"Tiểu thư, ngài đã tỉnh?" Cố Vân Ca khẽ cau mày, từ từ mở mắt, có chút mờ mịt nhìn thiếu nữ áo màu xanh lục đứng trước mắt. Không phải nàng
đã....chết rồi sao? Nàng còn nhớ rõ, cảm giác một chưởng của Mộ Dung Dục vỗ vào người nàng, cùng với cảm giác khắc sâu của ngọn lửa đỏ rực nướng chính da thịt mình. Trái tim đau thấu triệt như vậy. Nhưng cho dù có
đau, cũng kém hơn so với nỗi đau đớn và hận ý khi nhìn từng người thân
lần lượt chết oan.
"Tiểu....Tiểu thư?" Trong nháy mắt thiếu nữ áo màu xanh lục bị ánh mặt lạnh như băng và đầy hận ý của thiếu nữ trước
mặt làm cho sợ hết hồn, không khỏi kêu lên.
Cố Vân Ca nhắm mắt
lại, rất nhanh thu liễm tất cả tâm tình. Ba năm ở Tụy Hồng Các, nàng đã
hoàn toàn từ một đại gia khuê tú lớn lên ở khuê phòng thay đổi thành một nữ tử thanh lâu bán rẻ tiếng cười. Thu liễm tâm tình tự nhiên không
phải chuyện gì khó, một lần nữa mở mắt, ánh mắt đã trở nên lạnh nhạt
bình tĩnh.
Thiếu nữ áo màu xanh lục kỳ quái nhìn tiểu thư mình
một cái, tổng cảm thấy tiểu thư trước mắt có chút không giống. Bất
quá.....Có lẽ là bởi vì biểu tiểu thư chết quá khó coi đi? Nghĩ tới đây, thiếu nữ áo màu xanh lục vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, dù sao biểu
tiểu thư cũng đã mất, ngài cũng đừng quá khó chịu nữa. Ngài vạn lần đừng mạnh miệng với Hầu gia và lão phu nhân, nếu không....."
Cố Vân
Ca bất động thanh sắc (*rất bình tĩnh - Nuy) vừa nghe thiếu nữ này cằng
nhằng khuyên giải, vừa kín đáo quan sát gian phòng này. Đây là gian
phòng của tiểu thư Hầu phủ? Mặc dù gia cảnh Cố Vân Ca sa sút, nhưng cũng là tiểu thư khuê các lớn lên trong phủ Thừa tướng. Mà trước mắt là một
gian phòng nhỏ mộc mạc, có thể nói là rất đơn sơ, đừng nói là Hầu phủ,
chỉ sợ ngay cả khuê phòng của một gia đình nhỏ cũng không bằng.
"Ngươi....Đỡ ta qua bên kia đi." Cố Vân Ca ho nhẹ một tiếng, chỉ chỉ bàn trang điểm cách đó không xa.
Thiếu nữ áo màu xanh lục kia nhìn nàng một chút, chỉ đành bước lên đỡ nàng đến ngồi xuống bàn trang điểm.
Mặt Cố Vân Ca không có biểu tình gì nhìn thiếu nữ gầy gò trong gương, một
chút cũng không phát hiện được trong lòng nàng kinh đào hãi lãng (*) ra
sao. Gương mặt này.....Đây là một gương mặt rất quen thuộc. Đôi mi thanh tú cong cong, môi đỏ răng trắng, lông mi thật dài uốn lên, đôi mắt
trong veo như nước mùa thu. Trong ký ức, đã từng có một người thiếu nữ
mảnh mai luôn nhút nhát rụt rà đi theo sau lưng mình ——
(*) kinh đào hãi lãng: sóng to gió lớn - Nuy
"Biểu tỷ, tỷ thật xinh đẹp....Y nhi cũng muốn xinh đẹp như biểu tỷ."
"Biểu tỷ, câu thơ này có ý gì vậy?"
"Biểu tỷ, nếu tỷ là tỷ tỷ ruột của Y nhi thì thật tốt, như vậy Y nhi có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tỷ rồi...."
"....."
Đây là.....Biểu muội của nàng, đích nữ (*) Mộc Thanh Y của phủ Túc Thành
Hầu. Mặc dù đã hơn ba năm rồi không gặp nhau, nhưng nhìn thấy khuôn mặt
xinh đẹp này, nàng vẫn có thể nhận ra. Y nhi....Dáng dấp của muội đã đẹp hơn biểu tỷ rồi. Nhưng mà....Bây giờ muội ở nơi nào?
(*) đích nữ: con gái dòng chính, hay là nữ nhi của chính thất (vợ cả) - Nuy
Mẫu thân của Mộc Thanh Y - Phu nhân phủ Túc Thành Hầu, và mẫu thân của Cố
Vân Ca - từng là Đại phu nhân phủ Thừa tướng, là tỷ muội ruột thịt. Ba
năm trước, cả Cố phủ, nam nhân bị chém, nữ quyến đày làm nô. Nhưng sau
khi các nam nhân Cố gia bị chém đầu, nữ nhân Cố gia....từ Cố lão phu
nhân gần sáu mươi tuổi, cho tới Thiếu phu nhân Cố gia mới vừa vào cửa
không tới hai tháng, toàn bộ đều tự vẫn theo chồng. Mà Cố Vân Ca, bởi vì chọc giận Cung vương Mộ Dung Dục mà bị đưa vào giáo phường (*). Mà bởi
vì tính mạng của nam nhân duy nhất còn sống sót của Cố gia, Cố đại công
tử Cố Tú Đình, mà Cố Vân Ca muốn chết cũng không được. Từ đó lưu lạc Sở
quán Tần lâu (*ý nói là thanh lâu - Nuy), để cho vong linh nhất tộc Cố
gia khó yên.
(*) giáo phường: cơ quan quản lý âm nhạc thời xưa - Nuy
Mà sau một tháng Cố gia bị diệt, muội muội ruột của Đại phu nhân Cố gia,
tức phu nhân Túc Thành Hầu cũng tự vẫn chết theo, để lại nữ nhi Mộc
Thanh Y vừa mới mười ba tuổi. Cố Vân Ca không biết vì sao dì lại tự tử,
nhưng lại biết nhất định là có liên quan đến Cố gia. Bởi vì, người từng
góp tay hãm hại cả nhà Cố gia, có Túc Thành Hầu Mộc Trường Minh trong
đó. Nhìn gian phòng này, cũng biết kể từ sau khi dì mất, mỗi ngày biểu
muội sống không quá tốt.
"Tiểu thư, rốt cuộc ngài như thế nào
vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Để Châu Nhi đi mời
đại phu tới." Thiếu nữ áo màu xanh lục có chút lo lắng, hỏi.
Cố Vân Ca lắc đầu, nói: "Không có gì, mời vừa tỉnh lại....Trong đầu có chút loạn. Châu...Châu Nhi, ta đây là thế nào?"
Thiếu nữ áo màu xanh lục tên là Châu Nhi đau lòng nhìn nàng, lo lắng nói:
"Tiểu thư....Tiểu thư quên rồi sao? Biểu tiểu thư...Ngày hôm trước biểu
tiểu thư đã mất. Vì tiểu thư muốn lập một ngôi mộ để chôn quần áo và di
vật của biểu tiểu thư, nhưng Hầu gia lại không đồng ý, còn đánh tiểu
thư, tiểu thư đứng không có vững nên ót đập vào cây cột. Tiểu thư còn
đau không?"
Cố Vân Ca sờ sờ ót, lúc này mới phát hiện, quả thật
rất đau. Lúc mới vừa tỉnh lại, dưới khiếp sợ cực lớn mà thậm chí ngay cả tình huống thân thể cũng bỏ qua. Cố Vân Ca nhìn gương mặt tái nhợt của
thiếu nữ mảnh mai, biểu muội....Muội là vì ta nên mới....
Thấy
nàng lại bắt đầu xuất thần, rốt cuộc Châu Nhi cũng không nhịn được, dậm
chân nói: "Hay là để nô tỳ đi mời đại phu tới xem thử một chút đi. Tiểu
thư như vậy....Nhất định là có thương tổn tới đầu óc mà."
Vừa
nói xong lập tức xoay người muốn chạy ra ngoài, Cố Vân Ca vội vàng kéo
nàng lại: "Châu Nhi, không cần, ta không sao. Chỉ là nhớ tới biểu tỷ,
cho nên...có chút khổ sở....."
Nghe vậy, Châu Nhi cũng không khỏi thở dài: "Biểu tiểu thư cũng là mệnh khổ, biểu tiểu thư là một mỹ nhân
như vậy lại bị lửa thiêu sống thành tro. Bất quá....Biểu tiểu thư đâm bị thương Ninh vương, nếu còn sống chỉ sợ là phải bị định tội. Cho nên,
tiểu thư ngài nên nghĩ thông một chút. Biểu tiểu thư là một người tốt
như vậy, ông trời nhất định sẽ phù hộ cho nàng kiếp sau đầu thai tốt."
"Mộ Dung An không chết?" Ánh mắt Cố Vân Ca khẽ thay đổi, hỏi.
"Tiểu thư?!" Châu Nhi vội vàng che miệng nàng, cẩn thận nhìn bốn phía, nói:
"Tiểu thư người điên rồi sao, sao có thể nói lời này. Ngày hôm
qua....Ngày hôm qua trong phủ có mấy tiểu nha hoàn nói sau lưng về
chuyện thương thế của Ninh Vương khó có thể chữa hết, bị Tam tiểu thư
đánh chết tươi đấy."
"Mộc Vân Dung?" Mặc dù đã có hơn ba năm chưa thấy qua, nhưng Cố Vân Ca còn nhớ rất rõ Tam tiểu thư của phủ Túc Thành Hầu gọi là Mộc Vân Dung.
Châu Nhi thở dài, thấp giọng nói: "Tiểu thư ngài đừng suy nghĩ nữa, mặc dù Tam tiểu thư ỷ vào Tôn phu nhân làm
phu nhân Hầu gia đoạt vị trí Ninh vương phi. Nhưng vị Ninh vương kia
trời sinh tính tình phong lưu, hơn nữa nghe nói là....nam nữ không chừa. Khi còn sống, phu nhân cũng đã nói hắn không phải lương xứng (*). Hôm
nay không phải vừa đúng lúc sao?" Mặc dù tiểu thư nhà mình nhát gan hèn
yếu, nhưng lại hết sức kính trọng biểu tiểu thư và biểu thiếu gia, còn
có người Cố gia. Vốn Châu Nhi còn lo tiểu thư sẽ thật sự gả vào phủ Ninh Vương, có thể giống như biểu tiểu thư không nhịn được mà một lần nữa ra tay ám sát Ninh Vương.
(*) lương xứng: đối tượng thành thân (kết hôn) tốt - Nuy
"Ta đã biết, Châu Nhi, ta hơi mệt một chút. Muốn đi ngủ một lát." Cố Vân Ca buông mắt, thấp giọng nói.
Châu Nhi gật đầu, lại đỡ Cố Vân Ca đến mép giường, giúp nàng nằm xuống xong thì xoay người đi ra ngoài.
Cố Vân Ca nằm trên giường, cũng không có ngủ, là một người đã chết qua một lần luôn cảm thấy giấc ngủ có chút đáng sợ. Chỉ cần vừa đóng mắt, phảng phất như có thể cảm giác được lửa đỏ vây quanh, hơn nữa càng làm cho
người ta khó chịu là, tràn đầy oán hận trong lòng và không cam lòng. Cố
Vân Ca không phải là một nữ tử điển hình trong khuê phòng, từ nhỏ nàng
đã được nuôi bên cạnh Cố Mục Ngôn, được chính tay Thừa tướng danh tiếng
một đời dạy dỗ, cuộc sống mười tám năm ngắn ngủi của nàng còn nhiều hơn
người ta sống hai đời. Cái chết của tất cả mọi người, từng chút xuất
hiện trong đầu nàng. Tổ phụ, Tổ mẫu, phụ thân, mẫu thân, thúc thúc, thẩm thẩm, đại ca, đại tẩu...biểu muội....
Cố Vân Ca ta không có chết, người Cố gia còn chưa chết hết.
Ký nhiên thiên yếu ngã hoạt trứ....Oán hề hận hề...Cửu tử nan vong....Quân ký vô đạo.....Quốc hà bất vong? [1]
Từ đó, ta là Mộc Thanh Y, cũng là Cố Vân Ca!
****
[1] Đây là một câu hát nên Nuy không có edit thẳng ra, để như vậy có lẽ hay hơn, vả lại Nuy thấy đây là dụng ý riêng của tác giả.