Trời lặng trăng lên, ánh sáng như sương, một đường liên tục đi mà không nói chuyện cho tới khi đi tới Tây Huyền Sơn.
Mạc Kiền Phong bây giờ rất xơ xác tiêu điều, gió lạnh đến tận xương.
Cơn gió mang theo một tia ẩm ướt không ngừng gào thét, dường như trong
đó còn ẩn chứa thêm một luồng sát khí. Thỉnh thoảng có một đội đạo sĩ
bay xẹt qua, trên người họ tỏa ra sát khí vô cùng nồng đậm.
Bốn người nghỉ chân ở dưới chân dãy núi Tây Huyền Sơn. Kỷ Nhược Trần
ngửa đầu nhìn lên nhưng hắn chỉ thấy được một vùng mây trắng mênh mông,
có hơn phân nửa ngọn núi trong dãy Tây Huyền Sơn là bị ẩn trong những
đám mây.
Nhìn một lúc lâu, hắn chỉ cảm thấy dãy núi như là một nhà tù to lớn
đè xuống đầu, áp lực vô hình đó làm cho lòng hắn lúc này rất nặng nề.
Kỷ Nhược Trần hơi tập trung thần thức lại, xua tan luồng áp lực vô
hình này ra ngoài. Hắn quay đầu nhìn lại thấy sắc mặt Long Tượng, Bạch
Hổ hai vị Thiên Quân có chút trắng bệch, thân thể run nhè nhẹ, hiển
nhiên đang cố gắng chống cự lại áp lực vô hình ở nơi này.
Hắn hơi cảm thấy kỳ quái. Đạo hạnh của hai vị Thiên Quân cao hơn hắn
rất nhiều, trên lý thuyết thì sẽ không phải cực khổ khi chống cự lại áp
lực mới đúng, làm sao bây giờ lại ngược lại hai người nhìn có vẻ như
không thể chống đỡ nổi?
Quay đầu nhìn về nơi khác, hắn thấy Thanh Y cũng đang ngửa đầu nhìn
tầng mây mênh mông phía trên, dường như là đang suy nghĩ điều gì đó. Kỷ
Nhược Trần lập tức kinh hãi, có chút không rõ vì sao nàng lại có thể nhẹ nhàng như thế.
Lần này gặp lại. Thanh Y cũng không có gì khác so với lúc trước. Thứ
duy nhất khác trước là nàng trở nên hoạt bát hơn, sự rụt rè đã giảm đi
đôi chút.
Áp lực trên dãy Tây Huyền Sơn không phải tự nhiên mà có, lần xuống
núi trước Kỷ Nhược Trần không hề cảm thấy được luồng áp lực này. Luồng
áp lực này nênh mông vô hình, đúng là vượt qua tạo hóa của thiên địa,
hơn nữa bên trong còn có ý cảnh báo cho Đạo Đức tông.
Kỷ Nhược Trần dắt theo Thanh Y đi về phía trước, Long Tượng Bạch Hổ
hai vị Thiên Quân lại chậm rãi đi theo phía sau. Một lúc sau, bóng dáng
của hai người đã biên mất trong màng sương mù dày đặc, hai vị Thiên Quân lúc này mới thở dài một hơi.
Long Tượng Thiên Quận nói:
- Cuối cùng cũng có thể không cần đi theo Kỷ thiếu tiên. Thật không biết tại sao mà ta lại cảm giác không được tự nhiên!
Bạch Hổ Thiên Quân cười khổ nói:
- Ta thấy hơn phần nữa là do thanh thiết côn ở phía sau hắn làm ra, nhưng mà ta chưa nhận ra lai lịch của nó.
- Ta thấy hơn phân nửa là do cái thanh gọi là Định Hải Thần châm làm ra!
Bạch Hồ Thiên Quân lắc đầu nói:
- Nói bậy! Lúc đầu chúng ta nghe rất rõ, thanh Định Hải Thần châm nặng
một vạn lẻ tám trăm cân (10.800), mà thanh thần thiết trên lưng hắn chỉ
nặng có hai nghìn cân, không thể nào là thanh Định Hải Thần châm được?
Bất quá sự huyền ảo của nó cũng không thua Định Hải Thần châm chút nào.
Long Tượng Thiên Quân lập tức hỏi:
- Huyền ảo ở chỗ nào?
Nhãn lực và kiến thức củả hai vị Thiên Quân cũng không tầm thường,
tuy rằng trong đạo pháp có Đằng Na Bàn Vận chỉ thuật giúp cho người tu
đạo có thể nâng pháp bảo nặng nghìn cân, thế nhưng Định Hải Thần châm
không phải là pháp bảo bình thường, đạo pháp bình thường làm sao có thể
khống chế được?
Nếu như không có cổ quyết mà Đạo Đức tông tặng cho, có lẽ cho tới giờ nó vẫn còn ngủ say ở dưới Đông Hải. Kỷ Nhược Trần mang theo vật nặng
như thế, thân pháp tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng lớn, người tu đạo chỉ cần
hơi có nhãn lực là có thể nhìn ra quỹ tích di động của hắn, rồi dùng
thần thức điều khiển pháp bảo công kích.
Trong trường hợp đó hắn chỉ cần dùng Huyền Tâm giới chi, Đạo Đức bí pháp, Giáp Canh Di quyết là có thể không chế bảo bối này.
Bên trong Huyền Tâm giới chỉ đã tự thành một thế giới cho dù bỏ bất
cứ thứ gì vào trong đó thì cũng không thấy nặng một chút nào, bởi vậy
khi lúc đánh nhau, chỉ cần Kỷ Nhược Trần thu thanh thiết côn vào trong
Huyền Tâm giới chỉ là được.
Dựa vào sự biến hóa khi chênh lệch hai nghìn cân, thân pháp của hắn chắc chắn sẽ trở nên vô cùng quỷ dị khó dò.
Nếu hắn dùng phương pháp này kết hợp với đòn Muộn côn, cho dù là hai
vị Thiên Quân liên thủ với nhau thì cũng có chút ăn không tiêu.
Tuy bên ngoài Tây Huyền Sơn rất khẩn trương, thế nhưng bên trong Thái Thượng Đạo Đức cung vẫn rất yên lặng thong dong, dường như những việc
xảy ra bên ngoài không có chút nào liên quan tới những đạo sĩ bên trong.
Trong sương mù mờ ảo ẩn hiện những cây cổ thụ xanh tươi và những bông hoa đang nở rộ, sự linh hoạt kỳ ảo của Kỷ Nhược Trần lại tăng thêm ba
phần. Sau khi thu xếp cho Thanh Y nghỉ ngơi, hắn ngay lập tức đi tìm Tử
Dương chân nhân.
Vừa vào thư phòng, toàn thân Kỷ Nhược Trần liền chấn động, ánh mắt
rơi trên nhánh san hô màu đỏ đang đặt ở trên bàn làm việc của Tử Dương
chân nhân.
Nhánh san hô này cao không quá nửa thước, toàn thân trong suốt óng
ánh, bên trong dường như có hỏa diễm đang không ngừng thiêu đốt. Chỗ ở
của Tử Dương chân nhân vốn có không khí mát mẻ như mùa thu, sau khi có
thêm nhánh san hô này, căn phòng đã tăng thêm một phần ấm áp.
Nhánh san hô này trong Thái Thượng Đạo Đức cung cũng không tính là
quý báu, thế nhưng ánh mắt của Kỷ Nhược Trần vẫn không hề rời khỏi nó.
Hắn vẫn nhớ rất rõ, nhánh san hô này vốn là vật trên người Toàn Quy Giáp canh giữ ở thủy cung, liền hỏi:
- Sư phụ, nhánh san hô này...
Tử Dương chân nhân vẫn giống như trước kia không ngẩng đầu lên, nói:
- Không sai nhánh san hô này đến từ Đông Hải.
Lúc này Tử Duong chân nhân mới ngẩng đầu lên nhìn Kỷ Nhược Trần, ánh mắt vẫn ôn hòa như trước, nói:
- Năm vị chân nhân trong tông ta liên thủ tiêu diệt y rồi.
KỷNhược Trần yên lặng trong chốc lát mới nói:
- Toàn Quy Giáp từng cứu đồ nhi một mạng. Việc này sự phụ cũng biết được. Vì sao lại không chừa cho nó một con đường sống?
- Vậy Toàn Quy Giáp...
Tử Dương chân nhân hơi hơi trâm ngâm, mới trả lời:
- Nhược Trần, con vô cùng thông minh, chắc con cũng đoản được năm vị
chân nhân vì sao lại cùng đến Đông Hải. Chúng ta đến đó chính là để tìm
cội nguồn của thiên địa linh khí, mà Toàn Quy Giáp lại chính là thần thú được Thiên khí Địa mạch sinh ra để trấn áp địa hỏa, thủ hộ linh khí chi nguyên chính là bản năng của nó. Nếu chúng ta muốn lấy đi linh khí chi
nguyên thì trận chiến này không thể tránh khỏi. Tông ta nhất định phải
có Linh khí chi nguyên, còn nó cho dù phải mất đi tính mạng cũng phải
bảo vệ Nguyên linh khí, việc này là tất nhiên.
- Toàn Quy Giáp cũng hiểu rất rõ việc này, biết được kiếp nạn của
mình đã tới, vì vậy đi tới chổ cất giữ Định Hải Thần châm, mở ra trận
pháp thủ hộ, sau đó trở lại chỗ chúng ta phân thắng bại. Vi sự khâm phục lòng dạ của Toàn Quy Giáp, cho nên cũng không hủy đi nội đan pháp thể
của nó, để cho nó tự nhiên tiêu tán.
Lúc này sắc mặt của Kỷ Nhược Trần mới tốt hơn một chút. Linh thú Toàn Quy Giáp này rất khác với những người tu đạo bình thường. Chúng nó đến
từ thiên địa mà về cũng đến thiên địa, chỉ cần lúc chết mà nội đan pháp
thể không bị hủy, có thể tự nhiên tiêu tán trong thiên địa, chẳng khác
nào đánh tan kiếp nạn nhân quả cả đời này, tuần hoàn trở về với thiên
địa. Chỉ cần sau này có cơ duyên, là có thể sống lại, việc này giống với những tu sĩ binh giải vậy.
Nếu tính toán kỹ càng, nói không chừng còn nhờ vào đó mà tìm được rất nhiều chỗ tốt. Nhưng mà tuổi thọ của Toàn Quy quá dài, nội đan trong cơ thể cần tới nghìn năm mới có thể hình thành, hơn nữa người có thể giết
chết được nó không nhiều lắm, mà giết đươc nó xong thì có mấy người
không lấy đi nội đan sao?
So sánh với nội đan của Toàn Quy, tất cả dược liệu trong thủy cung
chỉ là rác rười. Tử Dương chân nhân nếu đã không lấy đi nội đan của Toàn Quy Giáp. Vì sao còn muốn cướp đoạt tài vật pháp bảo trong thủy cung?
Dường như biết được nghi vẩn trong lòng của Kỷ Nhược Trần. Tử Dương chân nhân nhíu mày, trịnh trọng nói:
- Lúc này đang là lúc đại loạn, bọn đạo chích nổi lên bốn phía, tông ta
vì tính toán cho sau này, cần phải lấy tất cả những thứ mà mình cần,
những lễ pháp bình thường có thể bỏ sang một bên. Tục ngữ có nói người
muốn thành việc lớn thì không thể để ý tới chuyện vặt vãnh, việc này con phải hiểu. Toàn Quy cất giữ rất nhiều thứ tốt, đổi với nghiệp lớn của
Đạo Đức tông chúng ta có sự trợ giúp rất lớn, tất nhiên là phải lấy về.
Kỷ Nhược Trần xuất thân từ Hắc điếm, những lễ pháp thông thường hắn
vốn không để trong lòng, thứ hắn nhớ chỉ là tình cảm với Toàn Quy mà
thôi. Bất quá hắn cũng biết thần thú như Toàn Quy cũng có chính số mệnh
của mình, rất khó có thể vẹn toàn mọi thứ.
Nếu Toàn Quy không gặp người của Đạo Đức tông thì sớm muộn gì cũng
gặp những người của môn phái khác, có thể binh giải thành công đối với
Toàn Quy cũng là rất may mắn rồi.
Trước khi Toàn Quy gặp đại nạn, vẫn không quên việc mở ra phong ấn
bảo vệ Định Hải Thần châm để bảo vệ mình. Với Linh tính của Toàn Quy
đương nhiên là không biết hắn chính là người do Đạo Đức tông phái tới.
Nghĩ tới điểm này, Kỷ Nhược Trần chỉ có thể thầm than một tiếng, chậm rãi lưu giữ hình ảnh Toàn Quy Giáp vào trong lòng. Hắn nhìn Tử Dương
chân nhân thi lễ một cái, sau đó định trở về phòng nghỉ ngơi, đợi khi
nào tinh thần được hồi phục tới tình trạng tốt nhất, thì sẽ lên đường đi tìm linh khí chỉ nguyên thứ ba.
Tử Dương chân nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, trầm ngâm nói:
- Nhược Trần, có thể lấy được Định Hải Thần châm chính là phúc duyên của con. Nhưng mà nó đã bị ngâm ở ngọn lửa dưới biển Đông Hải lâu ngày, nên đã biến thành cửu hung lệ khí. Do hoàn cảnh không tốt, lại bị Di quyết
của tông ta kiềm chế, nên nó mới có bản tính hiền lành. Sau này tu vi
của con thâm hậu, hung tính của thanh thần binh này sẽ từ từ lộ ra. Bởi
vậy trước khi con có thể hoàn toàn khống chế thanh thần binh, con không
nên tạo quá nhiều sát giới, tránh việc để cho thanh Định Hải Thần châm
này nhiễm quá nhiều máu tanh, rồi sau này hung tính quá mức khó có thể
khống chế.
KỷNhược Trần đứng nghiêm, nói nhỏ một tiếng:
- Đệ tử đã biết!
Hắn đã thu thanh Định Hải Thần châm vào trong Huyền Tâm giới chỉ,
theo lý thuyết thì đạo hạnh của Tử Dương chân nhân không thể nhìn thấu
được chứ.
Tuy rằng đạo hạnh của Tử Dương chân nhân không bằng các vị chân nhân
khác, thế nhưng lòng dạ lại thâm sâu khó lường, hơn nữa Kỷ Nhược Trần
cảm thấy Tử Dương chân nhân quả thật có chút kỳ dị khó hiểu, không thể
nhìn rõ như các vị chân nhân khác.
Ngay trước khi ra khỏi cửa, hắn bỗng nhiên dừng bước, nhìn về phía
căn phòng. Trong căn phòng đặt một chiếc chậu lưu ly, trên chiếc chậu có buộc một cải đuôi Cầm Lân đang không ngừng nhúc nhích.
Trong mắt của Tử Dương chân nhân lộ ra chút khen ngợi, mỉm cười nói:
- Đuôi Cầm Lân này chính là do Vân Trung Cư Thanh Nhàn chân nhân tặng
cho vi sư. Mấy năm gần đây vi sư lại bận rất nhiều việc, lại còn bỏ lỡ
tu luyện, ý nghĩa sâu xa trong chiếc đuôi Cầm Lân này vi sư vẫn chưa
nhìn ra, vì thế chỉ còn cách đặt ở đây làm vật trang trí, làm phí mất ý
tốt của Thanh Nhàn chân nhân. Thứ mà Đạo pháp chú ý nhất chính là chữ
Duyên và chữ Ngộ, nếu con có thể phát hiện một chút ẩn ý nào trong đó,
thì sau này có thể đến đây xem, nói không chừng con chính là người có
thể hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó.
Nghe được ba chữ Vân Trung Cư, hai mắt Kỷ Nhược Trần bỗng nhiên tối
sầm lại, sau đó khôi phục bình thường trở lại, rồi cáo từ rời đi.
Đã nữa đêm, ánh trăng chiếu khắp núi Kỷ Nhược Trần nhờ vào ánh trăng đi về nơi ở của mình.
Trời đêm trăng lạnh, gió thổi vi vu. Toàn Quy cũng đã trở về chỗ của mình, còn hắn, hắn sẽ đi về nơi nào đây?