Đến khi tâm thần ổn định lại mới nhận ra không biết từ lúc nào mình đã bị Ngâm Phong dung tiên pháp vô thượng đưa ra bên
ngoại Vọng Thiên thạch cao trăm trượng.
Hư Thiên nhìn chằm chằm vào thân ảnh như hợp thành một thể với Vọng
Thiên thach kia, oan hận đến dậm chân nhưng cuối cùng cũng không dám trở lại.
Hư Võng thở dài nói:
- Cái gọi là tiên đạo luôn luôn thay đổi, xem ra những gì Ngâm Phong sư
đệ làm còn có ý khác, chúng ta cũng không cần phải miễn cưỡng. Ngâm
Phong và Cố Thanh phi thăng đã là chuyện đã định, dựa theo tình hình lúc này mà nói Hư Huyền chưởng môn cũng có hi vọng tu thành đạo quả. Từ đó, kết quả thịnh vượng trăm năm sau của Thanh Khư cung ta đã định. Cần gì
phải dấn thân lên con đường nguy hiểm nữa?
Hư Thiên giận dữ nói:
- Lời ấy của sư huynh sai rồi! Xưa nay Đạo Đức tông làm việc luôn tàn
nhẫn thâm độc. Cảnh Tiêu chân nhân của bọn họ bị thương bởi cung ta, nếu không nhân dịp này nhổ cỏ tận gốc, vậy còn đợi đến khi nào? Nếu như thả hổ về núi, để mặc cho bọn họ nghỉ ngơi lấy lại sức ngày sau phản công
trở lại, sư huynh có thể đảm đương nổi sao?-
Hư Võng cau mày nói:
- Chính Ngâm Phong sư đệ đã nói Đạo Đức tông sẽ phải gánh chịu quả báo,
chúng ta cần gì phải làm điều thừa? Huống chi mặc dù tiên pháp của Ngâm
Phong sư đê có một không hai nhưng dù sao lúc này đạo hạnh vẫn có hạn.
Cho dù hắn chịu lên Tây Huyền sơn cũng chưa chắc đã thắng được tám chân
nhân của Đạo Đức tông. Nếu Ngâm phong sư đệ không chịu rời núi, Hư Huyền chân nhân lại đang bế quan; Hư Vô lại càng không biết đã đi đâu. Chỉ
bằng mấy người chúng ta làm sao có thể là đối thủ của tám chân nhân của
Đạo Đức tông?
Hư Thiên suy nghỉ một lát, cười lạnh nói:
- Chuyện này cũng không khóo lắm! Chẳng phải Ngâm Phong không chịu xuống núi sao. chúng ta rời núi đi đánh lén đệ tử xuống núi của Đạo Đức tông
là được. Thế cục trước mắt chính là thảo nguyên vạn dặm trời hanh vật
khô, chỉ còn kém một ngọn lửa nhỏ là liền sẽ trở thành biển lửa cháy cả
thảo nguyên! Khi đó nếu như Đạo Đức tông ẩn nhẫn không ra cũng thôi, nếu ra tay với đệ tử trong cung ta sẽ khiến Ngâm Phong xuất hiện. Hơn nữa
nếu Ngâm Phong không hành động đoán chừng Tử Vi kia cũng không dám hành
động bừa bãi. Như vậy, cho dù đệ tử của Đạo Đức tông có nhiều hơn nữa,
cũng sẽ không vượt qua được đồng đạo tu đạo trong thiên ha!
Hư Võng lắc đầu, nói:
- Chuyện này sợ rằng không ổn. Người tu đạo trong thiên hạ vốn là một
thể, rốt cuộc Đạo Đức tông đã làm những gì chúng ta cũng vẫn không rõ
ràng lắm, cần gì phải đẩy đến tình cảnh không chết không thôi? Huống chi chúng ta cũng không có nắm chắc tất thắng.
Hư Thiên lạnh nhạt nói:
- Sư huynh đừng vội quên, trước khi Hư Huyền sư huynh bế quan đã để ta
quyết định toàn bộ mọi việc trong cung. Sư huynh đang muốn cãi lại mệnh
lệnh của chưởng môn sư huynh sao?
Hư Võng thở dải đáp:
- Không dám!
- Vậy thì tốt rồi xin sư huynh chuẩn bị cho sơm, sáng sớm mai dẫn
theo đạo sĩ trong điện xuống núi cho Đạo Đức tông một đòn thật đau!
-… Được!
Trên Vọng Thiên thạch, Ngâm Phogng đứng dậy, từng bước đi lên đỉnh.
Trên đỉnh gió lạnh như đạo cắt, sức gió không biết mãnh mẽ hơn ở lưng
chừng bao nhiêu lần. Trong gió mang theo từng viên đá vụn đánh lên Vọng
Thiên thạch tạo thành rất nhiều vết lõm sâu.
Cố Thanh đón gió đứng thẳng trên đỉnh, luôn có đá vụn bay đập lên
mặt, trên người nàng lưu lại từng vết máu, sau đó lại tản đi không để
lại dấu vết.
Ngâm Phong đứng bên Cố Thanh, nhìn lên bầu trời đêmmit mờ u ám, thong dong nói:
- Thanh Nhi xem ra muội không thể trở về Vân Trung cư nữa rồi.
Cố Thanh hờ hững nói:
- Chẳng qua chỉ là một đoan tục duyên của kiếp này, không thể quay về thì không quay về thôi!
Ngâm Phong gật đầu, nói:
- Như vây cũng được. Thanh Nhàn chân nhân độc lập độc hành có lĩnh ngộ riêng, đáng để khâm phục.
Cố Thanh tựa như thở dài một tiếng, cũng không trả lời.
Ngâm Phong trầm ngâm một lát rồi lại nói:
- Đạo Đức tông đi ngược lại ý trời, cho dù ta không để ý đến những
chuyện thế tục này, tương lai bọn họ chắc chắn cũng sẽ bi trời phạt.
Huống chi cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Lúc này loạn từ bên trong,
người trên đời có dụng ý khác rất nhiều, khi đó Đạo Đức tông sụp đổ,
chắc chắn sẽ ngọc đá cùng vỡ. Theo ta thấy, có lẽ muội nên xuống núi
khuyên giải Kỷ Nhược Trần tỉnh ngộ, cho dù không thể làm cho hắn gia
nhâp Thanh Khư, có thể khiển hắn rời khỏi Đạo Đức tông cũng là chuyện
tốt. Sau khi tiêu trừ đoạn trần duyên này, muội lại bế tử quan yên tĩỉnh tu luyện cũng không muộn. Khi đó trong lòng muội không còn gì ràng
buộc, có thể một lần phi thăng thành tiên, giải quyết xong bách thể luân hồi của chúng ta.
Lần này Cố Thanh im lặng một lúc lâu mới nói:
- Không cần!
ẻNgâm Phong thấy vậy cũng không kiên trì nữa, chỉ thở dài rồi xoay người trở lại chỗ của mình ở lưng chừng Vọng Thiên thạch, tập trung tinh
thần, dần dần lại hòa làm một thể với khối đá này.
. . .
Trăng treo cao trên Đông Hải, vạn trượng màu trắng bạc.
Trên biển chợt xuất hiện sóng gợn, một đạo sĩ trẻ tuổi quần áo rách rưới đi ra từ đó.
Quần áo trên người hắn rách tả tơi, gần như chỉ còn là một mảnh vải
rách treo trên người, sau lưng đeo một cây thiết côn đen sì. Nhìn từ
trên xuống dưới không ai cho rằng nó là môt pháp bảo. Đôi chân hắn trần
trụi, hầu hết da thịt đều lộ ra ngoài, khắp người đều là vết thương
chẳng chịt. Vết thương mới chồng lên vết thương cũ, trên mặt còn có một
vết thương mới dài chừng hai tấc, da thịt lộ ra ngoài, máu tươi vẫn còon đang chảy.
Mặc dù đạo sĩ trẻ tuổi này nhìn qua thì vô cùng chật vật, nhưng nếu
để ý kỹ lại cảm thấy khí thể của hắn ẩn mà không phát, ánh sáng trong
người chuyển động không ngưng nghỉ, tựa như một khối ngọc thô vừa mới từ trong đá ra, hoàn toàn khác biệt với bề ngoài rách rưới.
Hắn giật con rắn biển vẫn còn cắn chặt vào cạnh sườn không chịu nhả
ra xuống, tiện tay nắm nát nhừ đầu nó. Rắn biển lúc sắp chết lại mở
miềng phun ra tiếng người, kêu la thảm thiết!
Đạo sĩ trẻ tuổi không để ý đến vết thương trên người, giãn gân cốt một chút rồi ngẩng
đầu nhìn ánh trăng, nở nụ cười rồi bước đi về phía tây.
Người trẻ tuổi này chính là Kỷ Nhược Trần vừa mới trở về từ đáy Đông
Hải. Hắn vốn có thể ngự khi phi hành, nhưng lúc này lại sải bước chạy
đi, tốc độ nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với những người đàn ông khoẻ mạnh bình thường
Đến khi trời sáng hắn mới thoát khỏi vùng ven biển hoang vu này, bước lên một con đường lớn.
Vừa đặt chân lên đường lớn, môt lá cờ màu xanh ngọc đã đập vào mắt
hắn. Lá cờ lớn treo trên một cây cột cao mươi trượng, bên trên thêu mấy
chư to đổ thẫm như máu:” Phàm là đệ tử Đạo Đức giết không tha!” Ở góc lá cờ thêu ký hiệu Vân Vụ Tỏa Trọng Lâu, chỉnh là ký hiệu của Trọng Lâu
phái.
Kỷ Nhược Trần dừng bước lại nhìn về phía lá cờ lớn kia một lát mới cười khẽ, bước về nơi dựng lá cờ kia.
Dưới ngọn cờ có một quán trà, năm tên đệ tử Trọng Lâu phái, cầm đầu
chính là một tên đạo sĩ trung niên tướng mạo xấu xí, hai mắt đang khép
hờ lại thưởng thức trà. Bốn tên đệ tử Trọng Lâu còn lại đều là thanh
niên chừng hơn hai mươi tuổi, xem ra chính là đệ tử của đạo sĩ trung
niên kia.
Sát khi nhàn nhã quanh quẩn khắp trong quán trà, năm người của Trọng
Lâu phái bề ngoài thả lỏng nhưng bên trong lại nghiêm túc, đã sớm phòng
bị tốt.
Lúc Kỷ Nhược Trần còn ở phía ngoài cả trăm trượng, thì những đệ tử
của Trọng Lâu phái đã phát hiện ra hắn. Cả người hắn vết thương cũ đè
lên vết thương mới, mọi người không khỏi quay mắt nhìn nhau, vẻ mặt một
nữ đệ tử trong số đó lại càng không đành lòng, quay sang nói với đạo sĩ
trung niên kia: