Trong thư phòng, Mộ Dung Dục giống nhau đang
cùng phụ tá và thuộc hạ của mình nghị sự. Hai năm qua, Cung Vương phủ
quá mức thuận bườm xuôi gió, cho tới mấy ngày nay đột nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy khiến cho bọn họ có chút ứng phó không nổi. Cũng làm cho Mộ Dung Dục vạn phần tức giận, hắn quả thật không nghĩ tới cho tới bây
giờ tình trạng này của mình lại còn bị người tính toán triệt để như vậy.
"Lâm tiên sinh, chuyện lần này, các ngươi có ý kiến gì không?" Mộ Dung Dục
trầm giọng hỏi. Ngồi ở phía dưới Mộ Dung Dục chính là hai trung niên nam tử, một người nhìn qua đã hơn năm mươi tuổi, hai bên tóc mai hoa râm,
trên mặt có nhiều nếp nhăn hằn sâu khiến cho hắn nhìn qua có mấy phần
quái dị xấu xí. Một người nam tử khác dáng vẻ cũng chỉ có ba mươi, được
bảo dưỡng nên xem như cũng vô cùng trẻ tuổi, thậm chí có thể được xưng
là anh tuấn. Nhưng dung nhan anh tuấn kia cũng không giống Mộ Dung Dục
ôn văn quý khí, ngược lại làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác
quái dị không thoải mái.
Hai người này đều là phụ tá Mộ Dung Dục
tín nhiệm nhất. Trên đời này luôn có rất nhiều người thông minh thậm chí có tài, nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không thể vào triều đình,
thậm chí không thể quang minh chính đại ở bên ngoài đi lại. Mà trở thành phụ tá cho người quyền quý chính là một trong những lựa chọn của họ.
Nam tử trung niên tóc hoa râm họ Lâm, tên gọi Lâm Đoan, ngay từ lúc Mộ
Dung Dục còn thiếu niên đã đi theo Mộ Dung Dục. Mộ Dung Dục đối với hắn
từng có ân cứu mạng, có thể nói, Cung Vương phủ có thể có uy thế hôm
nay, không thiếu được hắn ở trong đó bày mưu tính kế.
Nam tử trẻ
tuổi hơn một chút, họ Chu, tên Thụy Minh, là cháu bên nhà mẫu thân Chu
Vân tần của Mộ Dung Dục, cũng có chút tài ba. Nếu như hắn ở Bình Nam
Quận Vương phủ Chu gia nói không chừng hôm nay cũng là công tử thế gia
số một số hai trong kinh thành. Chỉ tiếc nhà mẹ Chu Vân tần mặc dù cũng
họ Chu, nhưng kém Nam Vương phủ cách xa vạn dặm. Chu Thụy Minh mười bốn
mười lăm tuổi trong kinh thành đánh nhau với một thế tử con của một
vương gia hoàng thất, bị người đánh gãy một chân. Từ đó cùng quan trường vô duyên, chỉ có thể đành phải phụ tá cho Cung Vương phủ biểu ca Mộ
Dung Dục của mình.
Mặc dù Chu Thụy Minh không cam lòng, nhưng
cũng không biết phải làm gì. Tôn thất vương gia phần lớn con của Hoa
Hoàng đều là thân huynh đệ cùng chan lứa, mặc dù không biết thế nào để
cầm quyền nhưng cũng không phải để một người dòng dõi Chu gia thâm căn
không vững có thể địch nổi, cho dù hắn là biểu ca Cung Vương và An vương hôn. Vì vậy, tất cả hi vọng của Chu Thụy Minh đều ký thác vào Cung
Vương có một ngày có thể đăng cơ lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, đến lúc đó hắn cũng được coi là một người có công phò tá. Cung Vương nhất định
cũng muốn gia tắng thêm ân huệ cho mẫu tộc, khi đó hắn cũng coi như hết
khổ. Cho nên những năm gần đây, Chu Minh Thụy cũng coi như tận tâm tận
trung.
Lâm Đoan cau mày nói: "Vương phi nói người nọ tự xưng Cố Lưu Vân, vương gia cảm thấy lời này có mấy phần thật giả?"
Mộ Dung Dục ngưng mi, lắc đầu nói: "Cố Lưu Vân đã sớm không còn trên đời này, nhưng cũng không giả."
Lâm Đoan gật đầu, trầm giọng nói: "Như vậy có người muốn mượn danh nghĩa
của Cố gia. Nhưng danh tiếng Cố gia cũng không phải tốt để mượn, ít nhất chứng minh, người này khẳng định đối với Cố gia rất quen thuộc."
Chu Minh Thụy nhướng mày nói: "Mặc dù người Cố gia không nhiều lắm, hơn nữa đều chết không sai biệt lắm. Nhưng Cố Mục Ngôn làm tướng mấy chục năm,
môn đệ bàn bè trải rộng thiên hạ, nếu như có người muốn âm thầm vì Cố
gia báo thù, chúng ta chỉ sợ cũng không dễ dàng tìm gặp được người."
Nghe vậy, Lâm Đoan cũng không khỏi phải than thở. Nếu như có thể tìm được
người dễ dàng như vậy, bọn họ cũng không cần ngồi ở chỗ này thảo luận.
Trầm ngâm chốc lát, Lâm Đoan mới nói: "Người nếu không tìm được thì bây
giờ cứ tạm bỏ qua, vương gia hiện tại phải đề phòng chính là đối phương
có hậu chiêu hay không. Tại hạ vẫn cảm thấy, đối phương bỏ công làm
những chuyện với ý định nháo loạn lớn như vậy, sẽ không dễ dàng thu tay
lại như vậy. Còn Cố Tú Đình... nếu như Ninh Vương cũng bị đối phương
thiết kế, như vậy, Cố Tú Đình nhất định đã rơi vào trong tay đối
phương."
"Bảo tàng Cố gia và Cửu Chuyển Linh Lung đã đến trong tay phụ hoàng, còn được Cố Tú Đình có ích lợi gì?"
Mộ Dung Dục cau mày, trong lòng dâng lên một ý nghĩ quái dị. Ngước mắt
nhìn Lâm Đoan và Chu Minh Thụy nói: "Hai vị có cảm thấy, thời gian cùng
địa điểm xuất hiện của bảo tàng Cố thị và Cửu Chuyển Linh Lung quá mức
trùng hợp?" Bây giờ nghĩ lại, hai trân bảo thế gian khó gặp lại không
công đưa ra. Nếu như rơi vào trong tay hoàng tử bọn họ hoặc sứ thần còn
có thể dẫn tới một chút tranh chấp. Nhưng rơi vào trong tay phụ hoàng,
so với tặng không cũng không có khác biệt.
Hai người Lâm Đoan và
Chu Minh Thụy đều là ngẩn ra, bỗng dưng Lâm Đoan đứng bật dậy đổi sắc
mặt. Nhìn Mộ Dung Dục nói: "Vương gia bản đồ bảo tàng với Cửu Chuyển
Linh Lung có thể..." Mộ Dung Dục theo dõi hắn hỏi: "Có thể cái gì?"
Lâm Đoan có chút khó khăn nuốt ngụm nước miếng, nói: "Có thể là giả."
"Giả?" Mộ Dung Dục mặt không biểu cảm nói, cho dù Lâm Đoan và Chu Minh Thụy
hai người được coi như người hắn tín nhiệm nhất cũng đoán không ra hắn
đang suy nghĩ gì. Ở trong lòng Lâm Đoan thật nhanh tính toán chuyện Long Vương đản, sắc mặt cũng không khỏi phải tái nhợt, nhìn Mộ Dung Dục trầm giọng nói: "Từ đầu tới cưới, chúng ta đều nghĩ sai một chuyện rồi. Đối
phương bố trí nhiều chuyện như vậy mục đích chủ yếu nhất cũng không phải náo động kinh thành hoặc đối phó Cung Vương phủ. Mà là... Vì cứu Cố Tú
Đình." Nếu như chỉ muốn đối phó Cung Vương phủ, không có cần thiết bố
trí những thứ kia nhìn như tinh diệu nhưng trên thực tế chỉ cần người
đang ở ngoài cuộc rất dễ dàng có thể suy nghĩ ra mưu kế. Đối phương hiển nhiên cũng không e ngại Cung Vương phủ biết được chuyện gì, nếu không
hoàn toàn có thể không cần tiết lộ cái tên Cố Lưu Vân này. Đối phương
chẳng qua chỉ cần ở trong thời gian ngắn đối thủ lơ là, mà một khi cứu
người thành công, cũng không sao. Cho nên, vô luận là ném ra Cửu Chuyển
Linh Lung làm mồi dụ, còn thiết kế chuyện của Cung Vương phi và Ninh
Vương, hết thảy tất cả đều vì cứu Cố Tú Đình. Về phần những thứ khác,
đều là thuận tiện. Nhưng nếu như một người có thể chỉ vì thuận tiện mà
mang tới cho Cung Vương phủ rất nhiều phiền toái như vậy, thì càng không thể không khiến cho Lâm Đoan cảm thấy kinh hãi. Nếu như người này thật
sự toàn tâm toàn ý muốn đối địch với Cung Vương phủ, như vậy người này
có lẽ sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của Cung Vương phủ.
Suy
đoán như vậy, khiến cho ba người trong thư phòng sắc mặt càng thêm ngưng trọng. Một đối thủ thân phận không rõ hơn nữa sâu không lường được, đối với Cung Vương phủ là cực kỳ bất lợi.
"Nếu như Lâm tiên sinh suy đoán là thật. Như vậy người này đắc tội với bệ
hạ. Không nói chúng ta, bệ hạ tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn!" Chu Minh
Thụy cười lạnh nói.
Mộ Dung Dục lạnh nhạt nói: "Nếu hắn dám làm
như thế, chỉ sợ cũng chẳng phải lo lắng phụ hoàng bên kia, hoặc bản thân hắn có đối sách để đối phó." Mấy ngày nay, người vụng trộm để điều tra
người này cũng không phải chỉ có Cung Vương phủ. Những người khác đều
cùng nhau điều tra, nhưng bất kỳ ai cũng không có lấy được bất kỳ manh
mối nào. Thu dọn hậu quả sạch sẽ như vậy, coi như Hoa Hoàng tự mình phái người truy xét, chỉ sợ biết cũng hết sức có hạn.
"Vương phi, người không thể đi vào!" Cửa thư phòng, xa xa truyền đến thanh âm thị vệ giữ cửa bị làm khó.
"Cút ngay!" Sau đó là giọng nói Chu Minh Yên hổn hển truyền vào. Trong thư
phòng yên lặng chốc lát, Lâm Đoan nói: "Vương phi nên biết chuyện bệ hạ
được chỉ phúc vi hôn." Chu Minh Thụy cau mày nói: "Biết thì đã có sao?
Chẳng lẽ bệ hạ tứ hôn còn có thể kháng chỉ được? Huống chi, bệ hạ lần
này tứ hôn đối với Cung Vương phủ không hẳn không có lợi." Bọn họ vẫn
luôn muốn lôi kéo Lý gia thành trợ thủ, đến hôn sự giữa Lý gia và phủ
Túc Thành Hầu mắt thấy không kết quả. Lúc này, bệ hạ tứ hôn Lý tiểu thư
cho vương gia, đơn giản chính là trời cũng giúp ta. Vô luận như thế nào, hôn sự Lý gia và Cung Vương phủ cũng phải thuận lợi kết thành mới được.
Khi hai người đang nói chuyện, Chu Minh Yên đã xông vào trong viện. Mặc dù
Chu Minh Yên bị Hoa Hoàng cách chức thành trắc phi, nhưng dù sao vẫn còn là chủ tủ Cung Vương phủ, hơn nữa còn có thân phận quận chúa Bình Nam
Quận Vương phủ, thị vệ cũng không dám mạnh mẽ ngăn nàng lại.
"Ngươi tới nơi này làm gì?" Chu Minh Yên đẩy ra cửa thư phòng, thấy Mộ Dung
Dục đang ngồi cùng hai thủ hạ Lâm Đoan và Chu Minh Thụy thì sửng sốt một chút, còn bởi vì bị lời Mộ Dung Dục nói không nhịn được mù quáng.
"Ngươi muốn thành thân với Lý Tri Nghi?" Chu Minh Yên đỏ mắt, rưng rưng hỏi.
Mộ Dung Dục dừng một chút, gật đầu nói: "Đây là ý chỉ của phụ hoàng.
Chu Minh Yên dĩ nhiên biết đây là chỉ ý của Hoa Hoàng, nàng bình tĩnh nhìn
chằm chằm Mộ Dung Dục hỏi: "Như vậy còn ngươi? Chính ngươi có muốn cưới
nàng hay không?" Mộ Dung Dục không đáp, bình tĩnh nhìn nàng. Nhưng từ
ánh mắt của hắn nàng đã nhìn hiểu, Mộ Dung Dục đối với Hoa Hoàng chỉ cửa hôn sự này rất hài lòng, thậm chí là hết sức hài lòng. Lý Tri Nghi,
tiểu thư xuất thân danh môn thanh lưu thế gia con vợ cả. Dung mạo mặc dù không được xinh đẹp so với nàng, nhưng cũng được coi là giai nhân xinh
đẹp. Còn có Lý tiểu thư được Thái hậu khen tặng trung thực hiếu hạnh,
còn đối với nàng hôm nay tiếng xấu đồn xa càng khó có thể so sánh được.
Thậm chí, Lý tiểu thư có thể so với Cố Vân Ca được xưng đệ nhất tài nữ
kinh thành mấy năm trước, Lý Tri Nghi được lòng tất cả hoàng tộc quyền
quý hoàng tộc cũng là tiểu thư khuê các hợp cách nhất. Cố Vân Ca quả
thật xinh đẹp mỹ lệ cũng quá thông tuệ. Mà Lý Tri Nghi, cũng giống như
tên của nàng, vĩnh viễn đều biết bản thân phải làm gì làm tới trình độ
nào. Quả thật không hỗ là được Thái hậu khen ngợi tiểu thư khuê phòng
mẫu mực.
Cưới một nữ tử như vậy, đối với danh tiếng Cung Vương
phủ mà nói tuyệt đối là một cơ hội đại nghịch chuyển. Tương lai chỉ cần
Lý Tri Nghi không gây ra lỗi, chuyện buồn cười của Cung Vương phủ lúc
trước rất nhanh cũng sẽ bị người lãng quên. Thậm chí bởi vì Mộ Dung Dục
không có nghe Hoa Hoàng bỏ nàng, còn có thể có được thêm danh tiếng
trọng tình khoan dung.
Hai người nhìn thẳng vào mắt một hồi lâu,
Lâm Đoan và Chu Minh Thụy đều hiểu lúc này cũng không phải thời điểm
mình nên ở lại, song song đứng dậy cáo lui.
"Không cần... Không
cần cưới nàng có được hay không?" Hồi lâu, trong thư phòng mới nhớ tới
giọng nói giống như đang cầu khẩn của Chu Minh Yên. Chu Minh Yên si ngốc nhìn trước nam tử tuấn dật mà ôn nhã, van xin nói.
Không chỉ
không muốn để cho hắn cưới thêm một thê tử, nàng biết cuối cùng sẽ có
một ngày hắn sẽ cưới chính phi khác. Nhưng nàng đã từng hi vọng khi đó
hắn vạn bất đắc dĩ mới phải cưới, mà không phải giống như bây giờ... Giờ khắc này Chu Minh Yên sâu sắc biết được, nếu như Lý Tri Nghi vào cửa,
nàng sẽ mất đi hắn. Mặc dù, có thể nàng chưa từng có được.
Mộ Dung Dục nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói: "Minh Yên, không được náo loạn. Đây là ý chỉ của phụ hoàng."
"Nhưng chính bản thân ngươi rõ ràng rất cao hứng!" Chu Minh Yên thất thanh kêu lên: "Ngươi thật cao hứng có thể cưới Lý Tri Nghi có phải hay không?
Giống như năm đó cưới ta, lại nhớ năm đó cùng Cố Vân Ca đính hôn! Hết
thảy tất cả cũng là vì địa vị của ngươi thế lực của ngươi, ngươi cho tới bây giờ cũng chưa từng chân chính thích ta, ngươi chỉ là muốn lợi dụng
ta đối phó Cố gia, đối phó Cố Vân Ca..."
"Ba!" Một bạt tai nặng
nề rơi xuống trên mặt Chu Minh Yên, ánh mắt Mộ Dung Dục lạnh như băng
như nước, nhàn nhạt nói: "Câm miệng. Ta đã nói với ngươi, không được
nhắc đến tên của nàng, ngươi vẫn luôn không nhớ được. Nếu như ngươi có
nửa phần thông minh của nàng, cũng sẽ không rơi vào tình trạng bây giờ."