Tô Tuệ từng lặn rồi, trước kia cô ấy hay đi chơi cùng Tô Thành, “Trong
đám tụi mình hình như chỉ có mình Nhạc Nha chưa được chơi thôi.”
Lặn biển phần lớn đều sẽ bị nước vào lỗ tai, Nhạc Nha lúc chưa được
chữa tai không cách nào xuống biển được, sau này cũng không để ý lắm.
Ba người họ bọc lấy áo choàng rồi ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện.
Nhạc Nha nói: “Nhưng giờ tớ chơi được rồi.”
Trước kia cô hay xem hình mọi người chụp lại cảnh mình lặn biển, đáy
biển rất đẹp, chỉ tiếc là cô không thể nào trải nghiệm được, tuy là bây giờ
vẫn chưa lặn sâu được, như cô vẫn có thể lặn trên vùng biển nông.
“Bởi vậy tớ có trang bị sẵn hết rồi.” Tạ Khinh Ngữ lanh trí mỉm cười,
“Là tớ đặc biệt mua đó, sản phẩm của cửa hàng lặn biển nổi tiếng nhất
trong nước.”
Vì lần du lịch này mà có thể nói là cô ấy đã chuẩn bị rất đầy đủ, Lương
Thiên vốn cũng muốn nhún tay vào nhưng đã bị cô ấy từ chối.
Nhạc Nha ngẩng đầu, nhìn thấy Trần Dạng và Lương Thiên đang đứng
trên bãi cát đợi mấy cô, nửa thân trên để trần của anh săn chắc phản
chiếu dưới ánh mặt trời.
Hấp dẫn ánh mắt của mọi người xung quanh.
Ngoại trừ lần tiếp xúc da trần với anh cách đây mấy ngày, cô hầu như
chưa từng nhìn thấy bộ dạng thế này của Trần Dạng, trên mặt cô nóng
dần, như thể đang phát nhiệt vậy.
Thực tế là cô đã được sờ qua mọi vị trí trên cơ thể anh rồi.
Nhạc Nha không tự chủ siết chặt áo choàng trong tay.
Cô đi qua chỗ Tạ Khinh Ngữ đã chuẩn bị từ trước, không khỏi thốt lên
khen ngợi cô ấy: “Cậu chuẩn bị chu đáo thật đó.”
Trần Dạng nói: “Đi chung với cô ấy thì em không cần phải lo gì cả.”
Nhạc Nha gật đầu: “Ừm.”
Cô đại khái giống như con cá ướp muối đầy hưởng thụ, các bạn của cô
đều đã chuẩn bị chu đáo mọi thứ, hồi đó trên Weibo cũng có một chủ đề
tương tự thế này, đi du lịch cùng bạn thân thì thoải mái nhất ở điểm nào.
Chắc sẽ là được chăm lo từ a đến z, trang bị được bạn bè chuẩn bị sẵn
sàng, chỉ cần muốn đi là xách balo lên đi thôi, cũng không cần phải quan
tâm đến chuyện ăn uống vì mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa.
Lương Thiên ở bên cạnh cũng không mặc áo, đi qua chỗ mấy cô nói:
“Để anh dẫn em đi, anh có bằng lặn biển luôn nè, lợi hại lắm đó.”
“Nói hay quá ha, làm như em không có vậy.” Tạ Khinh Ngữ chọc vai cậu
ta, “Đừng có xem thường em.”
Lương Thiên á khẩu, bạn gái lợi hại quá cũng hơi đáng tiếc, cậu ta còn
định tranh thủ khi nào Tạ Khinh Ngữ hoảng sợ sẽ ôm lấy cô ấy nữa mà.
Xem ra cậu ta lại nằm mơ giữa ban ngày nữa rồi.
Nhạc Nha nhìn bọn họ cởi áo choàng ra, “Còn tớ thì sao?”
Tạ Khinh Ngữ quay đầu lại, thoáng kinh ngạc, “Tất nhiên là cậu đi theo
Trần tổng rồi, Trần tổng không có ý kiến gì chứ?”
Trần Dạng đương nhiên gật đầu.
Đối với cô bạn thân trợ giúp Nhạc Nha vui vẻ như vậy, anh cũng sẽ nể
tình hai ba phần.
Cả nhóm đi xuống biển, bởi vì mỗi người đều có ý định riêng nên phân
tán khắp nơi, Nhạc Nha bị Trần Dạng dẫn đến chỗ cách xa bọn họ.
Lúc nước biển còn chưa cao đến đầu gối, Trần Dạng kéo áo choàng của
cô xuống, ánh mắt chăm chú dán lên người cô, “Chẳng lẽ em muốn xuống
nước rồi mà vẫn bọc mình lại thế này à?”
Nhạc Nha giật mình hô to một tiếng, đưa tay ngăn cản ánh mắt anh,
“Không cho anh... không cho anh nhìn em như vậy.”
Toàn cơ thể của cô nóng rực.
Trần Dạng lấy tay cô xuống, “Đẹp mà, dù sao anh cũng đã nhìn qua rồi.”
Áo tắm hôm nay của cô là do Tạ Khinh Ngữ chọn, nói là để nghiệm
chứng Trần Dạng, cuối cùng cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì áo đã được
thanh toán rồi.
Nhạc Nha xấu hổ đỏ cả mặt, thúc giục anh: “Anh đừng nhìn nữa, mau
xuống nước đi, anh xem bọn họ đi xa rồi kìa.”
Trần Dạng mỉm cười: “Ừ.”
Anh đeo trang bị lên cho cô, trang bị siết chặt ở trên mặt, chỉ là động
tác của anh nhẹ nhàng nên Nhạc Nha cũng không cảm thấy khó chịu.
Đến khi chân bị hụt xuống chỗ nước sâu, cô sợ hãi không dám bước
tiếp nữa, lúc trước vì tai của cô nên cô chưa từng nghĩ đến chuyện phải
học bơi.
Trần Dạng nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau: “Đi theo anh.”
Nhạc Nha bị mất trọng lực hét lên vài tiếng ngắn ngủi, bây giờ Trần Dạng là điểm chống đỡ duy nhất của cô, cô vô thức bám víu vào anh.
Cả buổi trời cũng không dám động đậy, chỉ ôm cổ anh thở từng hơi.
Trần Dạng cảm nhận được trái tim cô đang đập thình thịch trong lòng mình, vòng eo mềm mại dưới nước phảng phất như hóa thành nước, đôi chân mà anh luôn nhớ thương còn quấn quýt quanh người anh.
Anh lên tiếng: “Em lùi lại một chút nhìn xuống nước nè, bên này có thể thấy cả cá nữa.”
Trần Dạng không còn cách nào khác, chỉ có thể cứ để yên như vậy mang cô đến chỗ nước sâu hơn, cảm giác như trong người đang lẫn lộn hai luồng nóng lạnh, hết lần này tới lần khác không thể làm bất kì thứ gì khác.