Quả nhiên được Kỷ Nhược Trần tán tụng như thế, sắc
mặt Phong Hạo nhất thời hòa hoãn không ít, kiêu ngạo lấy giọng quan của
Tử Kim Bạch Ngọc cung ra nói:
- Ta là nhất đẳng hải tướng của thuỷ quân Đông Hải!
Kỷ Nhược Trần vẻ mặt kính nể:
- Tùy tùng của Phong tướng quân ở đâu?
Vừa hỏi vậy khiến sắc mặt Phong Hạo có chút xấu hổ, nói quanh co:
- Cái này... họ vẫn còn cách xa nơi này!
Y đương nhiên sẽ không nói là một đường điên cuồng đuổi theo Kỷ Nhược Trần mới đến đây, thực sự sắp đuổi không kịp nên mới không thế không
ném ra ngư xoa để ngăn cản. Một vòng truy đuổi như thế thủy tốt Đông Hải bình thường đâu thế theo kịp? Từ lâu đã bị bỏ lại không biết chỗ nào
rồi!
Hắn vừa nói như vậy, trong lòng Kỷ Nhược Trần đã hiểu rõ, lại thi lễ
rồi ngậm cười hỏi: - Xin hỏi Phong đại tướng quân, nhất đằng tướng quân
của thuỷ quân Đông Hải tổng cộng có mấy người?
Phong Hạo mặt khoe khoang nói: - Tổng cộng có tám người!
Kỷ Nhược Trần cười nói:
- Vậy từ nay về sau chỉ còn bảy người thôi!
- Vi sao. . . ?
Phong Hạo lời vừa ra khỏi miệng đã hiểu ý, vì vậy nổi giận gầm lên một tiếng, giơ ngư xoa phóng tới Kỷ Nhược Trần.
Nương theo ngư xoa phóng về phía trước đã kích lên một dòng nước. Kỷ
Nhược Trần nhanh như quỷ mị thối lui về phía sau, thoắt cái đã lướt ra
xa hơn mười trượng. Một xoa của Phong Hạo đương nhiên đâm vào khoảng
không.
Sắc mặt Phong Hạo xanh xám, vội vận chân nguyên toàn thân lao về
hướng Kỷ Nhược Trần. Quanh người y lượn lờ bích quang óng ánh tách nước
biển trước người đầy ra hai bên, rất nhanh đuổi theo Kỷ Nhược Trần, tốc
độ vậy mà không chậm đi chút nào! Nhưng tốc độ cũng không phải là điểm
mạnh của Phong Hạo, đuổi với tốc độ như vậy sẽ cực kỳ tổn hao chân
nguyên.
Nhưng chân nguyên của y mạnh hơn nhiều so với Kỷ Nhược Trần, tự nghĩ
cũng không tốn bao nhiêu. Thứ hai là thân pháp của hắn cực kỳ quỷ dị,
hình như hoàn toàn không bị nước biển ràng buộc, mấy lần y định dùng
Thủy thuật để ngăn cản, mặc kệ là dựng nước thành bức tường hay ngưng tụ nước biển thành keo dán cũng không làm giảm được tốc độ của Kỷ Nhược
Trần lại, trái lại còn tự ngăn cản bản thân mình thiểu chút nữa đã làm
mất hành tung của hắn. Sau khi thử qua vài lần, Phong Hạo không thể
không đề tụ chân nguyên truy đuổi, chỉ có như vậy mới có thế từ từ thu
hẹp lại cự ly.
Nhưng mà Kỷ Nhược Trần cũng rất giảò hoạt, mỗi khi Phong Hạo kéo gần
cự ly đến mức nguy hiểm thì hắn lại đột nhiên thay đổi phương hướng, khi chuyển hướng đều không hề có điềm báo và cũng rất đột ngột, chỉ chuyển
vài lần đã khiến cho Phong Hạo phí công nhọc sức. Tay trái Phong Hạo đã
vận đủ chân nguyên, cầm chắc một thanh ngư xoa gần như biến dạng, nhưng
vẫn không tìm được cơ hội để ném ra.
Kỷ Nhược Trần suýt một lần đã bị xoa của y đóng cọc, nhưng đã có vết xe đổ, hiện tại sao để cho y có cơ hội thứ hai?
Hai người một đuổi một chạy, trong nháy mắt đã trôi qua nửa canh giờ, từ lâu không biết đã chạy bao xa. Phong Hạo đã hoàn toàn bỏ ý định tụ
họp với thuộc hạ, một lòng chỉ muốn bắt tên cực kỳ đáng ghét này, dùng
ngư xoa đâm xuyên tứ chi của hắn rồi mới áp giải đến Tử Kim Bạch Ngọc
cung. Lúc này chân nguyên trong cơ thể y đã hao tồn đến bảy tám phần,
bích quang dùng để rẽ nước gạt sóng cũng mờ ảo bất định, cũng không còn
lực để mà duy trì ổn định. Tương ứng, tốc độ của Phong Hạo cũng trở nên
lúc nhanh lúc chậm.
Thân pháp của Kỷ Nhược Trần vẫn phiêu du bất định, khác biệt hoàn
toàn so với lúc đầu chạy trốn. Khóe miệng Phong Hạo bắt đầu nở nụ cười
dữ tợn; mặc dù còn chưa nhìn ra Kỷ Nhược Trần có dấu hiệu chân nguyên bị tắc nghẽn hay không, nhưng chân nguyên của y đã bị hao tồn sắp thấy
đáy. Kỷ Nhược Trần này còn có thế chạy đi đâu? Có lẽ đuổi thêm mười
trượng nữa hắn sẽ hết lực mà ngã. Chênh lệch trên đạo hạnh của song
phương rất lớn, loại tiêu hao trong chiến đầu này đương nhiên bên đạo
hạnh hùng hậu mới chiếm ưu thế. Cho nên Phong Hạo mới mừng rỡ vẫn tiếp
tục chơi với Kỷ Nhược Trần.
Mắt thấy Kỷ Nhược Trần lại rẽ thêm một hướng mới nhẹ nhàng vọt đến
phía sau một tảng đá ngầm lớn, Phong Hạo cũng không khỏi thầm bội phục
thân pháp của hắn. Nhưng mà bội phục thì bội phục, y đã thay đổi ý nghĩ
lúc đầu muốn bắt giữ hắn mà đã động sát khí. Nhân vật nguy hiểm như thế
phải sớm ngày trừ khử, nếu như để tương lai đạo hạnh thâm hậu thêm, lúc
đã có thành tựu thì còn ai có thế trị được hắn? Cho dù người có đạo hạnh cao hơn y cũng khó mà bắt được.
Phong Hạo khẽ quát một tiếng, chân nguyên tích góp đã lâu đã bộc phát giương lên tay trái, ngư xoa mang theo thế vạn quân muốn xuyên phá đá
ngầm. Án theo thế đi của ngư xoa nhất định có thê đâm xuyên Kỷ Nhược
Trần.
Nhưng mà ngư xoa chứa đầy chân nguyên đã nhanh chóng đi xa, ở trong
cảm ứng của Phong Hạo, ngay cả góc áo của Kỷ Nhược Trần cũng không đụng
tới được.
Ầm một tiếng, một phiến đá ngầm bị ngư xoa phá nát, đáy biển nhất
thời một mảnh hỗn độn. Kỷ Nhược Trần thì chẳng biết đã đi đâu. Phong Hạo vừa tức vừa vội gầm lên giận dữ, vọt vào trong đống bùn và loạn thạch
đang bay tung tóe, vận toàn bộ tâm thần để tìm kiếm tung tích của Kỷ
Nhược Trần.
Trong tai y bỗng nỗ vang một tiếng, sau đó như trời đất quay cuồng
trên dưới hai bên tất cả đều muốn đảo lộn. Ngay sau đó một luồng khí tức âm hàn tà dị từ sau gáy xuyên vào cơ thể một đường, dễ như trở bàn tay
đã làm tan rã phần chân nguyên còn sót lại không nhiều của y, phá tan
kinh mạch không hề có phòng hộ.
Tay trái Phong Hạo đã cầm lấy ngư xoa ở phía sau, nhưng mà trên tay
không còn sức lực, cũng không thế rút ra được ngư xoa. Y gian nam xoay
người lại, nhìn thân ảnh Kỷ Nhược Trần đang bồng bệnh trước mặt cách một trượng nói:
- Ngươi... ngươi...!
Cuối cùng Kỷ Nhược Trần đã như y mong muốn hiện ra, dáng vẻ mệt mỏi,
sắc mặt xám như tro tàn, chân nguyên đã hao hết. Hai tay hắn khẽ buông
lỏng, một khối đá ngầm to cỡ một thước từ trong tay rơi xuống, dần dần
chìm vàò đáy biển.
Phong Hạo không dám tin nhìn khổi đá. Thân là thủy tộc, lại tu đạo
thành công, cho dù toàn thân không có chân nguyên phòng hộ thì y cũng có thế đơn giản dùng đầu đụng vỡ thứ đá ngầm tầm thường này; nhưng sao lại bị Kỷ Nhược Trần đập một cái là chân nguyên toàn thân đã bị hủy hết?
Huống chi lúc này Ký Nhược Trần cũng là nỏ mạnh hết đà, làm sao có thế
đánh ra một kích như thế?
Lúc này hắn đã hiểu, vừa rồi Kỷ Nhược Trần đã thu lại khí tức toàn
thân rồi lẫn lộn vào đống loạn thạch bồng bềnh trong biển. Lúc đó trong
biển loạn thạch tung toé, Phong Hạo chỉ có thế lấy linh thức để tìm kiếm hành tung của Kỷ Nhược Trần, lại còn tâm khinh thường nữa. Trong cơn
nóng giận, y đã xem Kỷ Nhược Trần trở thành một khối đá ngầm, trực tiếp
vọt qua trước mặt hắn.
Phong Hạo run rẩy chỉ vào Kỷ Nhược Trần, muốn nói gì nhưng mở miệng
chỉ tuôn ra toàn là máu tươi lẫn lộn trong mớ nội tạng đã bị nghiền nát, từ từ bị tan vào trong nước biển.
Thấy y dần dần chìm vào đáy biển, Kỷ Nhược Trần mới thảnh thơi thả lỏng cho người cho trôi nổi, nhất thời chỉ muốn ngủ một giấc.
Phong Hạo phỏng đoán không sai, cuộc rượt đuổi như điên vừa rồi quả
thực đã hao hết chân nguyên của Kỷ Nhược Trần. Mặc dù khi hành động thì
hắn ít tốn chân nguyên nhiều hơn so với y, nhưng rốt cuộc chênh lệch đạo hạnh vẫn quá lớn, dưới sự truy đuổi gắt gao, hắn cũng nhanh đến lúc dầu hết đèn tắt. Khi xuất một kích cuối cùng Kỷ Nhược Trần căn bản không
tính toán có thể một kích thành công, mà đã chuẩn bị thêm một nước cờ
khác. Nhưng khi cầm đá ném ra, tại Huyền khiếu vốn đóng chặt trong cơ
thể của hắn đột nhiên phun ra một mớ quái phù lấp lánh ánh sáng nhạt,
cấu thành một trận đồ hoàn chỉnh. Từng sợi chân nguyên đầu tiên là bị
trận đồ hút vào, sau khi tuần hoàn bảy vòng lại phóng ra, khi đó đã gia
tăng thêm một chút.
Chân nguyên mà trận đồ tăng thêm mặc dù yếu ớt, nhưng đối với Kỷ
Nhược Trần lúc này mà nói không khác đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết
rơi, uy lực trên viên đá của hắn đột nhiên tăng mạnh, lại phang vào cái
gáy là nơi yếu hại, lúc này mới một đập liền hủy đi toàn bộ kinh mạch
của Phong Hạo, khiến cho hậu chiêu mà hắn đã suy tính trước cũng không
có chỗ mà dùng.
Lúc này trong kinh mạch của Kỷ Nhược Trần đã trống rỗng, ngay cả động một ngón tay cũng không thể. Đừng nói thủy tốt Đông Hải, cho dù một con cá mập bơi ngang qua cũng có thẻ dễ dàng nuốt hắn vào bụng.