhìn Dung Cẩn. Nàng dĩ nhiên sẽ không cho rằng Dung Cẩn tỏ tình với nàng.
Quả nhiên, chỉ thấy Dung Cẩn cười híp mắt nhìn Mộc Thanh Y nói: "Trước bổn
công tử giúp Thanh Thanh tốn hao quá nhiều a, hiện tại bổn công tử muốn
thu kết sổ sách." Mộc Thanh Y thiêu mi cười nói: "Ta còn tưởng rằng Cửu
công tử tính toán không muốn, nói đi, ngươi nghĩ muốn cái gì?"
Dung Cẩn nói: "Ta muốn Thanh Thanh đi Tây Việt với ta."
Trong thư phòng nhất thời yên tĩnh, hồi lâu mới vang lên giọng nói của Mộc
Thanh Y mang theo chút nghi ngờ lạnh nhạt: "Đi Tây Việt? Cửu công tử
muốn ta đi Tây Việt làm cái gì?" Dung Cẩn nở nụ cười tuyệt diễm: "Bổn
công tử thiếu một hoàng tử phi đây, mang Thanh Thanh trở về làm hoàng tử phi a."
"Cửu công tử nếu không muốn nói, có thể tiếp tục...." Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói.
Dung Cửu công tử có chút thất vọng thở dài, nhìn đôi mi thanh tú vi túc của
Mộc Thanh Y nói: "Được rồi, ta nghĩ muốn Thanh Thanh giúp ta." Mộc Thanh Y nghi ngờ nói: "Giúp? Thanh Y không biết có thể giúp được công tử cái
gì?" Dung Cẩn thân là hoàng tử được Tây Việt hoàng đế sủng ái nhất, cho
dù tình huống thật có thể cũng không giống như lời đồn đãi tốt đẹp như
vậy, nhưng ít nhất hắn cũng vẫn là hoàng tử làm việc không chút kiêng kỵ nhất cả Tây Việt. Thậm chí phía sau còn có thế lực Mai gia ủng hộ, còn
nàng một nữ tử hầu môn xuất thân khuê trung có thể giúp gấp cái gì?
Dung Cẩn nghiêm nghị gật đầu nói: "Không sai, ta cần Thanh Thanh nhanh chóng đi Tây Lăng giúp ta, có chút chuyện rất quan trọng, một mình ta muốn
làm được rất khó khăn." Trước mắt nam tử áo đen cẩm y ung dung, trên
dung nhan tuấn mỹ vô trù vốn là vẻ tà mị mạn bất kinh tâm biến mất
không thấy, thay vào đó là một tia thống khổ mang theo nghiêm túc, tròng mắt đen thâm thúy mà u tĩnh mang theo điểm quang thải, thậm chí là có
chút cầu khẩn nhìn Mộc Thanh Y. Dung Cẩn như vậy rất khó làm cho người
ta phun ra lời cự tuyệt. Trong nháy mắt đó, Mộc Thanh Y thậm chí suy
nghĩ rất nhiều, nói ví dụ như tính tình Dung Cẩn không cách nào che giấu bén nhọn cùng khắc nghiệt, Dung Cẩn thần bí khó lường đưa tay cùng lúc
hư thân thể...
"Ngươi dùng Nhiếp Hồn Thuật với ta?" Mộc Thanh Y
đang muốn mềm lòng đáp ứng, đột nhiên tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm Dung
Cẩn nói. Nơi yên hoa luôn là ngư long hỗn tạp, nàng từng nghe nói qua
trên giang hồ có người am hiểu Nhiếp Hồn Thuật, có thể khống chế tinh
thần của người ta.
Dung nhan tuấn mỹ của Dung Cửu công tử thoáng
qua một tia kinh ngạc, không khỏi cười nói: "Nhiếp hồn thuật sao? Ta quả thật biết, nhưng ta không dùng trên người Thanh Thanh. Hơn nữa đối với
người có ý chí và định lực kiên định mà nói căn bản vô dụng, hơn nữa hậu hoạn cũng không nhỏ đây. Bất quá Thanh Thanh nói như vậy, có phải mới
vừa rồi có chút muốn đáp ứng bổn công tử hay không?"
Mộc Thanh Y
im lặng, nhớ tới mình từ trước từng nghe qua người ta nói một chút lời
đồn đãi. Đại khái thật sự là nàng quá mức nhạy cảm.
"Bổn công tử
đã nói sao, Mê Hồn Thuật gì đó so được với gương mặt tuấn tú phong hoa
tuyết nguyệt của bổn công tử sao? Ngay cả Thanh Thanh cũng động tâm có
phải hay không? Ha ha ha..." Dung Cửu công tử đắc ý cười to, mới vừa rồi không khí nghiêm nghị đứng đắn trở thành hư không.
Mộc Thanh Y
nhìn dáng vẻ người nào đó đắc ý khác thường, nàng lại một lần nữa không
nói gì mà chống đở, chỉ đành phải bình tĩnh ngồi ở một bên chờ Dung Cửu
công tử ngưng cười rồi nói tiếp. Thật lâu sau, rốt cục Dung Cẩn cũng
ngừng cười, nhìn Mộc Thanh Y nói: "Thanh Thanh có phải tính toán đáp ứng bổn công tử hay không?"
Mộc Thanh Y lắc đầu: "Để cho Cửu công tử thất vọng. Thanh Y tài sơ học thiển chỉ sợ không giúp được công tử."
Mặc dù không biết Dung Cẩn muốn nàng hỗ trợ chuyện gì, nhưng cùng Dung
Cẩn một người quỷ kế đa đoan như vậy nhấc lên quan hệ với hoàng thất,
nói thẳng có khó khăn muốn tìm người ngoài giúp một tay, dù sao cũng đều là mấy chuyện như vậy. Mà trong những chuyện này vô luận là chuyện gì
cũng đều hết sức phiền toái. Chọc phải Dung Cẩn đã đủ phiền toái, nàng
cũng không muốn tạo thêm nhiều phiền toái cho mình.
Mộc Thanh Y có chút bất đắc dĩ nhìn Dung Cẩn, đồng dạng là khó gặp chân
thành nói: "Cửu công tử, Thanh Y chỉ thích hợp làm một nữ lưu, hơn nữa
còn là người Hoa Quốc. Coi như cùng Cửu công tử đi Tây Việt có thể giúp
được công việc bận rộn cũng vô cùng có hạn, chỉ sợ ngược lại còn chọc
người chú ý mà thôi. Công tử cần gì cưỡng cầu?" Dung Cẩn nhìn chằm chằm
Mộc Thanh Y, hồi lâu mới bị tức giận uy hiếp nói: "Bổn công tử mặc kể!
Thanh Thanh nhất định phải đi với bổn công tử. Nếu không... Nếu không ta nói cho Mộ Dung Hiệp biết, ngươi lừa gạt hắn nga."
Mộc Thanh Y
có chút nhức đầu nhìn người nào đó tính tình nháo loạn như tiểu hài tử,
rất rõ ràng, người như Dung Cẩn muốn hắn thấu tình đạt lý tuyệt đối
không thể thực hiện được. Mộc Thanh Y chỉ đành phải thở dài, giơ tay lên vuốt vuốt mi tâm nói: "Cửu công tử nên biết, ta ở Hoa Quốc có rất nhiều chuyện phải làm. Đến lúc đó chỉ sợ cũng chưa chắc có mệnh cùng ngươi đi Tây Việt giúp đỡ một tay. Hơn nữa... Cửu công tử rốt cuộc muốn ta hỗ
trợ cái gì? Vẫn nên nói rõ ràng một chút sẽ tốt hơn..." Ai biết Dung Cẩn có thể xem nàng như trâu như ngựa sai sử cả đời, mặc dù Dung Cẩn giúp
nàng, nàng cũng rất mang ơn, nhưng nàng cũng không có tính toán bán thân cả đời.
Dung Cẩn mở trừng hai mắt, nhìn Mộc Thanh Y hồi lâu mới
mở miệng nói: "Thanh Thanh, không bằng chúng ta ước định một lần nữa như thế nào?" Mộc Thanh Y nhàn nhạt nhìn hắn, không biết hắn lại có tư
tưởng gì mới.
Dung Cẩn chống càm thản nhiên nói: "Người Thanh
Thanh muốn đối phó không chỉ có Mộ Dung Dục đi? Còn có Bình Nam vương
phủ không chừng còn có phủ Túc Thành Hầu, thậm chí là các hoàng tử
khác... Chỉ cần là chuyện Thanh Thanh muốn làm, ta cũng có thể giúp
Thanh Thanh hoàn thành. Nhưng sau khi hoàn thành, Thanh Thanh phải cùng
ta đi Tây Việt, làm phụ tá và mưu sĩ cho bổn công tử."
Mộc Thanh Y kinh ngạc nhìn Dung Cẩn, xác định hắn không phải đang nói đùa rồi mới
nói: "Phụ tá? Cửu công tử bỏ ra nhiều như vậy chính là vì tìm một phụ
tá?"
Dung Cẩn nháy mắt, nói: "Ta biết Thanh Thanh không tin.
Nhưng Thanh Thanh nên biết, muốn tìm một mưu sĩ hợp cách cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Ở Tây Việt ta không tìm được người thích
hợp. Về phần những người vô năng ngu ngốc, dùng bọn họ bổn công tử còn
phải thỉnh thoảng thay bọn họ giải quyết tốt hậu quả, quên đi, còn không bằng bổn công tử chính mình làm lụng vất vả. Nhưng Thanh Thanh không
giống nhau, Thanh Thanh so với đại đa số mưu sĩ bổn công tử đã gặp càng
thêm khôn ngoan sắc sảo, thủ đoạn cũng không sai, cũng không phải là
người Tây Việt, chẳng phải là người bổn công tử cần tìm hay sao?"
"Ta là nữ nhân." Mộc Thanh Y nhắc nhở.
Dung Cẩn không hiểu, "Chuyện này ta đã sớm biết a, có vấn đề gì không? Thanh Thanh là một mỹ nhân a, làm hoàng phi hay làm mưu sĩ? Thanh Thanh tự
mình chọn đi?" Mộc Thanh Y chỉ cảm thấy một đầu hắc tuyến, nhưng một
loại trực giác kinh người lại nói cho nàng biết, hoàng phi tuyệt đối là
một sự lựa chọn liều mạng, hơn nữa nếu vì Dung Cẩn mà mình ra sức giúp
một tay trong lúc nhất thời rồi tự do thì cũng thôi đi, nhưng nếu như
ngay cả người cũng bồi mình tiến vào, nàng sẽ thua đến mất cả vốn luyến. Tựa hồ phát hiện nhược điểm có thể uy hiếp Mộc Thanh Y, Dung Cửu công
tử lập tức hưng phấn: "Thanh Thanh không đáp ứng, bổn công tử sẽ phải đi về phía Hoa Hoàng thỉnh cầu ban hôn." Dù sao hiện tại tam quốc đều
không muốn đánh trận, lần này sinh thần của Hoa Hoàng tới nhiều người
như vậy chính là vì liên hôn, coi như Dung Cẩn nói ra muốn cưới một khuê tú Hoa Quốc, nói vậy Hoa Hoàng cũng sẽ không thể không cho phép.
Dung nhan thanh tú của Mộc Thanh Y hơi trầm xuống, liếc Dung Cửu công tử còn đang hăng hái bừng bừng một cái, sâu xa nói: "Cửu công tử chịu giúp ta
đối phó Cung Vương thậm chí còn có những vương gia đó, nhưng nếu như
người ta muốn đối phó là Hoa Hoàng thì sao đây?"
"Ách?" Dung Cửu
công tử sửng sốt, ánh mắt nhìn Mộc Thanh Y nhiều thêm một tia ngoài ý
muốn, nhưng rất nhanh lại trở thành ngọn lửa càng thêm nóng bỏng, cười
nói: "Thanh Thanh quả nhiên là đại thủ bút, bất quá hiện tại chúng ta
khẳng định vẫn không thể đối phó được Hoa Hoàng. Không bằng vẫn thêm nó
vào trong ước định của chúng ta, đợi đến khi Thanh Thanh giúp ta xong
rồi, bổn công tử liền có năng lực giúp ngươi đối phó Hoa Hoàng. Đến lúc
đó ngươi muốn nấu hắn hay chiên xào hắn thì cũng tùy theo Thanh Thanh
cao hứng..." Mộc Thanh Y nhìn Dung Cửu công tử càng nói càng hưng phấn,
nàng cảm giác mình hoàn toàn thua. Lấy năng lực của bọn họ bây giờ đối
phó Hoa Hoàng tương đương với châu chấu đá xe, hắn hưng phấn như thế rốt cuộc là vì cái gì a?
"Như vậy, Cửu công tử vẫn chưa nói rõ, rốt cuộc ngươi muốn ta giúp ngươi làm cái gì?" Mộc Thanh Y hỏi.
Trong hưng phấn Dung Cửu công tử trầm mặc chốc lát, ngẩng đầu lên nhìn con
ngươi trong mắt Mộc Thanh Y lại lướt trên một mảnh tuyết quang, u lãnh
mà âm hàn. Dung Cẩn nhìn chằm chằm ánh mắt Mộc Thanh Y, trầm giọng nói:
"Ta muốn vị trí thái tử Tây Việt."
Mộc Thanh Y cũng không kinh
ngạc, mặc dù ngày thường Dung Cẩn ở bên ngoài biểu hiện ra tính tình xấu xa giống như công tử nhà giàu. Nhưng một người có thể âm thầm nắm giữ
nhiều thế lực như vậy, có thể làm người ta kinh hãi trên người. Như vậy
vô luận hắn bình thường biểu hiện như thế nào, hoặc thân thể thân phận
như thế nào, hắn cũng tuyệt đối không phải là người đơn giản như mặt
ngoài như vậy. Một hoàng tử không có dã tâm mưu cầu quyền lực tuyệt đối
sẽ không giống như Dung Cẩn, tư phía đều có nhiều bí mật không thể thấy
như vậy.
Vị trí thái tử Tây Việt... Tây Việt hoàng đế Dung Mộ thọ kỷ lớn hơn so Hoa Hoàng, năm nay đã sáu mươi lăm tuổi. Nhưng hắn so Hoa Hoàng càng thêm lãnh khốc, thiết huyết, đa nghi. Dung Mộ tại vị đã được bốn mươi năm, hoàng tử lớn tuổi nhất năm nay đã bốn mươi tám tuổi,
nhưng hắn lại chưa từng có ý lập thái tử. Hơn nữa, mặc dù Tây Việt cũng
có truyền thống lập thái tử, nhưng cũng không phải là nhất định. Tây
Việt có nhiều quân vương trước cũng không có lập thái tử. Cho nên, Dung
Cẩn thay vì bảo là muốn vị trí thái tử Tây Việt, không bằng nói hắn muốn ngôi vị hoàng đế Tây Việt. Dù sao, Tây Việt hoàng rất có thể quyết định chủ ý, đời này đều không lập thái tử.
Nhìn Mộc Thanh Y trầm mặc
không nói, Dung Cẩn cũng không thúc giục nàng, dù sao chuyện như vậy
tuyệt đối không phải luôn luôn có thể đưa ra quyết định. Dung Cẩn đứng
dậy, dịu dàng nói: "Thanh Thanh có thể từ từ suy tính, chỉ cần trước khi bổn công tử rời khỏi Hoa Quốc cho ta câu trả lời chắc chắn là được
rồi." Mộc Thanh Y kinh ngạc nhướng mày, Dung Cẩn lần này tự nhiên không
có sống chết dây dưa, lạn đánh không đạt mục đích thề không bỏ qua. Dung Cẩn cười nói: "Loại chuyện như vậy, sao có cưỡng cầu chứ? Vạn nhất lấy
về quân sư tâm tồn oán hận đối với bổn công tử, chẳng phải bổn công tử
tự tìm phiền toái hay sao?"
"Cửu công tử lúc nào thì quyết định?" Mộc Thanh Y có chút tò mò hỏi. Dung Cẩn khẳng định không thể nào vừa
bắt đầu đã có ý tưởng hoang đường muốn một hầu môn khuê tú làm mưu sĩ.
Dung Cửu công tử nghiêng đầu, nhìn Sơn Thủy cách đó không xa dưới ánh
nến hơi chập chờn, cười nói: "Trước thấy rõ Thanh Thanh thiết kế Mộ Dung Dục thì từng có ý nghĩ này, bất quá, chân chính để cho bổn công tử đưa
quyết định cũng là hôm nay. Bổn công tử rất coi trọng Thanh Thanh nga."
"Đa tạ, ta một chút cũng không cách nào coi trọng Cửu công tử." Mộc Thanh Y không chút lưu tình nói. Không phải là nàng muốn chọc giận Dung Cẩn, mà đơn thuần lấy đoạt đích xem xét, Dung Cẩn thật sự không có ưu thế gì.
Vô luận là danh tiếng thế lực hay uy vọng trong triều đình uy vọng chỉ
sợ Dung Cẩn cũng đều xa xa không sánh kịp các huynh đệ của hắn. Ưu thế
duy nhất của Dung Cẩn có thể có ước chừng cũng chỉ có địch sáng ta trong tối mà thôi, không có ai sẽ phòng bị hắn. Nhưng trừ phi hắn cả đời
không ra tay, chỉ cần tham dự vào một ngày nào đó sẽ bị người phát hiện, đến lúc đó thậm chí có thể đưa tới hợp sức nhau tấn công. Dù sao, Tây
Việt đế đối với Dung Cẩn sủng ái tựa hồ vẫn để cho rất nhiều hoàng tử
công chúa bất mãn hết sức.
Dung Cẩn tội nghiệp nhìn Mộc Thanh Y: "Thanh Thanh tâm thật là ác độc."
Mộc Thanh Y ngay cả xem thường cũng lười phải lật, trực tiếp nằm ở bên cạnh bàn mặt ủ mày chau nhìn Dung Cửu công tử biểu diễn, Dung Cửu công tử tự giác không thú vị, cũng biết Mộc Thanh Y hôm nay mệt mỏi không ít, liền đứng dậy cáo từ.
"Nếu như ta đến cuối cùng cũng không đồng ý làm sao bây giờ?" Mộc Thanh Y mở mắt, nhìn người đi ra cửa nhàn nhạt hỏi.
Dung Cửu công tử quay đầu nhìn lại cười một tiếng: "Ngô... Nhưng bổn công tử cảm thấy Thanh Thanh sẽ đáp ứng a."
Đồng dạng là đêm khuya vắng người, trong Cung Vương phủ cũng không có tĩnh mật và yên bình như Trương phủ.
Trong viện Chu Minh Yên, Bình Nam Quận Vương phi đang nhỏ giọng an ủi Chu
Minh Yên té ngã trên giường thấp giọng khóc lóc thảm thiết. Bình Nam
vương phi năm nay vẫn chưa tới bốn mươi tuổi, mặc dù đã qua thời điểm nữ tử xinh đẹp nhất, nhưng thời gian cũng không có ở trên người nàng lưu
lại quá nhiều dấu vết. Vẫn là nét mặt toả sáng, xinh tươi đẹp động lòng
người. Cũng khó trách Chu Biến sẽ toàn tâm toàn ý sủng ái chính phi mà
đối với những tiểu thiếp chẳng hề quan tâm.
Bình Nam Quận Vương
phi nhìn bộ dáng nữ nhi giọng đau thương khóc lóc, cũng không khỏi phải
đau lòng thở dài. Nhưng chuyện lần này đúng là Chu Minh Yên làm sai,
cũng khó trách mới vừa rồi Chu Biến vừa qua tới cũng không kịp tránh mặt Cung Vương đã hung hăng trách nàng một trận. Chu Minh Yên từ nhỏ đến
lớn chưa bao giờ bị phụ thân tức giận trách mắng, đột nhiên bị mắng, hơn nữa mấy ngày nay bị không ít ủy khuất, nên một khi khóc lên liền có
chút thu lại không được.
"Tốt lắm, Yên nhi." Bình Nam vương phi dịu dàng nói.
"Mẫu thân..." Chu Minh Yên nhào vào trong ngực Bình Nam vương phi, thất
thanh khóc rống: "Tại sao phụ vương lại mắng con? Cũng không phải lỗi
của con! Ô ô... Chuyện lần trước rõ ràng không phải lỗi của con, tại
sao... Tại sao muốn con nhường vương gia cho Lý Tri Nghi? Mẫu thân...
Bọn họ đều bị Lý Tri Nghi, con tiện nhân kia... Nàng ta hãm hại con!"
"Đứa nhỏ ngốc." Bình Nam vương phi giơ tay lên khẽ vuốt ve sợi tóc tán loạn
của Chu Minh Yên nói: "Không trách phụ vương mắng con, chuyện lần này
con làm cũng quá xúc động một chút. Nếu như thành thì thôi, nhưng con
xem hiện tại một chút... Chính con trở thành Lão Thử người người kêu
đánh, còn Tam tiểu thư Lý gia thì ngược lại rơi xuống thế bị ủy khuất,
danh tiếng hiền huệ nhẫn nhịn." Chu Minh Yên muốn chỉnh Lý Tri Nghi,
Bình Nam vương phi không cảm thấy có cái gì không đúng, nhưng lỗi là lỗi ở Chu Minh Yên không có kế hoạch hoàn hảo ngược lại rơi xuống kết quả
ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo. Đều do bọn họ từ nhỏ chiều hư đưaa nhỏ này, Bình Nam vương phi có chút lo lắng ở trong lòng than thở.
Được mẫu thân khuyên một lát, Chu Minh Yên mới dần dần khôi phục hồi tinh
thần lại. Nhớ tới buổi chiều mới trở về phủ ánh mắt Mộ Dung Dục khiến
Chu Minh Yên không khỏi sợ hãi, túm lấy vạt áo Bình Nam vương phi siết
chắc, kinh hoàng nói: "Mẫu thân, con, con nên làm cái gì bây giờ? Vương
gia hắn, hắn có thể hay không..." Nhớ tới ánh mắt của Mộ Dung Dục, Chu
Minh Yên không nghi ngờ chút nào lúc ấy Mộ Dung Dục muốn giết mình.
Bình Nam vương phi cũng có chút lo lắng nhăn mày. Tuy nói nhìn mặt mũi Bình
Nam vương phủ nên Cung Vương luôn luôn đối với Minh Yên có mấy phần dễ
dàng tha thứ. Nhưng lần này việc Minh Yên làm thật sự là quá mức, hơn
nữa mặc dù Lý gia không phải là gia đình huân tước (tước vị để thưởng
công thời phong kiến), nhưng cũng không phải là dễ trêu như vậy. Nhìn bộ dáng nữ nhi kinh hoàng, Bình Nam vương phi vỗ vỗ tay của nàng dịu dàng
an ủi: "Đừng sợ, phụ vương con sẽ vì con làm chủ. Cung Vương... Cung
Vương sẽ cho phụ vương con mặt mũi. Chẳng qua là, sau này con vạn vạn
không thể nuông chiều nữa, một lát chờ phụ vương con cùng Cung Vương
điện hạ từ trong thư phòng đi ra, con phải đi nhận lỗi với Cung Vương."
Chu Minh Yên muốn nói con không sai, nhưng nhìn đến thần sắc kiên quyết của Bình Nam vương phi, chỉ đành phải ấm ức đem ý nghĩ của mình nuốt trở
về.
Mộ Dung Dục và Bình Nam Quận vương nói chuyện mãi cho đến nửa đêm mới kết thúc. Ra khỏi cửa thư phòng khuôn mặt vốn lãnh khốc âm trầm của Mộ Dung Dục ngược lại hòa hoãn không ít, nhưng sắc mặt của Bình Nam Quận Vương lại có chút khó coi. Chắc là bởi vì chuyện Chu Minh Yên đối
với Mộ Dung Dục làm ra không ít nhượng bộ.
Vừa ra khỏi cửa, Bình
Nam vương phi liền mang theo Chu Minh Yên tiến lên đón, nhìn bộ dáng
cũng không biết đứng bên ngoài đã bao lâu.
"Vương phi, các ngươi
thế nào đứng ở chỗ này?" Chu Biến thấy Bình Nam vương phi đứng dưới ánh
trăng lập tức tiến lên đón, cầm hai tay của nàng nghẹ giọng hỏi, trong
giọng nói khó nén đau lòng. Bình Nam vương phi cười nhạt nói: "Còn không phải là Yên nhi, lần này là Yên nhi đã làm sai chuyện, con bé muốn đích thân cầu xin vương gia tha thứ. Kính xin vương gia bao dung."
Chu Minh Yên tiến lên, ánh mắt ưu thương nhìn Mộ Dung Dục cắn cắn môi. Thấy Mộ Dung Dục không có chút ý tứ động dung, Chu Minh Yên cắn răng đột
nhiên quỳ trên đất, giọng nói bi ai: "Vương gia, Yên nhi biết sai rồi.
Đều là Yên nhi nhất thời hồ đồ... Nhưng bởi vì Yên nhi không thể rời bỏ
vương gia... Yên nhi cũng không dám nữa, cầu xin vương gia tha thứ cho
Yên nhi lần này đi."
Vốn cũng đã cùng Chu Biến nói thỏa điều
kiện, Mộ Dung Dục tự nhiên cũng sẽ không ở ngay trước mặt Chu Biến và
Bình Nam Vương phi làm khó Chu Minh Yên. Tiến lên từng bước đưa tay kéo
Chu Minh Yên lên: "Đứng lên đi."
Chu Minh Yên nhất thời vui mừng vô cùng: "Vương gia?"
Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói: "Sau này chớ có hồ nháo nữa, ngày mai cùng bổn vương đi tới Lý gia tìm Lý tiểu thư bồi đáp."
Cái gì? Chu Minh Yên sửng sốt, đang muốn nói chuyện, khóe mắt lại thấy ánh
mắt của Bình Nam vương phi đang dựa vào người Chu Biến câu câu đang nhìn mình, không thể nhận ra lắc đầu một cái.
Thấy ám hiệu của mẫu
thân, cho dù không tình nguyện Chu Minh Yên cũng chỉ khéo léo gật đầu
một cái. Thấy nàng như thế, thần sắc Mộ Dung Dục ngược lại càng thêm hòa hoãn một chút, gật đầu nói: "Như thế cũng tốt, hôm nay nàng cũng mệt
mỏi, đi về trước nghỉ ngơi đi."
"Vâng, Minh Yên cáo lui." Chu Minh Yên lưu luyến nhìn Mộ Dung Dục một cái, chỉ đành phải thuận theo lui ra ngoài.
Chu Minh Yên tự giác tự mình tới cửa nói xin lỗi rất ủy khuất, nhưng càng
cảm thấy ủy khuất tức giận cũng là người của Lý gia. Ban đầu Lý gia cũng không có ý tứ muốn đi theo vị vương gia kia, nhưng hoàng đế hạ chỉ tứ
hôn bọn họ tự nhiên cũng không có thể kháng chỉ. Nhưng hôm nay cô nương
nhà mình còn chưa có vào cửa đã bị trắc phi hãm hại như thế. Bắt được
thủ phạm cùng tang chứng vật chứng dường như trước mặt tất cả quyền quý
trong kinh thành, Cung Vương giao phó cho Lý gia là chỉ mang theo trắc
phi tới cửa bất đắc dĩ nói lời xin lỗi liền xong sao? Trên đời nào có
chuyện tiện nghi như vậy sao? Chu Minh Yên mưu kế không thành, nếu thật
sự mưu kế của nàng ta thành công, cô nương nhà mình chỉ có thể tại chỗ
lấy cái chết chứng trong sạch, chỉ sợ cũng có không thiếu nước dơ muốn
hắt trên người nàng.
Thật sự cho rằng người Lý gia đều đọc sách, nên sẽ không nổi giận có phải hay không?
Lập tức, Lý gia lão gia tử, Tả tướng đương triều trực tiếp bẩm báo đến
trước mặt hoàng đế, mà Lý gia Đại phu nhân cũng mang theo mấy con dâu
khóc sướt mướt vào cung, đến trước mặt Thái hậu đã sớm thoái lui vào hậu cung bảo dưỡng tuổi thọ kêu oan.
Người Lý gia ở trong cung đánh
chiến đài cùng Cung Vương phủ và Bình Nam Vương phủ như thế nào, Mộc
Thanh Y ở phủ Túc Thành Hầu tự nhiên không thể tận mắt thấy. Đợi đến khi tin tức truyền tới phủ Túc Thành Hầu, kể cả việc Chu Minh Yên bị xử trí cũng đồng thời truyền đến. Hoa Hoàng đối với con dâu Chu Minh Yên này,
vốn dĩ đã cực kỳ bất mãn. Hắn đoán mình mới vừa hạ chỉ tứ hôn không có
mấy ngày, đã làm ra loại chuyện như vậy, không phải rõ ràng đối với ý
chỉ của hắn bất mãn hay sao? Lập tức, Hoa Hoàng cũng không quan tâm Chu
Biến như thế nào cầu xin tha thứ, trực tiếp hạ một tờ chiếu thư tước hết tất cả phong hào của Chu Minh Yên, bao gồm thân phận trắc phi Cung
Vương và thân phận quận chúa Bình Nam Vương phủ, đuổi về nhà mẹ đẻ. Nếu
như Chu Minh Yên vẫn còn có thân phận chính phi, thì cũng được coi là bị hưu. Nhưng bởi vì nàng ta chẳng qua chỉ là trắc phi, ngay cả hưu thư
cũng không có một tờ, trực tiếp bị Hoa Hoàng ném trở về Bình Nam vương
phủ. Trước lúc này, Thái hậu nghe chúng nữ quyến Lý gia khóc cầu xin mà
tức giận vô cùng thưởng cho ba mươi đại bản, cuối cùng mới bị mang trở
về Bình Nam vương phủ. Mà Mộ Dung Dục cũng bởi vì thiên vị Chu Minh Yên, bị Hoa Hoàng trước mặt mọi người mắng chó máu lâm đầu. Kể từ đó, quan
hệ vốn thân thiện sau khi được hạ chỉ tứ hôn giữa Cung Vương phủ và Lý
gia nhất thời trở nên lạnh nhạt rất nhiều, mà Lý gia và Bình Nam Vương
phủ cũng coi như chính thức kết thù.
Lúc Mộc Thanh Y nghe được
tin tức, nàng đang Du Nhiên(tự nhiên) ngồi dựa vào ghế dưới tán một cây
đại thụ bình thường trong Lan Chỉ Viện ngủ trưa. Nàng nghe được Doanh
nhi vui vẻ líu lo còn kém huơ tay múa chân kể lại thảm trạng của Chu
Minh, giống như được nhìn tận mắt đến một nửa, Mộc Thanh Y cũng không
khỏi phải cười tươi một tiếng.
Vốn Doanh nhi còn nói hăng hái bừng bừng nhìn thấy tiểu thư nửa nằm trên ghế, tiếng cười biến không khỏi ngây ngẩn cả người.
"Thế nào?" Thấy nàng đột nhiên không nói nữa, Mộc Thanh Y thiêu mi hỏi.
"Dáng vẻ tiểu thư thật là đẹp mắt." Doanh nhi thở dài nói: "Doanh nhi cho tới bây giờ chưa từng thấy người nào dáng vẻ đẹp có thể so với tiểu thư.
Đại khái chỉ có năm đó Đại tiểu thư và tiểu thư xinh đẹp như nhau, chỉ
tiếc Doanh nhi không có phân phó, chưa từng thấy qua Đại tiểu thư đây.
A... Còn có, Cửu công tử cũng rất khá nhìn!"
"Xì." Nghe được
Doanh nhi nói, nửa đoạn đầu còn khiến cho nàng hơi có chút thương cảm,
một câu cuối cùng lại khiến cho nàng không khỏi bật cười. Mặc dù Dung
Cẩn xưa nay yêu gương mặt tuấn tú của mình, nhưng nếu như để hắn biết
hắn bị mang ra đánh đồng với nữ tử, còn một dạng đẹp mắt... Chỉ sợ Dung
Cửu công tử tự luyến cũng sẽ không cao hứng nổi.
Thấy nàng bật
cười, Doanh nhi không thuận theo giậm chân: "Tiểu thư! Doanh nhi nói
không phải thật sao, chẳng lẽ tiểu thư không cảm thấy Cửu công tử rất
đẹp mắt sao?"
Mộc Thanh Y gật đầu liên tục, cười nói: "Cũng không phải không đúng, tiểu thư nhà muội, ta cũng không phải dễ nhìn nhất,
còn kém Cửu công tử rất nhiều. Lần sau nếu muội thấy hắn, chớ lấy ta
đánh đồng cùng hắn, nếu không hắn sẽ mất hứng."
"A?" Doanh nhi
nghi ngờ nháy mắt, có chút không rõ Cửu công tử mất hứng vì bị đánh đồng với tiểu thư, hay mất hứng vì nói hắn đẹp mắt.
Mộc Thanh Y che
miệng cười nói: "Muội trực tiếp khen hắn dễ nhìn nhất, hắn nhất định sẽ
thưởng cho muôin. Nhưng nếu muội nói hắn và ta đều đẹp mắt, khen như vậy cũng có chút không đủ."
Doanh nhi lúc này mới chợt hiểu ra, gật
đầu một cái. Bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, cười nói: "Thì ra tiểu
thư mất hứng khi Doanh nhi lấy người bên cạnh tiểu thư so sánh sao? Ừ,
tiểu thư mới thật sự là mỹ nhân đệ nhất thiên hạ, tiểu thư dễ nhìn
nhất!"
Mộc Thanh Y bất đắc dĩ lắc đầu cười cười.
Doanh nhi sau khi cười đùa, mới có hơi tiếc nuối nói: "Đáng tiếc tiểu thư hiện
tại không thể ra cửa, nếu không, chúng ta cũng có thể đi ra ngoài xem
trò vui rồi, mấy ngày nay trong kinh thành khẳng định vô cùng náo
nhiệt."
Mộc Thanh Y thiêu mi, hỏi: "Mấy ngày nay trong phủ bọn họ không có gây chuyện sao?" Mộ Dung An nửa chết nửa sống, trước mắt thấy
hôn sự của Mộc Vân Dung lại muốn trì hoãn, Tôn thị có cơ hội lại hiếm
khi không làm khó dễ?
Doanh nhi cười nói: "Sao có thể không nha,
mấy ngày nay thiếu chút nữa ầm ĩ ngất trời trong phủ. Chẳng qua do Hầu
gia cho hạ lệnh không cho quấy rầy Lan Chỉ Viện chúng ta, hơn nữa trong
viện chúng ta cũng không có nhân tài nên không có truyền vào tới thôi.
Nhưng bà ta có ầm ĩ như thế nào a, Ninh Vương vẫn chưa có chết, bà ta ồn ào với Hầu gia cũng không dám từ hôn với hoàng tử a." Từ hôn, Túc Thành Hầu đương nhiên không có lá gan này. Còn nếu không từ hôn, chờ Mộ Dung
An vừa chết Mộc Vân Dung thật sự chưa gả đã phải thủ tiết.
"Tam
tiểu thư cũng không biết là xui xẻo hay cùng hoàng thất vô duyên, hôn sự này từ đầu tới cuối cũng chưa từng thuận lợi." Phùng Doanh lại cười
nói, dường như nửa điểm cũng không biết cái cọc hôn sự xui xẻo của Mộc
Vân Dung bị như vậy đều do bút tích của tiểu thư nhà nàng. Bất quá, cửa
hôn sự vốn dĩ của tiểu thư, coi như tiểu thư không muốn cũng không phải
do Mộc Vân Dung có thể tùy tiện đi nhặt: "Tiểu thư cảm thấy Tam tiểu thư sẽ chống đỡ Ninh Vương vẫn gả qua trở thành Ninh Vương phi hay vẫn ở
nhà chờ trong tương lai tìm một người khác?"
Mộc Thanh Y giương mắt nhìn nàng, nhàn nhạt hỏi: "Thế nào? Bên ngoài có tin đồn gì?"
Phùng Doanh cười nói: "Mơ hồ nghe nói Thái hậu để cho Ninh Vương thành thân
trước, với ý muốn xung hỉ." Về phần ai sẽ là người xung hỉ, dĩ nhiên là
Mộc Vân Dung thân là vị hôn thê của Ninh Vương.
Mộc Thanh Y trầm
ngâm chốc lát, nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ chưa chắc. Đừng quên, hiện tại Nhu phi đang được cưng chìu đây. Nếu như nàng ta ở trước mặt Hoa Hoàng nói
chuyện, chưa chắc không thể giúp Mộc Vân Dung tránh qua kiếp này."
"A?" Phùng Doanh nhất thời có chút thất vọng: "Đây chẳng phải là tiện nghi cho nàng ta sao?"
Mộc Thanh Y hừ nhẹ một tiếng, nhàn nhạt nói: "Mộc Vân Dung như thế nào
không quan trọng, dù sao chỉ là một người râu ria mà thôi. Nếu như Nhu
phi thật sự nhúng tay vào chuyện này, ngược lại ta hi vọng nàng ta thành công."
"A?" Phùng Doanh không hiểu nhìn Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Nếu chuyện này thật sự là ý tứ của Thái hậu, Nhu phi
lại có thể nói động bệ hạ làm trái với ý chỉ Thái hậu, Thái hậu cho dù
có từ ái khoan hậu cũng không phải là Bồ Tát sống. Cứu một Mộc Vân Dung
không có dung mạo không có đầu óc hơn nữa danh tiếng đã hư, lại đắc tội
Thái hậu dưới một người trên vạn người, ta cũng có chút ngạc nhiên...
Nhu phi sẽ làm sao?"
Doanh nhi sợ hãi than nhìn tiểu thư nằm trên ghế dáng vẻ lười biếng, phụ thân nói quả nhiên không sai, tiểu thư
thông mình tài trí cho dù nàng học thêm mười năm hai mươi năm chỉ sợ
cũng không hơn được ba phần đây. Mặc dù nàng tự xưng là người cũng coi
như thông minh cơ trí, nhưng những chuyện này cho nàng ba năm ngày nàng
cũng nghĩ không thông.
"Tiểu thư thật là lợi hại."
Mộc
Thanh Y cười nhạt một tiếng, ngồi dậy giương mắt nhìn bóng cây xào xạc
dưới ánh mặt trời hai mắt trong sáng mà rõ ràng: "Thấy thế sự nhiều, suy nghĩ nhiều tự nhiên sẽ hiểu, muội còn nhỏ. Vô Tâm."
Trên cây, Vô Tâm ngồi trên nhánh câynhắm mắt dưỡng thần, nghe được thanh âm của Mộc
Thanh Y lập tức từ trên cây phiêu nhiên rơi xuống, đứng trước mặt Mộc
Thanh Y chờ đợi phân phó. Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Tối nay ngươi đi
một chuyến Trì Vương phủ, nói với Trì Vương điện hạ rằng: Thái hậu lão
nhân gia mến yêu Tôn nhi, quan tâm hôn sự của Ninh Vương điện hạ. Trì
Vương điện hạ phải vì Thái hậu phân ưu nhiều hơn, đây mới là nhi tôn
hiếu thuận chi đạo."
Vô Tâm cung kính gật đầu nói: "Thuộc hạ tuân lệnh."
Mấy ngày nay Vô Tâm đi theo Mộc Thanh Y cũng càng thích thú, đi theo bên
cạnh Mộc Thanh Y càng lâu, hắn càng không nhịn được sợ hãi than thầm
thiếu nữ nhìn như nhu nhược nhưng lại có tài trí cùng mưu lược kinh
thiên. Vô Tâm đã từng cho rằng cõi đời này người thông minh nhất chỉ có
Cửu điện hạ, nhưng Mộc Thanh Y mỗi lần tranh phong với Dung Cẩn cũng đều tương đối mà không rơi xuống thế hạ phong chút nào. Kể từ tối hôm qua
Mộc Thanh Y sau khi rời khỏi Trì Vương phủ, Cửu điện hạ liền nói cho hắn biết từ nay về sau sẽ không triệu kiến hắn nữa, cũng sẽ không nữa phân
phó hắn bất cứ chuyện gì về sau, hắn hiểu Cửu điện hạ thử dò xét đến đây đã kết thúc, mà Mộc tiểu thư tài trí cũng đã lấy được sự công nhận của
Cửu điện hạ. Cửu điện hạ đưa hắn cho Mộc tiểu thư, tối hôm qua không
muốn hắn cùng nhau trở về. Từ nay về sau, Vô Tâm hắn và Cửu điện hạ cùng Mai gia không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ có thể là thị vệ tùy thân của
Mộc tiểu thư.
Mộc Thanh Y tự nhiên cũng đã nhận ra biến hóa của
Vô Tâm, bất quá nàng cũng không nóng nảy thôi. Thần phục và tử một lòng
quyết tâm thần phục dù sao vẫn có chút khác biệt.
Trong thư phòng phủ Túc Thành Hầu, Mộc Trường Minh mặt phiền não nhìn Tôn thị và Mộc
Vân Dung trước mắt khóc sướt mướt. Liếc mắt nhìn Mộc Linh ngồi một bên
mặt không chút thay đổi và Mộc Sâm không biết đang suy nghĩ gì, không
khỏi nhíu mày một cái. Mộc Linh cũng không biết chuyện gì xảy ra, mấy
ngày nay càng ngày càng trở nên âm trầm. Giống như bây giờ, nếu như ngày trước Vân Dung gặp phải chuyện như vậy, Mộc Linh nhất định nóng nảy vạn phần. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ có vẻ có chút lỗ mãng cùng không biết nặng nhẹ, nhưng so với bây giờ không nhúc nhích hờ hững lại luôn làm cho
người ta có cảm giác được mấy phần chân thật tình nghĩa.
"Đủ rồi, chuyện gì cũng chưa xảy ra, khóc cái gì khóc?!" Mộc Trường Minh không nhịn được nói.
Tôn thị lau lệ, khóc thút thít nói: "Chuyện gì cũng chưa xảy ra? Đợi đến
thật có chuyện gì liền không còn kịp rồi! Ta sớm nghe người ta nói, Ninh Vương trong vòng một tháng nếu không tỉnh lại, thật sự không thể cứu.
Đến lúc đó... Đến lúc đó thật chẳng lẽ muốn để Dung Nhi thủ goá chồng
trước khi cưới sao?"
"Nói hồ đồ cái gì!" Mộc Trường Minh tức
giận: "Ninh Vương người hiền tự có thiên tương, làm sao ngươi biết vẫn
chưa tỉnh lại?" Nói đến lời này, trong lòng Mộc Trường Minh cũng lộ ra
mấy phần chột dạ. Hắn tự nhiên so với Tôn thị hiểu rõ thương thế của Mộ
Dung An hơn. Nhưng như vậy thì thế nào? Mộ Dung An đừng nói chỉ hôn mê
bất tỉnh, cho dù chết ngay lập tức, hắn cũng không dám nói muốn từ hôn.
Mộc Vân Dung cũng sớm đã lục thần vô chủ, nàng quả thật yêu Mộ Dung An
không sai, nhưng cũng không có yêu đến mức biết rõ hắn gần chết mà vẫn
muốn gả cho hắn để tương lai thủ tiết. Càng không cần phải nói chưa có
tước hiệu vương phi đã ở goá chồng trước khi cưới. Thấy dáng vẻ mẫu thân cùng phụ thân khổ não, cũng khóc rống lên.
"Phụ thân... Con
không muốn..." Mộc Vân Dung nức nở khóc ròng nói: "Ô ô... Phụ thân,
người cứu Dung Nhi đi, Dung Nhi không muốn gả cho Ninh Vương. Ô ô, Dung
Nhi không muốn gả cho người chết!"
Mộc Trường Minh cau mày nói: "Cái gì gả cho người chết? Lời này cũng có thể nói lung tung?"
Mộc Sâm cau mày nhìn thấy trong phòng loạn thành một đoàn, lạnh nhạt nói:
"Phụ thân, bên ngoài mơ hồ có người nói rằng, Thái hậu muốn Ninh Vương
cử hành hôn sự sớm, xung hỉ cho Ninh Vương."
Mộc Trường Minh lắc
đầu nói: "Sớm? Sinh thần bệ hạ chỉ có sáu ngày. Sớm thế nào đi nữa cũng
phải chờ qua sinh thần của bệ hạ. Hơn nữa cũng chưa có chuẩn bị hôn sự,
coi như Thái hậu thật muốn thời gian cũng không kịp."
Nghe Mộc
Trường Minh nói, Mộc Vân Dung và Tôn thị cũng không khỏi thở phào nhẹ
nhỏm. Mộc Sâm ở trong lòng cười lạnh một tiếng, trên mặt lại bình tĩnh
nói: "Nhưng nếu như đã gọi là xung hỉ, Thái hậu có thể sẽ yêu cầu giản
lược hết thảy. Bệ hạ đối với Thái hậu chí hiếu, chưa chắc sẽ không đáp
ứng."
Nghe vậy, Tôn thị cùng Mộc Vân Dung lại một lần nữa đổi sắc mặt. Mộc Trường Minh mày kiếm khóa chặc, vừa suy tư. Muốn từ hôn Mộc
Trường Minh tự nhận không có gan này. Nếu như so với Ninh Vương chết Vân Dung ở nhà thủ tiết goá chồng trước khi cưới, còn không bằng xung hỉ gả vào Ninh Vương phủ, ít nhất vẫn còn có một danh tiếng Ninh Vương phi.
Chẳng qua nếu thật sự như vậy, tương lai Vân Dung không thể tái giá.
Nhưng chưa gả phu chết, trong mắt người ở bên ngoài Vân Dung nhất định
sẽ gánh trên lưng danh tiếng mệnh cứng rắn khắc phu, hơn nữa còn là thứ
nữ, chỉ sợ cũng không tìm được một nhà tốt lành gì. Cũng còn không bằng
gia nhập Ninh Vương phủ cả đời cẩm y ngọc thực.
Mộc Trường Minh
tự giác vì nữ nhi suy tính chu toàn, nhưng trong mắt Tôn thị mẹ con hoàn toàn không phải như vậy. Tôn thị thân là mẫu thân, đối với nữ nhi ruột
thịt tổng vẫn có mấy phần thương yêu. Huống chi tuy nói là vương phi,
nhưng trượng phu vẫn còn, thì còn có quyền thế vương phi, nhưng quả phụ, trừ danh tiếng vương phi những thứ khác của vương phi đều không có khác biệt một trời một vực. Nữ nhi thân là chi nữ Túc Thành Hầu, muội muội
của quý phi, dáng dấp cũng xinh đẹp, chỉ cần có thể tránh thoát tai họa
này lo gì không tìm được một nhà thích hợp? Coi như không được làm vương phi tôn sư, gia nhập nhà hầu môn quyền quý cũng không khó.
Mộc
Vân Dung càng thêm sợ hãi, nàng bất quá mới mười bảy tuổi, đối với tương lai còn tràn đầy ước mơ. Mặc dù nàng không biết nữ nhân thủ tiết phải
làm những gì, nhưng trước mắt tuổi còn trẻ đã phải trở thành nữ nhân ở
góa. Cho dù có thân phận cao quý, nhưng những cô nương dáng vẻ tái nhợt
thẩn thờ như khô cằn giống như hoạt tử nhân. Nàng một chút cũng không
muốn biến thành dáng vẻ đó.
Tôn thị lo lắng nhìn chằm chằm Mộc
Trường Minh, chỉ sợ hắn nói ra điều nàng không muốn nghe. Nhưng càng
nhìn thần sắc của Mộc Trường Minh trong lòng nàng lại càng không nắm
chắc. Nàng hiểu rõ Mộc Trường Minh, cho nên cũng rất dễ dàng đoán ra hắn sẽ đưa ra quyết định gì. Một cỗ hoảng sợ cùng tức giận xông lên đầu,
Tôn thị cơ hồ ngay cả suy tính cũng không có suy tính, đột nhiên buột
miệng ra, kêu lên: "Hôn sự ban đầu vốn dĩ của Ninh Vương và Mộc Thanh Y! Nếu muốn xung hỉ thủ tiết để cho nàng ta đi! Dù sao hiện tại nàng ta bị hủy dung rồi có cho cũng không có ai nhất định lấy!"