Rừng thủy trúc có điểm bất thường. Tôi nhận ra điều ấy trước cả khi tiến vào. Vị trí gần ngôi nhà rải rác các thân cây đổ rạp, xây xước, nghiêng ngả chồng lên nhau như thể đó là hậu quả của một vụ ẩu đả mới xảy ra
không lâu. Căn phòng lộn xộn và tan hoang với những mảnh vỡ ấm chén bắn
tung tóe trên nền nhà. Bức tranh treo tường thủng lỗ chỗ bởi tia sáng
xuyên qua, rụng xuống xó nhà cùng chiếc bàn bị lật ngửa lộ ra vài vết
cháy sém đen thui. Tôi dùng phép thuật cố khôi phục hiện trạng ban đầu,
nhưng dĩ nhiên có mấy thứ chẳng cứu vãn nổi, mà ngay cả lão Trần cũng
không thấy bóng dáng.
Đang lúc lục tung tất cả các căn phòng, con Thiên di của lão từ đằng xa lao qua cửa sổ hướng về phía tôi mang theo
mẩu giấy nhỏ kẹp dưới chân, bên trong vẻn vẹn mấy dòng ngắn ngủi. Nó
không đợi thư hồi đáp mà vỗ cánh bay luôn, để lại tôi mịt mờ trong nỗi
khó hiểu. Mặc dù Thiên di nổi tiếng thính nhạy nhưng chúng có điểm yếu
là kết giới, thứ ngăn cản chúng khỏi việc đánh hơi đối tượng, gần như
bất lực và chỉ có thể đợi người nhận thư ra khỏi kết giới hoặc chủ nhân
triệu hồi về. Chính hạn chế này đã hình thành nên một trong những loài
chim kiên trì và nhẫn nại bậc nhất. Sở dĩ con Thiên di của lão Trần tìm
được tôi là bởi kết giới quanh rừng đã bị phá bỏ, điều mà tôi không chắc có phải lão làm hay không, khi mà tồn tại nguy cơ lớn những vị khách
không mời vừa ghé thăm.
Vùng biển hoang sơ phơi mình giữa đợt gió cô tịch. Sóng rì rầm vỗ vào bờ đá tung bọt trắng xóa, tạt ngang vệt
nước ẩm ướt mặn mòi. Tôi tìm thấy cái hang duy nhất lọt thỏm giữa khối
đá rắn xù xì. Lối vào nhỏ hẹp nhưng càng sâu bên trong càng loe rộng
dần, dựng lên không gian mở. Tôi không tài nào đoán nổi mục đích của lão Trần khi hẹn ở một nơi thế này.
Nó sâu hun hút. Ánh đuốc bập
bùng vừa đủ thắp sáng mọi vật xung quanh chẳng thể đẩy lùi hết vẻ u ám.
Nhìn kĩ sẽ phát hiện trên tường khắc đầy hình vẽ nhỏ cùng kí hiệu phức
tạp trông như loại văn cổ kỳ bí. Tận sâu cuối hang sừng sững cánh cửa
lớn bằng đồng, không có khóa hay tay cầm mà đơn thuần là tấm kim loại
nhẵn thín khép vừa khít. Nó tự động hé mở khi tôi tiến lại gần, một
khoảng hẹp đủ để nghiêng người lách qua. Sói Tuyết luôn theo sát bên
tôi, bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển như con thú rình mồi. Hàm răng nó
đột nhiên níu lấy góc váy lúc tôi dợm bước qua cánh cửa. Tôi cúi đầu
nhìn, phát hiện cả người nó căng lên vẻ cảnh giác chần chừ.
"Ngoan nào." Tôi vỗ nhẹ lên lưng nó trấn an khiến nó do dự buông ra. Cả hai
vừa chậm chạp tiến vào trong, cánh cửa im lìm khép lại không động tĩnh,
kín bưng như hồi đầu. Gian phòng quá rộng so với sức chứa của hang đá
bình thường, hiển nhiên là không gian ảo do phép thuật tạo thành. Chính
giữa trần đặt tấm gương khổng lồ, phản chiếu vật thể đang đứng trên nền
nhà mà hiện giờ chỉ bao gồm tôi và Sói Tuyết. Quanh tường gắn đầy những
tấm gương nhỏ. Thật kỳ lạ khi chúng chẳng chứa bất kỳ hình ảnh nào mà
hoàn toàn trống rỗng, rõ ràng không phải loại gương thông thường.
"Lão Trần?" Tôi bất giác gọi lớn khi một trong những tấm gương trước mặt
thay đổi. Nó phản chiếu hình ảnh cụ già ngồi xoay lưng về phía tôi trong căn phòng trắng toát, lơ lửng bên trên là Tinh cầu tiên tri phát sáng.
Tôi chợt nhớ ra thứ có tên là Ngôi nhà tổ ong, loại pháp khí có thể thay đổi kích thước và đem đi khắp nơi. Nó bao gồm hàng trăm gian phòng
chằng chịt liền kề y hệt nhau, mà mỗi tấm gương là một cánh cửa dẫn tới
một căn phòng riêng biệt, tựa như mê cung trói chân những kẻ lạc đường,
càng vào sâu bên trong càng khó thoát ra ngoài. Nếu không nhầm thì chúng tôi đang kẹt trong thứ pháp khí này.
Lão Trần vẫn ngồi bất động, chẳng hề biết đến sự tồn tại của tôi. Ngay khi tôi định tiến về phía
lão, ống tay áo chợt bị ai đó kéo lại.
"Đừng làm phiền hắn. Lúc này hắn đang thi triển thuật Tiên tri."
Tôi ngạc nhiên quay đầu.
"Lam Hương?"
Nàng mỉm cười với nét mặt có phần gượng gạo. Sói Tuyết nhìn nàng chằm chằm.
Tựa hồ nàng hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của nó, vẫn giữ nguyên tư thế
nắm tay áo tôi, vừa đi vừa nói.