Mắt thấy con hắc long này muốn vung trảo phát uy,
lại phát ra một tiếng long ngâm làm chấn động khắp nơi. Vân Phong không
khỏi thẩn sắc càng thêm ngưng trọng, giữa hai lòng bàn tay ẩn hiện hoa
văn màu xanh nhạt, hiển nhiên đang toàn lực duy trì Tứ phương tiện pháp.
Hắc long lượn quanh mấy vòng rồi giống như đã tìm được mục tiêu, cuối cùng bay về hướng lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần.
-Nhược Trần, tuổi của đệ còn trẻ như vậy, nếu có thể thu phục được hồn
phách của Hỗn Độn Lôi Long thì khi đó sẽ luyện được khí bản mệnh, tương
lai nói không chừng có thể liệt danh hồng hoang.
Cũng khó trách hắn mừng rỡ như vậy, hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long
này vốn là dùng để kiểm tra phẩm loại của hỗn độn, một khi xác định lập
tức sẽ được phong ấn lại. Đạo Đức tông mấy nghìn năm người tu thành khí
hỗn độn có thể nói là cực kỳ hiếm thấy, có thể thu được hồn phách của
Hỗn Độn Lôi Long thì cũng chỉ có ba ngươi. Đạo Đức tông tổng cộng tích
trữ bảy hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long đến nay chỉ còn có bốn. Lúc này
thấy Hỗn Độn Lôi Long không ngờ như nhận chủ bay qua rồi biến mất trong
cơ thể Kỷ Nhược Trần, làm sao mà không khiến Vân Phong mừng rỡ như điên
được?
Sau khi Pháp khí bản mệnh này luyện thành, đợi tương lai Kỷ Nhược
Trần phi thăng hay là luân hồi lập tức sẽ được lưu truyền tiếp, ơn trạch hậu nhân. Mặc dù hơn phân nửa nó sẽ không cách nào bị các đệ tử khác
luyện hóa, nhưng chi cần phát huy được một nửa uy lực cũng không phải
chuyện đùa rồi. Như vậy trong số bảo vật trấn sơn của Đạo Đức tông lại
sẽ có thêm một vật.
Con Hỗn Độn Lôi Long kia vừa phi thăng lên trời liền chui thẳng vào
trong lòng bàn tay Kỷ Nhược Trần, chỉ là sau khi long thân đi vào một
phần ba đột nhiên không thể tiến thêm được nữa, chi thấy một khúc đuôi
rồng còn đang thừa ở ngoài điên cuồng đong đưa, hai cái móng còn ở bên
ngoài thì đạp loạn ở trên không.
Giằng co như thế trong chốc lát, Hỗn Độn Lôi Long đột nhiên bị một
luồng kình đạo vô hình đẩy ra ngoài! Nó trực tiếp rơi thẳng xuống, ngay
khi sắp ngã vào trong cái hộp gấm thì mới ổn định được thân hình, mặc dù lúc này chỉ đang ở hình thái hồn phách hư vô mờ ảo nhưng Hỗn Độn Lôi
Long vẫn bảo lưu lại rất nhiều thần thức. Nó giận tím mặt, rít gào một
tiếng rồi lấy tốc độ như điện lao thẳng lên, muốn chui vào lại lòng bàn
tay của Kỷ Nhược Trần!
Lần này lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần đột nhiên nổi lên một tầng
xanh đậm nhàn nhạt, cứng như sắt đá! Cái đầu của Hỗn Độn Lôi Long đâm
vào trên mặt không ngờ phát ra một tiếng như kim thạch va vào nhau, lăn
lộn bị bắn trở lại. Lần này nó hiển nhiên va vào không nhẹ, ba cái sừng
hùng vĩ của nó cũng bị hóa trở về mây đen. Nó trực tiếp ngã vào trên cái đệm gắm trong hộp gỗ, nửa ngày mới giãy dựa đứng lên được.
Hỗn Độn Lôi Long phẫn nộ điên cuồng lại tiếp tục lao lên, miệng rồng
mỡ rộng đến cực điểm, một tiếng hí nhỏ vang lên một đạo lôi quang màu
xanh thẳm như thủy triều ập về phía lòng bàn tay của Kỷ Nhược Trần! Mặc
dù chỉ là thân thể hồn phách nhưng khi lôi quang vào lòng bàn tay, toàn
thân Kỷ Nhược Trần vẫn bị run lên, sắc mặt trong sát na trở nên trắng
bệch, từ mũi chảy ra hai dòng máu nhỏ.
Song trên khuôn mặt tái nhợt của Kỷ Nhược Trần đột nhiên bị phủ đầy
khí xanh, nơi bàn tay lại có thêm một đạo thanh quang, vững vàng phủ lấy Hỗn Độn Lôi Long.
Dưới ánh mắt ngỡ ngàng của Vân Phong, Hỗn Độn Lôi Long rên rĩ một tiếng, hóa thành một đoàn hắc khí bay đi theo gió.
Hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long cuối cùng bị thanh quang tiêu hủy!
Lúc này quanh người Kỷ Nhược Trần quần áo đều bị mồ hôi làm ướt đẫm,
gã có vẻ mệt mỏi rã rời, nhìn hộp gỗ trống không, thật là không biết đã
từng xảy ra chuyện gì, liền hỏi:
-Vân Phong sư huynh, ta có thể tu luyện khí hỗn độn được chưa?
Vân Phong quả thực không biết nên thu dọn cục diện trước mắt như thế
nào. Hồn phách của Hỗn Độn Lôi Long vô cùng trân quý, lúc này lại bị hủy đi một con, nhưng thứ gì cũng chưa có luyện ra, ngày sau làm sao giao
phó với các chân nhân bên trong tông đày? Hắn sững sờ đứng nửa ngày, mới lắc đầu, than thở:
-Xem ra không được.. .
Kỷ Nhược Trần gật đầu, nét mặt thất vọng chợt lóe lên rồi biến mất.
Tiên khí pháp bảo với hắn mà nói vốn chỉ là một vật không đáng để ý đến, có hay không có gã cũng sẽ không để trong lòng.
Vân Phong suy ngẫm một lúc lâu, mới nói:
-Việc này vô cùng cổ quái, chờ ta sau khi trở về núi sẽ cùng chư vị chân nhân tỉ mỉ nghiên cứu kỹ một chút. Đệ cũng không cần nản lòng, pháp khí bản mệnh mặc dù không thể luyện lại nhưng luyện từ trung gian cũng
được. Tới đây, chúng ta thử lại xem có thể luyện hóa pháp khí đà thành
hình được không.
Vân Phong lấy ra hơn mười pháp khí đủ màu các dạng đặt lên hương án.
Uy lực của những pháp khí này tuy yếu kém, tối đa cũng chỉ được liệt vào trung phẩm trong các phàm vật, cũng không phải là vật xuất chúng, chỉ
là cầm đến để cho Kỷ Nhược Trần thử xem có luyện hóa và có thể dùng được không thôi. Đạo hạnh của Kỷ Nhược Trằn quá thấp, nếu như muốn luyện hóa pháp khí thượng phẩm mà chỉ có mình Vân Phong tương trợ thì không đủ.
Phải đợi ngày sau trở về núi, có thêm các vị chân nhân cùng chung chủ
trì đại cục thì mới có thể giúp gã luyện hóa ra pháp khí cường lực hơn.
Mặc dù Vân Phong đã chuẩn bị đến tình trạng xấu nhắt, nhưng thấy từng kiện, từng kiện pháp khí liên tiếp nhảy ra từ trong cơ thể Kỷ Nhược
Trần, vẫn khó nén nổi vẻ kinh ngạc. Theo lý cho dù không có Vân Phong
tương trợ, Kỷ Nhược Trần luyện hóa hai kiện pháp khí yếu nhất trong đó
cũng không hoàn toàn không thể. Nhưng mà những pháp khí này vừa vào thân thể Kỷ Nhược Trần lập tức tự động nhảy ra, đều rơi xuống mặt đất, giống như một người qua đường xông bậy vào một nhà giàu có và kết quả bị mưa
côn túi bụi ném ra ngoài vậy.
Vân Phong thấy chân nguyên của Kỷ Nhược Trần đã bị tiêu hao hết, linh lực chân nguyên của bản thân mình cũng bị tiêu hao quá nhiều, đã không
thể thử lại, đành phải than thở:
-Quá cổ quái! Nhược Trần, đệ giống như là hoàn toàn không thể tu luyện
cùng luyện hóa khí bản mệnh, nhưng không biết là nguyên nhân gì...
Kỳ thực lời của Kỷ Nhược Trần còn chưa ra khỏi miệng thì Vân Phong đã nghiêm mặt. Cheng một tiếng rút ra trường kiếm, cầm chắc trường kiếm,
kịch liệt đề thăng chân nguyên.
Trong trời đêm phía sau Vân Phong đột nhiên có thêm một điểm đen còn
đen hơn so với cả màn đêm. Điểm đen này điên cuồng mở rộng, hùng dũng
kéo tới, mỗi khi gần thêm một phần thì khí thế lại càng tăng cường một
phần. Đến khi cách xa mười trượng điểm đen bắt đầu như hạt đậu đã hóa
thành con sóng ập tới đầu Kỷ Nhược Trần cùng Vân Phong!
Dưới áp bách của con sóng với sức mạnh hầu như là vô địch, ba mươi
hai tấm Hoàng Long kỳ trong trận pháp ở đỉnh núi từng cái bay lên khỏi
mặt đất, tại không trung bốc cháy thành một quả cầu lửa.
Xuyên thấu qua cơn sóng dữ trùng trùng, Kỷ Nhược Trần mơ hồ có thể thấy thần sắc cương liệt của Vân Vũ Hoa đang ngự kiếm mà đến!
Vân Phong quát to một tiếng cũng không xoay người lại, trường kiếm
trong tay từ dưới lên trên trở tay chém tới Vân Vũ Hoa đang từ xa đến.
Một kiếm vừa xuất, đỉnh núi tức thì hiện ra một đạo hoàng khí mênh mông
lượn vòng hiện lên, nghênh đón lấy con sóng đen ngòm như đến từ u Minh
địa ngục!
Hai kiếm dù chưa giao kích, không trung đã vang lên một âm thanh sắt
thép giao kích thật lâu không tiêu tan. Dư âm chưa hết, Vân Phong đã
xoay người lại, ngửa thân trên ra sau, hầu như đã dán tới mặt đất,
trường kiếm trong tay cũng cong thành một hình cung cực đại, mũi kiếm
rung động vang lên tiếng kêu không ngừng như cũng không tiếp nhận nổi áp lực cực lớn. Một kiếm mang theo hoàng khí của Vân Phong trong nháy mắt
bị con sóng bao phủ, nhưng Vân Vũ Hoa cũng mang theo con sóng mà xẹt qua đỉnh đầu hai người. Một kiếm uy thế vô cùng này vẫn bị Vân Phong hóa
giải.
Một kiếm này của Vân Vũ Hoa xuất phát từ ngoài trăm trượng. Nàng đến
với tốc độ như điện, khi còn cách mười trượng uy lực trên thân kiếm đã
leo tới đỉnh điểm, vả lại nàng hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản
thân, kiếm thế một đi không trở lại, thế muốn một kiếm giết chết Kỷ
Nhược Trần! Mà Vân Phong đột nhiên bị tập kích, tuy có thời gian chuẩn
bị nhưng chân nguyên nhiều lắm cũng chỉ có để tới bảy thành, chỉ có thể
vội vàng mà nghênh đón một kích tuyệt sát này của nàng. Kiếm này của Vân Phong dĩ nhu chế cương, mặc dù hầu như bị Vân Vũ Hoa một kiếm đánh bại, nhưng cuối cùng vẫn dẫn uy lực trên thân kiếm của nàng đi qua một bên,
thực sự là một việc hết sức tinh diệu.
Vân Vũ Hoa hiển nhiên chưa từng ngờ tới bản thân sẽ một kiếm vô công, nhưng tuyệt không đồng ý bỏ qua ngay. Lúc này Kỷ Nhược Trần đã bị hao
tổn hết chân nguyên, Vân Phong lại không xuất được toàn lực, thời cơ tốt như thế này về sau đâu dễ tìm được? Chỉ xem một kiếm vừa rồi của Vân
Phong, nếu như khiến hắn toàn lực xuất kích, bản thân mình mặc dù ỷ vào
có Thiên Quyền, cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể thắng
được hắn.
Cổ kiếm Thiên Quyền trong tay Vân Vũ Hoa vang lên một tiếng ong, xoay lại thế kiếm, lại mang theo uy thế vạn quân chém về phía Kỷ Nhược Trần! Nàng là một nữ tử cực kỳ thông minh, một kiếm bị Vân Phong cố sống cố
chết ngăn cản, đã biết hắn nhất định phải che chở cho Kỷ Nhược Trần chu
toàn, vì vậy nàng cũng không công kích Vân Phong, cũng không tự bảo vệ
bản thân, chỉ một kiếm tiếp một kiếm chém tới Kỷ Nhược Trần.