Thứ hai là một ngày
gian nan, Lâm Sơ cảm giác ngủ không đủ, ngồi trên xe chợp mắt một lát,
Trầm Trọng Tuân đã lay tỉnh cô, Lâm Sơ đẩy anh ra: "Em không ngủ!"
Trầm Trọng Tuân cười một tiếng, dặn dò: "Ăn cơm thật ngon, công việc từ từ
làm, buổi tối anh có thời gian lại tới đây, đến lúc đó sẽ gọi điện thoại cho em."
Lâm Sơ gật đầu một cái, ngáp xuống xe.
Trong
công ty tràn ngập mùi vị của đồ ăn sáng, Lâm Sơ nói chào buổi sáng với
mọi người, ngồi một lát mới thấy hai ông chủ lớn nhỏ xuất hiện, triệu
tập mọi người tới phòng họp, Lâm Sơ cầm máy ghi âm và máy vi tính lên
đuổi theo, Hướng Dương quay đầu nhìn cô một cái, tựa như trấn an cười
cười.
Lâm Sơ cũng không xa lạ gì với những cuộc họp thường xuyên
này, ngày trước ở trong đơn vị cô cũng đặc biệt phụ trách mục này, chỉ
là ở đây cô còn cần căn cứ vào cuộc họp mà đưa ra phương án phát triển,
về phần phương án như thế nào, Hướng Dương đã đưa cho cô mẫu tham khảo
trước, những thứ khác thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân cô rồi.
Trần Hoa Đoan ngồi ngay ngắn ở vị trí đầu não, Lâm Sơ cùng Hướng Dương và
tất cả mọi người ngồi xuống hai bên, sau khi các đồng nghiệp báo cáo
tiến triển công việc một vòng, Trần Hoa Đoan lại phát mấy tập tài liệu
cho bọn họ.
Có hai công ty muốn mua trang web gỗ cốp pha cùng với phần mềm phục vụ khách hàng mà bọn họ thiết kế, còn có yêu cầu chi tiết của mấy hạng mục khác, các hạng mục công việc đã định ra, hiện tại cần
phân phối nhân lực, Trần Hoa Đoan nhìn xung quanh một vòng, lưu loát đưa ra mệnh lệnh, tiếp theo chính là mọi người thương thảo chi tiết, Lâm Sơ tập trung tinh thần, lạch cạch gõ bàn phím, Trần Hoa Đoan thoáng
nghiêng người, tròng mắt liếc nhìn màn hình, hơi nhíu mày, nhỏ giọng
nói: "Đơn giản, rõ ràng, ngắn gọn!"
Lâm Sơ sững sờ, gật đầu một
cái, động tác bắt đầu chậm hơn. Cô có thói quen ghi chép cặn kẽ, cho dù
là vở ghi chép trên lớp hay là biên bản cuộc họp, chỉ cần theo kịp được tốc độ, cô đều cố hết sức ghi chép tất cả các chi tiết nhỏ lại, nhưng Trần Hoa Đoan lại không cần, cái anh ta muốn là đơn
giản, rõ ràng, chính xác cùng với nội dung phát triển phía sau, anh ta
không cần Lâm Sơ thuật lại lời người khác.
Kết thúc cuộc họp, Lâm Sơ lập tức trở lại chỗ ngồi của chính mình, thử đánh trước bản nháp một lần.
Thoạt nhìn thì dễ dàng, nhưng làm cũng không đơn giản, cô suy nghĩ hồi lâu,
cũng chỉ mới liệt kê rõ ràng được vài chi tiết, thẳng tới giữa trưa cũng không viết được một phần ba, các đồng nghiệp gọi cô cùng đi ăn cơm
trưa, Lâm Sơ từ chối, vắt hết óc suy nghĩ phương án.
Hướng Dương
đứng trên bậc thang nhìn hồi lâu, trông thấy tất cả mọi người đã đi ra
ngoài, anh ta mới đi tới bên cạnh Lâm Sơ, kéo một cái ghế qua ngồi
xuống.
Lâm Sơ sững sờ, lúng túng nói: “Sao anh còn chưa đi ăn cơm?”
Hướng Dương liếc nhìn nội dung cô viết, cười nói: "Em không đi ăn, sao anh có thể đi ăn được!" Nói xong, anh ta đã chỉ vào màn hình bắt đầu dạy, quá
trình giảng bài tiến hành theo chất lượng, trước tiên anh xuống tay từ ý thứ nhất, theo ý nghĩ của mình mà giảng giải, đến điều thứ hai thì lại
hướng dẫn Lâm Sơ tự mình nghĩ, hai người một hỏi một đáp, tựa như ngày
trước Lâm Sơ đi học thì Hướng Dương dạy cô toán lý hóa, càng về sau Lâm
Sơ cũng thoải mái hơn rất nhiều, ý nghĩ cũng dần dần được làm rõ, một
khi tiến vào trạng thái, tất cả cũng đều đơn giản hơn.
Trần Hoa
Đoan xử lý xong công việc trên đầu, vốn muốn gọi Hướng Dương đi ăn cơm,
vừa mở cửa lại thấy anh ta (HD) và Lâm Sơ dựa chung một chỗ, Trần Hoa
Đoan nhíu mày cười một tiếng: "Thế nào đều không ăn cơm, liều mạng vì
công ty như thế cơ à!"
Hướng Dương cười cười, vỗ vỗ ghế của Lâm Sơ: "Được rồi, trở lại làm tiếp, ăn cơm trước đã!"
"Các anh đi ăn đi!" Không có đạo lý một nhân viên nhỏ như cô lại đơn độc đi ăn cơm trưa cùng hai ông chủ.
Hướng Dương cũng không miễn cưỡng, nói với Trần Hoa Đoan: "Chúng ta đi đi, mặc kệ cô ấy!"
Trần Hoa Đoan khuyên mấy câu, lúc đi tới cửa còn hỏi Hướng Dương: "Cứ để cho cô ấy bị đói như thế ư?"
Hướng Dương cười nói: "Cô ấy sẽ không đói."
Dĩ nhiên Lâm Sơ sẽ không bị đói, sáng sớm Trầm Trọng Tuân đã cố gắng nhét
hai cái bánh mì, còn thả một hộp sữa chua vào trong balo của cô, giống
như trưởng bối thay đứa bé làm việc.
Hạn sử dụng của bánh mì cực
kỳ ngắn, Lâm Sơ sẽ không tùy ý vứt bỏ, quyết định lấy bọn chúng làm cơm
trưa, đồ ngọt rất hợp với tâm ý của cô.
Đầu kia Trần Hoa Đoan và
Hướng Dương tìm một gian phòng ăn cơm, hai người thương lượng một chút
về thương vụ và giá cả, sau đó Trần Hoa Đoan đột nhiên nói: "Cậu và Hân
Hân ly hôn cũng hơn nửa năm rồi, trong nhà không thúc giục cậu à?"
Hướng Dương cười nói: "Anh và chị dâu cũng ly hôn ba bốn năm rồi, chú dì cũng đâu có thúc giục anh đâu!"
"Cái này làm sao có thể giống nhau được!" Trần Hoa Đoan nói: "Tôi đã hoàn
thành nhiệm vụ nối dõi tông đường, con trai cũng đã học tiểu học rồi,
nếu tôi muốn tìm mẹ kế cho nó, tôi cũng phải chọn người có nhân phẩm
tốt." Anh ta cười cười: "Thôi, tôi còn chọn người gì nữa, song hôn lại
còn có một con trai, có thể có cô gái nào để ý đến tôi đã không tệ rồi!"
Hướng Dương kỳ quái nói: "Từ lúc nào lại coi nhẹ mình thế?"
Trần Hoa Đoan lắc đầu một cái: "Đây là lời nói thật, cậu xem ánh mắt của tôi vẫn luôn cao như vậy, luôn muốn tìm một người trẻ tuổi chưa kết hôn,
rồi lại nhìn bản thân tôi xem, trừ có tiền, không có diện mạo cũng không còn trẻ tuổi, lại còn dẫn theo một đứa con trai, nếu như thực sự có cô
gái trẻ tuổi xinh đẹp nguyện ý cùng tôi, còn không phải là để ý tiền của tôi sao!"
Cho dù điều kiện bản thân như thế nào, đàn ông đều rất thích cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, vui tai vui mắt, mở mày mở mặt, nhưng
bọn họ lại không nhìn lại bản thân, nhất là người ở độ tuổi như Trần Hoa Đoan này, đã từng có một người vợ, đàn ông gần bốn mươi tuổi càng cần
một cô gái xinh đẹp tới làm phong phú cuộc sống đơn điệu của mình.
Hướng Dương cười nói: "Tiền cũng là tư cách, thế nào, lúc nào thì mâu thuẫn như vậy, cảm thấy tình yêu quan trọng rồi à?"
Trần Hoa Đoan cười một tiếng: "Còn không phải là nhìn thấy cậu và Lâm Sơ ở
chung một chỗ, làm cho người ta hâm mộ ư, đều là ly dị, cậu lại có thể
tìm được một cô gái tốt, tôi còn nhiều tiền hơn cậu!"
Hướng Dương nhíu mày lại: "Đừng nói mò, Lâm Sơ là tôi nhìn từ nhỏ đến lớn, cô ấy có bạn trai!"
Trần Hoa Đoan giống như vừa mới biết: "Có bạn trai? Tôi vẫn cho là các người có cái gì đấy, nếu cô ấy không có bạn trai, có phải hay không sẽ. . . . . ."
Hướng Dương vội vàng ngắt lời, sợ hãi nói: "Đủ rồi đủ rồi,
cô ấy mới bao lớn, nếu là ở cổ đại, cô ấy cũng có thể làm con gái của
tôi rồi, đùa giỡn cái gì cũng có thể, nhưng riêng chuyện này thì không
được."
Trần Hoa Đoan như có điều suy nghĩ, châm chước nói: "Đó là tôi nghĩ quá nhiều, khó được khi thấy cậu đối xử đặc biệt tốt với một
cô gái như thế." Anh ta cười cười: "Hơn nữa Lâm Sơ quả thật không tệ,
xinh đẹp khéo léo, cô ấy tìm bạn trai lúc nào thế, tôi nhớ là khi chúng
ta lái xe tới đón cô ấy, cô ấy còn chưa có bạn trai mà?"
"Lúc đó
bọn họ cãi nhau, người trẻ tuổi cãi nhau xong là lại tốt hết!" Thấy mình nói nhiều giống như ông già, Hướng Dương lại cười nói: "Chỉ là bạn trai cô ấy tôi cũng đã gặp rồi, gia thế nhân phẩm cùng diện mạo cũng không
tệ, trong nhà còn thúc giục bọn họ kết hôn đấy." Nói xong, anh ta (HD)
không biến sắc nhìn sang Trần Hoa Đoan, uống trà lau miệng, lại hàn
huyên một lát hai người mới về đến công ty.
***
Ưu điểm
của Lâm Sơ là dùng chuyên cần để bổ khuyết, thời gian mọi người ăn cơm
uống trà, cô dùng để suy nghĩ phương án, đến hai giờ chiều rốt
cuộc cô cũng hoàn thành công tác, sau khi kiểm tra trau chuốt lại cô len lén gửi đến hộp thư của Hướng Dương, để cho anh ta giúp cô nhìn một
chút, sau một lúc lâu Hướng Dương mới phản hồi lại, dòng chỉnh sửa màu
đỏ chỉ có mấy chữ, chứng minh Lâm Sơ hoàn thành không tệ, Lâm Sơ lại sửa đổi lần nữa, sau đó gửi đến hộp thư của Trần Hoa Đoan.
Tuần này
cả hai ông chủ lớn nhỏ đều không cho cô thêm thời gian học tập, công ty
đã đi vào quỹ đạo, những thương vụ nhỏ tới không ngừng, những mối lớn
cũng thỉnh thoảng tới một, các đồng nghiệp có người đeo tai nghe nói
chuyện với khách hàng, có người ngồi thiết kế một ngày, Lâm Sơ biết đạo
lý khổ tận cam lai, hôm nay cô không thể lười biếng nữa, nếu cơ sở cũng
không đánh được, về sau sẽ phải cố hết sức, vì vậy cô mất ăn mất ngủ,
còn bận rộn hơn các đồng nghiệp, có lúc gặp phải chỗ không hiểu, cô
không thể luôn thỉnh giáo Hướng Dương, bèn đi phòng trà nước pha 1 ly
trà sữa, bưng tới cho anh Béo, anh Béo cười ha hả một hơi uống cạn,
thành công chuyển hóa nhiệt lượng thành mỡ, lúc dạy Lâm Sơ càng thêm hòa ái nhẫn nại.
Trần Hoa Đoan quan sát mấy lần, phát hiện Lâm Sơ là một người lanh lẹ, mới tới hơn một tuần, đã có thể phân ra cây hồng
cứng mềm, một khi mọi người tụ chung một chỗ nói chuyện trời đất có
người tẻ ngắt, Lâm Sơ cũng có thể lặng lẽ thêm một câu, ai cũng không
lúng túng. Thú vị nhất là lúc đồng sự nhờ cô giúp một tay làm việc, cô
sẽ giả bộ như bận tối mày tối mặt, nhưng vẫn là ngoan ngoãn đồng ý với
đồng nghiệp, làm cho đồng nghiệp cũng biết ý tứ, qua mấy lần cũng không
ai lại đi quấy rầy cô nữa.
Trần Hoa Đoan đứng sau cửa kính, đột nhiên phát hiện Hướng Dương sắp xếp chỗ ngồi này cho Lâm Sơ rất hợp tâm ý của anh ta (THĐ).
***
Thật ra thì Lâm Sơ cũng không tinh tế như vậy, cô ngây người trong quốc xí
gần hai năm, cũng hiểu được không ít cong cong quẹo quẹo, lại tạm thời
chưa phát huy được chút công dụng nào ở chỗ này, chỗ thông minh nhất của cô là cô sẽ xin ý kiến quân sư.
"Làm thế nào để có thể nhanh chóng dung nhập vào một đoàn thể?" Lúc cô hỏi Trầm Trọng Tuân những lời này, giống như tiểu hồ li.
Trầm Trọng Tuân vẫn còn chưa trở về chỗ, ôm chặt người thân không mảnh vải là Lâm Sơ, lười biếng nói: "Em nói xem."
Lâm Sơ cười, lần lượt nói ra những gì mình quan sát được ở các đồng nghiệp, trong lòng cô đã có chủ ý, nhưng cô càng hy vọng Trầm Trọng Tuân cho cô một viên định tâm hoàn: “Em không thể động một chút là hỏi Hướng Dương
được, có lúc thỉnh giáo đồng nghiệp là trực tiếp nhất, nhưng em phát
hiện ra có người rất kỳ quái, lúc lạnh lúc nóng, lúc mọi người ở chung
một chỗ thì nói nói cười cười, lúc em thật sự đơn độc nói chuyện phiếm
với cô ta, cô ta lại tỏ vẻ xa cách."
Thứ người như thế, sẽ thích
nói chuyện phiếm với người khác phái hơn, Lâm Sơ đẹp hơn cô ta, mặc dù
cô ta không căm ghét, nhưng cũng không muốn liên quan tới.
Nghĩ
tới nghĩ lui, ngược lại vẫn là anh Béo tốt nhất, chỉ là anh Béo lớn tuổi nhất, kinh nghiệm làm việc cũng phong phú nhất, có lúc anh ta cũng sẽ
tự cao tự đại, luôn có một loại cảm giác anh ta mới là lão đại.
Trầm Trọng Tuân suy nghĩ nói: "Dù sao em cũng còn nhỏ tuổi, làm bộ đáng yêu
cũng không có chuyện gì, đừng nịnh hót là được, nếu không sẽ làm cho
người ta nghị luận sau lưng em, nhớ kỹ một điều, cho dù là làm việc ở
đâu, nịnh hót là thứ không nên nhất, bản lãnh chân chính của vỗ mông
ngựa là không thanh không vang."
Lâm Sơ thích nghe Trầm Trọng Tuân giảng dạy, mỗi lần như thế, giọng nói của anh trầm thấp hùng hậu giống như đang hát ru.
Ban ngày cô đã liều mạng công tác, buổi tối lại vẫn tranh thủ thời gian để
học bổ túc, nếu Trầm Trọng Tuân tranh thủ trở lại nội thành, cô sẽ bị
bắt đi nhà trọ, sau khi chiến đấu một phen đến sức cùng lực kiệt, một
tuần trôi qua rốt cuộc cũng ngã bệnh, chỉ là không phải bệnh hay gặp, mà là đau răng.
Lâm Sơ núp ở trong góc soi gương, luôn cảm giác
mình lại bị sâu răng, nhưng tạm thời không nhìn thấy răng lung lay.
Buổi trưa mọi người gọi cô đi ăn cơm, Lâm Sơ che quai hàm cự tuyệt, luôn muốn nhét xuống dưới hàm răng chút đồ cứng rắn gì đó.
Hướng
Dương tìm được cô, bảo cô há mồm, bây giờ Lâm Sơ đã không phải là đứa bé nữa, mặc dù có quan hệ tốt với Hướng Dương, nhưng cũng không muốn lộ ra khoang miệng trước mặt anh ta, thân mật như vậy, chỉ có cha mẹ và nha
sĩ mới có thể nhìn, còn có Trầm Trọng Tuân.
Hướng Dương cũng
không để ý, trực tiếp nhéo hai gò má của cô, Lâm Sơ "A a" kêu hai tiếng, nói năng không rõ: "Không có sâu răng." Hướng Dương buông tay ra, Lâm
Sơ lại hỏi: "Đúng rồi, trước kia em bị sâu răng là bên nào? Hiện tại là
đau bên trái."
Hướng Dương cau mày nói: "Chuyện của mình cũng
không nhớ được? Bên phải, chiếc thứ ba đếm ngược, ban
đầu em đánh răng một tháng, mỗi lần đều phải pha nước lạnh, nói nước
nóng súc miệng đau, nếu không phải nhờ anh kiểm tra hàm răng của em, hàm răng của em đã bị hủy rồi!"
Nào có khoa trương như vậy, Lâm Sơ
oán thầm, Trần Hoa Đoan đi từ trên bậc thang xuống, cười nói: "Thế nào
hôm nay lại thảo luận về sâu răng rồi hả? Được rồi, đau răng cũng phải
ăn cơm, lão Hướng, cậu mang cô ấy đi ăn cháo đi!"
Húp cháo lót dạ, đến lúc tan việc, Lâm Sơ đói bụng đến không còn hơi sức.
Trầm Trọng Tuân tới đón cô, hôn má cô một cái: "Đau như vậy à? Ngày mai dẫn em đi gặp nha sĩ thôi."
Lâm Sơ lắc đầu một cái: "Là mệt, không cần đi nha sĩ."
Trầm Trọng Tuân đau lòng: "Cái người này sao lại liều mạng làm gì!"
Lâm Sơ than thở: "Cái gì cũng không hiểu, cuối cùng em cũng không thể để Hướng Dương mất thể diện được."
Nghe Lâm Sơ tự nhận cô là vì Hướng Dương, Trầm Trọng Tuân có chút không vui: "Công việc em làm chẳng lẽ cũng là vì anh ta? Nếu anh ta đã bảo em tới
đó, tự nhiên trong lòng cũng đã hiểu rõ, coi anh ta như ông chủ bình
thường, đừng coi như người quen là được."
Nhưng Lâm Sơ và Hướng
Dương lại không phải người quen bình thường, mặc dù bọn họ cắt đứt liên
lạc mấy năm, nhưng tình cảm nhiều năm vẫn còn đó, Hướng Dương đối tốt
với cô, dĩ nhiên cô cũng muốn đối tốt với Hướng Dương, ít nhất không thể để cho Trần Hoa Đoan kia kín đáo phê bình được.
Sau khi trở lại
nhà trọ Lâm Sơ vẫn còn nói: "Mặc dù Trần Hoa Đoan và Hướng Dương là anh
em tốt, nhưng ở trong công ty, anh ta thật không cho người ta mặt mũi,
em từng thấy anh ta gào to qua điện thoại mấy lần, hơn nữa nói thật,
Trần Hoa Đoan không thích biểu hiện công việc của em, có rất nhiều
phương diện em và anh ta đều không hợp nhau, anh ta là ông chủ lạc hậu,
tất cả đều do anh ta định đoạt, ngoài miệng nói dân chủ, nhưng làm việc
lại cũng không dân chủ, rất nhiều mệnh lệnh đều nói không rõ ràng, em
hoàn toàn không biết nên làm sao, hỏi hai câu, anh ta lại nói em nhiều
vấn đề, nói mời em tới là để làm việc, không phải là để đặt câu hỏi!"
Trầm Trọng Tuân cau mày nói: "Đây là công ty mang tính chất tư nhân, ông chủ sẽ vĩnh viễn không sai, chỉ có em phải thích ứng với anh ta, chứ không
có đạo lý nào mà anh ta phải thích ứng với em, mệnh lệnh mà anh ta đưa
ra người khác có thể nghe hiểu, thì đã chứng minh anh ta càng không có
vấn đề."
Lâm Sơ bĩu môi, cô hi vọng Trầm Trọng Tuân sẽ nói chuyện giúp cô: “Đạo lý này em đương nhiên hiểu, nhưng em cần phải có thời
gian á, có lúc anh ta nói chuyện quá nhanh, vậy thì em nghe càng không
hiểu, nhưng anh ta lại không cho người ta hỏi lại."
Mặc dù Trầm
Trọng Tuân không đồng ý với cô, nhưng rốt cuộc vẫn xót cô bị người khác
giáo huấn, khó được trái lương tâm nói: "Anh ta cũng quá mức, đáng lẽ
nên cho em thời gian."
Lâm Sơ mặt mày hớn hở, chỉ chốc lát sau
lại nghe Trầm Trọng Tuân giáo dục, nói một hồi lại bảo Lâm Sơ dứt khoát
từ chức, Lâm Sơ hừ hừ, sau khi ăn xong hai người lại dây dưa trong phòng ngủ, cô cố ý không để cho Trầm Trọng Tuân thoải mái, ép Trầm Trọng Tuân quả thật muốn ăn cô, cặp mắt đỏ ngầu, đến cuối cùng gặp họa vẫn là Lâm
Sơ, giả bộ đáng thương vừa khóc lại cầu xin tha thứ, Trầm Trọng Tuân mới mềm lòng tha cho cô một lần.
Sau đó Trầm Trọng Tuân lại trêu
chọc Lâm Sơ giả chết sống lại, Lâm Sơ đẩy anh kêu "Không cần", Trầm
Trọng Tuân cười cười, ôm chặt cô hơn một chút, nói: "Chủ nhật theo anh
đi ăn một bữa cơm."
Lâm Sơ nhắm mắt lại hỏi: "Là cơm gì?"
"Một người bạn làm rượu đầy năm cho con trai, chúng ta đến góp vui một chút
là được." Nghe Lâm Sơ "Ừ" một tiếng, Trầm Trọng Tuân hôn trán của cô một cái: "Anh ta chỉ lớn hơn anh mấy tuổi, vậy mà con trai cũng đã có, em
nói xem, trước tết cùng anh về nhà như thế nào?"
Cũng không biết
Lâm Sơ có nghe hay không, cũng không trả lời, Trầm Trọng Tuân nắm đầu
ngón tay Lâm Sơ, nhỏ giọng nói: "Nhẫn cũng đã đeo lên, chúng ta cũng đã
như vậy, em còn cảm thấy quá nhanh ư?"
Hôn nhân quá mức trang
trọng thần thánh, Lâm Sơ chậm rãi mở mắt, hôn lên lồng ngực của Trầm
Trọng Tuân một cái, lầm bầm nói: "Em đã gặp Trầm tổng, cảm giác quá hung dữ." Trong phòng họp ở lầu hai của đơn vị, khi Lâm Sơ lần đầu tiên nhìn thấy Trầm Trọng Tuân, ngày đó Trầm Hồng Sơn mắng Trầm Trọng Tuân đến
cẩu huyết lâm đầu.
Trầm Trọng Tuân mừng rỡ, cúi đầu tìm môi Lâm Sơ, hôn vài hớp mới nói: "Ở nhà ông ấy chính là một người già, không hung dữ."
Ngày hôm sau Lâm Sơ vẫn đau răng, Trầm Trọng Tuân mạnh mẽ dẫn cô đi khám nha khoa, bác sĩ khám xét một hồi, kê mấy hộp thuốc rồi để cho bọn họ đi
về. Buổi trưa Trầm Trọng Tuân nấu chút cháo, lần đầu tiên không bỏ
đường, Lâm Sơ muốn ăn đồ ăn vặt, anh cũng đẩy tay của cô ra.
Lâm Sơ kháng nghị: "Bác sĩ chỉ nói em bị mệt mỏi, chưa nói sâu răng!"
Trầm Trọng Tuân cau mày: "Mệt mỏi phải nghỉ ngơi, ít động đến quai hàm!"
Lâm Sơ lầm bầm: "Nghỉ ngơi gì chứ, tối hôm qua là ai không để cho người ta nghỉ ngơi!"
Trầm Trọng Tuân thính tai, ngắt mặt của Lâm Sơ: "Ngày hôm qua là anh sai
rồi, thật xin lỗi, không có cân nhắc đến tình trạng thân thể của em."
Thực ra là sau khi ăn xong cảm giác đau răng của Lâm Sơ cũng biến mất
một chút, anh mới không có đúng mực: "Hôm nay anh sẽ bồi thường, tuyệt
đối không đụng đến em... Em thoải mái ngủ một ngày đi!"
Lâm Sơ
nhìn chằm chằm đôi mắt gần trong gang tấc này, bên trong đôi mắt đen là
gương mặt của cô, Trầm Trọng Tuân tốt như vậy, cô cũng đã giao chính
mình cho anh, còn có cái gì mà khổ não nữa chứ, cô vô cùng mong đợi
tương lai tốt đẹp của mình.
Chỉ là kế hoạch vĩnh viễn đều biến hóa khó lường, tất cả biến số cũng bắt đầu từ buổi tiệc đầy năm vào chủ nhật kia.
***
Vào ngày chủ nhật trung tuần tháng mười hai này, bên trong phòng yến hội ở
tầng dưới cùng của đại khách sạn Nam Hồ có rất nhiều khách mời tụ tập,
con trai của chủ tịch khách sạn Phùng Chí đầy năm, tất cả nhân sĩ lớn
nhỏ trong thương giới của thành phố Nam Giang đều được mời đến, trong
phòng tiệc được tăng cường các biện pháp bảo vệ, đề phòng phóng viên tới đưa tin tức, tới khi các quan viên lục tục khiêm tốn tiến vào, nghiệp
quan hai phái giống như là lão hữu, gặp mặt chính là bắt tay hàn huyên.
Lâm Sơ được gặp gỡ đại biểu tập đoàn ăn uống đắt nhất đất Nam, giày Tây
nhất biểu nhân tài, bên cạnh nam quý Trình Hạo ngoại hình phát tướng là
thiên kim Lữ Lâu Nhàn, ngày trước cao ngạo diễm lệ, hôm nay cao ngạo vẫn còn, nhưng diễm lệ thì không, chỉ có một bộ dáng của người phụ nữ trung niên hơn ba mươi tuổi, Lâm Sơ đột nhiên cảm thấy khó chịu, ma thuật của thời gian thật quá mức tàn nhẫn.
Lữ Lâu Nhàn là chị khóa trên
của Lâm Sơ, cô và chị ta từng có vài lần duyên phận, nhưng mà cũng không có ấn tượng gì với chị ta, Trình Hạo lại có tật giật mình, sau khi nhìn thấy Lâm Sơ lập tức dẫn Lữ Lâu Nhàn đi chỗ khác, tầm mắt Lâm Sơ không
tự chủ được mà đi theo đám bọn họ, vừa nhấc mắt, lại thấy Trần Hoa Đoan
xuất hiện trong đám người, tay đút túi quần vui vẻ chuyện trò với mọi
người.
Trầm Trọng Tuân nắm tay Lâm Sơ, để cho cô khoác ở cánh tay của anh, ánh mắt ý bảo Lâm Sơ: "Bên kia là vị trí trung tâm, bên trong
có họ hàng xa nhà chúng ta, như thế này cùng anh qua đó chào hỏi."
Lâm Sơ gật đầu một cái, vuốt tóc dài, thong dong mỉm cười, theo Trầm Trọng Tuân tiến vào phòng tiệc.