Trong phủ Túc Thành
Hầu, Mộc Thanh Y nhàn nhã ngồi ở bên cửa sổ cầm một quyển sách giết thời gian. Bên ngoài loạn đến không còn hình dáng, Mộc Thanh Y cũng có khó
được thong dong tự tại. Hôm đó Mộc Vân Dung vừa về tới phủ đã bị Mộc
Trường Minh cấm túc, thanh thành thật thật ở trong viện của mình sao
chép kinh văn. Tôn thị cũng bận rộn lo cho hai con nên cũng không có
thời gian gây sự với nàng. Mộc Thanh Y đương nhiên mừng rỡ ngồi ở một
bên xem cuộc vui. Mấy ngày nay, nàng trở thành người thành nhàn nhất cả
phủ Túc Thành Hầu.
"Tứ tiểu thư, lão phu nhân mời người đi
Đức An viện một chuyến." Ngoài cửa, một tiểu nha đầu nhẹ giọng bẩm báo
nói, vừa nói chuyện còn vừa cẩn thận quan sát Mộc Thanh Y mấy lần. Mộc
Thanh Y cũng không thèm để ý, đứng dậy lạnh nhạt cười nói: "Có chuyện gì có thể nói?" Tiểu nha gật đầu thành thật nói: "Lão phu nhân nói mấy
ngày nữa chính là Long Vương đản, cấp vải cho các tiểu thư may xiêm y
mới, mời tứ tiểu thư cũng đi qua chọn chất vải."
"Tam tỷ và
hai vị đường tỷ cũng ở đó sao?" Mộc Thanh Y thiêu mi nói. Mộc Trường
Minh trừng phạt đối với Mộc Vân Dung, Mộc Thanh Y hiện tại đã không ôm
hy vọng. Cho dù hiện tại Mộc Trường Minh thả Mộc Vân Dung và Mộc Linh ra ngoài, Mộc Thanh Y cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng. . . Nếu quả thật là như thế, nàng sẽ khiến cho bọn họ chết thảm hại hơn!
"Ta biết rồi, ngươi đi đi." Mộc Thanh Y lạnh nhạt cười một tiếng, ý bảo
Châu Nhi thưởng một lượng bạc, tiểu nha đầu vui mừng hớn hở rời đi. Kể
từ khi tứ tiểu thư bị thương thì trở nên rộng rãi thoải mái hơn, ra tay
cũng hào phóng như vậy. Chỉ cần vì tứ tiểu thư làm việc, vô luận lớn nhỏ luôn có phần thưởng. Cho nên mặc dù Lan Chỉ Viện hạ nhân cũng không có
nhiều người, nhưng trong phủ lại có rất nhiều người nguyện ý vì Mộc
Thanh Y làm một ít chuyện.
Mộc Thanh Y đổi một bộ quần áo
mới đi Đức An viện. Vừa vào cửa quả nhiên thấy Mộc Vân Dung, Mộc Vũ Phỉ
và Mộc Thủy Liên đều ở đây. Không chỉ như vậy, ngay cả Mộc Trường Minh
và Tôn thị cũng đã hòa thuận, thậm chí mấy ngày nay người dường như
không thấy Mộc Linh cũng có mặt. Phủ Túc Thành Hầu người vốn cũng không
nhiều, trừ vợ chồng Nhị lão gia Mộc Trường Thanh bên ngoài làm quan, phủ Túc Thành Hầu một nhà trên dưới có thể nói cũng đến đông đủ. Mộc Thanh Y nhướng nhướng mày, tình huống này không giống mời nàng qua chọn chất
vải.
Bởi vì Mộc lão phu nhân không muốn nhìn thấy Mộc Thanh
Y, cho nên mấy ngày nay Mộc Thanh Y mỗi ngày cũng chỉ ở bên ngoài vấn an thôi. Ngược lại cũng đã lâu rồi chưa từng thấy qua Mộc lão phu nhân. Kể từ ngày Ca Thư Hàn tới cửa cầu hôn, Mộc Thủy Liên mỗi lần nhìn thấy Mộc Thanh Y cũng mũi không phải mũi mắt không phải mắt. Thấy nàng đi vào,
mọi người trong phòng đều mặt lạnh, chỉ có Mộc Sâm còn đối với nàng mỉm
cười gật đầu một cái.
Mộc Thanh Y cũng không thèm để ý, hơi phúc thân nói: "Thanh Y thỉnh an tổ mẫu, ra mắt phụ thân."
Mộc lão phu nhân không có lên tiếng, ngược lại Mộc Trường Minh mỉm cười gật đầu nói: "Y nhi đứng lên đi, mấy ngày nay không thấy, Y nhi ngược lại
càng xuất chúng." Lời này nghe vào tai Tôn thị đặc biệt không biết tư vị gì, nhìn nhi tử trọng thương chưa lành và nữ nhi sắc mặt tái nhợt, lại
nhìn Mộc Thanh Y nét mặt toả sáng, hừ nhẹ một tiếng nói: "Chúng ta người một nhà đều mấy ngày nay đều ăn không ngon không ngủ yên, tứ tiểu thư
ngược lại tâm rất an nhàn."
Mộc Thanh Y rũ mắt, nhàn nhạt
nói: "Tôn di nương nói quá lời, chút chuyện nhỏ nơi nào đáng giá để phụ
thân và tổ mẫu lo lắng như thế."
"Ngươi nói chuyện của Linh
nhi mà là chuyện nhỏ?" Tôn thị giọng the thé nói. Mộc Thanh Y hơi cau
mày, nói: "Chưa thấy nhà ai đem chuyện thứ tử làm thành chuyện lớn cả,
Tôn di nương không khỏi quá nhỏ nói thành to. Chờ trong phủ chúng ta có
con trai trưởng, chỉ cần phụ thân và tổ mẫu hết lòng dạy dỗ, tương lai
có thể chống giữ địa vị phủ Túc Thành Hầu, ai còn quan tâm đến chuyện
khác?"
Mộc Thanh Y chỉ thản nhiên nói mấy câu, lại khiến
cho sắc mặt mẹ con Tôn thị tím lại. Mộc lão phu nhân ngay cả con mắt
cũng không nhìn Mộc Thanh Y cũng khó có được hòa hoãn, mặc dù đã có ba
tôn nhi, nhưng không có cháu đích tôn cũng là tiếc nuối của Mộc lão phu
nhân cho tới nay. Huống chi Mộc lão phu nhân vẫn không thích Tôn thị,
mấy năm nay danh tiếng của Tôn thị quá thịnh gần như bà cũng áp không
được. Tự nhiên hy vọng có thể có người tới áp danh tiếng của Tôn thị
xuống, vì nhi tử cưới một kế thất chính là phương pháp tốt nhất.
"Y nhi nói rất đúng. Con luôn nói kính trọng mẫu thân Y nhi, không muốn
tái giá. Hôm nay Y nhi cũng nói ra, có thể thấy được mẫu thân con bé
cũng hi vọng người trong phủ chúng ta hòa thuận. Hầu phủ lớn như thế
này, hàng năm không có đương gia chủ mẫu còn ra hình dáng gì nữa?" Mộc
lão phu nhân nhìn chằm chằm nhi tử chậm rãi nói.
Mộc Trường
Minh không làm gì, nhưng cũng khiến cho Mộc Thanh Y ngồi ở một bên cảm
thấy ghê tởm. Nhớ tới Phùng Chỉ Thủy tự nói với mình, bộ dáng của dì sau khi chết, nàng cũng không tin Mộc lão phu nhân một chút cũng không
biết. Làm nàng rất khó có thể nhớ tới dáng vẻ từ ái khi dì nhắc tới!
Mộc Trường Minh cười làm lành nói: "Mẫu thân, trong khoảng thời gian này
rất bận rộn, chuyện như vậy vẫn nên chờ hết bận rồi hãy nói." Tình cảm
giữa hắn và Tôn thị cũng không phải sâu đậm đến trình độ như vậy, mà
trước đó vài ngày trong cung truyền đến tin tức Nhu phi có thể có long
thai, chẳng qua vẫn còn chưa có xác định được. Vô luận như thế nào, hắn
đều phải từ từ xem xét rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vạn nhất Nhu phi
thật sự có có thai, hiện tại cưới kế thất thì không phải là chuyện tốt.
Mộc lão phu nhân cũng không có trông cậy vào lần này khuyên được nhi tử,
chẳng qua là thở dài có chút mệt mỏi nói: "Thôi, con là trụ cột trong
phủ Hầu gia, chính con chú ý đi."
Mộc Trường Minh cũng biết
mẫu thân mất hứng, vội vàng nói lời dụ dỗ, liền chuyển đề tài nói đến
Long Vương đản mấy ngày nữa tới. Nói đến đây, Mộc lão phu nhân mới lấy
lại mấy phần tinh thần, nhìn mấy ngươi Mộc Thanh Y nói: "Y nhi còn có
Phỉ nhi và Liên Nhi cũng không nhỏ, cũng nên hảo hảo tính toán một
phen."
Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên hai gò má không khỏi ửng
hồng, ý tứ của Mộc lão phu nhân rất rõ ràng, muốn nhân cơ hội tìm mối
hôn sự cho các nàng. Hôm nay chi thứ hai của Mộc gia hai vợ chồng Mộc
Trường Thanh đều không ở trong phủ, hôn sự của Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy
Liên đều giao cho Mộc lão phu nhân. Nhưng Mộc lão phu nhân hôm nay tuổi
cũng đã cao, làm gì có tinh thần suy nghĩ cẩn thận, chỉ sợ cuối cùng vẫn rơi vào trên người Tôn thị.
Quả nhiên, liền thấy Tôn thị nở nụ cười đối với Mộc lão phu nhân nói: "Lão phu nhân yên tâm, con dâu
nhất định chọn cho ba vị cô nương khiến cho lão phu nhân và lão gia hài
lòng."
Mộc Trường Minh cười một tiếng, đang muốn khen ngợi
Tôn thị mấy câu, liền nghe thấy Mộc Thanh Y nhàn nhạt nói: "Phụ thân,
trong phủ một ngày không có chánh thất đương gia chủ mẫu, hôn sựcủa Y
nhi không cần suy tính."
Mộc Trường Minh cau mày, trầm giọng nói: "Hồ nháo! Con đã mười sáu cũng không còn nhỏ." Mộc Thanh Y giương
mắt, nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ phụ thân muốn thiếp thất tổ chức hôn sự
cho nữ nhi? Nếu là như vậy, Thanh Y tình nguyện cả đời không lấy chồng
cũng tránh cho mất mặt."
"Mộc Thanh Y, ngươi không cần quá
phận!" Mộc Thanh Y vừa dứt lời, ai cũng có thể nghe được nàng đang nhằm
vào người nào. Mộc Linh ngồi ở một bên rốt cục không nhịn được giận dữ
hét lên. Mộc Linh hơn phân nửa tháng nay có thể nói là ăn đau khổ hết
đời này. Dường như kể từ khi hắn chuẩn bị tính toán Mộc Thanh Y, từ khi
đó bắt đầu một ngày cũng không có thuận lợi. Chính là hiện tại, dù ngồi
xuống trên ghế có lót đệm thật dày cũng như cũ mơ hồ đau đớn. Càng không cần phải nói, bên ngoài bay đầy trời lời đồn và ánh mắt ngoại nhân, chỉ cần vừa nghĩ tới Mộc Linh đã cảm thấy cả người rét run, không muốn ra
cửa. Hết lần này tới lần khác, Mộc Thanh Y còn liên tiếp xức muối lên
vết thương của hắn, nói chuyện đặc biệt đâm vào chỗ đau người khác. Tôn
thị cùng Mộc Vân Dung nhẫn được, bản thân có thể dè nén tâm tình nhưng
Mộc Linh hắn lại nhịn không được.
Mộc Thanh Y quay đầu, thản nhiên nhìn Mộc Linh một cái. Quay đầu lại, ngay cả ngữ điệu cũng không
có một tia biến hóa, chậm rãi nói: "Huống chi, trong phủ mới vừa xảy ra
chuyện như vậy mà. . . Nữ nhi hiện tại cũng không mặt mũi nói đến hôn
sự."
Nghe lời của nàng, sắc mặt của Mộc Thủy Liên và Mộc Vũ
Phỉ trắng bệch. Các nàng ngược lại đã quên, trong phủ mới vừa xảy ra
chuyện như vậy, lại bị Lý gia từ hôn, nơi nào có thể nói đến người nhà
ai tốt lành? Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn về phía Mộc Linh cùng Tôn thị
cũng không khỏi nhiều hơn mấy phần oán hận.