Ở Ngọc Bình sơn trang càng lâu, trong lòng Cố Khinh Âm càng nôn nóng, sốt ruột.
Chỉ trong thời gian ngắn mà trong ngự sử đài đã có thay đổi nghiêng trời
lệch đất, Hàn Cẩm Khanh thâm trầm giảo quyệt, nếu nàng không hành động,
sau này không biết còn xảy ra chuyện gì nữa.
Vì thế, nàng dùng ít ngân lượng còn lại trên người mua chuộc một gã sai vặt, thay đổi quần
áo, chà trộn trong đám người phụ trách chọn mua đồ, ra khỏi sơn trang.
Không nghĩ tới còn chưa đi xa, đã bị thị vệ phát hiện mang về sơn trang, đúng lúc chán ngán thất vọng, lại vừa vặn gặp Thượng Quan Dung Khâm.
Hắn
mặc trường bào nguyệt sắc, tĩnh đạm xuất trần, dung mạo ôn nhã, tóc đen
lưu chuyển, bị hắn nhìn như vậy, Cố Khinh Âm đang mặc y phục bằng vải
thô, trên mặt còn cố ý bôi chút nhọ nồi, không khỏi thấy xấu hổ.
Cũng không dự liệu Thượng Quan Dung Khâm còn đến gần nàng, ôn hòa hỏi: "Cố đại nhân, đây là?"
Cố Khinh Âm cũng không dám nhìn vào mắt hắn, trả lời: "Nhàn đến vô sự,
cùng bọn hạ nhân vui đùa vài câu, nhất thời không có chừng mực, khiến
Thượng Quan đại nhân chê cười."
"Không có gì, " hắn cười nhẹ, nói: "Tính tình Cố đại nhân thẳng thắn như vậy, đúng là hiếm có."
Cố Khinh Âm cười gượng, cũng không muốn nói nhiều nữa, bước vào trong phòng.
Cố Khinh Âm cũng không phải hoàn toàn không hiểu biết gì về Ngọc Bình sơn
trang này. Tiểu Nguyệt lúc nào cũng theo dõi nàng, nhưng rốt cuộc Tiểu
Nguyệt vẫn chỉ là một cô nương trẻ tuổi nóng này, lúc nói chuyện sẽ để
lộ vài tin tức mà Cố Khinh Âm muốn biết.
Ví dụ như, thời gian
trước sơn trang bắt mấy người nhốt trong địa lao, trong đó còn có một
nhân vật rất quan trọng. Cố Khinh Âm cũng là người tinh tường, thường cố ý kích nàng ta nói những chuyện liên quan đến sơn trang, lại biết được
hình như có người đang tìm hiểu tin tức về sơn trang. Trong lòng Cố
Khinh Âm căng thẳng, cảm thấy có liên quan đến mình, nhưng Tiểu Nguyệt
không chịu nói gì nữa.
Tầng một của Ngâm Phong các gần mặt hồ,
mặt sau có cầu gỗ chín khúc nối thẳng đến ôn tuyền trong thôn trang, mấy ngày nay Cố Khinh Âm có chút hưng trí, liền muốn thử ôn tuyền này một
lần.
Ôn tuyền trong Ngọc Bình sơn trang dẫn nước từ một con suối
tự nhiên ở trên núi xuống, nước suối trong lành tươi mát, thuỷ vực không lớn, bốn phía đều là những cây trúc xanh biếc, dùng san hô, bạch ngọc
làm bình phong, phân ra thành hai khu, thêm mấy loại dược liệu thả vào
trong hồ, tăng thêm khả năng chữa bệnh.
Cố Khinh Âm đi đến bên
suối, thấy làn nước xanh mát, lan can bằng bạch ngọc, dùng san hô làm
tường, trời xanh nắng đẹp, thoáng như tiên cảnh.
Nàng nhìn bốn bề vắng lặng, liền cởi quần áo đặt trong Noãn các, chỉ mặc quần lót và yếm, bước vào trong ôn tuyền.
Nước hơi ấm, nàng vừa vào trong nước chỉ cảm thấy toàn thân thoải mái, cảm
giác tê dại chạy dọc theo kinh mạch đến tứ chi bách hải.
Nàng
nghiêng người tựa vào cạnh hồ, tóc mượt như nhung rối tung, ướt đẫm, uốn lượn trên tấm lưng trần trắng nõn hoàn mỹ của nàng. Hai mắt nàng khép
hờ, hàng mi dài như cánh bướm rung lên, khuôn mặt hiện lên vệt đỏ nhàn
nhạt.
Mặt trời dần ngả về tây, nước ôn tuyền chậm rãi lưu động,
vờn quanh thân nàng, hơi nóng ùa đến, toàn thân nàng đã rịn một lớp mồ
hôi mỏng, tứ chi mềm nhũn, như đang nằm trên mây, đầu óc dần dần hôn mê
sâu, thân thể nghiêng nghiêng của nàng từ từ ngã xuống...
Thượng
Quan Dung Khâm ở trong sơn trang đợi mấy ngày, đi ngắm cảnh xung quanh,
nhưng lại thích nhất ôn tuyền này, cho nên mỗi ngày đến lúc hoàng hôn,
hắn đều phải ở trong ôn tuyền một lát.
Hôm nay, hắn như thường lệ đi đến ôn tuyền, vừa cởi cẩm bào nguyệt sắc ra, chợt nghe thấy tiếng
nói trong ôn tuyền vốn yên tĩnh, lại gần chút, thấy có người đang giãy
dụa trong nước.
Hắn nhất thời bất chấp tất cả, mặc trung y trực
tiếp lao vào ôn tuyền, bơi nhanh, trông thấy có người đang quẫy đạp
trong nước, bọt nước tung tóe, làm ướt hết mặt hắn.
May mà hồ nước này không sâu, hắn đưa tay kéo Cố Khinh Âm đã hôn mê sâu lên khỏi mặt nước, đặt trong Noãn các bên cạnh ôn tuyền.