Long Tượng Thiên Quân điều chỉnh ống sắt trước mắt một chút, tùy tiện nói:
- Cứ nhìn thấy bộ dáng của lão là biết, trong lòng hẳn đang khó
chịu, vì sao hắn không nhìn sang bên này. Nếu lão nhìn sang bên này
chắc chắn là phát hiện ra chúng ta chứ còn gì nữa.
Bạch Hổ Thiên Quân không cho là đúng nói:
- Lão cũng không phải thần tiên. Huynh đệ chúng ta dựa vào cái thứ
trong tay này để nhìn, chứ đâu có dùng đạo pháp dò xét. Lão sao có thể phát hiện ra chúng ta được?
Bạch Hổ Thiên Quân vừa thốt lên xong bỗng nhiên nhìn Kỷ Nhược Trần tỉnh ngộ.
Kỷ Nhược Trần không nói hai lời, đưa tay đoạt lấy ống sắt trong tay
Bạch Hổ Thiên Quân. Nhưng khi hắn nhìn vào trong đó, chỉ thấy tối đen như mực, làm gì có thấy cảnh tượng gì đâu?
Bạch Hồ Thiên Quân vội vàng nói khẩu quyết khởi động. Kỷ Nhược Trần
theo khẩu quyết mà làm, quả nhiên cảnh tượng trước mắt dần trở nên rõ
ràng. Chỉ trong một chút thời gian, chủ trại đã hiện lên trước mắt hắn,
cảnh tượng giống như đang nhìn một vật cách mình chỉ chừng 10 trượng.
Kỷ Nhược Trần thất kinh, tinh thần mất tập trung, cảnh tượng trước
mắt lại trở nên đen kịt. Hắn trấn định tâm thần lại, một lần nữa vận
khởi khẩu quyết, thôn trại lại hiện lên trước mặt hắn.
Kỷ Nhược Trần buông ống sắt, suy ngẫm trong chốc lát, quay sang hỏi
thăm hai vị thiên quân vài câu cho biết hết khẩu quyết sử dụng ống sắt này.
Cái thứ này dựa theo đôi mắt của chim ưng mà chế thành, không dùng
thần thức bao phủ, mà chỉ kéo cảnh tượng ở phía trước lại gần mà thôi.
Người tu đạo ở xa dù có cao minh tới đâu, cũng không thể nào phát
hiện được có người đang nhìn lén mình. Đương nhiên, nếu tu vi đối
phương đủ cao, hoặc là tâm tình trong sáng có lẽ sẽ cảm nhận được có
người đang nhìn trộm mình ở xa.
Thứ được gọi Thiên Lý Kính này có nguyên lý sử dụng cũng
không phức tạp thâm ảo lắm, chỉ cần biết chút đạo chế dụng cụ, là có
thể làm được.
Sở dĩ trước đây chưa có ai chế tạo ra, một là do kết cấu của nó không ai tưởng tượng được. Con người chế tạo đồ vật thường hướng tới mục
đích tấn công hoặc là bảo hộ, chứ ai đi chế những vật vô dụng như thế này?
Thứ ba là, chế tạo nó không khó, nhưng lại yêu cầừ cực kỳ tinh xảo.
Chỉ có Long Tượng thiên quân làm được, chứ Bạch Hổ thiên quân lại không.
Có tác dụng của cái bảo bối này, hai vị thiên quân dùng nó quan sát địch nhân, sẽ có khả năng quan sát được tình hình, mà lại không sợ địch nhân phát hiện. Cho dù Kỷ Nhược Trần có lấy linh giác tìm tòi mặc dù
cẩn thận, nhưng mà vẫn bị La chân nhân phát hiện ra.
Đúng như La chân nhân định liệu trước, tất cả thôn trại vẫn như cũ, không ai đi tìm bắt người mang tâm quỷ cả, bởi vì hắn đã có bố trí
trước, chờ người tự chui đầu vào lưới. Hơn nữa trong quần sơn mênh mông
này muốn bắt mấy người, độ khó cũng là không nhỏ, còn phải kiêng dè kế
Điệu hổ ly sơn”.
- Làm sao bây giờ? - Hai vị thiên quân đồng thời nhìn về Kỷ Nhược Trần.
Có thể khẳng định, hai vị thiên quân đã biết La chân nhân đạo hạnh
thâm hậu, so với Tôn Quả cũng không kém là bao nhiêu, bọn họ không thê
địch nổi. Hơn nữa thân thủ của đám đạo sĩ đi bên cạnh cũng không phải
bình thường, tất cả đều là là kình địch.
Cho dù đối phương không mượn địa lợi, hai bên chính diện đẩu pháp,
thì bên Kỷ Nhược Trần nhất định thân bại mệnh vong. Huống hồ trong
thôn trại lại bố trí Huyền Đàn, còn có nhiều cơ quan mà bọn hắn
không thể nào biết được.
Kỷ Nhược Trần nhìn chằm chằm vào thôn trại ở phương xa, trong lúc nhất thời cũng không biết quyết định ra sao.
Hắn chỉ là mơ hồ cảm ứng được linh lực, muốn xác định xem nó có ở nơi này hay không nhưng lại không đủ sức tiến vào, muốn tìm kiếm
chắc phải đào cái đạo đàn kia đi thì mới được.
Trong trường hợp đó Chân Võ Quan lấy khỏe địch yếu, bên Kỷ Nhược Trần giống như là đi vào chịu chết. Cho dù đạo tâm của Kỷ Nhược Trần có
hơn hẳn người khác, cũng không cách nào nắm chắc được.
- Qua đó xem hay không? - Kỷ Nhược Trần nhìn về phía Thanh Y cùng hai vị thiên quân, dò hỏi.
Thanh Y gật đầu, nàng xưa nay không có chủ kiến gì cả. Kỷ Nhược Trần nói cái gì, nàng sẽ làm theo cải đó.
Hai vị thiên quân không chần chờ, lập tức nói ngay:
- Được, chúng ta qua đó xem thể nào!
Thấy hai vị thiên quân trả lời nhanh như vậy, thực là ngoài dự liệu
của Kỷ Nhược Trần. Bản ý của hắn vốn chỉ là muốn hỏi dò ý của hai vị
thiên quân và Thanh Y; nếu như bọn họ nhất quyết phản đối vậy hắn cũng
không cố chấp, mà chọn thời gian không ai chú ý, chơi đòn Hồi Mã thương
đại chiến cùng với quần đạo của Chân Võ quan một trận.
Hai vị thiên quân cũng không phải là chi sĩ hùng hồn rồi chịu chết,
ngược lại, bọn họ rất sợ chết, đồng ý nhanh như vậy thì chỉ có một
giải thích duy nhất, đó là bọn họ có điêu nắm chắc rất lớn. Xem ra
lần đi Vô Tận Hải trước, bọn họ có thu hoạch không nhỏ.
Về phần Thanh Y, từ khi gặp lại thì Kỷ Nhược Trần không cách nào đoán
được đạo hạnh của nàng nữa. Trong khi nhìn nàng, thì hắn cảm thấy
chẳng khác gì so với trước đây, vẫn là sự yêu ớt, vẫn là một tiểu yêu không đạo hạnh, mỗi khi gặp chiến đầu, Kỷ Nhược Trần vần cho nàng
trốn ở một bên rất xa.
Nhưng mà trên người Thanh Y khẳng định có gì đó khác với trước kia,
nhưng khác ở đâu thì cho dù hắn có dùng hết tâm tư suy nghĩ cũng nghĩ
không ra. Nếu như hắn hỏi Thanh Y chỉ cười nhạt nói tất cả vẫn giống như trước kia.
Thanh Y có thể không thay đổi nhưng Kỷ Nhược Trần nhanh chóng phát hiện Long Tượng và Bạch Hổ thiên quân có sự thay đổi.
Hai vị thiên quân nhất tề ra tay, đã bố trí một cái Kiềm Nam Sơn
Xuyên Đồ ngay trên đỉnh núi, hơn 10 cái đại trại xuất hiện trước mặt ở
chủ trại còn thấy một cái điểm vàng, đang lay động theo gió.
Nhìn thôn trại và núi non trước mặt khiến Kỷ Nhược Trần sửng sốt nửa ngày. Trong trí nhớ 20 năm của hắn, không làm việc vặt ở trong hắc
điếm, thì ở trên Mạc Kiền phong tu đạo đọc kinh. Cho nên hắn chỉ biết
quan sát sắc mặt người, dùng Muộn côn đánh lén; nhưng khi đối mặt với
cường địch, hoạch định chuyện đánh chiếm thôn trại thì hắn lại không
biết nên hạ thủ từ nơi nào.
Hắn xấu hổ cười cười, nhìn về phía Long Tượng Bạch Hổ hai vị thiên
quân. Nếu như hắn độc thân đên đây, vậy thì mọi chuyện đơn giản hơn
nhiều.
Hắn chuẩn bị lấy Định Hải Thần Châm thi triển Càn Khôn Nhất Kích, phá hủy toàn bộ ngọn núi và chủ trại, sau đó thừa lúc hỗn loạn mà ra
tay giết chóc một phen. Nhưng lần này còn mang theo Thanh Y, biện pháp
dã man này không thê thực hiện được rồi.
Hai vị thiên quân cũng không gượng ép, lập tức không chổi từ. Bạch
Hổ Thiên Quân ho khan một tiêng tinh thần rung lên, chỉ vào một chỗ
trong thôn trại, miệng thì liên thoắng nói một hồi liên miên bất
tuyệt.
Kỷ Nhược Trần nghe những điều này, lúc đầu thì ngoài ý muốn sau đó thì nghi ngờ, cuối cùng thì ngạc nhiên.