Tài phú mà Cố gia
lưu lại quả nhiên kinh người. Trong quyển sách mà Phùng Chỉ Thủy đưa
nàng ghi lại hơn hai mươi gian cửa hàng của Cố gia chỉ ở trong kinh
thành, còn bên ngoại kinh thành có ba chỗ thôn trang, càng không cần
phải nói, phía sau sách tất cả đều là mười vạn lượng ngân phiếu và một
vạn lượng kim phiếu, ước chừng hơn một trăm vạn lượng. Còn có danh sách
ghi các loại đồ cổ tranh chữ, tổ tiên truyền xuống trân bảo, Mộc Thanh Y chỉ tính toán sơ sơ một chút, chỉ ở kinh thành ít nhất có ba trăm vạn
lượng. Nhưng căn cơ Cố gia cũng không chỉ có ở kinh thành. Tuy rằng Cố
gia nhất thời khinh suất bị Hoa Hoàng tiên hạ thủ vi cường tận diệt,
nhưng sản nghiệp Cố gia không chỉ có trải rộng Hoa Quốc, thậm chí các
quốc gia xung quanh đều có. Kể ra đã qua một trăm năm, Cố gia đã từng là một gia tộc với tộc nhân lớn thịnh vượng, có điều trải qua mấy thập
niên người dần dần thưa thớt. Cũng chính là vì vậy, vốn những bàng chi
và rất nhiều sản nghiệp phân ra ngoài vẫn chưa trở về Bổn gia, sổ ngạch
thì càng thêm dọa người.
Tài phú kinh người. . . Khó trách. . . Khó trách Mộ Dung Dục chịu lưu tính mạng của nàng và đại ca. Mộc
Thanh Y cũng không hiểu rõ về Mộ Dung Dục, nàng cũng chỉ biết sơ sơ về
hắn ta. Mộ Dung Dục nhìn ôn văn nhĩ nhã, kì thực lãnh khốc vô tình. Xưa
nay phụng hành đều trảm thảo trừ căn, ví dụ như đưa nàng vào Tụy Hồng
Các, đưa đại ca vào phủ Ninh Vương vậy, đối với bản thân hắn mà nói vốn
dĩ không có ích lợi gì, Mộ Dung Dục cũng không có hận ý to lớn gì với Cố gia nên cũng không có làm nhục hậu nhân Cố gia. Duy nhất có thể chính
là. . . Giữ lại các nàng có chỗ hữu dụng khác.
Tài phú Cố
gia, không thể nói phú khả địch quốc, nhưng tuyệt đối không phải chỉ
bằng một thân vương dựa vào Hoa Hoàng ban thưởng sống qua ngày như Mộ
Dung Dục có thể bằng được. Nếu như lấy được tất cả tài sản của Cố gia,
Mộ Dung Dục. . . Coi như tạo phản tuyệt đối cũng không thành vấn đề.
Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Mộc Thanh Y cười khổ, nếu quả thật là vì
như vậy, điều này cũng giải thích tại sao Mộ Dung Dục và hoàng đế muốn
đối phó với Cố gia.
Trầm ngâm chốc lát, môi anh đào của Mộc
Thanh Y mỉm cười, lướt trên môi một tia cười lạnh. Nếu Mộ Dung Dục vẫn
như cũ đối với tài phú của Cố gia không có chết tâm, như vậy. . . Liền
xem ngươi có hay bản lãnh để lấy được hay không.
Hôm sau,
trong kinh thành không biết từ nơi nào truyền ra một lời đồn đãi. Năm đó Cố gia dường như cả nhà bị tịch thu tài sản, giết kẻ phạm tội, nhưng
sản nghiệp Cố gia tích lũy mấy trăm năm bị người Cố gia từng bước di dời che giấu đi. Quan trọng hơn là trong những bảo tàng này, còn bao gồm kỳ bảo hiếm có Cửu Chuyển Linh Lung đã mất tích từ ba trăm năm trước. Theo truyền thuyết người lấy được Cửu Chuyển Linh Lung sẽ có được thiên hạ,
mà hoàng đế tiền triều Đại Ngô khai quốc cùng hoàng đế bổn triều Hoa
Quốc khai quốc đã chứng thực lời đồn đãi này. Chẳng qua là sau khi Thái
tổ băng hà, Cửu Chuyển Linh Lung liền tung tích không rõ.
Tin tức này vừa truyền ra, cả kinh thành nhất thời liền trở thành dòng nước ngầm mãnh liệt. Cả hoàng thất Hoa Quốc lập trường thay đổi có chút lúng túng, tất cả mọi người dường như bừng tỉnh đại ngộ, nga, thì ra là như
vậy. Cố thị cả nhà trung liệt có thể nói là mọi người đều biết, coi như
Cố gia thật không có lòng thần phục, ba năm trước Hoa Hoàng xử trí cũng
không tránh khỏi quá tàn nhẫn quá nhanh một chút. Nhưng nếu như là vì
Cửu Chuyển Linh Lung như lời đồn, như vậy đã có thể hiểu được.
Chuyện Cố gia vốn đã sớm bị bụi bậm phủ đầy cũng một lần nữa bị người lục ra
nghị luận ầm ĩ. Có người nói Cố gia hoài bích kỳ tội, cũng có người nói
Cố gia cất giấu bảo bối như vậy, quả nhiên không hề có lòng thần phục.
Vô luận người khác nói thế nào, Mộc Thanh Y nghe vào tai cũng chỉ cười
nhẹ một tiếng thôi. Cả nhà Cố gia bị nghi phản quốc xử tội trảm, còn có
chuyện gì bết bát hơn chuyện này sao?
Trong Phủ Ninh Vương, Mộ Dung An lười biếng ngồi trên tháp nhìn đến huynh trưởng vội vã đi
đến nói: "Lục ca, huynh sao lại rãnh rỗi đến xem đệ vậy?" Hiện tại sứ
giả các quốc gia đều tề tụ kinh thành, Mộ Dung Dục vô cùng bận rộn mới
đùng. Cho dù Mộ Dung An thương thế còn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay Mộ
Dung Dục cũng rất ít đến thăm hắn.
"Cố Tú Đình ở nơi nào!" Mộ Dung Dục trầm giọng nói.
Mộ Dung An thần sắc khẽ biến, ngồi dậy nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Mộ Dung Dục đi qua một bên ngồi xuống, lạnh lùng nói: "Bên ngoài truyền
đến ồn ào huyên náo, đệ cũng không có nghe thấy sao?"
Mộ
Dung An có chút chột dạ nhìn Mộ Dung Dục một cái. Trong khoảng thời gian này Cố Tú Đình hiếm khi không có tìm chết náo loạn, thỉnh thoảng còn có thể nói vài lời, hắn đang cao hứng đây, nơi đó có tâm tình đi để ý tới
chuyện bên ngoài. Dù sao hắn đối với hoàng đế hay thái tử cũng không có
hứng thú, nên cũng không phân tâm đi nghe ngóng mấy tin kia.
Mộ Dung Dục trợn mắt nhìn hắn một cái, nhìn lướt qua phụ tá đi theo phía
sau hắn ta cùng nhau đi vào, nói: "Chu tiên sinh, ngươi nói đi." Chu
tiên sinh lúc này mới lời đồn mấy ngày nay nói lại một lần. Mộ Dung An
cau mày nói: "Lục ca huynh hoài nghi là Tú Đình truyền đi? Còn không
bằng huynh hoài nghi Mộ Dung Hi đi!"
Sắc mặt Mộ Dung Dục có chút khó coi, nếu như có thể xác định tin tức là từ Mộ Dung Hi truyền
ra, hắn ta còn chạy tới nơi này làm gì? Mấy năm này trong phủ Mộ Dung Hi cũng sớm đã bị sắp xếp đầy cơ sở ngầm, không chỉ có hắn ta, còn có
hoàng tử khác thậm chí là phụ hoàng. Mộ Dung Hi nếu quả thật có hành
động, đó chính là muốn chết: "Hôm nay trong kinh thành, có quan hệ với
Cố gia ngoại trừ Mộ Dung hi, cũng chỉ có Cố Tú Đình. Huống chi, hôm nay
trừ chuyện như vậy, đệ cho rằng đệ còn có thể giấu hắn ở trong phủ bao
lâu? Đệ thật cho rằng phụ hoàng không biết đệ ở trong phủ giấu người
sao?"
Sắc mặt Mộ Dung An trầm xuống, trên mặt hung ác nham
hiểm nhiều thêm một tia âm trầm, cười lạnh một tiếng nói: "Chẳng lẽ phụ
hoàng thật sự tin tưởng Cố gia có Cửu Chuyển Linh Lung? Thật tin tưởng
có được Cửu Chuyển Linh Lung có thể có được thiên hạ?" Nói tới đây Mộ
Dung An nhíu mày một cái, quay đầu nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục hỏi: "Lục
ca, chẳng lẽ huynh cũng tin tưởng chứ?"
Mộ Dung Dục trầm mặc một chút, trầm giọng nói: "Cửu chuyển Linh Lung có thể có được thiên hạ hay không huynh không biết. Nhưng. . . Nghe nói sau khi Thái tổ khai
quốc đã đặt bản đồ bảo tàng cướp đoạt được vào Cửu Chuyển Linh Lung.
Khai quốc chi sơ, Cố gia vốn cũng nên suy sụp, nhưng sau khi Thái tổ
băng hà, Cố gia chỉ ngắn ngủn hơn ba mươi năm lần nữa quật khởi, vị cực
nhân thần..."
Mộ Dung An hiểu ý tứ của Mộ Dung Dục, mặc kệ
bản thân Cửu Chuyển Linh Lung có thần kỳ thật hay không, nhưng trong Cửu Chuyển Linh Lung quả thật rất có thể cất giấu bảo tàng đảo điên thiên
hạ. Cho nên, Cố gia vốn đã suy sụp mới có thể dựa vào nó ở trong thời
gian thật ngắn lần nữa quật khởi.
"Lục ca, huynh muốn làm gì?" Mộ Dung An cảnh giác nhìn chằm chằm Mộ Dung Dục.
Mộ Dung Dục nhàn nhạt nhìn hắn nói: "Mang Cố Tú Đình ra cho huynh, đệ không giữ được hắn."
"Đừng mơ tưởng!" Mộ Dung An lớn tiếng nói, chợt đứng dậy khiến cho vết thương chưa hoàn toàn khỏi của hắn bị kéo đau một cái, sắc mặt nhất thời dử
tợn lên.
"Thất đệ!" Mộ Dung Dục ngưng mi nói: "Mấy năm này
huynh dung túng đề hồ nháo cũng không nói gì, nhưng trong lòng đệ cũng
phải có chừng mực. Đợi đến lúc phụ hoàng hỏi đệ, bộ dáng đệ như vậy, đến lúc đó, chỉ sợ ngay cả mạng của Cố Tú Đình cũng không gánh nổi."
Mộ Dung An nghiêm mặt, Mộ Dung Dục nói xong hắn làm sao không biết? Nhưng
Cố Tú Đình người như vậy, hắn hiểu, ba năm trước đây bọn họ hỏi không ra cái gì, ba năm sau cũng hỏi không được gì. Rơi vào trong tay Lục ca
trong tay, Cố Tú Đình chỉ có một chữ chết.
"Lục ca, hắn cái
gì cũng không biết. Coi như hắn biết, cũng sẽ không nói. Huynh đừng buộc hắn có được hay không, đệ đệ van ngươi."
Mộ Dung Dục không
nhịn được cau mày, hắn ta thật sự không hiểu chính hắn một người luôn
luôn tàn nhẫn vô tình nhưng đệ đệ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Vốn là
một hoàng tử quần là áo lượt lòng dạ độc ác bất luận kẻ nào cũng không
để vào mắt, kể từ khi gặp phải Cố Tú Đình liền giống như bị điên, ban
đầu vì bảo vệ Cố Tú Đình suýt nữa cùng thân ca ca liều mạng. Hôm nay
cũng qua ba năm qua, vẫn như cũ khăng khăng một mực.
"Thất
đệ, đệ không phải là tiểu hài tử. Hoặc đệ khiến cho Cố Tú Đình nói hết
ra, nếu không đệ cho huynh mang người đi, hoặc là. . . Chờ phụ hoàng hỏi đệ." Mộ Dung Dục mặt vô cảm nói.
Mộ Dung An cắn răng nói: "Nếu phụ hoàng biết hắn ở chỗ này của đệ, bị Lục ca mang đi thì đệ giao phó thế nào đây?"
Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói: "Huynh tự có biện pháp."