"Nếu như ngay cả
Phượng Chương tiên sinh cũng khong thể tin, Thanh Y còn có thể tin người nào? Mặt khác Thanh Y cũng tin tưởng mắt nhìn người của Cố tướng quân."
Phùng chưởng quỹ nhìn bóng lưng Mộc Thanh Y rời đi, vẫn biểu hiện thong dong tĩnh táo cũng ngây ngẩn cả người. Phượng Chương tiên sinh, cách
xưng hô này đã có ít nhất mười mấy năm không có ai gọi hắn, Mộc gia Tứ
tiểu thư năm vừa mới mười sáu làm sao biết?
Đi xuống lầu ba, trên dung nhan xinh đẹp của Mộc Thanh Y lộ ra một tia nụ cười nhàn
nhạt. Mặc dù trí nhớ của nàng luôn luôn rất tốt, nhưng có thể nhớ Phùng
Chỉ Thủy quả thật có chút không dễ dàng. Phùng Chỉ Thủy họ Phùng, tên
Kính, chữ Chỉ Thủy, danh hào Phượng Chương. Thời thiếu niên cũng là
thiếu niên tài tử nổi danh ở Giang Nam, nếu như một người bình thường
thi khoa làm quan, đến hôm nay cũng có thể đã là quan nhất phẩm, nhị
phẩm.
Đáng tiếc người này số phận không tốt, mười tám tuổi
tham gia thi hội lại gặp được trường thi gian lận, bài thi của hắn bị
một vị trọng thần trong triều thay đổi bài thi cho con mình đánh hắn thi rớt. Mặc dù cuối cùng tra rõ chân tướng, nhưng Phùng Chỉ Thủy lại bị
không ít đau khổ, từ đó đối với quan trường nản lòng thoái chí. Hôm nay
tính ra đây đã gần ba mươi năm trước, Phùng Chỉ Thủy ở kinh thành cũng
hiển hách một thời, hơn nữa những năm gần đây tướng mạo cũng thay đổi
không ít, cũng khó trách không ai nhận ra chưởng quỹ Khinh An Các là
thiếu niên tài tử ba mươi năm trước.
Mộc Thanh Y có thể nhận ra hắn bởi vì bảy năm trước, nàng phụng bồi tổ phụ từng gặp qua Phùng
Chỉ Thủy một lần. Sau khi Phùng Chỉ Thủy rời đi tổ phụ còn cảm thán hồi
lâu, nói Phùng Chỉ Thủy vốn là cũng là quốc chi lương tài. Nhưng ngay cả như vậy, mới vừa rồi Mộc Thanh Y vẫn như cũ không có thể một lần liền
nhận ra hắn, chẳng qua là nghe được tên của hắn mới cảm giác có chút
quen quen thôi.
Đi xuống lầu, Châu Nhi như cũ canh giữ ở cửa sương phòng. Mộc Thanh Y hỏi: "Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"
Châu Nhi lắc đầu một cái, có chút nghi ngờ nói: "Châu Nhi giống như nghe được thanh âm của Tam tiểu thư."
"Mộc Vân Dung? Tại sao chỗ nào cũng có nàng vậy? Chúng ta cũng đi xem một chút." Mộc Thanh Y cau mày nói.
Trong đại sảnh ngoài lầu hai, quả nhiên là một trận tiếng động lớn ồn ào. Hai mắt Mộc Vân Dung như thần hung ác nhìn chằm chằm một thiếu nữ mặc áo
quần màu thiển bích thanh tú. Đi bên cạnh Mộc Vân Dung còn có mấy danh
môn thiên kim sắc mặt khác nhau, có người đang khuyên Mộc Vân Dung, có
người hả hê nhìn xem náo nhiệt, có người dứt khoát đổ dầu vào lửa. Chung quanh các tân khách cũng đều hăng hái bừng bừng vừa nhìn vừa xì xào bàn tán nghị luận ầm ỉ. Chuyện nghị luận rất hiển nhiên chính là Mộc Vân
Dung cùng thiếu nữ bích y kia.
"Tiểu thư, chúng ta chớ đi ra ngoài." Châu Nhi tránh sau lưng Mộc Thanh Y, nhẹ giọng nói. Tam tiểu
thư thật là làm thể diện của phủ Túc Thành Hầu mất hết, nếu như tiểu thư đi ra ngoài chẳng phải là muốn đi theo nàng ta bị người nhạo báng sao.
Nhưng Châu Nhi không biết, phủ Túc Thành Hầu càng bị người nhạo báng, thì Mộc Thanh Y càng vui vẻ. Bất quá muốn xem náo nhiệt thì nên giá họa hay là
muốn khuyên nhủ đây.
Trấn an vỗ vỗ tay Châu Nhi, Mộc Thanh Y bước chậm đi ra ngoài: "Có chuyện gì?"
Mặc dù lần trước Mộc Thanh Y đã tham gia yến hội của Cung vương phi, nhưng
người trong kinh thành biết nàng thật ra cũng không nhiều lắm. Thiếu nữ
vừa đi ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Mộc Vân Dung nhíu mày một cái, cắn răng nói: "Mộc Thanh Y, ngươi tới đây làm gì? Khinh An Các loại
người như ngươi có thể đến sao?"
Nga, thì ra là như vậy!
Nguyên lai là Tứ tiểu thư đích nữ phủ Túc Thành Hầu. Nhưng theo lời của
Mộc Tam tiểu thư cũng có chút ý tứ, Khinh An Các nếu như đích nữ Tứ tiểu thư không thể tới, chẳng lẽ thứ xuất Tam tiểu thư là có thể tới sao?
Hay là nói. . . Ninh vương phi tương lai?
Mộc Thanh Y mặc kệ Mộc Vân Dung nói gì, đi tới trước mặt thiếu nữ mặc bích y, lại cười nói: "Vị tiểu thư này họ gì?"
Thiếu nữ nhìn Mộc Thanh Y, hiển nhiên là ấn tượng đối với phủ Túc Thành Hầu
không được tốt lắm. Do dự một chút mới nói:“Ta họ Lý.”
Mộc Thanh Y
sáng tỏ, chỉ là không biết tại sao Mộc Vân Dung và Lý tiểu thư ở Khinh
An Các gặp phải. Chuyện Lý gia từ hôn Mộc Linh đã sớm thành trở thành
trò cười khắp cả kinh thành, ở chỗ này gặp gỡ Mộc Vân Dung tức giận
đương nhiên sẽ vì ca ca xả giận .
Lý tiểu thư có thể nói ra câu rước
thi thể nàng vào cửa, hiển nhiên cũng không phải nữ tử yếu đuối. Chính
là gặp phải Mộc Vân Dung không nói đạo lý nên cũng có chút buồn bực.
“Tam tỷ trong khoảng thời gian này tâm tình không tốt, nếu như có chỗ nào
thất lễ, thỉnh Lý tiểu thư thứ lỗi.” Mộc Thanh Y cười yếu ớt nói. Lý
tiểu thư có chút kinh ngạc nhìn Mộc Thanh Y, Lý gia lúc này từ hôn, cho
dù phủ Túc Thành Hầu có sai nhưng cũng không trách phủ Túc Thành Hầu có
oán khí, gặp Mộc Thanh Y tâm bình khí hòa tự nhiên hào phóng như thế,
vẫn có chút phản ứng không kịp .
“Tứ tiểu thư khách khí.” Lý tiểu thư mím môi cười nhẹ nói. Nàng có thể cảm nhận được vị tứ tiểu thư trước
mắt và tam tiểu thư kiêu ngạo ương ngạnh không giống nhau. Mặc kệ người
tự khoe khaong làm việc như thế nào, giáo dưỡng luôn không sai. Thân là
đích nữ Lý gia, Lý tiểu thư vẫn có chút chướng mắt vị hôn phu của muội
muội cùng mẹ. Bất quá Mộc Vân Dung chắc chắn là Ninh vương phi tương
lai, cho dù Lý gia không cùng phe với Cung vương, cũng tránh không được
cho nàng ta một chút mặt mũi.
“Mộc Thanh Y, ai cần ngươi xen vào việc của người khác!” Mộc Vân Dung hổn hển nói.
Mộc Thanh Y sườn thủ, thản nhiên xem Mộc Vân Dung nói:“Tam tỷ vẫn nên cẩn
thận suy nghĩ, trở về làm sao giải thích với phụ thân hành vi hôm nay
của tỷ đi.” Cung vương và phủ Túc Thành Hầu đều vắt hết óc mượn sức Lý
gia, nếu như hôm nay Mộc Vân Dung nháo với Lý tiểu thư như thế này, cũng không biết Mộc Trường Minh biết được sẽ tức giận như thế nào. Nhưng
hiện tại... Kỳ thật đã đắc tội rồi.
Nghe vậy, Mộc Vân Dung không khỏi cứng lại. Nàng ta cũng là ngoài ý muốn gặp Lý tiểu thư ở Khinh An Các,
nhớ tới nhị ca vẫn còn nằm ở trên giường, phủ Túc Thành Hầu đi đến chỗ
nào cũng bị người trong kinh thành nghị luận, nhất thời lửa giận tuôn
trào mới xông lên tìm Lý tiểu thư gây phiền toái, lại quên phụ thân đã
sớm đã cảnh cáo trong khoảng thời gian này muốn nàng ta an phận một ít.
Nhưng ở trước mặt Mộc Thanh Y, Mộc Vân Dung sao có thể đánh mất mặt mũi. Cưỡng chế bất an trong lòng, cao ngạo nhướng mày nói:“Ta cũng là vì nhị ca, phụ thân sẽ không làm gì ta! Ngươi tính là cái gì, chờ ta thành
Ninh vương phi....”
“Câm miệng! Đừng dọa người dễ thấy.” Mộc Thanh Y
khó chịu có chút phiền chán nhíu mày nói. Mộc Vân Dung người như vậy,
căn bản là không có cách nào giảng đạo lý. Nghe nói trong cung Mộc Phi
Loan khôn khéo trí tuệ, năm đó Tôn thị sinh ra ba đứa con, đầu óc chỉ
cho một mình Mộc Phi Loan thôi sao?
“Mộc Thanh Y!” Mộc Vân Dung thét chói tai.
“Các ngươi, mang tam tiểu thư trở về!” Mộc Thanh Y nhìn lướt qua mấy nha đầu đi theo sau lưng Mộc Vân Dung, trầm giọng nói. Ban đầu nha đầu đi bên
cạnh Mộc Vân Dung không để đích nữ như Mộc Thanh Y vào mắt. Nhưng lúc
này bị ánh mắt lạnh nhạt của Mộc Thanh Y đảo qua, trong lòng phát lạnh.
Không tự chủ được kéo ống tay áo của Mộc Vân Dung.
“Chát!” Mộc Vân
Dung quay người, một bạt tai vừa nặng vừa ngoan tát lên mặt nha đầu kia: “Ăn cây táo, rào cây sung!” Mọi người ở đây nhìn thấy trợn mắt há hốc
mồm, người này... Chính là Ninh vương phi tương lai sao? Nghe nói mẹ đẻ
của Ninh vương phi là nha đầu bên cạnh Túc Thành Hầu, quả nhiên, không
phải danh môn chính thê sinh liền không giống nhau. Đặc biệt có Mộc
Thanh Y là đích nữ, càng có vẻ Mộc Vân Dung không lên được mặt bàn.
Mọi người trong lòng đều âm thầm cân nhắc, trở về nhất định phải mạnh mẽ
giáo dưỡng đối với thứ nữ a. Nếu như dưỡng ra một người giống với Ninh
vương phi tương lai, mặt mũi đều mất hết.
“Tam tiểu thư, vương gia
mời người.” Trong lúc ồn ào, hai thị vệ bộ dáng nam tử đi lên lâu, đi
đến trước mặt Mộc Vân Dung trầm giọng nói.
Mộc Vân Dung sắc mặt
trắng nhợt, chỉ nhìn trang phục của hai người này nàng ta cũng biết đây
là người của Cung vương phủ. Mà người Mộc Vân Dung e ngại nhất chính là
Cung vương Mộ Dung Dục. Mộc Vân Dung há miệng thở dốc, cũng không nói
lời nào, mệt mỏi đi theo thị vệ.
Mộ Dung Dục ở gần đây? Mộc Thanh Y
nhíu mày, xoay người đối với Lý tiểu thư áy náy cười nói:“Lí tiểu thư,
khiến ngươi chê cười. Ngày mai trong phủ nhất định sẽ tới cửa nhận bái
phỏng.”
Lý tiểu thư cười một tiếng, nói: "Tứ tiểu thư khách khí, ta trước cáo từ."
"Lý tiểu thư mời."
Minh Nguyệt Lâu đối diện Khinh An Các, chính là sản nghiệp dưới danh
của phủ Cung Vương. Cửa sổ lầu hai của Minh Nguyệt Lâu, Mộ Dung Dục cùng Mộ Dung An ngồi đối diện nhau, nhìn Mộc Thanh Y và Lý tiểu thư ở cửa
Khinh An Các đối diện cùng nhau đi ra, sau đó nói lời từ biệt.
"Lục ca, Mộc Thanh Y ngược lại so Mộc Vân Dung tên ngu xuẩn kia thông minh hơn nhiều." Mộ Dung An nhíu mày nói.
Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói: "Chỉ sợ là quá thông minh."
------ đề lời nói với người xa lạ ------
Linh bội mới văn 《 thứ nhất đích nữ 》
Đích nữ quận chúa Mặc vương phủ chết mười năm, đột nhiên hoa lệ trở về.
Tin tức truyền ra, bên trong đế đô, trong lúc nhất thời nhấc lên tầng tầng sóng gió.
Vị hôn phu lại vào lúc này tới cửa, trước mặt mọi người cùng nàng giải trừ hôn ước.
Mọi thứ vốn thuộc về đích nữ là nàng, nhưng tất cả đều bị thứ tỷ cướp đi.
Muốn nàng trở thành trò cười cho người khác, đáng tiếc nàng cho tới bây giờ đều không phải hạng người mặc cho người khi dễ.
Đời này nàng chính là: Bổn quận chúa không có được, người khác cũng đừng mơ tưởng có được.
Đột nhiên xuất hiện một án mạng, trong lúc nhất thời oanh động vua và dân, nàng cũng bị liên lụy trong đó.
Theo án mạng cuối cùng được vạch trần, những bí mật từ từ nổi lên mặt nước.