Kỷ Nhược Trần hơi tập trung nhìn bốn phía trên đàn
tế rộng cả ngàn trượng đám đạo sĩ săpxep theo hình Nam đâu lục tinh, bên trong trận hơi thở sinh mệnh dao dộng đậm đặc tựa như muôn ngưng lại.
Sao Nam đẩu làm chủ, âm cực sinh dương, trận pháp này lại được xây
dựng trên Linh Nguyên, khó trách sinh khí vô tận này lại dễ chịu thoải
mái như vậy.
Tiếc là vật cực tất phản, sinh khí quá mãnh liệt đến nỗi không thể
phát tiết ra ngoài gần như đầy tràn lại bị trận pháp giữ ở một khoảng
không chật hẹp, nên đã có dấu hiệu biến đôi khác thường.
Dựa vào trình độ pháp thuật của Kỷ Nhược Trần, cho dù có đi vào một
trong 10 cửa đàn tê có bố trí bùa chú, pháp ấn, lệnh bài, chuông gọi hồn thì cũng không ra sao cả.
Hắn bước lên phía đàn tế, những nơi hắn đi qua, pháp khí lần lượt nứt ra, rơi xuống vỡ tan thành bụi nhẹ nhàng không một tiếng động. Trận thế hộ pháp nhìn như rực rỡ này sao lại trở thành vô dụng như vậy?
Kỷ Nhược Trần tâm niệm vừa động, tập trung thu hết tình hình đỉnh đàn vào trong tầm mắt, trong lòng không khỏi có chút chân động bước chân
hơi chậm lại. Thanh Y ở phía sau hăm đã thốt lên kinh hãi.
Phía dưới ngọn đèn bổn mạng được dựng cao đang chiếu sáng có đặt
chiếc hương án năm màu, lúc này tấm vải trải trên hương án năm màu đều
là màu tím thẫm, từ lâu đã không thể nào nhận ra màu sắc nguyên bản của
nó.
Những thứ nhang đèn, đĩa, cống phẩm rơi vãi khắp nơi thành một đống
hỗn loạn trên mặt đất. Trên án kỷ, vật thờ cúng được thay thế bởi năm vị đạo sĩ hoặc ngẩng lên hoặc cúi xuống, tư thế mỗi vị đều không giống
nhau.
Năm sinh vật nhỏ màu xanh thẫm không ngừng ngọ nguậy uốn éo, mỗi sinh vật nằm trên thân thể một vị đạo sĩ hoặc ôm đầu hoặc ôm chân, hoặc chui giữa ngực, gặm nhấm sột soạt một cách ngon lành.
Mấy chiếc màn vải trên hương án đúng là bị máu của năm vị đạo sĩ
nhuộm thành màu tím. Tuy Thanh Y xuất thân từ Thiên Hình sơn, từng thấy
nhiều cảnh không thua gì địa ngục rừng sâu, vậy mà lúc này trên khuôn
mặt nhỏ của nàng cũng trở nên trắng bệch, nàng bất giác nép người vào Kỷ Nhược Trần, tay bấu chặt vào tay ảo hắn, khuôn mặt gần như muôn úp hẳn
vào vai hắn không dám nhìn thẳng vào cảnh tượng máu me trước mặt. Hai
người vừa từ đỉnh đàn hiện thân, năm sinh vật màu ngọc bích cùng lúc
ngừng gặm nhấm, động tác đồng loạt nhất tề ngâng đậu nhìn về phía hai
người.
Diện mạo loài vật bé nhỏ hiện ra rõ rệt, đó chính là năm hài nhi, nếu như bỏ qua màu da kì lạ thì khuôn mặt chúng lại vô cùng thanh tú sáng
sủa.
Lúc này toàn cơ thể chúng trong suốt, xuyên thấu qua lớp da thịt màu
xanh thẫm, có thể nhìn thấy dịch thể màu xanh bên trong cơ thể chúng
cuồn cuộn sôi trào, trong dịch thế từng cục thịt từng mạch máu màu đỏ
sậm lúc ẩn lúc hiện, rõ ràng là chúng vừa nuốt cái gì đó.
Những đứa trẻ này rõ ràng không có răng vậy mà dường như các bộ phận
nằm ở các vị trí khác nhau trên người những vị đạo sĩ đó đều bị chúng
gặm sạch. Cũng không biết tại sao chúng có thể gặm và nuốt chủng những
chiêc xương cứng.
Vị đạo sĩ ở hướng chính diện hương án ngoài bộ óc với mấy đường gân
trên đó thì đến cả xương sườn cũng không còn, từng mảng thịt trên lưng
phơi bày trên hương án, phía dưới chăn đệm có thể nhìn thấy những miếng
vải vụn vốn là quần áo chỉnh tề.
Trên người chúng có một chỗ duy nhất màu sắc không giống nhau, đó chính là đôi mắt màu hổ phách.
Trong chốc lát năm hài nhi và Kỷ Nhược Trần đối mặt nhau, hung
quangtrong mắt rừng rực, đột nhiên chúng cùng lúc nhả vị đạo sĩ đã bị
gặm gần phân nửa ở phía dưới ra, y y a a kêu la bổ nhào tới hai người
họ.
Thân hình của chúng không lớn, lại ăn quá nhiều thịt và máu, vừa mở
miệng đã phun ra một đống thịt vụn và máu lẫn lộn. Năm hài nhi động tác
nhanh như báo, tứ chi vừa chạm đất thoắt cái đã tới truớc Kỷ Nhược Trần
tới tấp nhảy bổ lên.
Thanh Y mặc dù đạo pháp tiến triển cực nhanh, nhưng vẫn không khác gì một tiểu yêu có tâm tính thanh khiết như nước, trong lúc này bị cảnh
tượng trước mắt làm cho sợ đến nỗi rút vào sau người Kỷ Nhược Trần, một
cử động nhỏ cũng không dám. Dường như nàng quên mất đạo hạnh cao thâm
cùng roi Hỗn Độn bá đạo của mình.
Kỷ Nhược Trần xưa nay không kiêng kỵ gì lập tức vung tay phải ra, mấy tiếng đùng đùng vang lên, đã đánh vào sau gáy mỗi đứa một phát.
Động tác của hắn như điện, tay chân hình như thầm phối hợp với sự
huyền diệu của thiên đạo, đám hài nhi toàn bộ dựa vào bản năng hành động căn bản không thể nào tránh kịp. Chúng giống như những viên thịt, bị
đánh đụng xuống đất, lại bắn lên cao, rơi xuống một chỗ khác của tế đàn.
Kỷ Nhược Trần đi về phía căn lầu gỗ, nói:
- Những đứa Dược hài nhi này bị buộc chung một chỗ với tế đàn, tuyệt
không thể ra khỏi phạm vi đàn tế. Đi thôi, xem chúng có thể trốn đi đâu
được chứ!
Trong lầu gỗ lúc này lại là một cảnh tượng khác, cháy rực như lò lửa, đưa mắt trông về phía đó đều là ánh lửa, không khác gì ngày tận thế sắp đến.
Chính giữa hương đàn bày đồ cúng và tượng Tam Thành thể nhưng trông
từ xa bức tượng Tam Thanh trong ánh lửa lập lòe như đang cười hết sức
ghệ rợn, cùng lúc nhìn về trước hương án, năm dược nhi đang tới tấp bổ
nhào về phía bức tượng Tam Thanh, nhưng mỗi lần tới không trung luôn bị
một bức bình phòng cản lại. Chúng cũng không chịu buông xuôi hết đứa này vùng dậy lại đến đứa khác rơi xuống, mỗi lần đụng phải bức bình phong
thì ào ào phun ra chất dịch màu lục.
Dịch thể khi làm ướt hết bình phong thì lập tức một luồng khói xanh
lục bốc lên, không trung tựa như không có vật gì trong chớp mắt chợt
xuất hiện hình dạng một bình phong trong suốt mơ hồ.
Dưới sự liều mình tấn công củà dược hài nhi bức bình phong bảo vệ Tam thanh thần tượng cuối cùng cũng vỡ vụn rầm rầm. Dược hài nhi tinh thần
phẩn chấn, gào thét đinh tai bổ nhào lên tượng Tam thanh, đụng cả chân
lẫn tay, chỉ trong phút chốc đã phá tan áo bào của Tam thanh thần tượng
thành từng mảnh.
Tam thanh tượng cười càng ghê rợn hơn, theo tiếng động lạch cạch lèo xèo, nhao nhao cúi đầu nhìn xuống dược hài nhi bên dưới.
Bên dưới áo bào không phải là thân gỗ hay tượng đất, mà là thân hình
huyết nhục! Phần thịt ở bụng đội lên cao, da bụng gần như trong suốt, có thể thấy rõ bên trong có một đứa trẻ sơ sinh!
Khác với Dược anh, đứa trẻ này có đôi mắt đỏ ngầu, làn da thì xanh xám u ám.
Đám dược hài nhi lại bắt đầu cắn xé thân thể tượng Tam Thanh, nhưng
cơ thể Tam thanh lại cực kì cứng, bên ngoài chỉ hiện ra những vết cào
màu trắng không hề có dầu hiệu vỡ vụn.
Đám dược hài nhi nhất thời cũng không biết làm thể nào với Tam thanh
thần tượng thì biến cô bất ngờ xảy ra. Đám trẻ trong bụng Tam thanh đột
nhiên đều nhếch miệng hiện ra nụ cười giả tạo.
Chúng đưa tứ chi đang cuộn tròn hướng về phía ngoài lập tức phá tan
lớp da trên cơ thể rồi theo dòng máu chảy ào ạt, từng đứa từ trong bụng Tam thanh rơi ra ngoài. Năm đứa dược hài nhi la hét inh ỏi tới tấp nhảy bổ lên, tám đứa trẻ nhỏ lập tức cắn xé thành một đoàn.
Cuộc chiến rất nhanh đã phân thắng bại.
Đám dược hài nhi tuy nhiều hơn hai đứa lại không phải là đối thủ của
đám trẻ nhỏ từ trong bụng Tam thanh ra trong nháy mắt ba đứa dược nhi bị cắn ngược trở lại, đau đớn kêu la um sùm.
Còn hai đứa dược hài nhi còn lại, mặc dù ra sức cắn xé kẻ địch trong
tay mình, nhưng thân thể của đám trẻ trong bụng Tam Thanh lại cứng không thể tưởng, ngoài vết cào và mấyy cái răng của chúng lưu lại thì chẳng
thu được kết quả gì.
Chiến cuộc như sao băng vọt qua nhanh không thể tưởng tượng. Chờ Kỷ
Nhược Trần cùng Thanh Y đi vào mộc lâu, thứ nhìn thấy là cảnh tượng
hương đàn lộn xộn, tượng Tam thanh ngả nghiêng và một con quái vật chiếm cứ trên hương đàn.
Con quái vật này mọc ra chiếc đầu lâu cực lớn, trên đó lại chen chúc
tám khuôn mặt! Chính giữa và hai bên trái phải là ba khuôn mặt chiếm giữ phân lớn cái đầu lâu, năm khuôn mặt còn lai đều bị dạt ra góc khác, nét mặt đau đớn vô cùng.
Quái vật có cơ thể mảnh và dài phân thành tám đoạn nhìn lên giống như một con rết, nửa thân trên của nó mọc ra chi chít những mười sáu cánh
tay, nửa thân dưới mọc ra tám đôi chân nhỏ, gộp lại dựng thành một cơ
thể.